Edited by Bà Còm in truyenwiki.com
Tiết Thần vội vàng sai Hạ Châu đi kêu Nghiêm Lạc Đông, phân phó cho ông hoả tốc điều tra Tam cô nương đi đến chỗ nào, Nghiêm Lạc Đông lĩnh mệnh ra cửa.
Tiết Thần ở hành lang dạo bước, nghĩ chuyện này có nên báo cho Trưởng Công chúa và Lão thái quân hay không, do dự một lát vẫn quyết định trong lúc này hãy khoan báo cái đã, hết thảy chờ Nghiêm Lạc Đông điều tra trở về rồi tính sau. Nàng lại vội vàng phái người đi Đại Lý Tự truyền lời cho Lâu Khánh Vân, kêu Lâu Khánh Vân nhanh chóng trở về ngay.
Không ngờ Nghiêm Lạc Đông vừa đi mà đã quay lại, Tiết Thần còn chưa vào phòng thì thấy ông tiến đến, không khỏi nhíu mày hối: "Sao thúc trở về làm gì, mau đi thôi!"
Nghiêm Lạc Đông chỉ chỉ ra sau lưng nói với Tiết Thần: "Tam cô nương đã trở lại, không cần tìm nữa."
Tiết Thần vui mừng khôn xiết đi xuống thềm đá, Hạ Châu và Tô Uyển hoảng hồn chạy nhanh đến bên cạnh đỡ nàng. Tiết Thần vừa đi ngang qua người Nghiêm Lạc Đông vừa hỏi: "Thật đã trở lại? Không bị thương chứ, tình huống thế nào?"
Nghiêm Lạc Đông đi theo phía sau Tiết Thần, làm hết phận sự trả lời: "Chân hơi khập khễnh, ngoài ra không còn thương tích nào khác, ngược lại dường như bị kinh hách. Ta mới ra cửa liền gặp được bọn họ, không dám kinh động Công chúa và Lão thái quân nên mang người đến phòng khách."
Tiết Thần dừng lại bước chân, xoay người ngạc nhiên hỏi Nghiêm Lạc Đông: "Thúc nói cái gì? Bọn họ?"
Nghiêm Lạc Đông gật đầu: "Phải, là một người tiểu tử trẻ tuổi đưa Tam cô nương trở về. Tam cô nương mặc nam trang, cũng không coi như bị hỏng thanh danh. Mà tiểu tử kia phu nhân cũng đã gặp qua."
Trong đầu Tiết Thần hiện lên một hình ảnh, híp mắt hỏi Nghiêm Lạc Đông: "Không phải là . . . Giang Hoài Tín chứ?"
Nghiêm Lạc Đông không nói gì chỉ gật đầu xác nhận. Tiết Thần không thể nào giữ bình tĩnh nổi, bước chân nhanh hơn đi như chạy về phía phòng khách. Bước đi của nàng vốn dĩ rất mau, hiện giờ Hạ Châu và Tô Uyển phải chạy chậm kè sát theo sợ Tiết Thần bị vấp ngã. Tiết Thần cũng biết mình nên đi chậm một chút nhưng lại không thể nào chậm bước, trong đầu hiện lên vô số suy đoán, nỗi lòng nôn nóng làm nàng không còn cách gì trầm ổn được nữa.
Đuổi tới sân ngoài của phòng khách liền thấy Giang Hoài Tín đang đứng ngoài cửa, cố ý bảo trì khoảng cách với bên trong phòng. Vừa thấy Tiết Thần là ánh mắt hắn vụt sáng, chạy tới vui mừng chào hỏi Tiết Thần: "Thiếu phu nhân cuối cùng đã tới."
Tiết Thần hồ nghi nhìn hắn, liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá hắn vài lần, không lập tức đáp lời mà tiến vào phòng khách, nhìn thấy Nhu tỷ nhi đang ngồi ở ghế thái sư để nha hoàn xoa bóp mắt cá chân cho nàng. Tiết Thần đỡ sau eo đi tới hỏi: "Nhu tỷ nhi không có việc gì chứ?"
Nhu tỷ nhi nhìn thấy Tiết Thần, nước mắt đang cố gắng kiềm lại liền trào ra, không màng chân bị thương nhào tới ôm Tiết Thần khóc òa, Tiết Thần vỗ lưng nàng trấn an. Lâu Khánh Vân từ nha sở chạy về, gần như giục ngựa phi nước đại, bởi vì Tiết Thần phái người truyền lời nói là chuyện quan trọng khẩn cấp, hắn cho rằng Tiết Thần xảy ra vấn đề liền không dám có bất luận trì hoãn gì, về đến cửa phủ thì gặp Cố Siêu đang đứng canh cửa chờ hắn mới biết được là Nhu tỷ nhi xảy ra chuyện, thế là hắn lại chạy vội tới phòng khách.
Xa xa liền nhìn thấy tẩu cô đang ôm nhau trong đại sảnh, thanh âm khóc nức nở của Nhu tỷ nhi truyền vào tai hắn, ngoài cửa thì có một thiếu niên đứng co quắp bộ dáng bất an. Thiếu niên này hắn chưa gặp qua, bất quá nhìn thấy bên hông đeo mộc bài của Nhữ Nam Vương phủ liền đoán được người này rất có thể là thứ đệ của Giang Chi Đạo. Trước khi Giang Chi Đạo rời kinh có nhắn gởi riêng với Lâu Khánh Vân xin hãy quan tâm một chút đến thứ đệ này của hắn.
Tâm trạng Giang Hoài Tín đang bất an, liếc Lâu Khánh Vân một cái liền vội vàng cúi đầu, bộ dáng thoạt nhìn giống như bị chột dạ. Lâu Khánh Vân đi đến trước mặt hắn, không nói hai lời liền vung tay động thủ, ai ngờ tiểu tử này thân thủ cũng không tệ, chỉ cần một cái xoay người liền tránh khỏi sự công kích của Lâu Khánh Vân. Lâu Khánh Vân có ý thử xem võ công của hắn, hai người liền ở trong sân vung quyền, so chiêu mười mấy hiệp nhưng Giang Hoài Tín cũng không dám thật sự phản kháng, chỉ lo né tránh nên mới bị Lâu Khánh Vân bắt lấy bẻ hai tay hắn ra sau lưng.
Giang Hoài Tín tuy rằng phẫn nộ nhưng lại không cãi một lời, chỉ cúi đầu chịu đựng đau đớn nhất định không lên tiếng.
Tiết Thần từ bên trong đi ra, cao giọng nói: "Đừng đánh, hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ Giang huynh đệ giúp chúng ta, chàng mau buông tay, mau buông tay đi!"
Lâu Khánh Vân vốn dĩ cũng không muốn đánh người, chỉ là thử xem võ công của tiểu tử này rồi thuận tiện thăm dò hư thật, nghe Tiết Thần nói như vậy trong lòng cũng hiểu được một chút, buông hắn ra liền chỉ chỉ phòng trong ra hiệu cho hắn vào nhà nói chuyện. Rốt cuộc sự tình liên quan đến vấn đề thanh danh của cô nương, cũng không thể thảo luận ở trước công chúng.
Đăng tại truyenwiki.com by Bà Còm
Sau khi hai người vào phòng, Tiết Thần liền đóng cửa lại, Nghiêm Lạc Đông trấn thủ ngoài cửa, ruồi bọ đều bị ngăn cách.
Lâu Khánh Vân nhìn Nhu tỷ nhi mặc một thân nam trang đang khóc như hoa lê dưới mưa, giữa mày không nhịn được liền nhăn lại. Nhu tỷ nhi vốn dĩ đã sợ Lâu Khánh Vân, bị Đại ca trừng như vậy chân càng thêm mềm nhũn, Lâu Khánh Vân lại hừ một tiếng, nàng quả thực không dám ngẩng đầu lên.
"Rốt cuộc sao lại thế này? Nhìn một cái coi bộ dạng của muội kìa? Ai dạy muội ăn mặc thành như vậy? Còn dám tự mình chạy ra khỏi phủ!"
Không cần Lâu Khánh Vân nhiều lời, Nhu tỷ nhi liền bộp một tiếng quỳ xuống, trong không gian an tĩnh vang lên rõ ràng thanh âm đầu gối của nàng va chạm mặt đất. Tiết Thần nghe được cũng phải nhíu mày, vừa muốn tiến lên đỡ đã bị Lâu Khánh Vân trừng mắt lườm một cái đành phải thu tay ngồi vào một bên.
Không ngờ nàng mới vừa ngồi xuống thì Giang Hoài Tín liền tiến tới, cũng không nói lời nào chỉ lấy một tấm đệm mềm trên ghế đem tới đặt trước mặt Nhu tỷ nhi chỉ chỉ vào đó ra hiệu. Nhu tỷ nhi đỏ mặt cúi đầu, chậm rãi dịch đầu gối lên trên tấm đệm -- da thịt nàng non mịn, lúc nãy quỳ xuống quá mạnh thật đúng là muốn mệnh, hiện giờ có đệm mềm thật sự tốt hơn rất nhiều. Trong lòng vô cùng cảm kích khiến Nhu tỷ nhi nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Giang Hoài Tín vẫn chưa phát ra lời nào, chỉ thấy hắn mũi mắt xem tâm, thân hình thẳng như tùng đứng yên vững chãi, một chút cũng chẳng hiểu phong tình, con người cứ cứng rắn như sắt.
Tiết Thần nhìn biểu hiện tiểu tử này không khỏi âm thầm lắc đầu, thật là cơ hội giao lưu đưa tới cửa mà cũng không biết quý trọng . . . Bất quá, có lẽ hắn chưa chắc thật thích Nhu tỷ nhi, tuy rằng nương của hắn có tâm tư muốn tác hợp hắn và Nhu tỷ nhi, chẳng qua một thời gian dài như vậy mà Lâu gia không có bất luận phản ứng gì, nói vậy bọn họ cũng đã hiểu được ý tứ của Lâu gia.
Lâu Khánh Vân nhìn hai người trước mắt, dường như cũng cảm thấy có điểm không đúng, ánh mắt chần chờ xoay vài vòng trên người Giang Hoài Tín, sau đó mới nhìn qua Tiết Thần. Tiết Thần hất hất cằm ra hiệu hãy hỏi chuyện, Lâu Khánh Vân mới hồi phục tinh thần, nhíu mày trầm giọng hỏi Nhu tỷ nhi: "Muội hãy nói thật, rốt cuộc sao lại thế này? Còn muốn ta hỏi thêm mấy lần nữa à?"
Uy nghiêm của Đại ca làm Nhu tỷ nhi cảm thấy sợ hãi, rụt rụt bả vai nhỏ giọng ngập ngừng kể: "Hôm qua, muội, muội nhận được một phong thư cầu cứu của Trương công tử, hắn nói hắn không thể chịu đựng nổi, nếu buổi trưa hôm nay hắn không gặp được muội ở hồ Phạm Dương thì hắn liền từ trong đình nhảy xuống. Muội, muội sợ xảy ra chuyện, vì thế mới . . . Khi đến đó muội mới biết đã bị lừa, nhưng "kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay", cũng may là Giang đại ca đã cứu muội, nếu không có huynh ấy thì hiện giờ muội, muội chỉ sợ . . ." Nói tới đây Nhu tỷ nhi lại nhịn không được òa khóc. Giang Hoài Tín cúi đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ cảm thấy cô nương này cũng thật sự quá thích khóc, bất quá bộ dáng hoa lê dưới mưa kia xác thật rất động lòng người, giống như vừa thấy nàng khóc là hận không thể lôi hết những kẻ chọc ghẹo nàng trói lại dìm xuống sông, cảm giác này thật quá kỳ quái.
Lâu Khánh Vân thở ra một hơi, quả nhiên là cắt cỏ không trừ tận gốc, gió xuân vừa thổi đến là mọc lên ngay. Hắn chỉ suy nghĩ quá chủ quan một chút mà thiếu chút nữa đã hại muội muội ruột thịt, lại là cái đồ chó má Trương Minh Thanh!
Lâu Khánh Vân chỉ vào Giang Hoài Tín đang ngây người cúi đầu nhìn Nhu tỷ nhi khóc nức nở, tiếp tục hỏi: "Vậy còn ngươi? Đừng nói với ta là ngươi vừa vặn đi ngang qua? Làm gì có chuyện nào trùng hợp như vậy?"
Giang Hoài Tín bị Lâu Khánh Vân hỏi đến mới đột nhiên phục hồi tinh thần, nhìn Lâu Khánh Vân, ấp úng xổ ra một câu không thể thật hơn: "Tiểu nhân, tiểu nhân không phải đi ngang qua, tiểu nhân cố ý đi theo phía sau Tam cô nương."
Nhu tỷ nhi quên cả khóc, ngẩng đầu đáng thương vô cùng nhìn Giang Hoài Tín. Lúc này Giang Hoài Tín mới ý thức được mình nói sai rồi, vội vàng xua tay chữa lại: "Không, không, không phải, không phải như trong tưởng tượng của các vị, là, là . . . Ai nha, dù sao tiểu nhân chưa từng có ý nghĩ muốn gây hại cho Tam cô nương! Từ trước đến nay tiểu nhân bám theo Tam cô nương đã vài tháng, nếu tiểu nhân thực sự có lòng xấu xa thì, đã sớm, đã sớm . . ."
Tiết Thần đến bây giờ rốt cục đã xác định được một điều -- -- Giang Hoài Tín không phải giả bộ trầm mặc mà là thật sự chất phác! Người thành thật nói lời thành thật, mà hắn còn ngốc đến nỗi lời thành thật cũng nói không ra hồn.
Lâu Khánh Vân cũng nhận ra được thiếu niên này có khả năng là tên ngốc nghếch, híp mắt, nguy hiểm hỏi: "Ngươi nói, ngươi đi theo phía sau nàng đã vài tháng?"
Giang Hoài Tín tuy biết vấn đề này trả lời như vậy không quá thích hợp, nhưng hắn trời sinh không biết nói dối, hạ quyết định gật đầu xác thực: "Phải. Đã vài tháng. Tuy nhiên tiểu nhân chưa bao giờ có bất luận ý định gây thương tổn cho Tam cô nương. Tiểu nhân, tiểu nhân cũng chỉ đi theo, chỉ đi theo mà thôi."
Lâu Khánh Vân xoa xoa cằm, đột nhiên cảm thấy thật buồn cười, muốn mở miệng trách cứ Giang Hoài Tín, nhưng nhìn về phía Tiết Thần rồi lại có chút ngượng ngùng mở miệng. Bởi vì người khác không biết nhưng Tiết Thần chính là biết rất rành mạch, năm đó hắn cũng không ngừng bám sát Tiết Thần một thời gian . . . từ lúc nàng mười ba mười bốn tuổi đã bắt đầu nhớ thương . . . Cho nên Lâu Khánh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, giống như chuyện chính mình đã làm hiện giờ đang có người lặp lại, mà lúc người khác lặp lại thì hắn lại đột nhiên phát giác, chuyện này dường như có điểm không đúng?!
Thật lâu sau, Lâu Khánh Vân mới rặn ra một câu: "Ngươi, ngươi theo nàng làm gì?"
Vấn đề này hỏi ra khiến không khí trong phòng càng thêm đình trệ. Nhu tỷ nhi mặt đỏ như sắp xuất huyết, Giang Hoài Tín cũng có chút co rúm ậm ừ nửa ngày, chờ tới khi tất cả mọi người không kiên nhẫn nổi mới chất phác phun ra một câu: "Nương của tiểu nhân bảo đi theo."
". . ."
Tiết Thần nhịn không được quay đầu đi thở ra một hơi, thật là tên tiểu tử ngốc, có cơ hội thật tốt để thổ lộ mà chỉ phun ra được một câu "Nương của tiểu nhân bảo đi theo". Chẳng lẽ hắn không thể nghĩ ra nương của hắn bảo đi theo có mục đích gì? Cơ hội này mà vào tay Lâu Khánh Vân đấy à, chậc chậc, chàng ta đã sớm thuận thể bò lên tới tận trời, còn có thời gian đứng tại đây ấp úng hay sao?
Lâu Khánh Vân cũng cảm thấy thực ngoài ý muốn với câu trả lời của Giang Hoài Tín, trong đầu hắn tưởng tượng rất nhiều đáp án, nhưng không thể nào nghĩ ra được Giang Hoài Tín sẽ trả lời một câu như vậy, bèn trực tiếp hoài nghi đứa nhỏ này có phải là tên ngốc tử!
Chỉ là ai cũng không chú ý, Nhu tỷ nhi sau khi nghe được những lời này, trong mắt hiện lên một tia thất vọng . . .