Lần này có khá nhiều người đến đây.
Ngoại trừ Đổng San - mẹ kế của Kiều Đông Dương thì còn có bác dâu cả, thím ba và hai ba người phụ nữ mà Trì Nguyệt hoàn toàn không có ấn tượng. Đương nhiên, nhân vật quan trọng nhất là bà cụ Kiều được ba cô con dâu đỡ đi vào nhà. Bà cụ chống gậy, mái tóc bạc trắng nhưng tinh thần rất tốt.
Kiều Chính Sùng không đến đây.
Mấy người đến đây đều là cô bảy dì tám, rất khó đuổi đi.
Lúc ấy Trì Nguyệt đang đeo tạp dề đi ra từ phòng bếp, thấy tình cảnh này cũng hơi ngơ ngác.
"Kiều tổng. Khách của anh đến này." Cô gọi Kiều Đông Dương xong liền định đi "mời" Kiều Đông Dương ra.
Cô không thể giải quyết chuyện này, cũng không muốn giải quyết.
Thế nhưng người nhà họ Kiều lại không chịu để cô đi.
"Đứng lại!"
Giọng nói bác dâu cả the thé nghe như một mụ đàn bà chanh chua. Những loại người thế này, dù không có chuyện còn có thể làm loạn lên, chứ đừng nói đến lúc này đã bắt được lỗi lầm?
Bà ta hung hăng vênh váo nhìn Trì Nguyệt.
"Cô có biết phép lịch sự cơ bản không hả?"
Trì Nguyệt cũng là người tính cách quái dị, người ta không tươi cười với cô, cô cũng không thèm tôn trọng.
Cô bước nhanh hơn, chỉ coi như không nghe thấy.
Bác dâu cả thấy thế thì lao đến kéo cô lại.
"Cô gái này, cô làm sao vậy? Không nghe thấy tôi đang gọi cô sao..."
Bà ta còn chưa nói hết câu đã ngơ ngác dừng lại.
Trì Nguyệt lạnh lùng nhìn cánh tay bị bà ta túm lại.
"Buông ra!"
Cô chỉ nói hai chữ đã khiến bà ta run rẩy, vội vàng buông tay ra, nhưng mồm miệng lại không chịu thua kém.
"Không nghe thấy tôi đang gọi cô sao?"
Trì Nguyệt: "Không nghe thấy."
"Sao thế?" Lúc này Kiều Đông Dương đi ra từ phòng bếp, anh vừa lau tay vừa nhìn tình cảnh này, cong môi nở nụ cười quái gở.
"Ở hay. Đây là sao? Chạy đến nhà tôi làm loạn à?"
Đối với người lớn tuổi, từ "làm loạn" này khiến người ta rất khó chịu, càng không phải là từ ngữ mà con cháu có thể nói với người lớn trong nhà.
Bọn họ thay đổi sắc mặt, không tin nổi nhìn Kiều Đông Dương.
Chỉ tiếc là anh không hề cảm thấy mình đã nói lỡ lời. Kiều Đông Dương lớn lên ở nước ngoài, anh rất coi trọng quyền riêng tư cá nhân, có ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh mẽ, anh rất ghét những hành động trói buộc đạo đức và xâm phạm quyền riêng tư.
"Thím Lý." Anh nhìn về phía người giúp việc đang luống cuống, giọng nói nghiêm nghị: "Sau này còn xảy ra tình huống này nữa, bà có thể cuốn xéo."
Thím Lý giật mình, nhìn một đám họ hàng nhà họ Kiều đột nhiên xông vào thì da đầu tê dại, không dám cãi một câu.
"Vâng, cậu Kiều."
Một đám họ hàng nhìn nhau, vô cùng khó chịu.
Đổng San nhìn mọi người, bà muốn xóa dịu bầu không khí, lúng túng mời bà cụ ngồi xuống rồi lại gọi mọi người.
"Mẹ, có việc gì cứ ngồi xuống rồi nói, mọi người đừng đứng như thế..."
"Cô im đi!" Bà cụ lạnh lùng lườm bà, cuối cùng đã tìm được mục tiêu để nổi giận: "Cô nhìn đứa con trai ngoan do cô dạy đi! Đã lớn thế này rồi còn không hiểu cái gì là lễ phép sao? Nói ra ngoài chỉ làm mất mặt nhà họ Kiều!"
Bà cụ ngồi xuống ghế sofa với khí thế hung hăng.
Đổng San mấp máy môi, không nói được câu nào.
Bác dâu cả rất giỏi nhìn sắc mặt người khác, bà ta sợ bà mẹ chồng, thường ngày luôn rất cung kính, lại quen xỉa xói cô em dâu Đổng San này. Bà ta khó chịu lẩm bẩm hai câu, đi tới ngồi xuống bên cạnh bà cụ, bắt đầu xỉa xói Đổng San.
"Không phải là mẹ ruột thì sao dạy dỗ đứa bé được chứ? Hơn nữa, mẹ còn trông cậy một người phụ nữ không ra làm sao dạy được một đứa bé ngoan ngoãn à? Mẹ, mẹ mong đợi thím hai nhiều quá rồi."
Sắc mặt Đổng San thay đổi, khuôn mặt nóng bỏng...
Bà siết chặt ngón tay, cúi đầu thật thấp, yên lặng đi rót nước cho bà cụ, nhìn dáng vẻ hơi cô đơn.
Trì Nguyệt nhìn trò hề này, đột nhiên thấy rất thương Đông San.
Cô phát hiện vẻ ngoài đoan trang vẻ vang của bà chỉ để cho người ngoài nhìn mà thôi, không một ai trong nhà họ Kiều tôn trọng bà cả.
Kiều Đông Dương liếc nhìn Đổng San: "Bà làm gì đấy?"
Đúng lúc Đổng Van cầm bình nước đi tới, nghe vậy bàn tay hơi run lên, bà rất sợ Kiều Đông Dương, giọng nói cũng nhỏ hơn nhiều.
"Dì đi rót nước cho bà..."
Kiều Đông Dương giằng lấy ấm nước trên tay bà: "Người ta không đến để uống nước, rót cái gì mà rót? Bà ngồi xuống đi."
Cơ thể Đổng San cứng đờ, bà không lên tiếng cũng không làm nữa.
Tuy Kiều Đông Dương vẫn đối xử lạnh lùng với bà nhưng từ lời nói có thể nhận ra bà vẫn là người nhà của anh, vẫn có sự khác biệt với "người ta" kia.
Kiều Đông Dương đặt bình nước xuống mặt bàn, đứng yên nhìn một đống họ hàng đang làm loạn.
"Nói đi. Có việc gì?"
Bà cụ đã quen được mọi người cung kính vây quanh, sao chịu được giọng điệu tra hỏi như thế, bà cụ chống mạnh gậy xuống đất, giọng nói như đang run rẩy: "Láo toét, cháu đang nói chuyện với ai? Bà là bà cháu! Là ai dạy cháu nói năng thô lỗ như vậy?"
Kiều Đông Dương lười biếng liếc nhìn bà cụ, nói: "Có việc thì nói. Không có việc... Bãi triều đi."
Bà cụ suýt không thở nổi.
Bà tức giận im lặng một lúc, cuối cùng thở dài: "Giỏi lắm, Kiều Đông Dương, cháu rất giỏi. Bây giờ bà không dạy bảo được cháu nữa rồi. Chỉ thương cho ông nội cháu, không biết bị thứ gì mê đảo đầu óc mà lại muốn giao Kiều thị cho một người không nên thân như cháu..."
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Vậy bà đào mộ ông nội lên để sửa đổi di chúc đi."
"Cháu..."
Bà cụ trợn to mắt, gần như không thể tin nổi, người bình thường thật sự không dám nói ra những lời không lễ phép như vậy.
Bà cụ chỉ tay vào mặt anh, nghiến răng nghiến lời nhìn anh thờ ơ mỉm cười.
"Đồ quái vật, quái vật máu lạnh! Sao nhà họ Kiều lại sinh ra một đứa mất dạy như cháu!"
"Ha." Kiều Đông Dương không quan tâm: "Bà nội dạy dỗ xong chưa?"
"Cháu có ý gì?"
"Chưa nói xong thì nói tiếp, nói xong rồi thì mời về, cháu không chuẩn bị cơm tối cho mấy người."
Bà cụ im lặng nhìn anh, đôi môi hơi run rẩy, hiển nhiên đã bị chọc tức.
Bác dâu cả, thím ba và đám cô bảy dù tám kia vội vàng vỗ lưng an ủi bà cụ. Trì Nguyệt thấy vậy cũng sợ hãi, sợ Kiều Đông Dương chọc bà cụ tức đến ngã bệnh. Dù sao bà cụ cũng đã lớn tuổi, không thể chịu đựng cơn giận tốt bằng Kiều Chính Sùng...
Trì Nguyệt nhìn Kiều Đông Dương, im lặng ra hiệu.
Thế nhưng Kiều Đông Dương chỉ coi như không thấy, lười biếng chỉ vào nhà bếp: "Đồ ăn nhà cháu sắp khét rồi. Nếu bà đã nói xong rồi thì về đi. Đã già cả mấy chục tuổi đầu rồi, đừng kiếm chuyện chọc tức bản thân nữa, thích đứa cháu nào thì cứ ở nhà đứa đấy... Đừng nghe gió thành mưa, bị người ta lợi dụng mà đến đây, đến lúc giận quá ngã bệnh lại thiệt thòi!"
Bác dâu cả nghe anh nói vậy cũng không chịu được.
"Đông Tử, cháu nói vậy là sao? Ai lợi dụng bà cháu?"
Kiều Đông Dương chẳng buồn nhìn bà ta: "Ai lợi dụng phải tự biết chứ."
Bác dâu cả giật mình, lập tức nghiêm mặt nói: "Cháu còn dám trách móc người khác? Đông Tử, bữa tiệc đại thọ 80 tuổi của bà cháu đang tốt đẹp lại bị cháu làm loạn, còn bị người ta quay video lan truyền ra ngoài, để cả thế giới này biết được, cháu không thấy hối hận sao? Cháu biết người ta nói nhà họ Kiều chúng ta thế nào không?"
Cuối cùng, bà ta nhìn bà cụ, nhấn mạnh: "Bà cháu cũng chỉ có mấy lần đại thọ như thế, cháu lại đến gây chuyện, sao cháu bất hiếu thế hả?"
Vốn bà ta muốn nói rất lâu rồi bà cụ mới tổ chức một bữa tiệc đại thọ, muốn khắc họa rõ hình tượng bất hiếu của Kiều Đông Dương.
Nhưng Kiều Đông Dương nghe xong lại rất vui vẻ.
"Bà nội, bà nghe thấy chưa? Bác cả đang trù ẻo bà chết sớm đấy."