Xuống nhà đã thấy Tần Vũ cùng Tiêu Cự đang ăn sáng, cậu nhóc vừa nhìn thấy cô thì lập tức vui vẻ:"Em nghĩ hôm qua chị cũng mệt rồi nên sáng nay mới không gọi."
"Cô dậy vừa kịp. Phần của cô đây." Tiêu Cự vừa ăn vừa nói.
Di Giai ngồi xuống bàn, điều chỉnh tâm trạng một chút mới cười nói:"Hôm nay có lịch trình gì không?"
"Hai chị có muốn ghé thăm trạm tập trung của thợ săn zombie không?"
"Ở đấy có gì hay?" Tiêu Cự hỏi.
"Bảng xếp hạng thợ săn, bảng giá, đồ vật trao đổi mà chỉ mấy thợ săn mới có. À, hình như chiều nay còn có đấu giá."
"Đấu giá cái gì?"
"Thường thì họ bắt sống zombie cấp cao đem về đấu giá, nếu dùng tinh hạch mua được mà bổ não có những tinh hạch, vậy là lời rồi."
"Xì. Nhàm chán." Tiêu Cự chẳng chút hứng thú.
"Tất nhiên mỗi lần khoảng chừng - con, đáng để thử mà." Tần Vũ không cho là đúng.
Di Giai hỏi:"Hôm nay cũng thế à?"
"Nghe nói hôm nay có đồ mới. Là tinh hạch cam."
"Tinh hạch cam?" cô chưa từng trông thấy.
"Ăn vào có tỷ lệ thức tỉnh dị năng."
Di Giai kinh ngạc:"Thần kỳ như vậy?"
Tiêu Cự:"Thật sao? Lấy ở trong não zombie cấp cao à?"
Di Giai liếc cô ấy, lập tức cảm thấy tính mạng của mấy đàn em cao cấp bị đe dọa.
"Đúng vậy, mấy trăm con có một đó, chị cũng biết, bọn cấp cao không dễ đánh gì." Tần Vũ nói:"Thường thì có giá khoảng từ - tinh hạch."
"Người làng cậu cũng giàu quá chứ!" Tiêu Cự cười nói nhưng Di Giai lại nghe thấy tiếng nghiến răng ken két, chắc hắn cũng thấy tiếc hận cho số lượng zombie cấp cao đã chết đó, nhưng Di Giai cũng cảm thấy lạ, tại sao làng này lại sung túc và có nhiều tinh hạch đến vậy?
"Thường thôi. Phần lớn đều là zombie mắt vàng, nếu là mắt xanh sẽ khó chết hơn gấp bội."
Tiêu Cự cùng Di Giai ngẩn ra:"Gì cơ?"
"Hả? Các chị không biết có hai loại zombie à?"
Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy ánh sáng trong mắt đối phương.
"Không rõ lắm, em có thể giải thích cụ thể hơn không?" Di Giai mỉm cười nói.
Tần Vũ lập tức khai ra toàn bộ những gì mình biết:"Thời gian tháng trở lại đây zombie mắt vàng xuất hiện ngày càng nhiều, chúng lên cấp rất nhanh, chỉ bằng / tốc độ của zombie mắt xanh, nhưng sức mạnh lại yếu hơn, có điều trong não bọn chúng vẫn có tinh hạch như nhau, cho nên mọi người thích bắt mắt vàng hơn."
"Đám mắt vàng đó rốt cuộc ở đâu ra?" Di Giai hỏi.
Lần này Tần Vũ hơi khựng lại, giống như do dự có nên nói hay không, cuối cùng cậu lắc đầu:"Không biết."
Tiêu Cự sao có thể buông tha dễ dàng như vậy:"Cậu biết gì về dịch bệnh khiến người hóa cát không?"
Tần Vũ nghĩ một lát, nói:"Biết sơ sơ thôi, sao chị lại nhắc đến chúng?"
"Trong chuyến đi của đoàn chúng tôi có đi qua vài nơi bị dịch quét, trông rất thảm."
Cậu gật đầu:"Nhiều nơi bị như vậy, nghe nói khi dính bệnh cơ thể sẽ mềm nhũn không nghe theo sự sai khiến, còn thích ôm người khác để cùng nhiễm bệnh, ban đầu dấu hiệu cùng với kiệt sức không khác nhau là bao nên rất khó nhận ra."
Lúc này ba Tần Vũ từ trên lầu đi xuống, ông nghiêm khắc liếc nhìn con trai cùng hai cô gái ngồi trên bàn ăn, hừ một tiếng đi tới.
"Tôi đã thuê một căn nhà khác cho hai cô, hãy rời khỏi đây càng sớm càng tốt."
"Ba?!" Tần Vũ sửng sốt, đứng phắt dậy:"Con không muốn!"
"Ta cưng chiều con quá rồi đúng không? Tự tiện làm theo ý mình!"
"Con là người giám hộ của họ! Họ đi. Con cũng đi!"
"Thằng oắt này!" Ba Tần tức sùi bọt mép, liếc hai cô gái bên bàn ăn, rốt cuộc ánh mắt dừng tại Di Giai, hôm qua không nhìn kỹ, hôm nay nhìn gần như vậy, ngẩn ra một lúc đột nhiên biến sắc mặt.
"Như Như?"
Tần Vũ hơi khựng lại:"Không phải mẹ!"
Di Giai: Cái thiết lập khỉ gió gì đây?
Tiêu Cự liếc qua Di Giai, hỏi bằng mắt:'Kịch bản mới?'
Di Giai nhíu mày:'Sao ta biết được hệ thống đã thiết lập gì với khuôn mặt ta?'
Tóm lại ba Tần sau khi sững sờ xong thì không bắt họ chuyển ra ngoài nữa, nhưng Tần Vũ cũng phải giải thích một chút với hai người:"Chị Di Giai rất giống mẹ của em hồi còn trẻ, mẹ em mất từ khi em vừa ra đời, nhưng có rất nhiều ảnh." Vừa nói cậu vừa đưa cho cô cuốn album.
Vừa mở ra, Tiêu Cự đã trố mắt, nói nhỏ:"Không phải cô lẻn vào đây trước rồi trốn đi sinh con đó chứ?"
"Thiết lập." Di Giai đen mặt nhìn người giống mình như đúc trong ảnh.
Tần Vũ thở dài nhận lại cuốn album:"Là như vậy, em không có ý gì khác khi tiếp cận chị. Xin lỗi..."
Di Giai cười nhẹ:"Không vấn đề gì, cứ xem chị như chị của em đi."
"Thật sao?" Hai mắt Tần Vũ sáng lên, nắm lấy tay Di Giai:"Chị!"
"Ừm!"
Tiêu Cự ngồi một bên, hơi nhướng mày, hắn không thể hiểu nổi Di Giai cố tình muốn mối quan hệ thân thiết như vậy với con mồi để làm gì, lúc ra tay mất công lại do dự. Nhưng kệ thôi, dù cho cô do dự, hắn cũng không do dự đâu.
Buổi chiều bọn họ tới nơi đấu giá, là một bãi đất trống lớn xếp đầy ghế hướng lên bục cao, ai muốn đấu chỉ cần tự giơ tay hô to giá là được. Ba người chỉ ngồi xem chứ không đấu, hàng được mang ra đa phần là mấy con zombie cấp cao mắt vàng, sau đó có thêm mấy loại đồ ăn hiếm.
"Đồ vật tiếp theo đấu giá có chút đặc biệt! Là tin tức! Chỉ bán cho thợ săn zombie, thông tin này cực kỳ hữu ích! Giá khởi điểm tinh hạch! Có ai muốn ra giá không?"
Di Giai tò mò:"Tin tức độc quyền cho người mua à?"
"Không sai, thường thì sẽ mua theo nhóm, giá được đẩy lên không tồi đâu, chị xem."
Mới đó giá đã lên , cũng không có ai nâng thêm nữa.
"!" Một người cuối cùng hô lên.
Tần Vũ nghe giọng nói này, hơi giật mình:"Bùi Minh cũng đến đây?"
Tin tức đã lọt vào tay anh ta, món đồ tiếp theo là tinh hạch cam.
"Thứ này chắc hẳn mọi người mong chờ đã lâu! Không để mọi người chờ đợi thêm nữa, Tinh Hạch Cam! Giá khởi điểm tinh hạch."
Mọi người lập tức nhao nhao lên.
"!"
"!"
"!"
"!" Bùi Minh nói.
"!"
Đám người sửng sốt quay lại, thấy một cô gái ngồi ở hàng ghế cuối vẫn còn đang trong tư thế giơ tay.
Di Giai cũng giật mình quay sang.
Tiêu Cự!