Ban ngày ban mặt.
Tất cả mọi người đứng ở cổng tiểu khu run cầm cập, cả người như rơi vào hố băng, trên mặt ai cũng viết đầy sợ hãi và khó tin.
Chỉ năm phút trước.
Tất cả vẫn còn bình thường.
Nhưng đột nhiên, ngoài cổng tiểu khu xuất hiện một màn nước, ngăn cách bên trong và bên ngoài tiểu khu thành hai thế giới.
Rõ ràng là một lớp màn trong suốt, nhưng không biết vì sao lại không thể nhìn ra bên ngoài tiểu khu.
Người trong tiểu khu lập tức khắc ngạc nhiên, đây là thứ gì?
Có người lớn gan, tò mò dùng tay chạm vào màn nước, kết quả một trận đau nhức đánh úp lại làm hắn kêu thảm thiết, lập tức rút tay về.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, hoảng hốt la ầm lên.
Phần tay mà người này vươn ra ngoài đều biến mất, miệng vết thương chỉnh tề như là dùng laser cắt xuống, máu tươi nháy mắt phun tung toé.
Vài người nhát gan nhịn không được thét chói tai.
Chỉ trong chốc lát, cả tiểu khu lâm vào hoảng loạn.
Lương Hoành Vũ cùng Vương Nhược Vũ sợ hãi nhìn nhau.
Bọn họ ý thức được, sự kiện khủng bố bắt đầu rồi!
"Mau gọi cảnh sát! Gọi luôn xe cấp cứu!" Không biết là ai đột nhiên hô lên.
Những người khác nghe vậy thì móc di động ra, nhưng sau đó lại hoảng loạn nói: "Không được, không có tín hiệu, quay số khẩn cấp cũng không được!"
Những người khác không tin.
Ai cũng biết, cho dù không có tiền điện thoại, hoặc là không có tín hiệu, cũng vẫn có thể gọi điện báo nguy.
Những người không tin đều sôi nổi lấy điện thoại ra, sau đó lộ ra biểu tình khủng hoảng khó tin.
Điện thoại thật sự không gọi được!
"Vậy trước tiên nghĩ cách cầm máu cho hắn đã!" Một người trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.
Nếu cứ để máu chảy mãi như vậy, nhất định sẽ chết vì mất máu.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không phải nhân viên y tế, không biết phương pháp cầm máu, cũng may có người đột nhiên nhớ ra bên góc tiểu khu có một phòng khám nhỏ, có thể băng bó đơn giản để cầm máu.
Mấy thanh niên trai tráng lập tức xúm lại, khiêng người đàn ông còn kêu thảm thiết không ngừng đi.
Những người ở lại đều nhìn màn nước, mồm năm miệng mười nói chuyện với người kế bên, thương lượng kế tiếp nên làm gì bây giờ.
Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ muốn chạy về thông báo cho mọi người trước tiên, đặc biệt là vị đại lão [Da Da Hạ] Vương Tiểu Minh.
Vương Nhược Vũ vừa chuyển mắt, lập tức vỗ cánh tay Lương Hoành Vũ, vội nói: "Anh! Anh mau nhìn bên kia!"
Lương Hoành Vũ kéo cô: "Đi, chúng ta mau qua đó!"
Hạ Nhạc Thiên cũng chú ý tới Lương Hoành Vũ, bèn dừng bước, hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"
Sao lại tụ tập nhiều người ồn ào nhốn nháo như vậy?
Thậm chí cậu còn nghe được có người nhắc tới cánh tay bị mất đi, Hạ Nhạc Thiên càng khó hiểu.
Lương Hoành Vũ dăm ba câu đem kể hết mọi chuyện cho Hạ Nhạc Thiên, sau đó nói: "Người kia đã được mấy người trẻ tuổi đưa đến phòng khám nhỏ, cho tới bây giờ cổng tiểu khu vẫn nội bất xuất, ngoại bất nhập."
Triệu Bảo Toàn đi theo sau nghe vậy thì sợ hãi cuống lên, "Không phải là do lệ quỷ kia gây ra đấy chứ?"
Lương Hoành Vũ cả kinh, nhìn Triệu Bảo Toàn một lượt từ đầu tới chân, ẩn ẩn ý thức được người này có lẽ biết manh mối gì đó.
Lương Hoành Vũ đang định mở miệng thăm dò đối phương, thì lại nhớ ra người này đi theo Vương Tiểu Minh tới đây, tám phần là đại lão đã biết trước rồi.
Hắn bỏ qua ý định này, hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Chúng ta có nên trở về gọi Trần Đỉnh và Bùi tiểu thư không?"
Hạ Nhạc Thiên trầm ngâm một lúc, cuối cùng mới nói: "Không cần, cứ để bọn họ tiếp tục điều tra đi, biết đâu có thể điều tra ra manh mối có ích khác."
Triệu Bảo Toàn nghe cái hiểu cái không, hỏi: "Các người là ai vậy? Há mồm ngậm miệng đều là điều tra điều tra?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Đây là cơ mật, tạm thời không thể nói cho anh."
Cũng không biết Triệu Bảo Toàn não bổ ra cái gì, lập tức gật đầu nói: "À, tôi biết rồi."
Hạ Nhạc Thiên không biết đối phương đang nghĩ gì, chẳng qua sự chú ý của cậu hoàn toàn bị màn nước bao quanh tiểu khu hấp dẫn.
Cậu vượt lên đám người, đứng trước màn nước cẩn thận đánh giá.
Thứ này quả thật giống như Lương Hoành Vũ miêu tả, hệt như một kết giới làm từ nước, thoạt nhìn rất mỏng, nhưng lại không thể xuyên qua màn nước để nhìn bên ngoài tiểu khu.
Cứ như bị ngăn cách hoàn toàn.
Đồng thời, suy đoán của Hạ Nhạc Thiên lúc trước cũng được chứng thực, ngoại trừ người chơi không được rời khỏi tiểu khu, hiện tại ngay cả cư dân địa phương cũng không thể ra ngoài.
Hạ Nhạc Thiên nhớ lúc nãy mình dùng cục đá ném ra ngoài tường, cục đá kia đã biến mất trong chớp mắt, vậy thì màn nước bao quanh tiểu khu này......
Hạ Nhạc Thiên nhặt một gậy gỗ bên đường, nhẹ nhàng vươn gậy gỗ ra ngoài màn nước, lớp màn nước hiện lên một đợt gợn sóng, sau đó lại lắng xuống.
Cư dân trong tiểu khu nhìn hành động của Hạ Nhạc Thiên đều không khỏi khẩn trương theo, có hai ba người nhịn không được mở miệng nhắc nhở Hạ Nhạc Thiên phải cẩn thận.
Hạ Nhạc Thiên không đáp lời, chậm rãi kéo gậy gỗ trở về, gậy gỗ lúc đầu dài hơn nửa mét giờ chỉ còn khoảng cm.
Đường cắt vô cùng chỉnh tề.
Cư dân xung quanh thấy vậy thì càng khủng hoảng hơn.
bg-ssp-{height:px}
Ngay cả gậy gỗ cũng không thể thoát khỏi màn nước, vậy bọn họ không thể dùng giấy tờ để liên lạc với người bên ngoài.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự bị nhốt ở chỗ này sao?"
"Mọi người đừng nóng, đợi qua vài ngày rồi xem, tiểu khu chúng ta còn không ít người đang ở bên ngoài, chờ bọn họ tan tầm về, nhất định sẽ phát hiện thứ này, đến lúc đó bọn họ sẽ báo cảnh sát cứu chúng ta ra ngoài." Có người bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình.
Lời này lập tức khiến đa số cư dân đang khủng hoảng bình tĩnh lại, từng người khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó sôi nổi tản đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với hàng xóm có quan hệ tốt.
Dù sao đứng mãi ở cổng tiểu khu cũng không có tác dụng gì, còn không bằng tự làm việc của mình.
Nhưng mà chính người trẻ tuổi vừa lên tiếng kia, sau khi đa số cư dân tiểu khu rời khỏi, vẻ mặt nháy mắt trở nên mặt ủ mày chau.
Hạ Nhạc Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, cảm thấy rất vi diệu.
Có vẻ như Trò Chơi Tử Vong chỉ sửa chữa ký ức về thế giới Hiện Thực của người dân địa phương, nhưng vẫn không hạ thấp hoặc xóa bỏ hoàn toàn khả năng suy nghĩ và cảm nhận của bọn họ.
Hiển nhiên, người trẻ tuổi này đã nhận ra mọi chuyện không dễ như hắn nói, nhưng người này chỉ có nhiệm vụ làm phông nền ở thế giới trò chơi, không giống Triệu Bảo Toàn.
Trong thế giới này, có thể coi Triệu Bảo Toàn là một NPC, đối phương có được cảm xúc và chỉ số thông minh như con người, đây là chuyện bình thường.
Điều này càng khiến Hạ Nhạc Thiên cảm thấy thế lực đứng sau trò chơi này, có thể so sánh với thần linh.
Ngoài thần linh ra, còn thứ gì có có thể tạo ra tất cả những chuyện đáng sợ này.
Nhưng mà, thế giới này thật sự sẽ có thần linh sao?
Nếu có, vì sao thần lại thờ ơ để con người bị cuốn vào trò chơi thần bí?
Hạ Nhạc Thiên càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, đành ném nó ra sau đầu, nhìn qua Lương Hoành Vũ và Vương Nhược Vũ, "Hai người đứng đây quan sát, nếu xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì nhanh chóng liên lạc với tôi, tôi đi cùng Triệu tiên sinh đến phòng hắn một chuyến."
Lương Hoành Vũ cùng Vương Nhược Vũ gật đầu.
Hạ Nhạc Thiên và Triệu Bảo Toàn về lầu của chung cư thứ tư, vách tường hành lang loang lổ vết sơn, nước sơn bị chảy ra không ngừng lăn xuống, tạo thành từng đường trắng đục dưới đất.
Độ ẩm trong không khí càng lúc càng tăng lên.
Triệu Bảo Toàn tê cả da đầu, run run mở cửa phòng, ánh mắt không khống chế được cứ nhìn về phía cửa cách vách, sợ đột nhiên có thủy quỷ nhảy bổ vào hắn.
Cũng may toàn bộ quá trình đều không có gì xảy ra.
Triệu Bảo Toàn vừa vào cửa đã lập tức bật đèn, phát hiện trên trần nhà có một mảng nước lớn, không ngừng nhỏ giọt xuống dưới, tạo thành một vũng nước dưới sàn.
Hắn không dám mắng câu nào, chỉ vội vàng dùng cây lau nhà lau sạch vết nước, nhưng nước trên vách tường vẫn không ngừng rỉ ra.
Hạ Nhạc Thiên phát hiện vết ẩm ướt trên mỗi bức tường không giống nhau, vách tường ngăn cách với phòng của đôi tình nhân đúng lúc có nhiều vết nước nhất.
Không biết Triệu Bảo Toàn có nhận ra không.
Có lẽ hắn đã phát hiện, chỉ là không muốn tin tưởng chuyện này, nếu không nó sẽ càng chứng minh suy đoán của hắn là chính xác.
Phòng cách vách, quả nhiên có quỷ!!!
Triệu Bảo Toàn nói: "Cậu uống nước không?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Không cần đây, đúng rồi, mỗi ngóc ngách trong nhà anh đều có vệt nước như thế này sao?"
Triệu Bảo Toàn hạ giọng nói: "Đúng vậy, hầu như không chỗ nào không có."
Nói tới đây, trên mặt Triệu Bảo Toàn hiện lên vẻ ảo não, nếu hôm nay hắn không ở trong tiểu khu thì tốt rồi, nếu không cũng sẽ không bị nhốt đây không đi đâu được.
Nhất định là oan hồn con quỷ kia đã trở lại.
Nhưng nếu thật sự con quỷ kia muốn tìm kẻ chết thay, vì sao lại lấp kín cổng tiểu khu cơ chứ!
Đột nhiên Triệu Bảo Toàn phát hiện mình đã bỏ qua một rớt thông tin quan trọng, hăn đứng bật dậy nói với Hạ Nhạc Thiên: "Đúng rồi, bức tường phía sau tiểu khu cũng không cao lắm, chúng ta có thể lấy cục đá lót ở dưới rồi trèo ra ngoài."
Hạ Nhạc Thiên lắc đầu, kể lại chuyện mình đã từng ném cục đá ra ngoài tường cho Triệu Bảo Toàn.
Nếu thật sự trèo tường ra ngoài, chỉ sợ kết cục sẽ càng thảm thương hơn.
Triệu Bảo Toàn tuyệt vọng ngồi xuống, run môi lẩm bẩm: "Vậy phải làm sao bây giờ đây...."
Căn hộ của hắn ở gần thủy quỷ nhất, lỡ như nó tìm hắn trước thì phải làm sao.
Không được.
Hắn phải nghĩ biện pháp tự cứu mình, ít nhất phải né xa phòng mới được.
"Tôi muốn thử xem có thể tạm thời ở nhà người khác được hay không, nếu không cậu cũng thử làm như vậy xem?" Triệu Bảo Toàn đưa ra kiến nghị.
Không chờ Hạ Nhạc Thiên trả lời, Triệu Bảo Toàn đã nói tiếp: "Số phòng của cậu vừa nhìn đã cảm thấy không may mắn, nhỡ xảy ra chuyện gì thì còn này nọ lọ chai hơn cả tôi......"
Triệu Bảo Toàn nói rất mịt mờ.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu: "Tôi biết, anh không cần lo lắng bên tôi, đúng rồi, anh có muốn trao đổi WeChat không, có chuyện gì cần thì có thể liên lạc."
Cậu rất tò mò liệu mình có thể thêm bạn tốt với Triệu Bảo Toàn được hay không.
Triệu Bảo Toàn lấy điện thoại ra: "Ok."
Hai người thêm WeChat của đối phương.
Hạ Nhạc Thiên chân thành nói: "Cảm ơn."
Triệu Bảo Toàn miễn cưỡng cười cười, trong lòng vẫn còn sợ hãi vì chuyện thủy quỷ.
Nghĩ một hồi, hắn không nhịn được rót cho mình một chén nước, ừng ực ừng ực uống hết...
Editor: hì hì, sắp được về nhà với mẹ rồi.....