"Tôi được Trưởng Phòng ủy thác trở thành người chủ trì cho vũ hội mặt nạ lần này, đầu tiên, vô cùng cảm ơn mọi người đã đến, làm nơi này bồng tất sinh huy()." Hắn nói xong lại cúi người chào.
()Bồng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo), thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa; rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà - theo Bạch Ngọc Sách.
Tất cả mọi người vỗ tay cổ động.
Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này đếm số người trong lâu đài, tính cả người chủ trì trên đài không biết có phải là thành viên group chat hay không, tổng cộng mười lăm người.
Bao gồm tài xế lái minibus đang ngồi trong một góc, không biết khi nào hắn ta lại xuất hiện trong lâu đài cổ, trên tay cầm ly rượu vang đỏ thân mật nói chuyện với một cô gái.
Thành viên nữ kia thỉnh thoảng giơ nắm tay nhỏ đánh vào ngực tài xế minibus, che miệng cười duyên.
Hạ Nhạc Thiên cúi đầu suy nghĩ.
Trưởng Phòng từng nói những người tham gia vũ hội mặt nạ lần này, ngoài năm người chơi ra thì còn có thành viên của ba nhóm chat khác.
Nếu số lượng người chơi trong Group Chat Tử Vong đều giống nhau, vậy ba group khác có lẽ đều có năm thành viên, vậy thì phù hợp với số người có mặt trong vũ hội hôm nay.
Tất cả thành viên trong ba group chat đều tham gia, không vắng mặt một ai. Còn vì sao Trưởng Phòng lại không xuất hiện, cái này tạm thời không biết.
Trước mắt, chỉ biết Trưởng Phòng rất có khả năng là lệ quỷ, nắm giữ cơ hội gϊếŧ người.
Chỉ cần có người chơi vi phạm quy tắc hoặc là không hoàn thành nhiệm vụ, Trưởng Phòng thần bí kia sẽ xuất hiện gϊếŧ chết người chơi.
Trừ chuyện này ra, còn một vấn đề quan trọng hơn là, vũ hội mặt nạ sẽ diễn ra như thế nào, mà lệ quỷ kia đang trốn ở đâu?
Có phải nó đã ngụy trang thành một thành viên, trà trộn trong vũ hội không...
Tiếng nhạc ôn nhu thong thả vang lên.
Người chủ trì trên đài tiếp tục nói: "Vậy thì hiện tại, tôi tuyên bố vũ hội mặt nạ chính thức bắt đầu, hy vọng mọi người đều chơi vui vẻ, bây giờ mọi người có thể làm quen với đối phương, nửa giờ sau chúng ta bắt đầu trò chơi thứ nhất, sẽ vô cùng thú vị."
"Đương nhiên, sau khi kết thúc trò chơi thứ nhất sẽ còn những tiết mục khác, thẳng đến khi tiếng chuông đêm khuya vang lên, vũ hội sẽ chính thức kết thúc."
Tiếng chuông đêm khuya?
Hạ Nhạc Thiên nhìn quanh đại sảnh, không thấy bất kỳ vật dụng gì liên quan đến chuông, nhưng vẫn nhớ kỹ chi tiết này.
Người chủ trì lại nói một vài chuyện vặt khác, sau đó xuống đài nói chuyện cùng các thành viên khác.
Các người chơi tụ tập trong một góc, bắt đầu tiến hành trao đổi.
"Hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?" Jerry nói: "Nửa tiếng nữa trò chơi bắt đầu rồi."
Trên mặt Ám Dạ vẫn treo nụ cười trước sau như một, "Vậy phải hỏi Vương Tiểu Minh tiên sinh, ngài cảm thấy chúng ta nên làm thế nào làm mới tốt đây?"
Hắn không chút che giấu nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn lại, mở miệng nói: "Nửa giờ, hẳn là thời gian trò chơi để người chơi tìm kiếm manh mối, chúng ta có thể chia làm hai tổ để điều tra lâu đài, tìm xem có manh mối gì không."
Hai tổ?
Trái Kiwi khẩn trương nói: "Tôi muốn đi theo Hàn Mai Mai."
"Không chỉ cô, còn có Jerry, anh cũng đi theo Hàn Mai Mai, tôi và Ám Dạ một tổ." Hạ Nhạc Thiên nói.
Hàn Mai Mai nhíu mày: "Tôi đổi với cậu, tôi và Ám Dạ một tổ."
Trái Kiwi theo bản năng muốn phản đối, nhưng lại đột nhiên ý thức được mình không có tư cách chọn đội ngũ, chỉ có thể đè nén bất an nhìn người chơi khác.
Hạ Nhạc Thiên lập tức bác bỏ: "Trái Kiwi phải đi theo cô, ba người các cô một tổ càng thích hợp, cứ như vậy đi."
Thái độ Hạ Nhạc Thiên trầm ổn đáng tin.
Hàn Mai Mai nhìn Hạ Nhạc Thiên thật sâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ám Dạ cười híp mắt, "Xem ra Vương Tiểu Minh tiên sinh có chút không yên tâm về tôi nha?"
Hạ Nhạc Thiên cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Không phải, chỉ cảm thấy tôi và anh chung một tổ tương đối thích hợp hơn."
Ám Dạ cười càng vui vẻ, "Những lời này của Vương tiên sinh, thật sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh."
Hạ Nhạc Thiên vẫn không phản ứng Ám Dạ, dặn dò đám người Hàn Mai Mai: "Cẩn thận một chút, cách xa những người ở đây ra."
Hơi dừng một chút, Hạ Nhạc Thiên giơ tay nhìn đồng hồ, "Hai mươi phút sau chúng ta tập hợp ở chỗ này."
"Được." Hàn Mai Mai nói ra phạm vi hoạt động của mình: "Chúng tôi sẽ lên lầu hai."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Ok, tôi và Ám Dạ đi lầu , tóm lại phải cẩn thận."
Ba người Hàn Mai Mai rất nhanh đã lên lầu hai.
Hạ Nhạc Thiên đứng trên bậc thang, quay đầu nhìn lại....
Mười lăm thành viên trong đại sảnh, hai ba người tụ vào một chỗ nói chuyện với nhau, cũng có người ngồi một chỗ ăn ăn uống uống.
Tài xế minibus lơ đãng phát hiện Hạ Nhạc Thiên, nâng ly rượu hướng về phía Hạ Nhạc Thiên, lộ ra nụ cười sang sảng.
Mà thành viên nữ bên cạnh lại bắt đầu nói chuyện, lôi kéo lực chú ý của tài xế, hai người lại bắt đầu châu đầu ghé tai thân mật.
Tất cả đều rất bình thường.
Phảng phất như nơi này chính là vũ hội mặt nạ bình thường đến không thể bình thường hơn.
Lầu có một hành lang rất dài, hai bên là kỵ sĩ giáp sắt, thảm đỏ tinh mỹ phức tạp, cửa sổ từ đầu hành lang cho đến cuối lầu đều có bình hoa, cắm đủ mọi loại hoa.
Trên vách tường treo rất nhiều tranh sơn dầu khác nhau, phong cách âm trầm nặng nề khiến tòa lâu đài xa hoa càng thêm quỷ dị.
Hạ Nhạc Thiên chú ý đến tranh sơn dầu, cẩn thận xem xét một hồi thì phát hiện những tranh sơn dầu này đều có một bóng đen, lẳng lặng đứng nơi góc tối cuối tranh.
Hạ Nhạc Thiên lấy điện thoại ra chụp lại toàn bộ.
Ám Dạ đứng bên cạnh thưởng thức tranh sơn dầu, tấm tắc nói: "Người vẽ tranh sơn dầu này có bản lĩnh nghệ thuật rất cao nha, từ đường cong ánh sáng cho đến bút pháp......"
Hạ Nhạc Thiên chú ý tới mỗi lần Ám Dạ dừng chân xem xét đều là những bức tranh có vẻ âm trầm quỷ dị.
Lúc trước, Hạ Nhạc Thiên đã chú ý tới Ám Dạ có vẻ yêu thích đồ vật liên quan đến phương diện ám hắc và biếи ŧɦái.
Tỷ như nhiệm vụ lần trước, tiểu nữ hài vẽ nguệch ngoạc trên vách tường, cùng với tranh sơn dầu, đều chứng tỏ người này cực kỳ không bình thường.
Cậu vốn không nên chỉ dựa vào vài tiếng đồng hồ thì đã nhận xét người khác, nhưng nghĩ đến việc Ám Dạ có khả năng là thành viên tổ chức Địa Ngục, từ sâu trong lòng đã sinh ra cảm xúc mâu thuẫn phản cảm.
Ám Dạ dường như không phát hiện, vẫn trầm mê trong những bức tranh âm trầm tối tăm.
Hạ Nhạc Thiên phát hiện lâu đài to như vậy mà lại không có đồng hồ, muốn biết thời gian cũng chỉ có thể thông qua điện thoại hoặc đồng hồ mang theo.
Trên hành lang có một gian phòng hơi hé cửa, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn lọt ra từ bên trong.
Hạ Nhạc Thiên thong thả đẩy cửa phòng, đứng ở ngoài cửa đánh giá bên trong.
Đây là phòng cho khách.
Trong phòng vẫn không có đồng hồ, điều này khiến Hạ Nhạc Thiên càng thêm nghi hoặc tiếng chuông đêm khuya sẽ vang lên từ nơi nào?
Tủ quần áo trong phòng được đóng kín.
Hạ Nhạc Thiên không tùy tiện đi vào mở tủ quần áo, mà là đóng cửa lại tiếp tục xem xét những căn phòng không đóng cửa khác.
Sau khi tra xét một vòng thì phát hiện, các phòng bố trí đều giống nhau.
bg-ssp-{height:px}
Tất cả đều trống rỗng không có chút dấu hiệu người ở, các góc xung quanh phòng lại không có bụi bẩn.
Lúc này chỉ còn năm phút nữa là đến thời gian tập hợp.
Ám Dạ còn đang tập trung tinh thần nhìn tranh sơn dầu, chờ Hạ Nhạc Thiên lại gần, hắn mới lưu luyến dời mắt khỏi tranh sơn dầu, cười tủm tỉm hỏi: "Vương tiên sinh, cậu có tra được manh mối gì không?"
Hạ Nhạc Thiên cũng cười trả lời: "Không có."
Ám Dạ có chút đáng tiếc nói: "Vậy phiền phức rồi, lát nữa không biết sẽ có nguy hiểm gì xuất hiện, thật khiến cho người ta sợ hãi mà, có phải không?"
Nét cười của Hạ Nhạc Thiên hơi nhạt xuống, nhìn chằm chằm vào Ám Dạ, "Có vẻ như anh hoàn toàn không sợ chết ở chỗ này."
Đổi lại là những người khác, mặc kệ thế nào cũng sẽ cố gắng đi tìm manh mối, chỉ có như vậy mới có thể phân tích ra đường sống, do đó hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng từ đầu đến cuối Ám Dạ đều không thể hiện suy nghĩ này.
Bao gồm hành vi nhìn chằm chằm tranh sơn dầu của đối phương, có phải ám chỉ đối phương phát hiện manh mối đang bị giấu trong tranh sơn dầu không?
-- nên hắn mới nhìn chằm chằm tranh sơn dầu như vậy.
Hạ Nhạc Thiên nhớ lại nội dung của những bức tranh sơn dầu, vẫn không phát hiện manh mối.
Ám Dạ vô tư cười vài tiếng, khen nói: "Vương Tiểu Minh tiên sinh quan sát rất tinh tế, tôi quả thật không sợ chết, chết cũng không có cái gì đáng sợ."
Hạ Nhạc Thiên bình tĩnh nhìn Ám Dạ.
Ám Dạ rất có hứng thú nói về đề tài này với Hạ Nhạc Thiên, "Cậu biết không, tử vong chỉ đến trong nháy mắt, chỉ cần chịu đựng trong một giây, sau đó mọi phiền não của cậu sẽ không còn nữa."
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn hắn, "Tôi đồng ý với quan điểm của anh, nhưng chuyện này không có nghĩa là tôi không sợ chết, hy vọng anh có thể tiếp tục duy trì hiện trạng, tôi không muốn trò chơi lần này xuất hiện bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào."
Ám Dạ cười càng khoa trương, phảng phất như nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, dần dần, vẻ mặt của hắn trở nên điên cuồng quỷ dị, ghé sát vào Hạ Nhạc Thiên: "Cậu -- đang uy hiếp tôi sao?"
Hạ Nhạc Thiên ngay cả hơi thở cũng không thay đổi, vẫn bình tĩnh nhìn Ám Dạ, như đang trình bày một sự thật, "Anh cũng có thể hiểu như vậy."
Ám Dạ cuối cùng cũng không giữ nổi vẻ mặt tươi cười nữa, ánh mắt như âm độc nhìn chằm chằm Hạ Nhạc Thiên, "Tôi có thể giữ nguyên mọi chuyện như bây giờ, nhưng tôi muốn biết một việc."
Trong lòng Hạ Nhạc Thiên mơ hồ biết được đó là chuyện gì, cũng nhìn lại Ám Dạ.
Ám Dạ âm trầm nói: "Tổ chức Địa Ngục biến mất, có phải liên quan đến cậu hay không?"
Hạ Nhạc Thiên thầm nghĩ quả nhiên là vậy, nhưng bởi vì đã đoán được, nên vẻ mặt vẫn không chút dao động, ngược lại hiện lên vẻ nghi hoặc không hề sơ hở, "Tổ chức gì cơ?"
Ám Dạ quan sát kỹ vẻ mặt của đối phương, trong lòng từ chắc chắn đến dần dần dao động, từng cử chỉ đến ánh mắt của Hạ Nhạc Thiên đều phản ánh, người này không phải hung thủ khiến tổ chức Địa Ngục diệt vong.
Gương mặt âm u của Ám Dạ biến mất, hắn mỉm cười: "Xin lỗi, có lẽ là tôi hiểu lầm."
Hạ Nhạc Thiên nhíu mày: "Không sao, vậy lời nói giữ chúng ta vẫn hữu hiệu chứ?"
Ám Dạ nhếch môi, "Đương nhiên hữu hiệu."
Hạ Nhạc Thiên gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ, "Đi thôi, đến giờ tập hợp."
Ám Dạ đi ở phía sau, gương mặt tươi cười không có chút dịu dàng nào, ngược lại lạnh băng đáng sợ, ánh mắt lập loè như rắn độc.
Cũng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Hạ Nhạc Thiên đi tuốt đằng trước, cố hết sức giữ vững hơi thở và nhịp tim, tự hỏi đối phương làm sao tra được lên đầu mình.
Quan trọng nhất là, đối phương tổ đội với mình trong Thi Đấu Xếp Hạng là trùng hợp thật sao?
Trò chơi do Thần sáng tạo này, tuy rằng có rất nhiều Bug, nhưng cũng không có khả năng khiến con người tìm ra lỗ hổng trong cơ chế tổ đội trò chơi.
Vậy chỉ còn một lý do.
Thành viên tổ chức Địa Ngục lại tăng lên, mỗi thành viên đều có tỷ lệ nhất định tổ đội với mình trong trò chơi.
Chỉ là trùng hợp thành viên này là Ám Dạ mà thôi.
Nhưng ngay sau đó Hạ Nhạc Thiên lại phủ định suy đoán này, cho dù tổ chức Địa Ngục có một vạn thành viên đi nữa, muốn tổ đội cùng người mà mình muốn trong toàn bộ người chơi cả nước, khả năng này gần như bằng không.
Bởi vì số lượng người chơi mỗi ngày đều tăng lên rất nhiều.
Thành viên tổ chức Địa Ngục có nhiều tới đâu cũng không thể khả đạt tới con số mười ngàn người, bằng không bên phía Trần Đỉnh đã sớm thu được tin tức.
Trừ khi......
Hạ Nhạc Thiên khẽ chau mày.
Trừ khi cơ chế tổ đội trò chơi có hạn chế về khu vực.
Hạ Nhạc Thiên cẩn thận nghĩ lại, phát hiện những người tham gia trò chơi bình thường lúc trước, khoảng cách địa lý đều không quá xa.
Tỷ như Trần Đỉnh cùng Bùi Anh.
Bùi Anh và mình đều là người thành phố B, chỉ có Trần Đỉnh ở thành phố kế bên, nhưng đều là một người trong một tỉnh.
Nếu cơ chế tổ đội dựa vào nguyên lý này......
Liệu có phải thành viên của tổ chức Địa Ngục đã phát hiện bí mật này, sau đó Sứ Giả Gothic mới phái toàn bộ tổ chức đi đến thành phố B hay không.
Chỉ có như vậy, tỉ lệ bọn họ có thể tổ đội với mình sẽ càng cao.
Bằng không Hoa Hạ nhiều người như vậy, muốn ngẫu nhiên tổ đội với mình thật sự là quá thấp.
Hạ Nhạc Thiên nghĩ đến đây, lập tức dừng bước, nhắn cho Thích Lệ Phi một tin nhắn.
[Da Da Hạ: Thi Đấu Xếp Hạng có hạn chế khu vực để tổ đội người chơi không?]
Thích Lệ Phi rất nhanh trả lời tin nhắn.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Mỗi người chơi chỉ có thể tổ đội với người cùng quốc gia, xác suất tổ đội với người chơi cùng một tỉnh sẽ tương đối cao, làm vậy để tăng tỉ lệ tổ đội với người quen, giảm khả năng tàn sát nhau.]
Hạ Nhạc Thiên không ngờ mình đoán đúng rồi.
Càng không ngờ tới...... Cơ chế tổ đội hố người này là vì hạ thấp khả năng người chơi gϊếŧ hại nhau.
[Đẹp Trai Kinh Thiên Địa Khiếp Quỷ Thần: Cơ chế này có vấn đề gì sao?]
"Còn không đi sao?" Ám Dạ đã đi lên, dừng lại nhìn Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên thuận miệng đáp: "Đi ngay."
Cậu vừa nói vừa vội vàng gõ chữ.
[Da Da Hạ: Không có, đợi lát nữa nói tiếp.]
Hạ Nhạc Thiên thu hồi điện thoại, bước nhanh đuổi theo Ám Dạ, hai người lập tức đi xuống lầu một tập hợp với đám người Hàn Mai Mai.
Xa xôi sao trời.
Vị Thần đang ngồi vị trí trung tâm vũ trụ khẽ nhíu mày, lại một lần nữa mở màn hình trong suốt, quang minh chính đại xem xét tình huống của thế giới Trò Chơi.
Hắn chắc chắn người yêu nhỏ của mình sẽ không vô duyên vô cớ đề cập đến chuyện này, sau lưng nhất định có bí mật mình còn chưa biết.
Tuy Thần không gì không biết, không gì làm không được.
Nhưng lực lượng hiện giờ của hắn không đủ để tùy ý thẩm thấu vào những thế giới có khả năng che giấu Bug, nếu không cẩn thận sẽ gây ra động tĩnh khiến Bug bỏ trốn.
Hắn xụ mặt, lần đầu tiên trong cuộc đời dài đằng đẵng cảm nhận được nghẹn khuất.