[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 252: ta vẫn sủng ngươi nhất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + beta: Iris

Không lâu sau, Đế Quân và Đế Hậu vội vàng đi tới Hành Tinh Cung, hai người đầu tóc vẫn còn rối, xiêm y trên người cũng chưa mặc xong, chỉ khoác mỗi áo choàng liền tới đây.

"Tuyển Dực, Tiểu Nhược, chúng ta nghe Hắc Tín nói các con lại dùng Tam Thất Thạch tạo thành đứa bé?" Đế Hậu kéo Đế Quân chạy vào, nhìn chung quanh: "Đứa bé đâu, tiểu tôn tử của chúng ta đâu?"

Ô Nhược yên lặng chỉ chỉ bé con trong đĩa trà.

Đế Quân và Đế Hậu sửng sốt, hai người nhìn kỹ lại mới thấy, một bé con nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn đang — — nằm tắm rửa trong đĩa trà!? Bé con còn thỏa mãn ợ một cái, thấy bọn họ thì mỉm cười.

"Này… Này..." Đế Hậu và Đế Quân đều bị dọa kinh hách, bọn họ chưa từng gặp qua người nào nhỏ đến mức này: "Đây là tiểu tôn tử mới sinh của chúng ta?"

Ô Nhược gật đầu.

Đế Hậu lo lắng: "Sao nó lại nhỏ như vậy? Sức khỏe vẫn bình thường chứ? Có lớn lên được không?"

Ô Nhược buồn rầu nói: "Con cũng không biết nó có lớn lên được hay không nữa."

Đế Quân nghi hoặc: "Thế gian không phải chỉ có một khối Tam Thất Thạch sao? Sao lại có thêm một Tam Thất Thạch hóa thành đứa nhỏ?"

"Tam Thất Thạch có thể tách ra tạo thành đứa nhỏ." Ô Nhược kể lại chuyện mấy ngày trước: "Vậy nên Tiểu Tiểu mới nhỏ như vậy."

Cậu chạm nhẹ ngón tay vào chân nhỏ của bé con: "Không biết sau này đứa nhỏ có lớn lên được không, có trách con nặn nó nhỏ như vậy không."

"Tiểu Tiểu không có giận cha đâu." Đản Đản ngồi trong lòng Ô Nhược, ôm eo Ô Nhược: "Tiểu Tiểu giống con, thích cha nhất."

Ô Nhược mỉm cười, xoa đầu bé.

Đế Hậu an ủi Ô Nhược: "Con là cha của nó, chỉ cần con yêu thương nó thiệt nhiều, nó sẽ không trách con."

Tiểu Tiểu như nghe hiểu Đế Hậu nói, quơ tay quơ chân, nói ê a.

Đế Hậu cười nói: "Con xem, nó đang ủng hộ ta đó."

Hắc Tuyển Dực lộ ra ý cười, ôm Tiểu Tiểu ra đĩa trà, cẩn thận lau khô cho bé.

Đế Hậu vội vàng nói: "Để ta ôm nó một cái."

Nói thì nói vậy nhưng nàng chẳng biết nên đặt tay chỗ nào, bé con nhỏ thế này, ôm bằng cách nào a?

Hắc Tuyển Dực đặt bé con vào lòng bàn tay Đế Hậu.

"Tiểu Tiểu, tôn nhi ngoan của ta." Đế Hậu mỉm cười đùa với tiểu oa nhi.

Tiểu Tiểu dường như rất thích cười.

Đế Quân cười nói: "Tiểu Tiểu giống hệt Tiểu Nhược lúc nhỏ."

"Đúng nha." Đế Hậu ngẩng đầu nhìn Đế Quân: "Ngươi không nói ta cũng không chú ý, Tiểu Tiểu rất giống Tiểu Nhược khi còn nhỏ."

Ô Nhược biết bọn họ đã thấy cậu khi cậu còn nhỏ, không khỏi mỉm cười.

"Sau này lớn lên, Tiểu Tiểu chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân giống cha của nó."

Ô Nhược vội sửa lời Đế Hậu: "Là đại mỹ nam."

Đế Hậu cười nói: "Đúng vậy, là đại mỹ nam."

Tiểu Tiểu chơi cùng bọn họ một hồi thì thấm mệt, ngáp một cái.

Đế Quân nói: "Tiểu Tiểu vừa hóa hình, rất dễ mệt, chúng ta để cho nó nghỉ ngơi đi."

Đế Hậu lưu luyến trả bé con lại cho Hắc Tuyển Dực: "Sắc trời không còn sớm, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai chúng ta đến thăm."

Ô Nhược đứng dậy tiễn bọn họ ra cửa, khi trở về, Hắc Tuyển Dực đã đặt Tiểu Tiểu lên giường, đắp khăn lụa cho bé.

"Hy vọng ngày mai con có thể lớn lên."

Hắc Tuyển Dực nhẹ giọng nói: "Như vậy cũng khá hay."

"Ngươi xác định?"

Hắc Tuyển Dực ôm Ô Nhược vào lòng: "Về sau có thể để con vào túi, mang đi bất cứ lúc nào."

"Ngươi muốn sau này mỗi ngày đều mang Tiểu Tiểu theo bên cạnh?"

Hắc Tuyển Dực nâng cằm Ô Nhược: "Nhìn nó cũng như nhìn thấy ngươi."

Ô Nhược nhướng mày: "Sao tự dưng ta cảm thấy mình bị thất sủng ấy nhỉ."

Hắc Tuyển Dực cong môi: "Ai nói, ta vẫn sủng ngươi nhất."

Y cúi đầu, hôn lên môi Ô Nhược, bỗng nhiên có người kéo kéo ống tay áo của bọn họ.

Hai phu phu cúi đầu thì thấy đại nhi tử vẻ mặt ủy khuất nhìn bọn họ: "Người bị thất sủng là con đây nè."

Bọn họ quên khuấy mất trong phòng còn có một đứa con nữa.

Ô Nhược bật cười, bế Đản Đản lên: "Tối nay cho con ngủ ở đây luôn."

"Dạ." Đản Đản vui vẻ đá văng giày ra, bò lên giường, ngoan ngoãn nằm bên cạnh Tiểu Tiểu đã ngủ.

Ô Nhược và Hắc Tuyển Dực vừa cao hứng vừa lo lắng nên mất ngủ, bởi vì bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ có đứa con thứ hai, cứ như vậy, bọn họ nhìn chằm chằm Tiểu Tiểu cả tối, tận mắt thấy tiểu oa nhi biến hóa, gương mặt, tóc, thân thể của nó đều biến hóa rất lớn, so với khi mới hóa hình thì xinh đẹp tinh xảo hơn, làm người khác chua xót là thân thể bé con chỉ cao có nửa tấc, nhưng nhìn tổng thể thì cũng giống đứa bé hai tuổi bình thường khác.

Mình nghĩ này là tháng tuổi mới đúng, tấc = cm, vậy nửa tấc có cm à. Lật đến cuối chương mình có để bảng.

"Xem tình hình này, con không thể trưởng thành như mấy đứa trẻ bình thường khác rồi." Ô Nhược đau lòng dùng ngón trỏ sờ mặt Tiểu Tiểu.

"Cho dù không cao bằng mấy đứa trẻ khác, ta cũng sẽ yêu thương nó." Hắc Tuyển Dực xoa đầu Ô Nhược: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chốc nữa ta cho người làm y phục và đồ chơi cho Tiểu Tiểu."

Ô Nhược khẽ ừ một tiếng.

Hắc Tuyển Dực hôn lên má Ô Nhược: "Ta vào triều đây."

"Được." Sau khi Hắc Tuyển Dực rời đi, Ô Nhược liền phái người truyền tin cho Ô Tiền Thanh, báo chuyện của Tiểu Tiểu.

Không lâu sau, người Thượng Y Cục đến Hành Tinh Cung, thấy Ô Nhược thì quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Thái Tử Phi."

Ô Nhược nghi hoặc: "Các ngươi là?"

"Nô tỳ là trực trưởng Thượng Y Cục, Thái Tử kêu nô tỳ đến để may y phục cho nhị điện hạ."

Ô Nhược để các nàng đứng lên, hỏi: "Thái Tử có nói tình huống của nhị điện hạ với các ngươi chưa?"

Cậu hỏi như vậy là để tránh sau khi thấy được Tiểu Tiểu, các nàng sẽ không bị dọa sợ.

"Có nói qua."

Ô Nhược để Ti Tàm tiến vào trong.

Ti Tàm khi thấy Tiểu Tiểu cũng rất bình tĩnh, lấy thước đo đo thân hình, chân nhỏ, đầu và cánh tay của Tiểu Tiểu, sau đó ra ngoài nhận lấy vải dệt từ cung nữ: "Thái Tử Phi, đây là vật liệu do Thái Tử chọn, mời ngài xem qua."

Vật liệu Hắc Tuyển Dực lấy chắc chắn là đồ tốt nhất, Ô Nhược gật đầu nói: "Vậy dùng tấm vải này đi."

"Vâng, mượn thiên điện của Thái Tử Phi dùng một chút."

Ô Nhược để cung nữ mang Ti Tàm và những người khác đến phòng cách vách.

Nửa canh giờ sau, Ti Tàm lại đến trước mặt Ô Nhược, tay nâng y phục và phối sức của Tiểu Tiểu: "Thái Tử nói, nhị điện hạ thân hình nhỏ xinh, dễ cột tóc, chỉ cần đeo trán ngọc giống những đứa trẻ ở Diễm Dung quốc là được, bởi vì thời gian quá gấp nên chúng ta chỉ có thể chế gấp một trán ngọc, hai ngày sau chúng ta sẽ đem thêm các phối sức khác đến đây."

Giống vậy nè

"Mới đó mà đã làm xong hết rồi?" Ô Nhược cầm phục sức tinh mỹ lên nhìn: "Tay nghề rất tốt."

Cậu thưởng vài thỏi bạc cho các nàng.

Sau khi người của Thượng Y Cục rời đi, Đản Đản thức.

"Cha, con và Tiểu Tiểu thức rồi."

Ô Nhược nghe giọng bé, vui vẻ đi vào phòng, thấy Đản Đản đang nâng Tiểu Tiểu chưa mặc gì trên tay.

Tay của Đản Đản quá nhỏ, Tiểu Tiểu nằm trên tay như nằm trên một cái ghế dựa, có thể bị ngã bất cứ lúc nào, bé con sợ hãi ôm chặt ngón út của Đản Đản.

Ô Nhược thấy thế vội nói: "Đản Đản, con cẩn thận chút, coi chừng làm đệ đệ ngã."

Tiểu Tiểu nghe giọng Ô Nhược, nhanh chóng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy sáng ngời tò mò nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược giống như lần đầu tiên được làm cha, tâm cực kỳ khẩn trương.

Cậu đến trước mặt Tiểu Tiểu, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Tiểu, con biết ta là ai không?"

Tiểu Tiểu hơi thẹn thùng gật đầu: "Cha."

Giọng nói mùi sữa làm tâm Ô Nhược muốn tan chảy, vui vẻ hận không thể nhào lên hôn bé con một cái, nhưng lý trí nói với cậu, bé con không chịu nổi động tác "thô lỗ" như vậy.

Ô Nhược hỏi: "Ta mặc y phục cho con nhé?"

Đản Đản vừa nghe, vội vàng nói: "Con cũng muốn cha mặc y phục cho con."

"Con nằm xuống trước đi, đắp chăn đàng hoàng đừng để bị cảm lạnh, ta mặc y phục cho đệ đệ của con xong sẽ mặc cho con." Ô Nhược nâng Tiểu Tiểu lên, đắp chăn lại cho Đản Đản, lại cầm bộ y phục vừa hoàn thành mặc vào cho Tiểu Tiểu.

Mặc y phục xong, trông Tiểu Tiểu như một búp bê sứ, nếu bé mà ngồi yên bất động lại càng giống hơn.

Ô Nhược nhịn không được khen: "Tiểu Tiểu thật xinh đẹp."

"Cha cũng xinh đẹp." Tiểu Tiểu cười hì hì, ôm ngón trỏ của Ô Nhược hôn lên.

Ô Nhược mỉm cười đặt bé lên đầu giường: "Tiểu Tiểu, con ngồi ở đây, ta mặc y phục cho ca ca của con."

Tiểu Tiểu ngoan ngoãn gật đầu.

Ô Nhược mặc y phục cho Đản Đản xong thì phân phó Hắc Tín dọn cơm sáng vào.

Tiểu Tiểu ăn được nửa muỗng cháo liền no.

Ô Nhược cũng chỉ uống một chén cháo, còn lại cả một bàn cơm sáng đều bị Đản Đản càn quét, đúng thật là dạ dày vương, ăn như thế mà vẫn khỏe.

Ăn sáng xong, Ô Tiền Thanh, Ô Trúc, Quản Đồng, Ô Hi, Cức Hi vào cung thăm con của Ô Nhược, tuy đã được nhắc rằng bé con rất nhỏ, nhưng sau khi nhìn thấy bé con vẫn nhịn không được kinh ngạc cảm thán.

"Bé con nhỏ ghê nha." Ô Hi nâng Tiểu Tiểu lên, vui vẻ nói: "Nhị ca, nó giống ca như đúc nè."

Ô Nhược vui vẻ nói: "Con trai ta, đương nhiên giống ta."

Quản Đồng hỏi: "Con đặt tên cho nó chưa?"

"Nhũ danh là Tiểu Tiểu."

Ô Tiền Thanh mỉn cười gật đầu: "Cái tên Tiểu Tiểu rất hợp với nó."

Ô Trúc nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiểu, cười nói: "Không biết đến khi nào con của ta và U Diệp mới hóa hình giống Tiểu Tiểu." Lúc biết U Diệp cắt thịt ở hai chân để nặn con, hắn vừa khiếp sợ vừa tức giận, nhưng vẫn đau lòng nhiều hơn, hắn cực kỳ tức giận khi U Diệp tự tiện làm việc này mà không nói gì với hắn, đến khi thấy hai chân của U Diệp mất đi mấy miếng thịt thì đau lòng muốn chết, ngay thời khắc đó, hắn hoàn toàn buông xuống chuyện U Diệp từng lừa dối hắn.

Ô Nhược nói: "Chắc khoảng một tháng nữa."

"Thật hả?" Mắt Ô Trúc sáng lên.

Ô Hi cũng cực kỳ vui mừng: "Nói vậy tức là tháng sau muội được làm cô cô rồi?"

Ô Tiền Thanh và Quản Đồng cũng cực kỳ vui vẻ: "Không biết đứa bé giống Tiểu Trúc hay là U Diệp đây."

U Diệp vốn định nắn Tam Thất Thạch giống Ô Trúc nhưng bị bọn họ ngăn lại, bọn họ cho rằng U Diệp đã dùng thịt của bản thân để đổi lấy đứa con rồi, nếu còn nắn đứa con giống Ô Trúc thì không công bằng với U Diệp chút nào, nên bọn họ quyết định thuận theo tự nhiên, cho dù đứa con giống ai thì bọn họ cũng đều chấp nhận.

Cức Hi và Dạ Ký cũng không có nắn, bất kể đứa bé giống ai, bọn họ cũng đều thích.

Ô Hi nói: "Muội hy vọng con của đại ca sẽ ngoan ngoãn đáng yêu như Tiểu Tiểu."

Cức Hi cười lạnh một tiếng: "Đứa bé do Tam Thất Thạch hóa thành không thể nào ngoan ngoãn như vậy được."

Cho dù là ngoan ngoãn thì cũng chỉ là giả vờ.

Tiểu Tiểu ngồi trên tay Ô Hi yên lặng quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Cức Hi.

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio