Di Giai dùng một tay khiêng người bị đánh đến bầm dập kia về nhà, trên đường có không ít người quan sát chỉ trỏ nhưng cô đều làm như không thấy, hiện giờ cô chỉ quan tâm người phía sau rốt cuộc là ai, tại sao trên mình lại mang tầng phong ấn đó.
Về đến nhà, Di Giai đặt người kia xuống giường kiểm tra hơi thở, thấy vẫn còn sống mới quan sát tổng quát một chút, nhìn dáng vẻ đen đúa bẩn thỉu quần áo rách rưới này thật sự rất giống một tên ăn mày.
Phong ấn trên người kẻ này hiện tại đã suy yếu rất nhiều, có thể ký ức trước kia đã trở về không ít, cô quyết định đợi người này tỉnh lại rồi hỏi thẳng. Thật ra ban nãy cô đã mang máng nhớ đến một người nhưng bản thân vẫn không dám tin mà thôi.
Di Giai cởi quần áo xem xét mấy vết thương bên ngoài của người nọ, lúc cởi tất liền thấy cồm cộm bên trong, cô thoáng khựng lại rồi kiểm tra, bên trong rơi ra một chuỗi ngọc.
Khóe miệng cô thoáng co giật, không phải ăn trộm thật đấy chứ? Bình thường vòng tay chẳng có ai lại giấu trong bít tất cả.
Nhưng mà vừa cầm chuỗi ngọc trên tay, sắc mặt cô lập tức thay đổi:"Sao lại... Đá năng lượng?"
Đá năng lượng trong thế giới này cô vẫn còn chưa tìm ra, thì ra là tồn tại dưới dạng những viên ngọc đang cầm trong tay, cô không rõ đây là loại ngọc gì, nhưng cô biết bản thân đang cần nó để lập nên trận pháp hút linh hồn lực.
Giờ thì Di Giai lại đang thuyết phục bản thân biến thành kẻ trộm, trộm của kẻ trộm có phải đang thay trời hành đạo không? Trộm của một tên ăn mày, gánh nặng tâm lý vẫn hơi lớn, cũng bởi vì trước giờ cô nhớ mình chỉ mới cướp chứ chưa từng trộm... Hay là đợi tên này tỉnh lại rồi cướp trước mặt hắn nhỉ?
Trong lúc cô còn đang xoắn xuýt, đối phương đã rên rỉ tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, ánh mắt tên ăn mày di chuyển từ mặt cô đến chuỗi ngọc cô đang cầm trên tay, sắc mặt lập tức sa sầm:"Trả đây!"
Di Giai:"Đây là phí cứu mạng cậu."
Thanh niên trừng mắt không thể tin nhìn cô gái thoạt trông hiền lành mà lại có thể cướp đồ của một người ăn mày trắng trợn như vậy, tức giận vô cùng:"Tôi không cần cô cứu! Trả đây!"
"Thứ này cũng có phải của cậu đâu."
"Nằm trong tay tôi thì chính là của tôi!"
"Ấy chà? Ngang ngược thế?" Di Giai bật cười, nhận ra mình đã đoán đúng, thứ này quả nhiên không phải của đối phương.
"Tôi đổi thứ khác trong nhà này với cậu nhé."
"Không cần! Tôi chỉ cần nó!"
"Thế này đi, cậu trả lời tôi ba câu hỏi, tôi sẽ trả lại cậu!"
"..."
"Câu hỏi thứ nhất, vì sao cậu có phong ấn trên người?"
"...!!?"
"Hử? Sao lại nhìn tôi như thế?" Di Giai híp mắt đánh giá đối phương, xem chừng tên này cũng đã nhớ ra phong ấn là gì rồi.
"Cô... Làm sao cô biết!?" Thanh niên ăn mày chống tay gắng gượng ngồi dậy, cũng không quản bản thân chỉ còn mặc mỗi quần đùi, nhìn chằm chằm vào cô.
"Cô là ai?"
"Tôi mới là người được đặt câu hỏi cơ mà." Di Giai tung hứng chuỗi ngọc trong tay:"Nếu cậu không trả lời thì chuỗi ngọc này..." còn chưa nói hết câu, người thanh niên đã xông tới nắm cổ áo cô xách lên, dáng vẻ giống như con báo bị thương rít gào qua kẽ răng:"Làm sao cô biết nó hả? Cô rốt cuộc là ai? Cô..."
Di Giai dùng một tay tát bay cậu ta xuống đất, dẵm một chân lên bụng cậu, khom lưng từ trên cao nhìn xuống:"Làm cái gì đấy? Tôi chẳng nhớ có quen người nào tính khí xấu thế này cả. Hay cậu là do Hiri phong ấn nhỉ?" Di Giai nghĩ đến mọi khả năng có xác suất tồn tại.
Thanh niên phẫn nộ bấu chặt lấy chân cô, nỗ lực nhịn đau hít thở, ánh mắt hắn đỏ ngầu, chẳng thiết tha gì cơ thể bị thương mà quẫy đạp:"Sao cô biết? Sao cô biết? Cô cũng là người ở nơi đó sao? Cô có thể phá giải nó không?"
Di Giai khựng lại:"Người nơi đó?"
"Một tòa nhà... Tôi không biết, tôi không nhớ rõ! Tôi chỉ biết đó là một tòa nhà rất lớn, tôi ở bên trong! Nơi đó không phải một tòa nhà bình thường, bên trong có cả trăm ngàn người!"
"... Sao nữa?"
"Nó luôn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, sống động như thật... Tôi rất khó chịu, tôi muốn biết nhiều hơn nữa, thế rồi có một người xuất hiện trong mơ, người đó nói tôi phải tìm được những thứ như chuỗi ngọc kia thì mới nhớ lại được!"
Di Giai sững sờ giây lát rồi xách cổ áo cậu lên:"Người trong mơ? Trông hắn ta như thế nào?"
"Tôi không nhớ rõ... Khụ..." Thanh niên ho ra vài tia máu, trước mắt nhòe đi, dần dần mất ý thức nhưng vẫn không ngừng lẩm bẩm:"Trả cho tôi... Trả cho tôi..."
Di Giai nhíu mày buông cậu ra, thanh niên lập tức mềm oặt ngã xuống sàn không nhúc nhích, cô day day thái dương đi tới ngồi phịch xuống ghế sô pha.
"Thẻ tím, có đồ gì tốt tốt chữa thương thì mang ra đây xem nào."
Thẻ tím lạnh lùng:"Có thì có, nhưng cô có tiền đổi không?"
"Há? Ngươi nói cái gì?" Di Giai suýt thì tưởng mình nghe nhầm.
Thẻ tím im lặng một lát rồi lựa lời nói:"Cô cũng đâu phải không biết tòa nhà của ta nghèo đến thế nào mà, mấy sản phẩm này đều phải nhập khẩu từ mấy tòa nhà phía trên đấy, sao có thể cho không được..."
"... Không sản xuất được à?" Di Giai không ngờ tòa nhà số lại nghèo mạt rệp đến mức ấy.
"Được thì được, nhưng kinh phí cao hơn nhập."
"..." Di Giai ôm mặt, một lúc lâu sau, cả người bỗng run rẩy vì nén cười.
Thẻ tím thấy cô như vậy, lập tức thẹn quá hóa giận:"Cô cười cái gì?"
"Ta cũng không biết làm sao các ngươi vẫn cầm cự được suốt bao nhiêu năm nữa." Di Giai cảm thấy Picadon đáng thương dễ sợ, đã thế lại còn bị cô túm được, cũng không biết nên nói cô ta đen đủi hay may mắn đây? Đến vật phẩm trong kho hệ thống còn không thể tự sản xuất thì bảo sao nhiều năm thế rồi vẫn không thể leo lên hạng ? Quả nhiên từ hạng lên hạng không phải chỉ cách biệt một con số.
"Hừ! Cô thì biết cái gì chứ?"
Di Giai ngưng cười, hỏi ngược lại:"Vậy thì ngươi biết cái gì?"
"Ta biết ngươi cướp ghế chủ nhà, vừa lên đã có sẵn mọi thứ, đâu biết khổ cực là gì? Nếu ngươi ngoi lên từ nhà số thiếu thốn đủ mọi tài nguyên, cũng chưa chắc sẽ đi lên được tới vị trí kia." Thẻ tím bị cười nhạo lập tức đáp trả.
"Thế hả?" Di Giai hờ hững nói:"Tiếc thật đấy, nếu có cơ hội thì ta cũng muốn thử xem."
Trí não thẻ tím đình trệ một giây, sau đó nó hoảng sợ vô cùng:"Cô... Cô không định cướp ghế chủ nhà của ngài Picadon đấy chứ? Cô... Cô dám?! Ngài Picadon đã đồng ý giúp cô rồi cơ mà...! Linh hồn con người kia... Sao cô lại xấu xa như thế hả! Quả nhiên lũ linh hồn con người toàn là..."
Di Giai uể oải dùng ngón tay búng nó một cái:"Nói linh tinh gì đó."
"Cô vừa bảo muốn thử mà!!!"
"..." Chỉ là thuận miệng cảm thán thôi mà. Hình như hai chủ tớ tòa nhà này có ám ảnh gì đó rất lớn với cô thì phải?