Nửa giờ sau, Di Giai tắt màn hình hệ thống, Tư Hạo đã vào nhà tắm rất lâu rồi nhưng không thấy quay lại. Cô lưỡng lự một chút bèn đi tới gõ cửa.
Không có hồi âm, cửa cũng không khóa, cô mở cửa bước vào.
Tư Hạo hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt hơi đỏ, quần áo ướt đẫm đang ngồi dựa vào tường ở bên trong. Di Giai giật thót, bước đến gọi vài tiếng, không thấy hắn phản ứng, lại sờ trán hắn, nóng ran.
Vắt hết sức lực mới đưa được Tư Hạo lên giường, cô vội vã lục tung cả phòng để tìm thuốc hạ sốt, sau đó lại ngập ngừng đứng bên giường nhìn quần áo đã ướt đẫm của hắn.
Liều vậy! Đâu phải chưa từng nhìn thấy!
Di Giai đỏ mặt nghĩ, sau đó run tay cởi từng cúc áo của đối phương. Vạt áo mở ra để lộ da thịt rắn chắc cùng những đường nét khỏe khoắn của thanh niên, cơ bắp lộ ra cũng đẹp đến mê người. Di Giai lau nước miếng, tiếp tục cởi đến quần.
Ngón tay run rẩy kéo khóa quần của đối phương xuống... Sau đó vừa nhìn thấy thứ lồi lên dưới quần lót nam kia, Di Giai liền xoay người bỏ chạy.
Cô ôm đầu ngồi trong bếp, chạm đỉnh hoảng loạn, chính là không xuống tay tiếp được. Áp lực quá lớn! Máu hoàn thân sắp phun ra rồi!
Tư Hạo vốn đang nằm trên giường lúc này cũng chợt mở mắt ra, khuôn mặt hơi đỏ, không biết là so sốt hay vì nguyên nhân nào khác.
Khi Di Giai trở ra đã đem theo một bát cháo, thấy đối phương vẫn nhắm nghiền mắt trên giường, chăn còn không đắp, vẫn đang cởi trần, Di Giai lập tức áy náy, vội phủ chăn lên để mắt mình không bị mất tập trung.
"Tư Hạo, ăn nào, còn phải uống thuốc."
Hắn không tỉnh lại, thế nên Di Giai lại phải cẩn thận đút từng thìa, cũng may vẫn chịu ăn. Sau khi nhét thuốc vào miệng đối phương, Di Giai vẫn vô cùng lo lắng không biết linh hồn sau trận sốt liệu có bị tổn hại gì không, cô than một tiếng, nằm vào lòng Tư Hạo, lần nữa cẩn thận đắp chăn lại.
Khi hơi thở của cô đều đều, Tư Hạo mới mở mắt ra, cơ thể cũng tự động giảm nhiệt độ. Hắn có dị năng hệ hỏa, làm cơ thể nóng lên một chút chỉ là chuyện rất đơn giản.
Tư Hạo ôm cô thật chặt, cô không nhân lúc hắn ốm mà lẻn ra ngoài, còn lo lắng chăm sóc hắn, vậy là đủ rồi.
Tư Hạo nghĩ rằng mình có thể tiếp tục lừa bản thân rằng cô thật sự thích hắn, cô đã hối hận rồi.
Di Giai ngủ thêm nửa tiếng, vừa mở mắt thì đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người bên cạnh. Cô hơi giật mình, nhẹ giọng:"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Hắn không trả lời mà chỉ mỉm cười, bàn tay đang đặt lên bụng Di Giai khẽ động, nhẹ nhàng vén áo cô lên. Di Giai ngẩn ra, chưa kịp phản ứng thì đối phương đã áp tay lên bụng cô khẽ xoa xoa.
Cô giữ tay hắn:"...Làm gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ làm thế nào để cho em bé vào đây mà không làm chị bị thương."
Di Giai mở to mắt, cứ nghĩ mình nghe nhầm, vội đỏ mặt hất bàn tay kia ra:"Nghĩ linh tinh." Dù ở bất kỳ thế giới nào, cô cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ mang thai con của Tang Thanh, dù sao mối quan hệ của cả hai ngoài đời cũng rất phức tạp rồi, cô không muốn sẽ càng phức tạp hơn nữa.
Hồi còn ở tòa nhà, nói Tang Thanh là bạn cô thì cũng không hẳn, bạn bè thật sự phải giống như Silver, còn Tang Thanh, cảm giác rất khác, hắn đồng hành cùng cô từ khi chưa lên làm chủ nhà, trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau. Khi làm chủ nhà rồi, giai đoạn đầu hắn cùng cô quản lý, dạy cô những thứ hắn biết về phát triển hệ thống, sửa chữa thẻ đen, sau đó hắn dần dần thu mình lại, quyền lực trở về một tay Di Giai. Thú thực, cô rất biết ơn hắn.
Tang Thanh dạy cô rất nhiều vấn đề, hắn biết mọi thứ về tòa nhà, cứ như tòa nhà này vốn dĩ là nhà của hắn, hoặc ít nhất hắn đã từng ở đây một thời gian dài.
Mà sau đó cô cũng khẳng định được việc này. Vì hắn mở được một cơ quan, trong bức tường, một căn phòng được ẩn giấu rất kỹ đến cô còn không biết, bên trong có rất nhiều tiền.
Khi ấy cô ngẩn người vì kinh ngạc, nhưng vẫn nhìn được một số kiểu tiền đã rất cổ, hiện tại không dùng nữa nhưng vẫn có giá trị lớn khi đổi về tiền hiện tại. Rốt cuộc là của niên đại nào? Cô từng hỏi tên chủ nhà bị cô lật đổ kia, hắn nói mình cũng không biết căn phòng đó.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó nhân một ngày tâm trạng Tang Thanh khá tốt, hỏi:"Ngươi cũng từng là một chủ nhà ư?"
Hắn đáp:"Không phải."
Di Giai không tin lắm, cô làm như bâng quơ nói:"Thế vì sao mà ngươi bị nhốt dưới tầng âm giới?"
Hồi lâu im lặng, cô nghĩ hắn sẽ như thường lệ không trả lời mà chuyển đề tài, nào ngờ hắn ngẩn ra, dường như có tâm sự.
"Tình yêu... Rốt cuộc là thế nào nhỉ?" Hắn đột nhiên hỏi.
Di Giai sửng sốt:"Ngươi không biết?"
Tang Thanh nhìn cô, mờ mịt lắc đầu.
"Cái này... Khó giải thích lắm." Di Giai cũng không biết nói sao cho dễ hiểu, dù sao chính bản thân cô mới chỉ nhìn chứ chưa từng trải nhiệm.
Hắn thở dài:"Ta bị nhốt dưới đó, có lẽ là vì không hiểu được tình yêu."
"..."
Di Giai dùng ánh mắt quái dị mà nhìn người lại bắt đầu nói nhảm này. Cũng may hắn đã lập tức chuyển đề tài.
Hai người nói chuyện rất hợp, giống như tri kỷ, có thể nói từ ngày này sang ngày khác. Tang Thanh kể cho cô về những thế giới cô chưa từng đặt chân đến, những hiện tượng kỳ bí của thế giới vẫn chưa có lời giải thích. Thỉnh thoảng tốt tính, hắn còn cho cô sờ tóc. Tóc Tang Thanh không biết dùng loại dầu gội gì, vừa dài vừa mượt, từng lọn tóc đen nhánh mềm mại vậy mà không có gì cắt đứt nổi, có lẽ cũng vì rất trân quý nên hắn không cho bất kỳ ai chạm vào.
Cô rất thích mỗi khi Tang Thanh nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc nói cô là ngoại lệ. Cô thích cách hắn đối xử với mình khác với những người còn lại, thích sự ưu tiên của hắn dành cho mình.
Một người đẹp như vậy, lợi hại như vậy, quan tâm cô như vậy, đối với cô còn hơn cả bạn bè.
Nhưng nếu bản thân Tang Thanh chưa rõ ràng, chỉ coi cô là bạn bè hoặc là người thân của hắn... Cô vào vi diện lại nhân lúc hắn không có ý thức, ngủ với hắn. Mối quan hệ ngoài đời sẽ lập tức méo mó, dù thế nào cũng không phải là điều cô sẽ chấp nhận được.
Di Giai nhìn gương mặt đẹp trai của Tư Hạo ở khoảng cách gần, đột nhiên hỏi:"Tư Hạo, cậu có hiểu tình yêu là gì không?"