[Phần 2] Phế Thê Trùng Sinh

chương 214: đến tầng một

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit + beta: Iris

Sau khi rời khỏi khách điếm, Ô Nhược cũng chưa rời khỏi Xích Thành, mà là tìm một khách điếm khác, cậu chưa rời đi là vì thứ nhất cậu còn có thứ chưa chế xong, thứ hai là cậu muốn nhìn xem thuốc mà cậu tinh luyện có hiệu quả với tôn tử của Bàng thái gia hay không.

"Gia, đều do ta không xử lý tốt nên mới để bọn Đại Bàng có cơ hội thừa nước đục thả câu." Lão Hắc cực kỳ tự trách, vừa tức giận vừa bất đắc dĩ đối với chuyện Đại Bàng làm, nếu không phải bị cuộc sống dồn ép thì có lẽ bọn họ đã không như vậy, trước kia hắn cũng vì tiền mà làm ra rất nhiều chuyện khiến người khác ghét cay ghét đắng.

"Bọn họ làm vậy là vì tiền bạc, ta hiểu, nhưng vì tiền bạc mà gϊếŧ con gái ruột của mình thì ta không tha thứ được, đừng nhắc lại chuyện này nữa." Ô Nhược cầm trống bỏi màu đen lắc lắc, viên đạn đánh vào mặt trống phát ra tiếng vang thùng thùng.

Rõ ràng là đồ chơi cho con nít nhưng âm thanh phát ra tự nhiên lại làm Lão Hắc run sợ, trán toát mồ hôi lạnh.

Ô Nhược nhìn ánh mắt nơm nớp lo sợ của Lão Hắc: "Ngươi biết đây là cái gì không?"

"Trống bỏi."

Ô Nhược cong môi cười: "Ừm, là trống bỏi, nhưng bên trong có mẫu cổ trùng, chỉ cần ta lắc nhẹ làm trống bỏi phát ra tiếng thùng thùng, thì cơ thể người có chứa cổ trùng con sẽ đau đến chết đi sống lại."

Nương theo ánh nến rọi đến, Lão Hắc dường như thấy được một con cổ trùng đang nhúc nhích bên trong trống bỏi, hắn nuốt nước miếng, đoán Ô Nhược nói câu này chắc chắn là có dụng ý, liền hỏi: "Gia hạ cổ lên người ai rồi?"

Ô Nhược ý vị thâm trường liếc hắn một cái: "Ngươi đoán xem?"

Lão Hắc lập tức nghĩ tới Đại Bàng và tức phụ của hắn.

"Cha..." Đản Đản vui vẻ nhào lên người Ô Nhược, duỗi tay đòi trống bỏi: "Cho con đi, con muốn chơi."

Ô Nhược đưa trống bỏi cho bé: "Chơi cẩn thận, đừng để mẫu cổ trong đó chết, nếu không cổ trùng con cũng sẽ không sống nổi."

"Ồ." Đản Đản cái hiểu cái không cầm trống bỏi lắc liên tục.

Tim của Lão Hắc cũng muốn nhảy khỏi họng theo tiếng thùng thùng, với cái lực tay không biết nặng nhẹ của tiểu thiếu gia, chỉ sợ người có cổ trùng con đau đớn biết bao nhiêu, nháy mắt hắn cảm thấy đám Đại Bàng thật đáng thương.

Tuy nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận, sau khi bọn Đại Bàng bị bắt thì vẫn không chịu thừa nhận là mình gϊếŧ con gái, đến khi toàn thân tự nhiên đau đớn kịch liệt mới chịu ký tên nhận tội, mấy nha sai đều nhất trí cho rằng trời cao có mắt nên mới xử phạt làm bọn họ chịu đau đớn, những người có mặt ở đó đều vỗ tay trầm trồ khen ngợi, cái thể loại gϊếŧ con để kiếm bạc đều đáng chết.

Đêm ngày hôm đó, vợ chồng Đại Bàng bị người cướp ngục.

Ô Nhược nhận được tin này khi đang đi dạo ở thành trấn khác, cậu nhận ra cuộc sống của bá tánh ở đây cũng chỉ tương đối mà thôi, còn nếu so với bá tánh nghèo khổ ở Thiên Hành quốc thì bá tánh ở đây thảm hơn nhiều. Ít ra bá tánh ở Thiên Hành quốc còn có nước uống, còn nơi này đến một giọt nước còn khó kiếm chứ nói gì.

Hai ngày sau, Ô Nhược bắt đầu làm lễ vật, xong thì dẫn Lão Hắc và mấy người khác đi nha môn, phí đến tầng khác khá đắt, mỗi người ba lượng bạc, hơn nữa càng lên tầng cao thì phí càng đắt đỏ.

Mỗi một tầng đều khác nhau một trời một vực, tuy rằng mấy người Ô Nhược lúc đến nha môn tầng mười bảy, là lại tiếp tục truyền tống đến nha môn tầng mười sáu, nhưng từ kiến trúc nha môn, cách ăn mặc của mọi người và độ sáng của nến, thì có thể thấy tầng này giàu hơn tầng kia, cũng ấm áp hơn hẳn.

Khi bọn cậu đến thành chính ở tầng một, cảm giác như đang lạc vào Thiên giới vậy, ít ra so với tầng mười tám thì nơi này quả thực là thiên đường.

Đường cái rộng mười trượng, phòng ốc hai bên cao tận mười tầng, giăng đèn kết hoa náo nhiệt như giao thừa, ngoài ra còn có vô số quả cầu chiếu sáng trôi nổi trên đầu, khiến cả tòa thành lớn sáng như ban ngày.

"Gia, ta nghe người khác nói mấy quả cầu chiếu sáng này ở thành chính có thể tùy chỉnh ánh sáng theo giờ. Nếu tới ban đêm thì quả cầu sẽ phát ra ánh sáng lấp lánh như vì sao, không cần phu canh báo thời gian thì mọi người cũng biết được bây giờ là mấy giờ."

Ô Nhược kinh ngạc: "Thần kỳ đến vậy?"

"Con muốn, cha ơi, con nuốn." Đản Đản vui vẻ vươn tay qua.

Ô Nhược bất đắc dĩ chỉ cái túi nhỏ bên eo bé: "Nếu túi của con chứa nổi thì ta làm cho con."

Hai cái túi trên eo bé còn chưa to bằng nửa bàn tay của người lớn, bên trong đựng đầy pháp khí tinh tế nhỏ xinh do Hắc Tuyển Dực làm, nhưng rất hữu ích.

Đản Đản cúi đầu nhìn cái túi nhỏ trên eo của mình, lại ngửa đầu nhìn quả cầu lớn lơ lửng trên đầu, bĩu môi: "Hình như bỏ không vừa."

"Vậy sau này có biết cái nào nên đòi cái nào không nên đòi chưa?"

Đản Đản ngoan ngoãn gật đầu.

Lão Hắc nói: "Gia, chúng ta tìm nơi ở trước rồi hẵng đi hỏi thăm, thế nào?"

Ô Nhược hỏi: "Ngươi biết tửu lâu nào tốt nhất ở đây không?"

"Ta nghe nói Vọng Nguyệt Cư là tốt nhất, phong cảnh, bài trí đều làm người ta cảm thấy thư thái, giống như đang ở nhà vậy, nhưng giá đắt hơn mấy khách điếm khác, giá thấp nhất cũng một trăm mười lăm lượng một ngày một đêm." Lão Hắc nói tới đây liền đau như bị cắt miếng thịt: "Phòng thượng đẳng ở khách điếm lớn tại Hoàng Đô Thiên Hành quốc cũng chỉ khoảng mười lăm lượng, sao ở đây lại đắt dữ vậy chứ?"

"Ở trong thành hả?"

"Dạ, ở trung tâm thành."

"Chúng ta đi xem."

Ô Nhược hơi tò mò vì sao qua đêm ở Vọng Nguyệt Cư lại ngốn nhiều bạc như vậy, đến khi vào Vọng Nguyệt Cư mới biết nơi này không chỉ có một căn phòng.

Bên trong Vọng Nguyệt Cư rất rộng, nhìn thoáng qua không thấy điểm cuối đâu, gồm mười tòa nhà, mỗi tòa có mười tầng, mỗi tầng đều có tiểu viện riêng, bốn phòng và một phòng bếp nhỏ, cả gia đình có thể ở chung với nhau, hơn nữa còn có thêm ba người hầu, tiêu chút tiền để bọn họ mua đồ ăn nấu cơm, hoặc là chi bạc để khách điếm đưa đồ ăn lên, này giống như là mua một căn nhà nhỏ, cực kỳ thoải mái cũng cực kỳ tiện lợi.

Quan trọng nhất là ở đây rất an toàn, Vọng Nguyệt Cư có quy định là không được đánh nhau gây chuyện, vi phạm sẽ bị đuổi khỏi Vọng Nguyệt Cư, đã vậy còn phải nộp phạt một số tiền lớn, ngoài ra mỗi phòng đều có bố trí trận pháp phòng ngự, còn có cả thuật sư lục giai đi tuần tra.

Đại viện của Vọng Nguyệt Cư tương đối đắt, qua đêm tốn một ngàn lượng bạc, rộng hơn tiểu viện rất nhiều, có thể ngắm được hồ nước, thác nước, cũng nhiều người hầu hạ hơn, Ô Nhược cảm thấy không cần phải ở một nơi lớn như vậy, bọn họ có bốn người, ở tiểu viện là hợp lý nhất.

Lão Hắc tim rỉ máu, cầm hai ngàn lượng ngân phiếu đưa cho chưởng quầy, luôn miệng cầu cho mau chóng tìm được Hắc chủ tử, có thế bọn họ mới không cần tốn nhiều tiền vô ích như vậy.

Ăn trưa xong, Ô Nhược lại lấy mười rương bạc kêu Lão Hắc đi đổi thành ngân phiếu, sau đó đi hỏi thăm vị trí của hoàng cung. Nhưng mà chỉ một tòa phủ đệ ở tầng một thôi mà đã bố trí đại trận, hơi có khác thường là có người phát hiện ngay, huống chi là hoàng cung. Nội viện hoàng cung đại trận bảo hộ tầng tầng lớp lớp, thủ vệ nghiêm ngặt, nhiều thị vệ qua lại tuần tra, cậu căn bản không đi vào được, đành phải chờ ở bên ngoài, nhưng chờ đến giờ cơm chiều vẫn không có ai quen mặt đi ra.

Sau đó nghe nói Thái Tử đang trong cung ân ái cùng Thái Tử Phi tương lai thì nghĩ Thái Tử không thể nào là Hắc Tuyển Dực được, thế là đến mấy phủ đệ họ Hắc khác để điều tra, nhưng vẫn không tìm thấy người. Cậu bắt đầu hơi tức giận, nếu không phải Hắc Tuyển Dực cứ giấu giếm không nói họ tên thật và thân phận thật thì cậu cũng đâu đến nỗi tìm cả tháng trời mà vẫn không thấy người đâu?

Ô Nhược bỗng phát hiện bản thân chẳng biết gì về Hắc Tuyển Dực, nhưng cũng đâu phải tại cậu không quan tâm y, mà là mỗi lần cậu hỏi thì y đều nói chờ đến Tử Linh quốc mới kể với cậu làm chi, rõ ràng là có chuyện muốn giấu cậu.

"Không tìm nữa." Ô Nhược tức giận nói.

Lão Hắc không dám nói gì, trong lòng cũng có oán khí với Hắc Tuyển Dực, thân là phu phu mà ngay cả họ tên và thân phận cũng không nói cho Ô Nhược biết, là ai cũng đều sẽ bực bội.

Ô Nhược bế Đản Đản đang buồn chán vì đã ở trong Vọng Nguyệt Cư hơn nửa tháng lên: "Cha dẫn con ra ngoài chơi."

Mắt Đản Đản sáng lên, ôm cổ Ô Nhược vui vẻ reo lên: "Dạ."

Ô Nhược thấy con trai vui vẻ như vậy thì cũng hết tức, cậu nhìn Quỷ Bà: "Quỷ Bà có muốn ra ngoài dạo không?"

Quỷ Bà lắc đầu.

Ô Nhược cũng không làm khó bà: "Vậy bà ở lại đây nha, nếu có chuyện gì thì cứ kêu hạ nhân đi làm."

Quỷ Bà gật đầu.

Ô Nhược ôm Đản Đản và Lão Hắc rời khỏi Vọng Nguyệt Cư: "Lão Hắc, ngươi biết ở đây có chỗ nào chơi vui không?"

"Có, nhưng hầu hết đều được xây trên đất liền, phải tối mới mở, chúng ta còn phải làm lệnh bài ra vào, nếu không sẽ không đi được."

Ô Nhược ngẩng đầu nhìn quả cầu phát sáng trên đầu: "Bây giờ là ban ngày, mấy chỗ đó chưa mở cửa hả?"

"Đúng vậy."

Ô Nhược thấy Đản Đản cứ lia mắt nhìn mấy cái sạp hai bên đường, nhìn là biết bé đang muốn mua đồ, cậu đặt bé xuống đất, mà người bé nhỏ xíu, không thấy tới mấy thứ bày trên sạp, phải nhảy lên mới thấy được.

Ô Nhược nhìn bé đang nhón mũi chân ngó sạp, nhịn không được khẽ cười: "Con trai ta thật đáng yêu."

Lão Hắc cười nói: "Tiểu thiếu gia rất giống chủ tử."

Ô Nhược nghe hắn nhắc đến Hắc Tuyển Dực thì hừ lạnh: "Hôm nay không được nhắc đến hắn, nhắc tới là thấy bực."

"Được." Lão Hắc mỉm cười im miệng lại.

Ô Nhược nhìn đằng trước bu một đám người, tò mò hỏi: "Đằng trước có chuyện gì vậy?"

"Gia, để ta đi hỏi thăm."

Lão Hắc đi qua đó, nửa nén hương sau mới trở về: "Trưa nay Tụ Phong Trai có tiệc rượu."

"Tiệc rượu? Uống rượu hả?"

"Không phải uống rượu, tuy nói là tiệc rượu nhưng thật ra chẳng khác gì hội đấu giá lắm, nhưng hình thức có hơi khác, như là hội đấu giá thường chỉ bán đồ vật, nhưng ở tiệc rượu thì có thể đấu giá luôn cả năng lực làm việc của bản thân, hơn nữa còn có thể kết bạn với các đại nhân vật, nhưng phí vào cửa một trăm lượng bạc, sau khi vào có thể ăn uống thỏa thích ở bên trong."

Cuối cùng Ô Nhược cũng thấy hơi hứng thú: "Đản Đản, con đói chưa?"

Đản Đản nhìn sạp bán bánh rán, nuốt nước miếng hỏi: "Cha định mua bánh rán cho con hả?"

"Không ăn bánh rán." Ô Nhược bế Đản Đản lên, cười nói: "Chúng ta đi ăn đồ ngon, phải về phòng lấy thêm ba trăm lượng bạc đã."

"Dạ." Đản Đản hưng phấn chảy nước miếng.

"..." Lão Hắc yên lặng ngó cái bụng nhỏ của Đản Đản, mỗi ngày tiểu thiếu gia đều ăn tới mấy bữa, phần của một bữa còn nhiều hơn cả người lớn, không biết đống đồ ăn đó trôi tuột đi đâu mà cứ đói suốt nữa.

°°°°°°°°°°

Đăng: //

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio