Đám người Trần Đỉnh có chút khẩn trương, bọn họ không ngừng lùi ra sau, Trần Đỉnh nhỏ giọng nói với Hạ Nhạc Thiên: "Nhiều người như vậy, cho dù tôi và Lương Hoành Vũ đối phó hai người, cũng còn dư lại rất nhiều, đánh không lại được."
"Tôi miễn cưỡng đánh ba người, nhưng nhiều hơn thì không được." Lương Hoành Vũ khẽ cắn môi nói.
Bùi Anh và Vương Nhược Vũ cũng tỏ vẻ mình có thể thử chặn lại hai nữ cư dân, tóm lại tuyệt không núp phía sau không làm gì.
Hạ Nhạc Thiên mỉm cười, "Không sao, hai người các anh bảo vệ ba cô gái phía sau là được, những người này, giao cho tôi."
Trần Đỉnh kinh ngạc quay đầu, "Đừng làm chuyện xúc động, Vương Tiểu Minh."
Lương Hoành Vũ cũng khuyên.
Hạ Nhạc Thiên lắc lắc đầu, "Yên tâm, chuyện không nắm chắc tôi sẽ không làm, quen nhau lâu như vậy, Trần Đỉnh anh nên biết tôi là người như thế nào."
Trần Đỉnh nói: "Tôi biết rồi."
Lương Hoành Vũ nóng nảy, "Không thể để cậu ấy đối phó nhiều người như vậy."
Một người dù mạnh đến mấy cũng không đối phó được nhiều người cỡ này, huống chi trong đó còn có vài cư dân dáng người cường tráng, đây vốn dĩ chính là nghiền áp từ một phía.
Người chạy đi lấy dao phay cùng dây thừng đã về tới, các cư dân không ngừng tới gần vây quanh người chơi rốt cuộc cũng ra tay, mấy người xông lên, trực tiếp đấm một quyền về phía Trần Đỉnh.
Trần Đỉnh đang muốn né tránh, kết quả giây tiếp theo đã thấy một cái chân từ sau vươn lên, trực tiếp đem mấy người này đá văng vài mét, nằm trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Hạ Nhạc Thiên thu chân, híp mắt nhìn những người còn lại.
Cư dân nuốt nước miếng, cuối cùng quay đầu nhìn nhau, đồng loạt xông lên tấn công một mình Hạ Nhạc Thiên.
Lương Hoành Vũ nóng nảy, theo bản năng xông lên muốn hỗ trợ.
Nhưng chân vừa mới nhấc lên, hắn đã phát hiện mình không có cơ hội giúp đỡ, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hạ Nhạc Thiên treo bọn họ lên đánh, mọi người đều bị một chiêu đánh gục, nằm trên mặt đất ôm bụng không đứng lên nổi.
Mấy cô gái đứng phía sau cứ tưởng rằng bên mình nhất định sẽ thắng lợi, thấy vậy thì run rẩy nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên hỏi: "Còn ai không phục?"
Mấy nữ cư dân sợ tới mức hét lên quay đầu chạy, rất nhanh không còn bóng dáng, về phần các nam cư dân nằm trên mặt đất kêu rên không ngừng, cũng hối hận xanh cả ruột, bắt đầu rêи ɾỉ xin tha.
"Tôi sai rồi, cầu xin các người đại nhân không chấp tiểu nhân, tha cho chúng tôi đi."
"Chúng tôi đều là người tốt, chỉ là nhất thời hồ đồ mới làm chuyện này."
Lúc này bọn họ mới đột nhiên nhớ tới Trần Lộ Lộ, sợ những người này không chịu đồng ý, muốn bắt nối từ chỗ Trần Lộ Lộ.
"Trần Lộ Lộ, cô mau giúp chúng tôi cầu tình đi, chúng ta dù sao cũng là người cùng tiểu khu người mà."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Trần Lộ Lộ không chút đồng tình, "Lúc trước tôi đã thay các người nói chuyện, bây giờ các người làm vậy còn muốn tôi ra mặt thay các người sao, hết hy vọng đi."
Cô rất rõ ràng lúc này mình nên làm gì, cho nên không chút do dự đứng về phía Hạ Nhạc Thiên, trực tiếp cự tuyệt những người này.
Hạ Nhạc Thiên cũng không muốn thương tổn bọn họ, chỉ là muốn cho những người này một bài học nhỏ, quan trọng nhất là, trước mắt chỉ còn lại người dân, chỉ sợ đêm nay những người này đều bị lệ quỷ gϊếŧ chết.
Ngày mai, lệ quỷ sẽ theo dõi người chơi.
Thời gian của bọn họ không nhiều lắm.
Hạ Nhạc Thiên lập tức mang theo các người chơi về phòng , không để ý đến những cư dân đó.
Trần Đỉnh vẫn có chút lo lắng sốt ruột, "Tuy tạm thời ngăn được những người này, nhưng lỡ như bọn họ lại âm thầm muốn hại chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Yên tâm đi, lúc nãy tôi xuống tay có hơi mạnh, bọn họ không dùng lực được đâu."
Trần Đỉnh nhẹ nhàng thở ra.
Lương Hoành Vũ lập tức dâng lên ánh mắt khâm phục, cảm khái đối phương đề phòng chu đáo.
Hắn còn phải học hỏi thêm nhiều.
Trần Lộ Lộ ngồi một góc trên sofa, an tĩnh vô cùng.
"Hiện tại đã chứng minh chuyện xé hợp đồng không phải đường sống chân chính, nếu hôm nay không nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, ngày mai thật sự không còn kịp nữa." Trần Đỉnh mở đầu nói.
Trần Lộ Lộ nghe vậy thì hồi hồn, sốt ruột hỏi: "Nói cách khác, tôi không thể giúp các anh sao."
Ngày hôm qua đã nói, cô sẽ để những người này xé hợp đồng của mình, xem đêm nay lệ quỷ có thể tới tìm mình hay không.
Trần Đỉnh nói: "Chỉ sợ đúng thật là vậy, bởi vì những người xé hợp đồng cũng đã chết."
Trần Lộ Lộ lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, cô rất muốn giúp những người này sống sót, sau đó giúp cô gọi điện thoại truyền lời cho cha mẹ.
Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng không chịu mở mắt giúp cô sao.
Chợt, Bùi Anh nói: "Còn một khả năng, có khi nào là hợp đồng cần phải xé là của Trần Lộ Lộ mới có tác dụng không?"
Mọi người nhe vậy thì nhìn nhau, phỏng đoán này hình như... Cũng không phải không thể.
Tuy rằng trên hợp đồng chỉ viết tên Trần Lộ Lộ , nhưng Trần Lộ Lộ và lệ quỷ đã từng là người yêu.
Trần Lộ Lộ giống như là bắt được cọng rơm cuối cùng, vội vàng nói: "Mặc kệ có hiệu quả hay không, tôi đều muốn thử giúp các người, cầu các người."
Dù sao cô sống hay chết cũng không có gì khác nhau.
Các người chơi nhìn ra Trần Lộ Lộ không còn thiết sống nữa thì đều trầm mặc, cuối cùng dưới ánh nhìn cầu xin của Trần Lộ Lộ, các người chơi mới cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nhưng vì không để Trần Lộ Lộ chịu chết, Trần Đỉnh tỏ vẻ chờ buổi tối lại xé hợp đồng, coi như tranh thủ cho Trần Lộ Lộ một chút thời gian.
Nói không chừng trước khi trời tối, người chơi có thể tìm ra đường sống chân chính.
Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng xé hợp đồng Trần Lộ Lộ, mới là đường sống chính xác, nói tóm lại biện pháp này xem như át chủ bài cuối cùng.
Hạ Nhạc Thiên lại trau chuốt toàn bộ tin tức mình có được một lần nữa, "Tìm xem có manh mối nào bị chúng ta bỏ qua hay không."
Mọi người gật đầu, lập tức vùi đầu phân tích.
Mà lúc này, các cư dân ngoài hành lang cũng nâng nhau đứng lên, sau khi thương lượng thì quyết định đi tầng khác, tránh cho ở cùng một tầng với đám Hạ Nhạc Thiên.
Bọn họ càng thêm tin tưởng tất cả những chuyện này đều là do tổ chức Linh Dị của Hạ Nhạc Thiên giở trò quỷ.
Còn những nữ cư dân lúc trước bị dọa đào tẩu đang ở dưới tầng , đứng tụm lại thương lượng biện pháp.
Tí tách.bg-ssp-{height:px}
Tí tách,
Mấy nữ cư dân lập tức sợ hãi nhìn trái nhìn phải. Chợt, một người trong đó vội vàng chỉ vào bóng đen đứng trong góc phía xa, "Các cô mau xem nơi đó."
Những người khác vội vàng nhìn qua, nháy mắt bị doạ sợ tới mức hét thảm liên tục, mà bóng đen cũng ngẩng đầu, thuấn di đến trước mặt bọn họ --
Gϊếŧ chóc bắt đầu rồi.
Phòng lầu .
Các người chơi còn đang tìm kiếm manh mối có thể bị bỏ qua, Bùi Anh từ trước đến nay đều rất cẩn thận đột nhiên a một tiếng, nhanh chóng cầm lấy ảnh chụp nhìn kỹ một lúc, mới nhìn mọi người nói: "Mọi người mau xem bức ảnh này."
Mọi người cẩn thận xem xét một phen.
Bức ảnh này chính là tấm mà lúc trước chủ nhà đã nhờ Trần Lộ Lộ và lệ quỷ để bà ta thử ống kính mới, bởi vì trời tối nên ảnh chụp hấp thụ ánh sáng quá độ, vẻ mặt của hai người trong ảnh rất bình âm trầm quỷ dị.
Bùi Anh thấy thế thì nhắc nhở: "Mọi người mau xem phía sau Trần Lộ Lộ, có phải xuất hiện vài bóng dáng hay không."
Bóng dáng?
Mọi người nhìn kỹ một hồi lâu, sắc mặt đồng loạt biến ảo theo.
Bùi Anh còn nói: "Cẩn thận đối chiếu số lượng những bóng dáng đó, có phải vừa lúc cùng với số lượng người chết đêm đầu tiên hay không?"
Trần Đỉnh cũng gật đầu: "Không chỉ như vậy, ảnh chụp mấy người này đúng là những người đã chết ngày đầu tiên."
Mọi người lập tức cảm thấy sởn tóc gáy.
Chẳng lẽ, đây mới là điều kiện gϊếŧ người thật sự, hoặc là nói đây chính là trình tự gϊếŧ người?
"Hợp đồng thì sao, chẳng lẽ là bẫy rập dùng để lừa gạt chúng ta?" Vương Hoành Vũ kinh ngạc nói.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận tự hỏi, "Nếu hợp đồng vô dụng, vậy lệ quỷ đã không có lý do gϊếŧ chết chúng ta."
Đừng quên, nếu tất cả cư dân đều tử vong, chính là thời điểm người chơi bị lệ quỷ gϊếŧ chết.
Nói cách khác, tác dụng của hợp đồng rất có thể quyết định trình tự tử trong của những người trong ảnh chụp.
"Vậy ảnh chụp này thì sao?" Lương Hoành Vũ nói.
Hạ Nhạc Thiên chợt biến sắc, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, "Đáng chết, tôi biết sao lại thế này rồi..."
Mọi người thắc mắc hỏi.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tác dụng của hợp đồng, ngoài việc quyết định trình tự gϊếŧ người ra, có thể còn muốn nói cho chúng ta biết, manh mối chân chính đang ở trong phòng chủ nhà."
Giọng nói dừng một chút.
"Trong ngăn kéo của chủ nhà không chỉ có hợp đồng, còn có các ảnh chụp khác, phía trên là ảnh chụp của các cư dân khác, manh mối rất có thể liên quan đến những ảnh chụp đó!"
Nghe nói lời này, Trần Đỉnh vội vàng đứng lên, "Vậy còn chờ cái gì, đi, chúng ta nhanh đi tìm ảnh chụp đi."
Hạ Nhạc Thiên nói: "Để tôi tự mình đi, mọi người ở lại đây đi."
Đám người Trần Đỉnh không muốn, tỏ vẻ muốn đi cùng.
Hạ Nhạc Thiên lo lắng trong phòng chủ nhà có thể có Bug đang ẩn nấp, cậu biết Bug khủng bố cỡ nào, cộng thêm không muốn bại lộ bàn tay vàng, bèn giải thích: "Tôi tự mình đi là đủ rồi, ít nhất các người bên ngoài còn có thể tiếp ứng tôi."
Lời này lập tức thuyết phục mọi người.
Khi Hạ Nhạc Thiên chuẩn bị rời đi, chợt nghe tiếng kêu thảm thiết từ dưới lầu.
Hình như đã xảy ra chuyện.
Hạ Nhạc Thiên lập tức đứng lên, nói nhanh với đám Trần Đỉnh: "Đi, lầu một có lẽ xảy ra chuyện."
Mọi người lập tức chạy thang bộ xuống lầu một.
Đại sảnh lầu một rơi đầy xác người, nhất đáng sợ hơn là những thi thể này vô cùng quái dị, giống như là trang giấy bị xé nát, hơi lạnh lập tức bò lên sống lưng từng người.
Chuyện này tuyệt đối không phải nhân loại có thể làm được.
Không lẽ là con quỷ kia?
Nhưng phương pháp gϊếŧ người của lệ quỷ là chết đuối, mà không phải xé nát thành vài mảnh nhỏ như vậy.
"Chẳng lẽ xuất hiện con quỷ thứ hai?" Vương Hoành Vũ thất thanh nói.
Chợt, lầu lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Hạ Nhạc Thiên lập tức xông lên lầu , những người khác theo sát phía sau.
Hạ Nhạc Thiên ba bước thành một bước, không đến năm giây đã đến lầu , tận mắt nhìn thấy tới một bóng đen đang bắt lấy một cư dân, sau đó trở tay xé thành vài khúc.
Máu tươi văng đầy đất.
Các cư dân hét thảm thiết, quỳ bò kêu cứu mạng, kêu rên đừng gϊếŧ tôi đừng gϊếŧ tôi.
Hạ Nhạc Thiên càng chú ý tới, trên đỉnh đầu nó có một hàng chữ đỏ: [↓ Ta là quỷ]
Nhưng trừ cái này ra, trên người con quỷ này không có bất kỳ điểm sáng màu xanh lục nào, không giống con quỷ trong trò chơi Quan Tài, sẽ xuất hiện một dòng nhắc nhở.
Tại sao lại như vậy?
Lệ quỷ gϊếŧ xong một người, chợt khựng lại.
Đúng lúc này.
Trước mắt Hạ Nhạc Thiên hiện ra hai chữ đỏ như máu: [Chạy mau!!!!]
Hạ Nhạc Thiên không chút suy nghĩ quay người đào tẩu, lệ quỷ chậm rãi ngẩng đầu nhìn phương hướng Hạ Nhạc Thiên biến mất, lại tiếp tục gϊếŧ thêm một người.
Tim Hạ Nhạc Thiên đập thình thịch, tuy không biết vì sao bàn tay vàng của mình không nhắc nhở nhược điểm của lệ quỷ, ngược lại còn kêu mình chạy đi.
Nhưng Hạ Nhạc Thiên không chút do dự lựa chọn làm theo.
Mà đám người Trần Đỉnh cũng đang đứng trước lầu , vừa chạm mặt Hạ Nhạc Thiên.
Trần Đỉnh đang định mở miệng hỏi Hạ Nhạc Thiên lầu xảy ra chuyện gì, Hạ Nhạc Thiên lập tức dùng ánh mắt ý bảo mọi người đừng lên tiếng, sau đó mang mọi người rời khỏi chung cư thứ tư, lúc này mới giải thích: "Lệ quỷ hình như đã tiến hóa, nó đang gϊếŧ người ở lầu ."
"Cái gì?!!" Đám người Trần Đỉnh kinh hãi hô.