Hạ Nhạc Thiên xuất hiện cũng không khiến người chơi khác trong ngục giam chú ý.
Đa số người chơi đều lộ vẻ tuyệt vọng, ánh mắt trống rỗng, đều cho rằng cơ hội mình chạy thoát chỉ bằng không.
Đương nhiên, cũng có vài người vừa mới bị bắt vào giống Hạ Nhạc Thiên thì vẫn nhìn xung quanh, cố gắng nghĩ cách đào tẩu.
Không bao lâu sau, một người đàn ông hơn đứng dậy, mở miệng thuyết phục các người chơi hợp tác với mình để chạy trốn.
Hắn thậm chí còn nghĩ ra vài biện pháp chỉ trong vài giây ngắn ngủn, nhưng những người xung quanh đều thờ ơ.
"Chẳng lẽ các người không muốn chạy khỏi đây sao?" Hắn vô cùng khó hiểu hỏi.
Đồng thời cũng mơ hồ nhận ra trong chuyện này nhất định còn có vấn đề gì đó mà hắn chưa biết, đây cũng chính là nguyên nhân khiến người chơi chết lặng tuyệt vọng như thế này.
Này thật sự không bình thường.
"Chúng ta nhiều người như vậy, đa số đều có Không Gian Bao Vây đúng không? Đừng nói với tôi là các người không hề để bất kỳ công cụ tự bảo vệ mình nào trong đó." Hắn nói.
Các người chơi vẫn thờ ơ như cũ, có mấy người nghe vậy còn lộ ra vẻ mặt trào phúng nhìn hắn.
"Xem ra nếu tôi không tung ra át chủ bài, thật sự không có biện pháp thuyết phục các người." Hắn nhìn quanh bốn phía, nhỏ giọng nói với các người chơi: "Trong Không Gian Bao Vây của tôi có vài quả lựu đạn, hoàn toàn có thể nổ tung cánh cửa này."
Hắn tin tưởng điều này nhất định có thể khiến các người chơi bốc cháy lên khát vọng sống, sau đó hợp tác với mình chạy khỏi tổ chức tà ác đáng sợ này.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, các người chơi sau khi nghe hắn có vũ khí mạnh thì vẫn thờ ơ như cũ.
Không đúng, vẫn có mấy người chơi trong mắt hiện lên chút gợn sóng, nhưng cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, lại lặng xuống.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Cuối cùng có một người chơi không muốn nghe người này nói chuyện vô ích nữa, bèn mở miệng trào phúng: "Hết hy vọng đi, mấy biện pháp này của anh lúc trước cũng có vài người thử qua rồi, thậm chí có người còn nghĩ ra cách tốt hơn."
Hắn lập tức sửng sốt, "Đã có người thử qua biện pháp này? Vậy những người đó đâu, chạy thoát rồi sao?"
Trong mắt người nọ bỗng hiện lên vẻ sợ hãi, ách giọng: "Bọn họ...... ngay cả cửa lớn của nhà xưởng cũng không thể chạy ra, tất cả đều chết."
Những người chơi đã từng chứng kiến chuyện này đều hô hấp dồn dập ánh mắt hoảng sợ, đối với chuyện xảy ra ngày đó vẫn cảm thấy rét lạnh tận xương tủy.
Hắn cảm thấy khó hiểu cùng bất an.
Tố chất tâm lý của người chơi rất mạnh, những chuyện ma quỷ với người thường mà nói có lẽ sẽ vô cùng khủng bố, nhưng với người chơi thì quả thực không khác gì chuyện vặt ngày thường.
Cho nên, khi các người chơi lộ vẻ kinh hoàng khi nhắc đến chuyện khủng bố xảy ra lúc trước, cũng nói lên rất nhiều vấn đề.
"Rốt cuộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cuối cùng hắn cũng ý thức được kế hoạch lúc nãy của mình ngây thơ đến cỡ nào, khó trách các người chơi từ đầu tới cuối đều thờ ơ.
Hóa ra trong lòng của bọn họ, tỷ lệ chạy thoát là bằng không.
Người kia đè nén sợ hãi, nói: "Hội trưởng của tổ chức Địa Ngục này, có lẽ thật sự là một con quỷ bò lên từ địa ngục, sau lưng hắn ta luôn có một người phụ nữ nằm trên đó."
Mà người phụ nữ kia, chính là thứ khiến bọn họ sợ nhất.
"Một người phụ nữ?" Người này có chút khó hiểu, đột nhiên kinh hãi hỏi, "Chẳng lẽ là nữ quỷ?"
"Không sai, hơn nữa nữ quỷ kia có thể đã vượt qua cấp Quỷ Giới, tôi cũng không biết vì sao ả lại nghe lời của hội trưởng tổ chức Địa Ngục, chỉ cần có người rời khỏi đây mà không có sự đồng ý của hắn, sẽ bị ả gϊếŧ chết."
Hắn ngẩn người, "Nếu là vậy, chúng ta có thể tìm điều kiện gϊếŧ người của nữ quỷ đó, sau đó chạy đi."
Chỉ cần là quỷ, nhất định sẽ tồn tại một đường sống.
Người kia cười khổ, "Điều kiện gϊếŧ người của nữ quỷ chỉ có một, những người không nghe lời của tên hội trưởng kia, tất cả đều bị gϊếŧ chết."
Chỉ đơn giản như vậy, ngược lại càng khó giải quyết.
Này cũng chính là nguyên nhân vì sao tổ chức Địa Ngục chỉ thành lập trong một tháng ngắn ngủi, lại không hề sợ hãi thủ đoạn của các người chơi khác.
Bởi vậy có thể thấy được nữ quỷ kia đáng sợ đến đâu.
"Chuyện này...... Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể chờ chết sao?" Hắn tuyệt vọng thốt lên.
Hạ Nhạc Thiên nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Người kia làm cách nào để lệ quỷ cấp cao nghe theo lời mình?
Hạ Nhạc Thiên không khỏi nghĩ tới Tân Nương Mỉm Cười, tuy rằng lần trước cậu chạy thoát Quỷ Giới của Quỷ Tân Nương, thậm chí còn giúp nàng chuyển lời cho Quỷ Tân Lang.
Nhưng dù vậy, cậu có thể sống sót đều là nhờ Quỷ Tân Lang.
Quỷ Tân Lang lúc còn sống đã là một đại thiện nhân, cả đời không ngừng làm chuyện tốt, hơn nữa cậu còn giúp Quỷ Tân Nương hoàn thành chấp niệm cuối cùng, Quỷ Tân Lang mới cố ý tới giúp cậu.bg-ssp-{height:px}
Nhưng hội trưởng của tổ chức Địa Ngục, lại không giống tình huống của mình.
"Sao lệ quỷ có thể nghe lời con người vô điều kiện được?" Trần Đỉnh cũng mở miệng nói chuyện.
"Tôi nghe người của tổ chức Địa Ngục thuận miệng nói qua chuyện này, hình như lúc còn sống nữ quỷ kia vô cùng yêu hội trưởng, cho nên sau khi chết biến thành lệ quỷ mới quấn lấy hắn, còn nghe lời hắn."
"Có lẽ lúc còn sống, tình yêu của người phụ nữ kia đối với tên hội trưởng đã đạt tới trình độ điên cuồng khủng bố, vậy nên sau khi chết mới tạo thành điều kiện gϊếŧ người như thế này, thật khiến người khác hâm mộ." Một người khác cảm khái.
Nếu là người bình thường, tình yêu này có lẽ sẽ trở thành gánh nặng vô cùng đáng sợ, nhưng đối với người chơi mà nói, lại là một thanh đao lợi hại có thể giúp mọi việc đều thuận lợi.
Chỉ là loại tình yêu này, căn bản không thể phục chế.
Hạ Nhạc Thiên và Trần Đỉnh mịt mờ liếc mắt nhìn nhau, đều từ thấy được lo lắng và trầm trọng trên mặt đối phương.
Hạ Nhạc Thiên cảm thấy may mà mình không tùy tiện hành động, bằng không chỉ sợ sẽ kinh động đến nữ quỷ trên kia.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, thật sự bó tay chờ chết sao?" Người kia nôn nóng vò đầu bứt tai.
Người chơi bị bắt nhốt vài ngày nói: "Trừ khi anh đồng ý gia nhập tổ chức Địa Ngục, nếu năng lực của anh càng cao thì càng dễ được coi trọng, trở thành nhân viên nòng cốt."
"Tôi đồng ý, chỉ cần để tôi sống sót, kêu tôi gia nhập tổ chức gì cũng được." Hắn lập tức nói.
Nhưng người chơi vừa trả lời kia lập tức lộ ra nụ cười châm chọc, "Vậy anh càng xong rồi, nếu muốn gia nhập tổ chức, anh phải dâng lên toàn bộ điểm Sinh Tồn của mình, chỉ có thể dùng đạo cụ mà phía trên khen thưởng, quan trọng nhất là, anh sẽ mất đi toàn bộ tự do, cùng bọn họ sát hại càng nhiều người."
Người nọ lại nói: "Chỉ cần tôi có thể sống sót, sát hại người chơi khác cũng chả sao."
"Thằng ngu, chẳng lẽ đến bây giờ mày vẫn không ý thức được trò chơi này rốt cuộc có ý nghĩa gì sao?" Người chơi kia tức giận nhìn hắn, có chút không thể tin được tên này lại không có điểm mấu chốt như vậy.
Người chơi khác cũng đều nổi giận.
Hắn ngơ ngác một hồi, nhận ra các người chơi không tính toán gia nhập tổ chức Địa Ngục, thậm chí thà chết ở chỗ này, cũng không muốn trợ Trụ vi ngược.
Nhưng các người chơi vì sống sót mà tàn sát nhau vốn là chuyện bình thường mà.
Hắn nhịn không được lui về phía sau vài bước, lo sợ bất an nói: "Các người, các người không muốn gia nhập tổ chức Địa Ngục sao? Vì sao chứ? Còn lời vừa rồi của anh có ý gì?"
Hạ Nhạc Thiên tò mò nhìn người này, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Chẳng lẽ những người chơi cũng cùng giống cậu, phát hiện được ý nghĩa chân chính của trò chơi này sao?
"Ý nghĩa tồn tại của Trò Chơi Tử Vong không phải là để người chơi gϊếŧ hại lẫn nhau, sự tồn tại của nó là vì giúp con người chúng ta có năng lực tự bảo vệ mình, có không ít người chơi hoài nghi rằng lệ quỷ trò chơi quỷ đều đến từ thế giới Hiện Thực, nói cách khác, khi những người chơi như chúng ta đang không ngừng hoàn thành nhiệm vụ trò chơi, cũng chính là đang góp phần bảo vệ thế giới này."
"Cho nên, tôi tuyệt đối không gia nhập tổ chức Địa Ngục, trở thành hung thủ sát hại người chơi khác, tôi còn người nhà, thân thích và bạn bè, bọn họ đều đang sống ở thế giới này, cần những người chơi như chúng ta bảo vệ."
"Tôi có thể chết, nhưng nếu tôi gϊếŧ chết những người chơi đang bảo vệ thế giới này như tôi, sau này nếu người nhà của gặp phải sự kiện thần quái thì lấy ai bảo vệ họ?"
Lời này, đúng là những lời tận sâu dưới đáy lòng của những người chơi.
"Không, không thể nào, Trò Chơi Tử Vong sao có thể......" Hắn như bị tát một cú thật mạnh vào mặt, theo bản năng muốn phản bác.
Nhưng không biết tại sao, tiềm thức lại nói cho hắn, những lời người này vừa nói, đều là thật.
Vậy nếu hắn thật sự gia nhập tổ chức Địa Ngục, còn không phải là đang làm nguy hại cho thế giới này, hắn cũng có người thân có bạn bè, nếu người chơi bị gϊếŧ càng ngày càng nhiều, đến lúc đó còn ai ra xử lý sự kiện thần quái đây?
Những người bình thường có thể sẽ phải bỏ mạng.
Suy nghĩ vốn kiên định của hắn nháy mắt bị dao động.
Hạ Nhạc Thiên nhìn một màn trước mắt, vừa phức tạp lại vừa vui mừng.
Hóa ra ngoài cậu ra, trên thế giới này còn rất rất nhiều người chơi vẫn luôn giữ vững phòng tuyến cuối cùng của bản thân.
Dù trò chơi tàn khốc đến đâu, lương tri vẫn chưa bao giờ biến mất...
Những người chơi này, chính là những anh hùng vô danh, dùng cách riêng của mình để bảo vệ thế giới này, bảo vệ thế giới tuy có chút tỳ vết nhưng vẫn vô cùng tốt đẹp.
Tương lai đều sẽ tốt hơn.
Chỉ cần con người không đánh mất chút lương tri cuối cùng, vậy hy vọng vĩnh viễn đều chờ đợi người chơi ở phía trước.
"Hơn nữa, nếu hội trưởng của tổ chức Địa Ngục có thể làm ra chuyện gϊếŧ hại người chơi khác, anh không sợ nếu hắn thật sự có được hạng nhất, sẽ trực tiếp ước nguyện toàn bộ nhân loại đều chết hết sao?" Người chơi lại đưa ra một lý do khác khiến hắn không muốn gia nhập tổ chức Địa Ngục.
Người nọ trầm mặc, nửa ngày sau mới ngẩng đầu, "Anh nói đúng, nhưng...... tôi thật sự không muốn chết..."
Người chơi bị nhốt trong ngục giam cách vách, tứ chi đều bị chém đứt, nói không chừng qua mấy ngày nữa hắn phải tham gia trò chơi mỗi tháng một lần, nếu không chủ động tiến vào trò chơi sẽ bị phán định cố ý trốn tránh, do đó bị xóa bỏ.
Chết nghẹn khuất kiểu này, nếu người chơi có hy vọng biến thành quỷ, nói không chừng nháy mắt sẽ biến thành lệ quỷ cấp bậc Quỷ Giới.
Chỉ đáng tiếc, một khi người chơi vi phạm quy tắc, sẽ vĩnh viễn bị trò chơi xóa sổ, ngay cả cơ hội thành quỷ cũng không có, vĩnh viễn biến mất ở thế giới này.