A! Trì Nguyệt hét lên.
Sau khi cô uống rượu không thể bình tĩnh như bình thường, giọng nói the thé cứ như đang bị diệt khẩu.
Trợ lý Hầu ngồi trong phòng ăn cũng nghe thấy.
Anh ta thề mình không cố ý, nhưng đôi chân không nghe sai khiến chạy thẳng về phía đó, kết quả nhìn thấy tình cảnh cuồng nhiệt của hai người kia ở trong nhà vệ sinh, không biết phải nói thế nào.
Quần áo xộc xệch, dáng vẻ mờ ám, rõ ràng đang làm cái gì gì đó!
Khẩu vị của anh Kiều nặng thật...
Tại sao lại chọn phòng vệ sinh chứ?
Không thấy gì hết. Không thấy gì hết.
-
Trợ lý Hầu nuốt nước bọt, muốn âm thầm chạy đi coi như mình chưa từng đến đây, nhưng Kiều Đông Dương đã tức giận bế Trì Nguyệt lên đi ra ngoài, đẩy anh ta ngã bảo đảo đập mông vào tường, đau điếng cả người.
"Anh Kiều..."
Anh ta còn muốn nói gì đó, Kiều Đông Dương đã bế Trì Nguyệt đi xa.
"Hầu Tử, trừ tiền thưởng tháng này."
Tai họa rơi xuống từ trên trời!
Anh ta đã làm sai điều gì?
Trợ lý Hầu đi vào phòng ăn, nhìn nồi tôm nóng hổi vừa ra lò, tự tìm kiếm sự an ủi.
"Tôi ăn một mình, cho hai người tức chết!"
"Tửu lượng kém quá... Hừ, tôi đã nói rồi, em đừng ép tôi..."
Kiều Đông Dương đặt Trì Nguyệt nằm xuống giường, đang muốn rụt tay về cởi giày cho cô, nhưng người phụ nữ này rất khỏe, túm chặt tay anh như sợ anh đi mất, Kiều Đông Dương thứ hai lần cũng không rút tay về được, còn bị cô cào mấy cái.
"Em cứ nổi điên thế này, sau này tôi còn để em uống rượu nữa thì tôi là cháu trai em!"
"Cháu trai. Tôi có cháu?"
Kiều Đông Dương dở khóc dở cười.
Đây là say rượu hay đang giả điên?
"Ngoan nào." Anh vỗ mặt Trì Nguyệt, khom lưng muốn tiếp tục cởi giày cho cô.
Trì Nguyệt lại không cho anh cơ hội.
Cô giãy giụa lung tung, hai chân vung lên mấy cái, đôi giày trên chân bị cô đá bay, lượn vòng ở trên không trung, đôi giày này như mọc mắt, một cái bay vượt qua tai Kiều Đông Dương, một cái đập thẳng vào đầu Kiều Đông Dương.
"Trì! Nguyệt!" Kiều Đông Dương tức giận, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo, giọng nói ôn hòa cũng biến thành nghiến răng nghiến lợi.
Anh muốn mắng người.
Trì Nguyệt lại không cho anh cơ hội đó.
Cô híp mắt, cởϊ áσ khoác, nới lỏng cổ áo, không thèm quan tâm đang có một người đàn ông đứng trước mặt, dùng hai chân kẹp chặt chăn, dáng vẻ ngủ rất ngoan khiến người ta không giận nổi.
Kiều Đông Dương nghẹn họng, đứng yên nhìn cô.
Ánh đèn trong phòng ngủ màu vàng cam như nhuốm màu mơ hồ, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.
Trì Nguyệt say rượu sẽ nổi điên, nhưng cũng không náo loạn quá nhiều.
Ngoại trừ vừa đánh vừa đá anh ra, hình như không làm chuyện gì quá đáng nữa?
"Ôi. Người phụ nữ này... Đúng là không biết phải làm sao."
Kiều Đông Dương tha thứ cho cô, lại khom người muốn kéo chăn bị cô kẹp chặt ra, đắp ngay ngắn cho cô.
Thế nhưng Trì Nguyệt vẫn không cho anh cơ hội, tay vừa chạm vào eo cô đã bị cô đạp một cái.
"Cút! Muốn sàm sỡ chị đây? Chết đi..."
Kiều Đông Dương vừa nguôi giận, giờ lại nổi giận đùng đùng.
Khuôn mặt anh tối sầm lại, vỗ mặt cô: "Kiều Nguyệt, không, Trì Nguyệt, em xem tôi là ai?"
Trì Nguyệt còn chẳng buồn mở mắt ra: "Tôi không cần biết anh là ai... Dù sao cũng không đẹp trai bằng Kiều Đông Dương. Cút, không hẹn gặp lại!"
"..."
Kiều Đông Dương nhìn người phụ nữ này giơ nanh múa vuốt, hận đến nghiến răng.
Một cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ đang nhắc nhở anh, lúc này anh nên tránh xa người phụ nữ điên rồ này mới giữ được an toàn.
Thế nhưng, ai bảo Trì Nguyệt say rượu mắng anh... cũng đáng yêu thế chứ?
Lúc cô mềm mại gọi tên anh, nói anh đẹp trai, Kiều Đông Dương quên mất bài học bị đá bị cào bị giày bay sượt qua tai và đập vào đầu, anh lại đến gần muốn đắp chăn cho cô, tránh để cô bị cảm lạnh, nhưng vừa cúi đầu xuống, Trì Nguyệt đã đấm thẳng một cú vào mặt anh bằng một động tác quyền anh vô cùng tiêu chuẩn.
"Đã bảo anh đừng chạm vào tôi! Có phải muốn chết không?"
Sự đề phòng của người phụ nữ này quá mạnh.
Uống rượu cũng đánh nhau giỏi như thế...
Kiều Đông Dương không biết nên khóc hay nên cười.
"Trì Nguyệt, rốt cuộc em đang say thật hay giả say?"
Trì Nguyệt cau mày, xoay người tìm tư thế thoải mái: "... Tôi cảnh cáo anh đừng chạm vào tôi. Nếu không... Kiều Đông Dương sẽ chơi chết anh."
Kiều Đông Dương vừa định đánh cô một trận tơi bời, trái tim lại mềm nhũn.
Xem đi, đầu óc người say rất tỉnh táo, sẽ không để đàn ông làm loạn, quan trọng nhất là cô uống say vẫn cảm thấy anh sẽ giúp cô. Về phần tại sao lại đánh anh đá anh, chỉ vì uống say không nhận ra anh thôi.
Anh nói rất dịu dàng như đang dỗ dành một đứa bé ngang bướng.
"Yên tâm... Tôi không chạm vào em. Tôi chỉ đắp chăn giúp em. Tôi đảm bảo... tôi không làm gì hết."
Kiều Đông Dương liên tục cam đoan, ngồi xổm xuống đưa hai tay ra chậm rãi kéo chăn...
Anh vẫn đề phòng cô ra tay đánh anh, nhưng không biết có phải cô đã nghe thấy giọng anh rồi không, cô không đánh anh nữa, chỉ ngoan ngoãn ôm chân không chịu buông ra.
"Đừng cướp chăn của tôi... Cướp đàn ông thì được, cướp chắn là không được."
Kiều Đông Dương cầm gối giơ lên thật cao, chỉ muốn thể đập chết cô.
Ở trong lòng cô, anh còn không quan trọng bằng cái chăn?
"Người đàn ông của tôi rất đẹp trai. Anh cướp anh ấy đi đi... Cầu xin anh... Đừng làm phiền tôi nữa!"
Nếu con người có thể bị chọc tức chết, có lẽ tối nay Kiều Đông Dương đã bị chọc tức chết rất nhiều lần. Nhưng nghe thấy Trì Nguyệt nói "người đàn ông của tôi" và "đẹp trai", Kiều Đông Dương lại không còn tức giận nữa.
Thậm chí còn hơi vui mừng.
Đây không phải là hội chứng Stockholm* à?
(*) Hội chứng Stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác chuyển từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.
Kiều Đông Dương phát hiện ranh giới cuối cùng của mình càng ngày càng thấp.
Đã bị bắt nạt thế này rồi mà còn không nỡ trách móc cô.
Anh thở dài, lại ôm cô vào lòng.
"Em nói xem, tôi đẹp trai đến mức nào?"
Trì Nguyệt mấp máy môi, không nói câu nào, cô đã ngủ thiếp đi.
"Trì Nguyệt?" Kiều Đông Dương cúi đầu nhìn, vuốt ve mặt cô: "Em còn chưa nói hết đâu, đừng ngủ!"
"... Nói cái gì?"
Trì Nguyệt miễn cưỡng nói chuyện, lời nói mơ hồ không rõ lắm.
"Em còn chưa nói Kiều Đông Dương đẹp trai đến mức nào."
Trì Nguyệt vùi đầu vào ngực anh, một lúc lâu sau đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn anh: "... Sao anh tự mãn thế, ông chủ Kiều?"
Người phụ nữ này say đến mức không có logic?
Không phải vừa nãy không biết anh sao?
Bây giờ lại biết rồi?
Kiều Đông Dương chán nản nằm bên cạnh cô, gác đầu lên cánh tay: "Không kéo chăn của em nữa, thích ngủ thế nào thì ngủ."
"Anh là ai, anh đi ra đi..." Trì Nguyệt không quen có người nằm bên cạnh, đưa tay đẩy anh ra.
Lại không nhận ra?
"Ngủ! Không được phép nói tiếp nữa." Kiều Đông Dương ôm eo cô, mắng cô: "Nếu em còn nói nữa, tôi sẽ giải quyết em!"
Trì Nguyệt: "..."
Dường như cô đã phát hiện ra nguy hiểm, im lặng một lúc lại quay sang càu nhàu: "Nhưng vì sao anh lại ngủ ở đây?"
Kiều Đông Dương nhìn lên trần nhà, lười biếng nói: "Bởi vì đây là giường tôi."
Giường anh sao?
Trì Nguyệt: "Ồ."
Cô nói xong lại ngồi dậy: "Vậy tôi về giường tôi..."
"Em không có giường." Kiều Đông Dương xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng: "Tôi ở đâu thì giường em ở đó."
Ừm, Trì Nguyệt suy nghĩ: "Nói gì thế, anh tưởng tôi bị ngu à? Đây là giường tôi."
Để chứng minh mình nói đúng, Trì Nguyệt chỉ Tiểu Thiên Miêu đứng cách đó không xa: "Thấy không, đó là người máy của tôi, là Kiều Đông Dương thưởng cho tôi. Tiểu Thiên Miêu ở đây, đương nhiên giường tôi cũng ở đây, anh đừng hòng lừa tôi."
Nếu không phải cô nhắc đến Kiều Đông Dương, anh sẽ bóp chết cô.
"Kiều Đông Dương có tốt với em không?" Anh đột nhiên quay sang nhìn cô.
Hai người nằm rất gần nhau, có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Trì Nguyệt hoảng hốt nhìn anh, ảnh hưởng của rượu khiến cô thoải mái hơn.
"Tốt." Trì Nguyệt nói xong lại lắc đầu: "Không tốt."
"Rốt cuộc là tốt hay không tốt?"
"Có khi tốt, có khi không tốt."
"Ví dụ như..."
"Ví dụ như lúc tốt sẽ tốt, lúc không tốt sẽ không tốt."