Edit + beta: Iris
Cức Hi khoanh tay trước ngực, nhíu mày: "Chia nhỏ như vậy xài được không đấy? Có khi nào chia ra xong lại thành cục đá phế không?"
Ô Nhược cạn lời trợn trắng mắt, nếu vẫn cứ canh cánh vấn đề này mãi thì căn bản làm không xong, nhưng có thể hiểu được sự lo lắng của bọn họ.
U Diệp cau mày: "Chia nhỏ như vậy có thể nặn ra bé con không?"
"Không biết." Ô Nhược lúng túng nói: "Vừa rồi có nghĩ lúc cắt nó ra, sẽ thử dùng mấy vật còn sống khác bù vào, như là dùng máu thịt của yêu thú để đắp vào Tam Thất Thạch."
Cức Hi híp mắt: "Dùng máu thịt của yêu thú để đắp vào Tam Thất Thạch thì có lãng phí quá không?"
Ô Nhược hỏi: "Chẳng lẽ dùng người?"
U Diệp hỏi Dạ Ký: "Ngươi thấy thế nào?"
Dạ Ký thở dài một tiếng: "Cái gọi là Tam Thất Thạch, chính là một cục đá có ba hồn bảy phách, nếu bị tách ra, chẳng phải là hồn phách không được đầy đủ sao?"
Ô Nhược: "..."
Hình như là vậy.
U Diệp có chút không cam lòng từ bỏ: "Tự cổ chí kim vẫn luôn truyền lưu Tam Thất Thạch là một cục đá có ba hồn bảy phách, nhưng mà không có nói rốt cuộc cục đá có một phần ba hồn bảy phách, hay là hai phần ba hồn bảy phách, nói không chừng có nhiều phần ba hồn bảy phách thì sao."
Dạ Ký nhìn thấy hắn không chết tâm: "Vậy cứ thử đi, nếu không thử, các ngươi chắc chắn sẽ không cam lòng rời đi."
U Diệp thành khẩn nói: "Ta sẽ tôn trọng quyết định của các ngươi."
Dạ Ký nói: "Trước tiên thử xem có thể cắt Tam Thất Thạch ra hay không."
Cức Hi bay vào nhà, lấy ra một cái hộp ở đầu giường rồi bay ra ngoài, đặt lên bàn, mở ra hỏi: "Cắt thế nào? Ai cắt?"
Dạ Ký và U Diệp nhìn nhau, không có ý muốn động thủ.
"Để ta đi." Ô Nhược lấy bảo kiếm từ trong không gian ra, chỉ vào Tam Thất Thạch trong hộp đen nói: "Ta cắt ở đây một miếng nhỏ, mọi người có ý kiến gì không?"
Dạ Ký nói: "Không, cắt đi."
"Ta cắt đây." Ô Nhược hít sâu, nhẹ nhàng cắt một đao lên Tam Thất Thạch, bỗng rắc một tiếng.
Cức Hi kinh nghi nhìn chằm chằm Tam Thất Thạch: "Tiếng gì vậy?"
U Diệp nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ là Tam Thất Thạch bị nát rồi?"
"Không thể nào?" Ô Nhược vội nhấc kiếm lên, ngay lập tức kiếm bị gãy làm đôi.
Mọi người ngẩn người nhìn đoạn kiếm.
"Kiếm bị gãy?" U Diệp kiểm tra chỗ bị cắt của Tam Thất Thạch: "Không có vết nứt nào luôn, vậy tức là không dùng đao kiếm cắt nó được rồi."
Ô Nhược: "..."
Không ngờ cục Tam Thất Thạch mềm mềm mại mại lại không cắt được.
Haizz!
Phí mất một pháp khí bảo kiếm.
Cức Hi hỏi: "Muốn thử nữa không?"
Ô Nhược cau mày: "Ngay cả pháp khí bảo kiếm cũng cắt không được, còn thử thế nào nữa?"
U Diệp cầm Tam Thất Thạch ngó trái ngó phải, thấy thế nào cũng giống một cục bột hơn, hắn nhéo Tam Thất Thạch một cái, phát hiện Tam Thất Thạch rất co dãn.
Hắn đặt Tam Thất Thạch xuống nói: "Chúng ta thử kéo nó ra xem."
Dạ Ký gật đầu: "Kéo đi."
Ô Nhược quăng kiếm đi, tay phải dùng ngón cái và ngón trỏ kéo một miếng Tam Thất Thạch, cậu càng kéo càng dài nhưng lại không ngắt ra được.
Dạ Ký đè Tam Thất Thạch lại trên bàn: "Tiểu Nhược, ngươi kéo ra xa thêm đi."
"Được." Ô Nhược lại kéo ra thêm mấy trượng: "Đậu xanh, sao còn chưa đứt."
Dạ Ký nói: "Ngươi kéo ra thêm tí nữa, biết đâu sẽ đứt."
U Diệp nhìn chỗ bị kéo dãn ra, suy nghĩ gì đó, khom người nhặt đoạn kiếm bị gãy lên, chém vào chỗ dãn ra đó, lập tức Tam Thất Thạch bị chia ra hai nửa.
"A — —" Ô Nhược đang cố sức kéo, bất thình lình ngã xuống đất.
U Diệp vội hỏi: "Tiểu Nhược, ngươi không sao chứ?"
Ô Nhược đứng lên: "Ta không sao."
Những người khác nghe vậy thì lập tức dời sự chú ý đến Tam Thất Thạch trên bàn.
Dạ Ký thở phào nhẹ nhõm: "Linh khí vẫn nồng đậm như cũ, không có dấu hiệu bị hư, chỗ bị đứt cũng dần mọc lại, theo tình hình này, hẳn là Tam Thất Thạch có thể tách ra, nhưng không biết ba hồn bảy phách còn ở đây không, có hóa thành người được không."
Hắn cất Tam Thất Thạch vào hộp.
"Tam Thất Thạch không bị hư chứ?" Ô Nhược chạy nhanh đến hỏi.
U Diệp trả lời: "Không hư."
"Vậy thì tốt rồi." Ô Nhược lấy miếng bị cắt ra: "Tiếp theo làm gì đây?"
Cức Hi biến sắc: "Tiểu Nhược, Tam Thất Thạch trên tay ngươi có dính máu."
U Diệp và Dạ Ký đều nhíu mày.
Ô Nhược cầm lên thì phát hiện Tam Thất Thạch có dính hai vệt màu đỏ: "Sao lại bị dính máu?"
Cậu nâng tay lên thì thấy, hóa ra lúc nãy cậu té, bất cẩn làm rách da, sau đó không cẩn thận lây máu lên Tam Thất Thạch.
Ô Nhược buồn bực: "Làm sao bây giờ?"
U Diệp nhướng mày: "Nếu đã dính máu của ngươi, đương nhiên chỉ có thể tiếp tục dùng máu của ngươi."
Ô Nhược không biết nên nói gì: "Chẳng lẽ lại dùng một miếng Tam Thất Thạch bé xíu này nặn thành đứa nhỏ?"
"Nếu không thì sao? Chẳng lẽ lại nặn thành yêu thú?"
Ô Nhược tưởng tượng cảnh Tam Thất Thạch có quan hệ huyết thống với mình bị nặn thành một con yêu thú thì không cách nào tiếp thu được: "Không được, không được, không thể nặn thành yêu thú, a — —"
Đột nhiên tay trái cậu truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, giơ lên thì thấy mất tiêu miếng thịt.
Ô Nhược tức giận trừng đầu sỏ gây tội: "Cức Hi, ngươi làm gì vậy hả?"
Cức Hi cầm khối Tam Thất Thạch bị cắt đứt, lại nhặt miếng thịt của Ô Nhược trên đất, nói: "Là chủ ý của ngươi, tất nhiên là dùng máu thịt của ngươi để nặn đứa nhỏ rồi."
Ô Nhược: "..."
U Diệp đút viên thuốc trị thương cho Ô Nhược, bắt lấy tay Ô Nhược, để cậu nhỏ máu lên khối Tam Thất Thạch nhỏ.
Ô Nhược vỗ trán: "Thật sự muốn ta nặn đứa nhỏ?"
Đứa bé nặn ra cùng lắm chỉ to cỡ con ong mật, muốn cậu nuôi nó thế nào đây?
U Diệp nói: "Ngươi đừng lo, đứa bé nặn ra chưa chắc đã hóa thành hình người."
Ô Nhược ngẫm lại cũng không cản nữa: "Vậy ai chịu trách nhiệm nắn đứa nhỏ?"
"Không cần nắn, chỉ cần nặn máu thịt vào nhau là được rồi." U Diệp thấy máu nhỏ đã đủ, tìm băng gạc đến băng bó cho Ô Nhược.
"Không cần nắn?" Ô Nhược nhớ đến Hắc Tuyển Dực trong mộng ngồi nắn đứa nhỏ: "Phải nắn chứ nhỉ?"
Dạ Ký dung hợp máu thịt của Ô Tiền vào Tam Thất Thạch: "Lúc ngươi dùng máu của mình và thịt của Hắc Tuyển Dực nặn vào nhau, nếu muốn đứa nhỏ giống ai mới nắn hình dạng cho nó."
“Ra là vậy, ta muốn đứa nhỏ giống ta thì sao?" Tuy rằng chưa chắc hóa thành hình người, nhưng Ô Nhược nghĩ rằng, đã có một đứa giống Hắc Tuyển Dực rồi, vậy đứa còn lại hẳn phải giống cậu.
"Đã dùng máu thịt của ngươi rồi, dù không cần phải nắn thì chắc chắn cũng sẽ giống ngươi."
"Ồ." Ô Nhược nhìn máu thịt được Tam Thất Thạch hấp thu: "Cần nặn bao lâu mới xong?"
"Đến khi dung hợp hết toàn bộ."
Qua khoảng chén trà nhỏ, Tam Thất Thạch mới hoàn toàn hút hết máu thịt của Ô Nhược.
Dạ Ký đưa cái bánh bao nhỏ cho Ô Nhược: "Con của ngươi, trả ngươi nè."
Cức Hi tò mò nhìn chằm chằm bánh bao nhỏ: "Vậy là xong rồi hả? Có thành hình người được không?"
"Còn phải dùng linh lực đào tạo nó."
"..." Ô Nhược tay chân khẽ khàng nhận bánh bao nhỏ, tức khắc có cảm giác khóc không ra nước mắt, không hiểu sao tự nhiên có hy vọng được thêm một đứa con, mong là nó có thể hóa thành hình người.
U Diệp vỗ bả vai Ô Nhược: "Nhớ ngày nào cũng phải đút linh lực cho nó, có thể thành người hay không phải dựa vào ngươi rồi."
"Nó chỉ lớn bằng một chỉ tay của ta, cho dù có thành hình cũng khó nuôi lắm đúng không?"
U Diệp tưởng tượng ra đứa nhỏ lớn bằng một chỉ tay, không nhịn được cười, an ủi Ô Nhược: "Chủ yếu hiện giờ là cho nó hóa hình, cái khác để sau rồi tính, yên tâm, đại bá mẫu ta sẽ đến thăm nó mỗi ngày."
Dạ Ký nói: "Ta cũng sẽ đi."
Ô Nhược liếc bọn họ một cái: "Nếu ta hồi cung thì sao?"
Cức Hi nói: "Chúng ta sẽ lén vào cung."
Ô Nhược nói: "Các ngươi nên cầu nguyện đừng bị thị vệ tưởng nhầm là thích khách đi."
Cức Hi kiêu ngạo ngửa đầu: "Vậy tên thị vệ kia cũng phải có bản lĩnh bắt chúng ta cái đã."
U Diệp cong môi: "Nếu chúng ta bị bắt, ta sẽ nói với Đế Hoàng, chúng ta được Ô Nhược phái tới hành thích hắn."
Ô Nhược giật giật khóe mắt: "Đại tẩu, ngươi ác quá."
Cậu nâng bánh bao nhỏ đi ra cửa: "Bây giờ ta về chỗ đại ca, nói ngươi khi dễ ta."
U Diệp vội đuổi theo: "Tiểu Nhược, hồi nãy ta chỉ giỡn thôi."
Sau khi bọn họ rời đi, Cức Hi đóng cửa phòng, hỏi: "Ngươi cảm thấy sẽ thành công sao?"
"Hy vọng là thành công." Dạ Ký không muốn sau này mỗi lần gặp Ma Đế là lại thấy ánh mắt u oán của hắn đâu.
Ô Nhược về phòng Ô Trúc, lấy một cái pháp bảo trong không gian ra, đặt bánh bao nhỏ lên đó.
Ô Trúc tò mò đi tới: "Tiểu Nhược, đây là cái gì?"
Ô Nhược vừa truyền linh lực cho bánh bao nhỏ, vừa bất đắc dĩ nói: "Nếu đệ nói đây là con trai út của đệ, ca tin không?"
Ô Trúc: "..."
Sau đó U Diệp đi vào, kéo tay Ô Trúc: "Chúng ta đi ăn trưa thôi."
Ô Nhược nói: "Ta không đi, hai người kêu hạ nhân bưng đồ ăn vào phòng đi."
"Được." U Diệp và Ô Trúc ra khỏi phòng thì gặp hộ vệ của Ô Tiền Thanh.
"Đại thiếu gia, lão gia kêu thuộc hạ truyền lời, nói là hôm nay mọi người tự ăn cơm trong viện đi."
Ô Trúc nghe xong thì ảm đạm: "Hình như cha rất khó tiếp thu chuyện chúng ta ở bên nhau."
U Diệp ôm hắn vào lòng: "Đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách để bọn họ chấp nhận ta."
Chỉ cần Tam Thất Thạch có thể hóa thành hình người dù bị cắt ra, Ô Tiền Thanh và Quản Đồng chắc chắn sẽ chấp nhận.
Sáng ngày thứ hai, sau khi Hắc Tuyển Dực hạ triều liền ôm Đản Đản đến bồi Ô Tiền Thanh và Quản Đồng, thấy được bé, tâm tình hai người tốt hơn rất nhiều, chơi cùng bé đến giữa trưa mới kêu Ô Nhược dẫn bé đến phòng Ô Trúc nghỉ ngơi.
Đản Đản bước vào phòng của Ô Trúc, chạy nhanh đến chỗ pháp khí đang đựng Tam Thất Thạch, tò mò mở to mắt hỏi: "Đây là đệ đệ của con hả?"
°°°°°°°°°°
Lời editor: Tui về rồi đây ( /^ω^)/♪♪. Trường chơi kỳ cục, còn ngày nữa là cuối tuần mới báo cuối tuần thi môn, còn là môn của hai học kỳ trước =.= Không có sách hay tài liệu gì để học luôn chứ đùa, thi thố bằng luck.
Đăng: //