Lấy Hàn Mai Mai dẫn đầu, tổng cộng năm người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị rời khỏi tiểu khu.
Trong hành lang im ắng, chỉ có tiếng bước chân dồn dập của các người chơi vang vọng, đi được vài bậc thang, Hàn Mai Mai đột nhiên dừng lại, lông tơ cả người đều dựng lên, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, chỉ không quay đầu nhìn đằng sau.
Trái Kiwi thấy vậy thì không khỏi khẩn trương, túm góc áo Hàn Mai Mai nhỏ giọng hỏi: "Sao, sao vậy?"
Hàn Mai Mai nói: "Chúng ta còn ở lầu ."
"A?" Trái Kiwi sửng sốt, sau đó nghiêng đầu đánh giá xung quanh.
Bởi vì cầu thang bộ không dán số tầng lầu, bọn họ vẫn luôn đi xuống dưới, theo lý mà nói hiện tại hẳn nên xuống lầu một mới đúng.
Jerry thiếu chút nữa nhảy dựng lên, "Có, có phải quỷ đánh tường không?"
Nghe đồn trên phố thỉnh thoảng sẽ có quỷ đánh tường, làm người khác luôn quẩn quanh tại chỗ, làm thế nào cũng không ra ngoài được, bị nhốt mãi cho đến chết.
Còn có người nói, quỷ đánh tường là vì quỷ che mắt người, cảnh vật mà người nhìn thấy đều là giả, cho nên mới luôn đi quanh một chỗ không thấy lối ra.
Mặc kệ quỷ đánh tường có nguyên lý thế nào, Jerry chỉ biết con quỷ kia đã theo dõi bọn họ!
"Không phải chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao, sao còn bị theo dõi!" Jerry hoảng loạn nói.
Tuy rằng phía sau hắn là người chơi khác, nhưng Jerry vẫn thấy sau gáy mình lạnh căm, cảm giác sởn tóc gáy lại tới nữa!
Nhưng cố tình hắn lại không dám quay đầu nhìn, chỉ có thể run run hỏi người phía sai, "Giúp tôi nhìn xem sau lưng tôi có thứ gì......"
Ám Dạ cười tủm tỉm nói: "Không có."
Jerry vẫn cảm giác sau lưng rét run, "Vậy, vậy là tốt rồi."
Hàn Mai Mai nhìn chằm chằm vết máu màu đỏ sậm trên tay vịn, càng thêm chắc chắn suy đoán trong lòng, tự hỏi một lúc, cô lấy một vòng dây thừng từ Không Gian Bao Vây ra buộc lên tay vịn, sau đó tiếp tục bước đi.
Người chơi đằng sau lập tức đuổi kịp.
Hạ Nhạc Thiên đi phía sau cùng, cậu vừa đi vừa cẩn thận nghe động tĩnh phía sau.
Tiếng bước chân của người chơi kèm theo âm thanh thịch thịch hỗn loạn, nói đúng ra, có chút giống tiếng va đập.
Hạ Nhạc Thiên nhớ rõ khi bé gái kia bị đẩy xuống lầu, đầu và cơ thể chia lìa, âm thanh thịch thịch thịch kia, chẳng lẽ là......
Hơi thở âm lãnh lướt qua một bên chân, dường như có một cái đầu đang thổi khí vào chân Hạ Nhạc Thiên, mặt mũi dữ tợn.
Hạ Nhạc Thiên vẫn bình thản đi xuống lầu.
Đi được hai vòng cầu thang, Hàn Mai Mai lại về vị trí cột dây thừng, dù bọn họ đi như thế nào cũng chỉ có thể quanh quẩn giữa lầu và lầu .
"Tiếp tục đi cũng không có ý nghĩa gì, theo tôi thấy không bằng thử đi ngược lại xem." Ám Dạ bỗng nhiên nói.
Nụ cười trên mặt hắn càng thêm mở rộng.
Hàn Mai Mai im lặng trong chốc lát, nói: "Được."
Tuy Hạ Nhạc Thiên không có hảo cảm gì với Ám Dạ, nhưng không thể không thừa nhận biện pháp này đáng thử một lần.
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tôi đi trước, các người chậm rãi lùi lại, cẩn thận một chút."
Mọi người đều đồng ý.
Bởi vì nhớ lời cảnh cáo của người dân tiểu khu lúc trước, các người chơi đều không quay đầu lại, mà cẩn thận nắm lấy tay vịn, dè dặt đi lùi xuống.
Đi khoảng hai thang lầu, bọn họ không còn nhìn thấy tay vịn có quấn dây thừng nữa, khả năng duy nhất là bọn họ đã rời lầu .
"Tiếp tục đi xuống dưới." Hạ Nhạc Thiên nói.
Mọi người tiếp tục lùi lại, ước chừng đi được ba tầng lầu, sau lưng Hạ Nhạc Thiên dán lên cánh cửa hành lang, cậu lập tức dùng sức đẩy cửa tiếp tục lùi ra ngoài, cuối cùng cũng rời khỏi chung cư.
Hạ Nhạc Thiên giữ cửa, để những người khác đi ra ngoài.
"Đây là, chạy thoát rồi?" Jerry cảm thấy như đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nhiệm vụ lần này quả thực giống như cho không, dễ dàng đến kỳ cục, hơn nữa còn không có người chơi bị thương.
Khiến hắn có chút lòng tin vào hai nhiệm vụ còn lại.
Nhiệm vụ kết thúc, các người chơi lập tức tìm khách sạn gần đó tạm thời ở lại, đợi ngày mai tiếp tục tuyên bố nhiệm vụ.
Trái Kiwi chủ động yêu cầu ở một phòng với Hàn Mai Mai, Hàn Mai Mai cũng không từ chối, coi như im lặng chấp nhận.
Ám Dạ nói: "Không thì ba người chúng ta một phòng đi?"
Hạ Nhạc Thiên trực tiếp cự tuyệt: "Tôi quen ở một mình."
Ám Dạ lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.
Jerry dĩ nhiên là muốn ở chung với người chơi khác, ít nhất sẽ an toàn hơn một chút, nhưng hắn hoàn toàn không muốn ở chung phòng với Ám Dạ, cắn răng lựa chọn phòng đơn.
Năm người chia nhau vào phòng nghỉ ngơi.
Hạ Nhạc Thiên nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, qua nửa giờ mới mở mắt ra, lấy di động nhắn tin với Thích Lệ Phi.
[Da Da Hạ: Đúng rồi, em có vấn đề luôn muốn hỏi anh, nhưng nếu vấn đề này liên quan đến cơ mật, anh có thể không trả lời.]
Bên kia rất nhanh trả lời.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Chuyện gì?]
[Da Da Hạ: Quỷ trong Trò Chơi Tử Vong là do người ở thế giới Hiện Thực chết biến thành sao? Chẳng hạn như có người oán khí quá nặng, giống như Trần Khả Mạn, em tra được tin tức trên báo chí ở ngoài Hiện Thực.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Phải.]
Chỉ ngắn ngủn một chữ, đã đem tất cả suy đoán của Hạ Nhạc Thiên định tính thành sự thật.
Nhưng còn một vấn đề.
Hạ Nhạc Thiên lập tức gõ chữ.
[Da Da Hạ: Nhưng nếu là như vậy, vì sao ngoài Hiện Thực còn xuất hiện nhiều lệ quỷ như vậy?]
bg-ssp-{height:px}
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Oán khí quá nặng cũng không có nghĩa là sau khi chết có thể biến thành lệ quỷ, loại người này chết đi sẽ đánh mất linh trí vì oán khí, sau khi chết cũng không thể có được cuộc sống mới ở thế giới Trò Chơi.]
Lại qua vài giây.
Thích Lệ Phi lại gửi tới một đoạn tin nhắn.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Những oán khí này nếu ngưng tụ ở bên nhau, sẽ bị lệ quỷ ở thế giới Hiện Thực hấp thu tăng cường thực lực, đối với con người sẽ tạo thành mối nguy hại lớn.]
Hạ Nhạc Thiên nhìn đi nhìn lại vài lần, mới hoàn toàn hiểu rõ hàm nghĩa trong lời Thích Lệ Phi.
Nói cách khác.
Có một kiểu người dù có oán khí cũng không đủ tư cách trở thành lệ quỷ.
Nếu thật sự sau khi chết ai có oán khí cũng đều thành quỷ, người ở thế giới Hiện Thực chỉ sợ đã sớm bị lệ quỷ nuốt hết.
Quan trọng nhất là, kiểu người này mất đi oán khí có thể đạt được cơ hội sống lại trong trò chơi.
Mà thứ sáng tạo ra Trò Chơi Tử Vong vì không để những oán khí trở thành chất dinh dưỡng của lệ quỷ khác, mới thu thập toàn bộ oán khí vào trong thế giới Trò Chơi, rèn luyện các người chơi không ngừng trưởng thành.
Tất cả nghi hoặc đều có đáp án.
Cũng làm Hạ Nhạc Thiên càng thêm kính sợ sự tồn tại thần bí kia, tuy rằng nó sáng tạo trò chơi khiến không ít người chơi tử vong.
Nhưng không thể không thừa nhận, trò chơi này tồn tại kỳ thật lợi lớn hơn hại.
Tuy rằng những người chơi chết đi không phải tự nguyện, chuyện này dùng Omo cũng không thể tẩy trắng, nhưng nếu đôi khía cạnh tự hỏi, Hạ Nhạc Thiên cảm thấy nếu mình là vị kia, chỉ sợ cũng sẽ làm như vậy, hy sinh một bộ phận nhỏ để giữ lại thế giới này.
Hạ Nhạc Thiên lấy lại tinh thần, đè nén nội tâm đủ loại cảm xúc.
[Da Da Hạ: Cảm ơn anh đã nói cho em chuyện này.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Giữa hai chúng ta không cần cảm ơn, tôi nói rồi, chỉ cần tôi có thể nói cho em, tôi sẽ không giấu giếm.]
[Da Da Hạ: Đúng không, vậy anh thật sự tên Thích Lệ Phi sao?]
Hạ Nhạc Thiên sớm đã muốn hỏi chuyện này, theo lý mà nói, sau khi mình biết được tên Thích Lệ Phi, ba dấu chấm hỏi trên đầu hắn cũng nên giải khóa mới đúng.
Nhưng đến tận bây giờ, trên đầu đối phương vẫn là ba dấu chấm hỏi như cũ.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Tôi vốn dĩ không có tên, đây là tên tôi tự đặt.]
Đoạn tin nhắn này thoạt nhìn như đang nói lên một sự thật, nhưng cố tình lại khiến Hạ Nhạc Thiên ngây ngẩn cả người, nội tâm đột nhiên trào ra cảm giác hụt hẫng.
Trong mắt Hạ Nhạc Thiên, Thích Lệ Phi cùng không khác gì một con người chăn chính.
Nhưng điều này cũng không thể che giấu việc Thích Lệ Phi là sinh mệnh được sự tồn tại tối cao kia sáng tạo ra, một NPC vừa mới mở mắt đã bị giao cho trách nhiệm cùng năng lực.
Hắn không có tên.
Nhưng lại có hỉ nộ ái ố, cũng có tình cảm thuộc về mình.
Thích Lệ Phi nhìn qua có vẻ như lạnh lùng mạnh mẽ, nhưng Hạ Nhạc Thiên lại cảm thấy Thích Lệ Phi vô cùng cô đơn.
Mỗi một con người sinh ra, đều có cha mẹ bảo vệ cùng chờ mong, tuổi thơ lớn lên trong sự chiều chuộng và nâng niu của gia đình.
Mà khi Thích Lệ Phi bị sáng tạo ra, không có cha mẹ bảo vệ và mong đợi, chỉ có trách nhiệm và mệnh lệnh từ sự tồn tại tối cao truyền xuống.
Thích Lệ Phi thật sự vui vẻ sao?
Hạ Nhạc Thiên nghĩ vậy, hình ảnh Thích Lệ Phi sâu trong nội tâm càng trở nên chân thật hơn, lại càng khiến người đau lòng.
Cũng may Thích Lệ Phi sẽ không mãi cô độc một mình, bởi vì cậu sẽ bên cạnh hắn, quan tâm hắn.
[Da Da Hạ: Tên này rất êm tai.]
[Da Da Hạ: Sau này em sẽ luôn bên cạnh anh.]
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Tôi biết, tôi cũng sẽ không để em rời khỏi tôi.]
Hạ Nhạc Thiên cười phụt một tiếng, nhưng ngay sau đó, sắc mặt lại trở nên ảm đạm, cười không nổi nữa.
Chờ đến ngày cậu thông quan trò chơi.....
Cậu sẽ hứa nguyện Đường Quốc Phi sống lại, mà nếu như vậy, cậu sẽ vĩnh viễn thoát khỏi trò chơi này, rời khỏi Thích Lệ Phi.
Cậu sợ hãi nghĩ đến lúc đó, Thích Lệ Phi sẽ thương tâm đến mức nào cơ chứ.
Nếu chưa từng thấy qua ánh sáng, sẽ không hoàn toàn tuyệt vọng với bóng đêm.
Cậu không dám nghĩ đến việc sau khi Thích Lệ Phi hưởng qua tình yêu ấm áp, cuối cùng lại mất đi tất cả, sẽ có tâm trạng như thế nào.
Hạ Nhạc Thiên siết chặt di động, ngón tay trắng bệch, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào hư không.
Làm sao bây giờ......
Cậu nên làm sao bây giờ.
Tình yêu rất quan trọng.
Nhưng bên kia, lại là sinh mệnh nặng tựa Thái Sơn.
Trong mắt Hạ Nhạc Thiên hiện lên giãy giụa cùng mê mang, đột nhiên dao động, cậu thật sự luyến tiếc rời khỏi Thích Lệ Phi, không nỡ nhìn thấy Thích Lệ Phi khổ sở.
Nhưng Đường Quốc Phi thì làm sao bây giờ...
Cha mẹ Đường Quốc Phi mất đi ký ức liên quan đến Đường Quốc Phi, sẽ không vì con trai duy nhất tử vong mà bi thương, nhưng chính kiểu quên mất này ngược lại là một sự bi thảm.
Một loại tuyệt vọng càng thêm áp lực.
Hạ Nhạc Thiên nháy mắt như bị hút sạch toàn bộ sức lực, nằm trên giường thật lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Cậu nên lựa chọn như thế nào đây.....
Editor: ngày một chương nha, tình hình này kéo dài đến cuối tháng lận, mọi người có thể dồn chương đọc cho sướng, thông cảm cho tui.
Chúc mọi người Cá tháng tư vui vẻ (人´∀`)。゚+