Edited by Bà Còm in truyenwiki.com
Tiết Thần nghe đến đó mới vừa lòng ngẩng đầu lên, gật đầu nhìn cây phong lan mới vừa được nàng tu bổ qua rồi mỉm cười, cũng không biết cười vì thấy gốc phong lan được nàng cắt tỉa đẹp, hay cười vì hài lòng với kết quả Nghiêm Lạc Đông đưa tới. Bất quá, mặc kệ là nguyên nhân gì thì ai cũng có thể nhìn ra được, hiện tại tâm tình của Thiếu phu nhân cực kỳ tốt, mặt mày đang cười tươi rói trông thật khả quan.
Chỉ cần Tín Quốc Công phủ cùng Thừa Ân Bá phủ đấu nhau, mặc kệ Thừa Ân Bá phủ yếu thế bao nhiêu, nhưng trong thời gian ngắn thì Tín Quốc Công cũng không cách nào diệt trừ bọn họ tận gốc. Nếu không trừ tận gốc, chỉ cần Thừa Ân Bá phủ không buông tay chuyện này mà vẫn luôn dây dưa với Tín Quốc Công, như vậy mục đích của Tiết Thần coi như đã đạt được.
Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm
Thời điểm Tiết Thần từ đình hóng gió trở lại khu vườn thì Tuân ca nhi và Mạc ca nhi đã rời khỏi bàn đu dây. Mấy ngày trước Tuân ca nhi cũng đã tập đi, có thể rời tay một mình đi vài bước.
Hiện tại hắn ngồi bệt dưới đất. Nữ quan Sách Na đã dặn dò, nói không cần phải để ý hắn đi hay bò, chỉ cần hắn chịu vận động, bên cạnh lại không có gì nguy hiểm thì cứ để tùy theo hắn. Giống như hiện tại Tuân ca nhi ngồi trên cỏ nhìn Mạc ca nhi ngồi bên cạnh bện vòng hoa xem không chớp mắt. Chỉ là, chờ Mạc ca nhi vừa mới bện xong còn chưa buông tay, Tuân ca nhi ở bên cạnh đã bò nhanh đến cướp lấy vòng hoa, vừa lật qua lật lại hai ba cái đã phá hỏng rồi. Phá hỏng rồi thì thôi, nhưng tiểu hỗn cầu này lại còn thật kiêu ngạo, ghét bỏ giơ lên vòng hoa tan nát nói với Mạc ca nhi: “Không tốt, làm nữa.”
Dạo này Mạc ca nhi rất sợ tiểu thổ phỉ này, vài ngày trước đoạt đồ chơi bị đẩy ngã xuống đất nên hắn không dám chọc Tuân ca nhi nữa. Nhìn vòng hoa mình cực cực khổ khổ bện tốt lập tức bị phá hỏng, đã vậy còn bị Tuân ca nhi khi dễ ghét bỏ, trong lúc nhất thời cảm thấy ủy khuất đầy bụng, bẹp miệng khóc ‘oa’ một tiếng làm Tiết Thần và Lâu Ánh Yên đang ngồi ở bàn đá bên cạnh nói chuyện đều bị giật mình, vội vàng chạy tới.
Tiết Thần nhìn Tuân ca nhi giống như một tảng thịt ngồi ở trên cỏ quan sát Mạc ca nhi khóc òa đang được Lâu Ánh Yên ôm vào lòng dỗ dành, không chút nào giao động ngược lại còn dùng ngón tay mũm mĩm chỉ chỉ khuôn mặt nhỏ của mình lải nhải: “Ca ca xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ.”
Trên mặt Lâu Ánh Yên hiện ra vẻ ngượng ngùng, Tiết Thần cũng có chút ngại, xách tiểu tử kia lên, cũng không ôm hắn cứ để hắn đứng như vậy, từ trên cao nhìn xuống cho hắn ánh mắt cảnh cáo mắng: “Đó là vòng hoa của ca ca, Tuân ca nhi không thể phá hư, mau nói xin lỗi ca ca.”
Tuân ca nhi tuy rằng thông minh, cũng bập bẹ được mấy chữ, nhưng đối với một tràng mắng của Tiết Thần vẫn chưa hiểu được rõ ràng, mở to đôi mắt đen lúng liếng lý luận với Tiết Thần: “Ca ca khóc, ca ca nói. Thiếu gia không khóc, thiếu gia không nói.”
Tiết Thần dở khóc dở cười, một vài nha hoàn bà tử xưng hô hắn là ‘Thiếu gia’, hắn thì khen ngược, vừa học liền dùng để kêu chính mình. Thân mình nho nhỏ nghiêm túc đứng thẳng, bộ dáng chứng tỏ hắn đang rất có lý.
Lâu Ánh Yên không muốn để hài tử khó xử, chỉ là Mạc ca nhi vẫn luôn khóc nháo không thôi, nàng đành phải cáo biệt với Tiết Thần bế Mạc ca nhi đi. Chờ hai người họ đi rồi, Tiết Thần mới quay đầu lườm tên tiểu bá vương, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mặt hắn giận dỗi mắng: “Tính tình này của ngươi cũng không biết giống ai, cứ như là bá vương vậy. Ta thấy phải để cho cha ngươi quản giáo thật đàng hoàng mới được.”
Tuân ca nhi nhìn mẫu thân thơm thơm gần ngay trước mắt, trong miệng đang nói gì đó mà hắn không hiểu. Bất quá tâm tư của hắn cũng không cố gắng muốn hiểu xem Tiết Thần đang nói gì, cũng không hiểu "giao cho cha quản giáo" là có ý gì, hắn duỗi tay liền muốn giựt lấy khuyên tai thạch lựu của Tiết Thần. Hạ Châu ở bên cạnh nhìn thấy, sợ tai Tiết Thần bị giựt đau vội vàng ngăn lại Tuân ca nhi, hòa hoãn nói: “Tuân ca nhi ngoan, thứ này không thể giật xuống.”
Tuân ca nhi không chịu nghe, ưỡn bộ ngực nhỏ nói: “Ta muốn!”
Hạ Châu bất đắc dĩ nhìn về Tiết Thần cầu cứu. Tiết Thần cảm thấy tính tình bá vương của nhi tử nếu không được dạy lại thì tương lai sẽ thành thói quen, vậy thì cũng không phải chuyện gì tốt, bèn một tay ôm hắn lên, ra vẻ tức giận nói: “Muốn cái gì mà muốn? Trên đời này nào có thứ gì ngươi muốn là phải cho ngươi? Đừng nhúc nhích, coi chừng mẫu thân đánh mông ngươi đấy.”
Chỉ là, Tiết Thần hiếm khi làm một nghiêm mẫu nên Tuân ca nhi cảm thấy mới mẻ cực kỳ, cho rằng Tiết Thần đang đổi hình thức chơi đùa với hắn, càng đét mông hắn lại càng cười ngặt nghẽo. Tiết Thần nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của hắn, tức khắc có một loại cảm giác vô lực -- tiểu tử này hoàn toàn kế thừa sự vô lại của cha hắn chứ còn gì nữa!
Tiết Thần cũng chỉ làm bộ phất nhẹ vài cái, làm sao mà nỡ xuống tay với nhi tử bảo bối. Nghĩ đến hôm nay vừa đúng lúc Lâu Khánh Vân nghỉ hưu mộc ở nhà, Tiết Thần bèn ôm nhi tử đi tìm cha hắn. Lâu Khánh Vân đang lau chùi binh khí, Tiết Thần ở kho binh khí giao vào tay Lâu Khánh Vân một Tuân ca nhi đang cười khanh khách không ngừng: “Nhi tử của chàng nè, chàng dạy hắn đi. Hiện giờ chính là cứng đầu khó lường, ba ngày hai bữa khi dễ Mạc ca nhi đến khóc. Tính tình này nếu để mặc kệ không quản giáo, tương lai không chừng lại thành bá vương vô lại gì đấy!”
Lâu Khánh Vân một tay cầm kiếm, liếc mắt nhìn nhi tử đang ở trong lòng Tiết Thần ôm chặt không muốn rời, đột nhiên mỉm cười bảo Tiết Thần cứ yên tâm, phụ thân này nhất định dạy dỗ nhi tử cho thật tốt, vân vân . . . Nói xong liền ôm nhi tử vào kho binh khí. Tiết Thần nghĩ thầm cứ để Lâu Khánh Vân hù dọa Tuân ca nhi cũng tốt, miễn cho tính tình tiểu tử này bị sủng hư.
Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm
Giao cho Lâu Khánh Vân xong, Tiết Thần liền đi đến viện của Lâu Ánh Yên. Mạc ca nhi còn ở trong lòng Yên tỷ nhi nức nở, Tiết Thần mang theo mứt trái cây hắn thích nhất thì mới dụ được hắn bằng lòng bò xuống từ người mẫu thân. Tiết Thần xin lỗi hắn, Mạc ca nhi liền nín khóc mỉm cười. Thật ra lúc này Tiết Thần cảm thấy quá may mắn tính tình Mạc ca nhi giống nương của hắn, mềm mại cực kỳ, nhưng cũng không khỏi lo lắng thay cho Giang Chi Đạo -- nữ hài nhi có tính tình giống Yên tỷ nhi thì không thành vấn đề, rốt cuộc gả cho người thì đã là tức phụ nhà người ta, tính tình ôn hòa một chút cũng tốt; nhưng nam hài tử nếu quá mềm mại, tương lai áp trấn không được bất kỳ ai cũng là một vấn đề. Bất quá, hiện tại hết thảy đều vẫn khó nói trước, rốt cuộc tính cách của nam hài tử thường biến hóa nhiều hơn so với nữ hài tử. Có lẽ Mạc ca nhi khi còn nhỏ tính tình mềm mại, tương lai lớn hơn một chút sẽ theo Giang Chi Đạo xuất nhập chiến trường vài lần cũng sẽ trở nên cương nghị.
Mới vừa ngồi xuống nói mấy câu với Lâu Ánh Yên, Hạ Châu liền chạy vào, thần sắc ngượng ngùng nói với Tiết Thần: “Thiếu phu nhân mau trở về nhìn một chút, Quốc Công muốn đánh Thế tử kìa.”
Tiết Thần cầm chén trà trong tay chưa kịp uống, nghe Hạ Châu nói như vậy liền buông chén đứng bật dậy. Yên tỷ nhi cũng khẩn trương vạn phần hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Hạ Châu nhìn Mạc ca nhi ở một bên an tĩnh ăn mứt , sau đó mới cười khổ nói: “Quốc Công bắt gặp Thế tử đang muốn đánh tiểu thiếu gia bèn nổi giận.”
“. . .”
Tiết Thần quả thực muốn mắng chết Lâu Khánh Vân, chàng ta có muốn giáo huấn nhi tử cũng nên tránh Quốc Công, Công chúa và Lão thái quân chứ! Tuân ca nhi là bảo bối của Tiết Thần, chỉ là trình độ bảo bối vẫn theo không kịp ba vị "Cuồng ma hộ tôn" trong phủ, không nghĩ tới hôm nay Quốc Công cũng nghỉ hưu mộc ở nhà . . . Ai nha, cái này gọi là chuyện gì đây!
Tiết Thần đành phải nhận mệnh về lại Thương Lan uyển. Khi nàng tới nơi thì trong viện đã thanh tịnh, người hầu hạ bên trong nhất thời không thấy một ai. Tiết Thần đi vào liền nhìn thấy Lâu Khánh Vân ủy khuất quỳ gối giữa sân, Tiết Thần đi qua, Lâu Khánh Vân quay đầu lại nhìn nàng một cái, đáng thương hề hề đưa mu bàn tay đến trước mắt Tiết Thần, liền thấy trên mu bàn tay có một vệt đỏ rõ ràng. Tiết Thần ngồi xổm xuống hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng để Lâu Khánh Vân dạy nhi tử, như thế nào đến cuối cùng lại biến thành bị lão tử trừng phạt đây chứ?
Tiết Thần vừa hỏi xong, Lâu Khánh Vân còn chưa kịp mở miệng liền nghe một thanh âm từ hành lang phía sau truyền đến: “Đừng đau lòng hắn! Cái đồ hỗn tiểu tử táng tận lương tâm, hổ độc còn không ăn thịt con, thế mà hắn giương tay muốn đánh Tuân ca nhi! Để hắn quỳ!”
Lâu Khánh Vân nhịn không được cãi lại: “Nhi tử đâu có đánh hắn? Chỉ là hù dọa hắn một chút, ngài cũng quá oan uổng người khác rồi.”
“Câm miệng! Ta bắt gặp quả tang mà ngươi còn dám giảo biện! May là ta vừa vặn thấy được nên chưa xẩy chuyện, nếu ở chỗ nào đó ta nhìn không thấy, ai biết ngươi có đánh hay không?” Lâu Chiến bế Tuân ca nhi đang ăn bánh ngọt đi ra, vừa săn sóc lau vụn bánh dính trên miệng Tuân ca nhi vừa kiệt lực tiến hành chỉ trích Lâu Khánh Vân : “Hơn nữa, Tuân ca nhi mới bao lớn, ngươi dọa hắn làm gì? Nếu ngươi dọa hắn sợ hỏng người, ta thấy ngươi cũng đừng ở trong kinh nữa, đi đến Mạc Bắc giữ trại nuôi ngựa là được! Thần à, con phải canh chừng hắn cho ta, không quỳ xong hai canh giờ đừng cho hắn đứng lên! Tuân ca nhi ta bế về trước, chuyện này còn không thể để cho nương các ngươi biết, nếu đã biết thì nói không chừng muốn đánh gãy chân hỗn tiểu tử này!”
Lâu Chiến dặn dò Tiết Thần xong cũng không quay đầu lại, bế Tuân ca nhi ra khỏi sân viện. Tuân ca nhi ghé vào vai của gia gia, bàn tay mũm mĩm còn vẫy vẫy về phía cha nương, đây là ý nói sẽ cùng cha nương ‘tái kiến’. Lâu Khánh Vân nhìn thấy lại ngứa răng một trận, quay đi quay lại nhìn theo hướng Tuân ca nhi rời đi và Tiết Thần rất nhiều lần, sau đó mới nhụt chí buông tay, từ trên mặt đất đứng lên.
Tiết Thần biết chuyện hôm nay xem như nàng gây ra, vội vàng ân cần phủi bụi đất trên người Lâu Khánh Vân, sau đó cười lấy lòng: “Đừng tức giận, đừng tức giận.”
Trong nhà ba vị "Cuồng ma hộ tôn" cũng không phải chỉ đùa giỡn, Lâu Chiến thấy Lâu Khánh Vân muốn đánh Tuân ca nhi chỉ mới bắt Lâu Khánh Vân quỳ, Trưởng Công chúa mà thấy nhất định lại khóc đến mức trời đất đen kịt, còn Lão thái quân mà biết, hừ hừ, thực xin lỗi, Lâu Khánh Vân có lẽ sẽ bị sung quân đến Mạc Bắc canh trại nuôi ngựa ngay lập tức, chính là tùy hứng như vậy.
Cũng là vì trong nhà có ba lão nhân sủng nhi tử, Tiết Thần hiện tại còn đỡ hơn một chút, làm nàng ý thức được nhi tử không thể quá sủng. Chỉ là, hiếm khi nàng hạ quyết tâm muốn cho Lâu Khánh Vân tẫn chức trách của một phụ thân giáo huấn nhi tử đạo lý làm người, nhưng không ngờ được chàng ta chẳng giúp được gì, giáo huấn nhi tử lại bị lão tử giáo huấn . . .
Lâu Khánh Vân nhìn thấy trong mắt Tiết Thần tràn đầy không tín nhiệm, không khỏi cảm thấy khó thở, chỉ vào phương hướng Lâu Chiến và Tuân ca nhi rời đi, ngoài mạnh trong yếu bảo đảm: “Tiểu tử thúi kia chính là thiếu giáo huấn! Nàng, nàng cứ chờ đó, ta, ta sẽ xách hắn trở về, hôm nay nhất định phải dạy hắn thừa nhận sai lầm mới được.”
Mặc kệ nói như thế nào thì hắn cũng là lão tử người khác, tuy rằng nhi tử hiện giờ chưa đến ba tuổi, nhưng giáo dục gì đó cũng phải bắt đầu từ nhỏ là tốt nhất. Trong lòng Lâu Khánh Vân đột nhiên tràn ngập "hùng tâm tráng chí", chuẩn bị đuổi theo lại bị Tiết Thần kéo lại: “Thôi đi, ta không muốn phải đến Mạc Bắc thăm chàng.”
Lâu Khánh Vân xấu hổ sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Khụ khụ, hôm nay chỉ là ngẫu nhiên, về sau ta vẫn có thể tìm được biện pháp giáo dục tiểu tử kia, yên tâm đi!”
Tiết Thần: “. . .”