"Tai nạn lần này ta có chút manh mối." Quý Hâm Thư tựa ở trên giường bệnh mở ra toàn video tin tức, đối diện là Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên ngồi cùng một chỗ, tuy Quý Hâm Thư phong tỏa tin tức cô xảy ra tai nạn xe cộ, nhưng người của Nhậm gia là không gạt được, cô cũng không có dự định che giấu.
"Ngươi có thể nhanh như vậy tra được, nói rõ đối phương không phải lần đầu tiên làm." Nhậm Tịnh Niên cầm cafe trong tay, Nhậm Hữu Như tựa ở trong lòng cô, loay hoay bật lửa trong tay, lại ở dưới cái nhìn chăm chú của Nhậm Tịnh Niên, chậm rãi thả lại đến trên bàn.
"Mục tiêu của đối phương rất rõ ràng, muốn lấy mạng của ta, đồng thời nhất cử lưỡng tiện, ngăn cản sự hợp tác của chúng ta, ta biết trên thế giới này người muốn giết ta nhất là ai, nhưng ta không cho là hắn có năng lực và can đảm này." Quý Hâm Thư nhẹ giọng nói qua, ngữ khí không nhanh không chậm, tựa hồ đang thương thảo một chuyện thưa thớt bình thường. Ở trước đây, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy cô cũng từng hoảng loạn, nhiều kinh nghiệm rồi, cũng là quen thôi.
"Xem ra nhị thúc kia của ngươi vẫn là chưa hết hi vọng a, chuyện này chúng ta sẽ giúp ngươi điều tra, ta cũng thông báo Diêu bên kia cẩn thận nhiều hơn, mấy ngày nay ngươi chú ý, có chuyện gì lập tức liên hệ chúng ta, còn có.." Nhậm Hữu Như đang nói cái gì, điện thoại của Quý Hâm Thư để ở một bên bỗng nhiên sáng lên, cô cau mày, cúi đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, phát hiện là Quý Thanh Cừ gọi điện thoại tới, gò núi nhỏ giữa mi tâm lập tức tiêu tan không thấy, cả người cũng thay lên một bộ dáng dấp ôn nhu lại vui vẻ.
Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên chứng kiến toàn bộ quá trình trở mặt nhíu mày, hai người nhìn lẫn nhau một chút, sau đó càng đem tầm mắt một lần nữa xê dịch trở lại bên Quý Hâm Thư kia. Quen nhau nhiều năm như vậy, các nàng đã quen thuộc dáng vẻ đạm bạc bình thường của Quý Hâm Thư từ lâu. Cô yên tĩnh không giống với loại lạnh lẽo băng đá kia của Nhậm Tịnh Niên, là loại yên tĩnh của nước tươi mát, nhẵn nhụi an ổn. Tuy cảm giác đều là làm cho người ta người sống chớ gần, nhưng khí thế của Quý Hâm Thư sẽ không để người cảm thấy sợ hãi, chỉ làm cho người cảm thấy xa lánh.
Lúc này, trên mặt cô mang theo nụ cười mềm mại hơi cạn, ngay cả cặp con ngươi đen kia đều mang theo một loại mềm mại của nước ấm. Nhìn cô nhận điện thoại, kêu một tiếng "Thanh Cừ", Nhậm Hữu Như vẫn chờ xem kịch vui nhất thời bĩu môi. Nàng nháy mắt về phía Nhậm Tịnh Niên ở một bên, ngay sau đó đã bị Nhậm Tịnh Niên ôm vào trong ngực, xoa xoa mặt.
"Thanh Cừ, làm sao sớm như vậy gọi cho chị?"
"Đều mười giờ rồi, đâu mà sớm? Em không có ảnh hưởng đến chị làm việc chứ?"
Quý Thanh Cừ bên kia rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có một hai tiếng chim hót truyền đến. Tối ngày hôm qua tuy không đợi Quý Hâm Thư trở về, nhưng đối phương nhận điện thoai của mình, còn nói chẳng mấy chốc sẽ trở về hầu bên chính mình, điểm này để tâm tình bị đè nén hết một trận của Quý Thanh Cừ cuối cùng chuyển tốt, hôm nay nàng mới vừa rời giường thì không thể chờ đợi được nữa gọi điện thoại tới cho Quý Hâm Thư
"Không có, Thanh Cừ bất cứ lúc nào cũng sẽ không quấy rối đến chị, bánh ga tô quả phỉ ngày hôm qua, em ăn thay chị rồi sao?" Quý Hâm Thư nhắc lên bánh ga tô, trên mặt có chút ít mất mác, cô không thích ăn thức ăn ngọt, thế nhưng đối với bánh ga tô quả phỉ kia có tình cảm, đó là bánh ga tô mừng sinh nhật đầu tiên Thanh Cừ mua cho chính mình, đối với Quý Hâm Thư có ý nghĩa không phải bình thường.
"Phải nha, bị em ăn sạch rồi." Quý Thanh Cừ cười cười, thấy Quý Hâm Thư nhớ nhung bánh ga tô quả phỉ, liền biết ngày hôm qua chính mình không có cầm nhầm lợi thế. Đáng tiếc người này vẫn là không trở về, cũng chỉ có thể tự mình ăn hết.
"Vậy sau này Thanh Cừ lại mua cho chị thì được rồi."
"Tỷ, chị có phải nghĩ đến có chút đẹp? Tuy dung mạo chị không xấu, nhưng chị cũng không có thể nghĩ chuyện đẹp như vậy chứ?"
Quý Thanh Cừ nghe lời của Quý Hâm Thư, không nhịn được phản bác, nghe được cô cùng chính mình nói chuyện cười lên, khóe miệng Quý Hâm Thư không ngừng được cong lên, mãi cho đến điện thoại kết thúc, cô đều còn mang theo phần nụ cười xán lạn quá đáng này. Khi màn hình điện thoại di động rơi vào đen kịt, Nụ cười trên mặt cô lại từng chút một biến mất, biến trở về dáng dấp đạm bạc bình thường kia. Mắt thấy toàn bộ biến hóa, lại nghe được đối thoại ấu trĩ của Quý Hâm Thư và Quý Thanh Cừ. Nhậm Hữu Như luôn cảm thấy, hình thức ở chung của hai tỷ muội này, so với mình và Nhậm Hữu Như đôi biểu tỷ muội này vẫn kì lạ.
"Quý, dáng vẻ bây giờ của ngươi lại như hết sức muội khống (kiểu như hám em gái), nếu như không phải biết Quý Thanh Cừ là em gái ngươi, ta đều muốn cho là ngươi đang cùng người yêu trò chuyện." Nhậm Hữu Như thẳng tới trọng điểm, nghe được nàng nói mình muội khống, Quý Hâm Thư cũng không phủ nhận. Chỉ có điều nàng khống, chỉ có một người muội muội Thanh Cừ này.
"Xin lỗi, vừa rồi nói đến đâu, chúng ta có thể tiếp tục." Kết thúc điện thoại Quý Hâm Thư lại biến trở về dáng dấp bình thường, nhìn nàng cũng không trả lời lời của mình, nghiêm túc ở bên kia nói lập kế hoạch, Nhậm Hữu Như nhẫn nhịn ý nghĩ muốn tiếp tục truy hỏi. Kỳ thực nàng và Nhậm Tịnh Niên, bao gồm Diêu Dụ Văn cũng cực kỳ hiếu kỳ đời sống tình cảm của Quý Hâm Thư.
Các nàng là bạn bè hết mấy năm, mấy năm qua, Diêu Dụ Văn và Giản Huyên Đồng kết hôn, mình cũng cùng A Niên tu thành chính quả rồi, chỉ có Quý Hâm Thư vẫn luôn không có tin tức gì, ngay cả xu hướng tình dục đều là mơ hồ. Nàng đối xử người khác biệt chỉ có Quý Thanh Cừ, nhưng Quý Thanh Cừ là em gái ruột của cô, loại cùng cha cùng mẹ kia, nếu như hai người thật sự có quan hệ đặc thù gì không khỏi cũng quá kích thích cấm kỵ đi? Vẫn đúng là muốn nhìn một chút đó..
Nhậm Hữu Như và Nhậm Tịnh Niên sắp xếp thêm một ít vệ sĩ cho Quý Hâm Thư, sau đó lại để cô chú ý thân thể thêm thì tắt màn hình video. Trong phòng yên tĩnh lại, Đường Khởi vào lúc này đem cháo mua được bưng lên, ăn cháo không có mùi vị gì này, Quý Hâm Thư lần đầu tiên đối với một loại đồ ăn nào đó sinh ra khát vọng, bánh ga tô quả phỉ..
"Dáng vẻ bây giờ của cô lại như động vật thời kỳ động dục, dáng vẻ đầy mặt tràn đầycảnh" xuân "." Tống Ngôn Khê ngồi ở bên trong góc của quán bar, thấy được Quý Thanh Cừ từ bên ngoài đi vào, không nhịn được chen nhau nói một câu. Bị nàng nói thành động vật, Quý Thanh Cừ cũng không để ý, mà là tâm tình rất tốt mà ngồi ở bên người nàng, cầm lấy quả dưa hấu trên bàn cắn một cái.
"Cục cưng, trước khi nói đến người khác, ngươi phải xem trước vẻ mặt của chính mình một chút, nếu như ta là động vật thời kỳ động dục, ngươi chính là hồ ly mới vừa hút qua tinh khí, ngươi xem một chút toàn thân ngươi một cổ cực lẳng lơ này." Quý Thanh Cừ không chút lưu tình đả kích trở lại, nàng thừa nhận chính mình hôm nay tâm tình rất tốt, mà Tống Ngôn Khê thật là tâm tình tốt, lại là đã kéo dài chừng mấy ngày rồi.
Lần trước sau khi gặp mặt, hai người mấy ngày nay lại gián đoạn gặp mấy lần, mỗi một lần Tống Ngôn Khê đều là trang điểm đến lộng lẫy, sắc mặt càng là trong trắng lộ hồng, một bộ dáng dấp bị ẩm ướt vô cùng. Quý Thanh Cừ đối với sinh hoạt tình dục của người khác không có hứng thú, nhưng mà Tống Ngôn Khê kẻ biểu hiện quá mức này, mỗi ngày gặp chính mình, không phải vặn vẹo eo chính là vặn vẹo cái mông, hoặc là bụm mặt, không biết đang hồi vị cái gì, loại cảm giác đó, rõ ràng chính là dáng vẻ sau khi nếm được tư vị của tình yêu muốn ngừng mà không được, để Quý Thanh Cừ nhìn cũng nổi da gà.
"Ngươi biết cái gì, nữ nhân sau khi được thoải mái qua đi chính là như vậy mà, cục cưng, nếu như ngươi không chịu nổi mị lực của ta, ta cũng không phải sẽ không cân nhắc ngươi, dù sao ngươi cũng rất hợp mắt ta đó." Tống Ngôn Khê cười khiều khiều cằm của Quý Thanh Cừ, mị nhãn như tơ nhích lại gần, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người nàng, Quý Thanh Cừ vội vàng đem nàng đẩy ra, nhắc tới cũng kỳ quái, Quý Thanh Cừ vẫn không thế nào thích cùng người khác tiếp xúc quá thân mật, chỉ có đối mặt tỷ tỷ nhà mình, lại như là có chứng khát vọng da thịt, luôn là muốn dựa gần vào.
"Lẽ nào ngươi chưa từng nghe nói một câu nói, không nên đụng thẳng nữ sao? Hiện tại ta ngồi ở trước mặt ngươi, thẳng nữ, ok?" Quý Thanh Cừ ở giữa mình và Tống Ngôn Khê xẹt một đường tuyến, nàng đương nhiên biết Tống Ngôn Khê đối với mình không có cảm giác kia, thế nhưng đối phương muốn đùa giỡn, nàng cũng phải phối hợp biểu diễn theo không thì thất lễ?
"Biết ngươi thẳng, toàn bộ vũ trụ dải ngân hà đệ nhất thẳng nữ chính là ngươi được chứ? Nhưng mà ta không hiểu lắm a, Trương Minh kia, đến cùng ngươi yêu thích hắn cái nào a? Cũng không có soái như mấy người ngươi giao du lúc trước, chẳng lẽ, hắn sống tốt?" Tống Ngôn Khê nhiều chuyện dùng cù chỏ đẩy đẩy Quý Thanh Cừ, thấy được vẻ mặt ta chờ ngươi chia sẻ "Sinh hoạt tình dục", Quý Thanh Cừ cả cái liếc mắt đều chẳng muốn cho nàng.
Kỳ thực giao du cùng Trương Minh cũng không phải nói có nguyên nhân đặc thù gì, Quý Thanh Cừ trước đây chơi đến quá điên, hiện tại tính cách lắng đọng xuống, không muốn nhiều lần đổi bạn trai nữa, chỉ muốn tìm người thích hợp nói yêu đương, lúc này Trương Minh thì xuất hiện. Tính cách của Quý Thanh Cừ cũng không phải yêu bằng não, nàng chẳng qua là cảm thấy Trương Minh thích hợp, tướng mạo và vóc người cũng ở phạm trù mình thích, thì dự định ở chung với hắn, thích thật là có, nếu như nói yêu, vậy thì quá mức xa vời. Vào lúc này nghe được Tống Ngôn Khê hỏi chuyện phương diện kia, Quý Thanh Cừ kỳ thực cũng không biết. Nàng mặt không thay đổi liếc nhìn Tống Ngôn Khê, đón lấy ánh mắt tò mò của đối phương, cúi đầu uống một hớp rượu.
"Chưa từng thử, không biết." Quý Thanh Cừ nói như vậy, lập tức thì xóa bỏ ý nghĩ nhiều chuyện của Tống Ngôn Khê, nhưng nàng tin tưởng đối phương không cần thiết nói dối, ngược lại cũng tin. Hai người dựa vào nhau uống rượu, tán gẫu lúc có lúc không, lúc này, một người đi qua chào hỏi với các náng. Tống Ngôn Khê không quen biết người đến, Quý Thanh Cừ đúng là quen biết Phó Vi Nhiên.
"Lão Phó, hôm nay làm sao rảnh rỗi đến đây hả?" Quý Thanh Cừ và Phó Vi Nhiên là lúc trước ở quán bar quen nhau, hai người lúc đó đồng thời tham gia hoạt động của quán bar, đúng lúc bị phân đến một tổ. Nàng biết Phó Vi Nhiên là bác sĩ, bình thường rất ít đến quán bar chơi, thỉnh thoảng đụng tới nàng một hai lần, Quý Thanh Cừ cũng sẽ cùng đối phương lên tiếng chào hỏi.
"Buổi tối phải trực ban, không có chuyện gì làm, theo bạn bè đến đây, không nghĩ tới ở đây tình cờ gặp ngươi." Phó Vi Nhiên cười cười, sau đó ngồi xuống ở bên người Quý Thanh Cừ. Tống Ngôn Khê đánh giá nàng một phen, tự giới thiệu mình, hai người cũng coi như là quen biết rồi.
"Bác sĩ Phó, ta còn thực sự không nghĩ tới, ngươi cũng sẽ có thời điểm thèm rượu." Quý Thanh Cừ tuy không hiểu Phó Vi Nhiên nhưng nhìn từ bề ngoài của nàng liền biết nàng là người khá tận chức trách nghề nghiệp, làm bác sĩ ít nhiều sẽ có chút bệnh thích sạch sẽ, đồng thời đa số đều là không uống rượu. Phó Vi Nhiên xác thực có bệnh thích sạch sẽ, nhưng nàng cũng sẽ hút thuốc uống rượu.
"Ta cũng là người bình thường a, chớ đem ta nghĩ đến kỳ quái như vậy, ngược lại là ngươi, hôm nay làm sao không uống rượu?" Phó Vi Nhiên kỳ thực sớm đó thì quan sát Quý Thanh Cừ một trận, từ lúc đối phương đi vào quán bar tầm mắt của nàng vẫn dừng ở trên người nàng không xê dịch ra. Phó Vi Nhiên Thừa nhận chính mình đối với Quý Thanh Cừ có cảm giác đặc biệt tốt, thế nhưng nàng cũng biết, đối phương yêu thích nam nhân, cho nên cũng không đồng ý cưỡng cầu cái gì.
"Ơ, hôm nay không thế nào muốn uống rượu, nói nữa, một lúc ta còn phải đưa con sâu rượu này về nhà." Quý Thanh Cừ chỉ chỉ Tống Ngôn Khê ở một bên uống nhiều rượu, Phó Vi Nhiên gật gù, cũng không nói thêm cái gì. Ba người hàn huyên một hồi liền chuẩn bị rời khỏi, Quý Thanh Cừ chạy xe đến, nàng dự định đem Tống Ngôn Khê đưa đến trong nhà trước, rồi đưa Phó Vi Nhiên đến bệnh viện. Phó Vi Nhiên vốn là không muốn làm phiền nàng, không biết làm sao tài xế của quán bar đều có hoạt động, chờ đợi còn phải một trận, nàng liền đáp ứng đề nghị của Quý Thanh Cừ.
Tống Ngôn Khê sau khi xuống xe, trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh. Đây là hai người lần đầu tiên đơn độc ở chung, trong xe tràn đầy mùi hương trái cây trên người Quý Thanh Cừ, để Phó Vi Nhiên có chút đứng ngồi không yên. Nàng thỉnh thoảng nghiêng đầu đến nhìn gò má của Quý Thanh Cừ lái xe, lại không dám nhìn quá lâu, nàng sợ hãi chính mình nhìn đến lâu rồi, thì sẽ bị đối phương phát hiện.
Ôm ấp tâm tình thấp thỏm đến bệnh viện, Phó Vi Nhiên nói cám ơn với Quý Thanh Cừ rồi xuống xe, Quý Thanh Cừ cũng cười nói lời từ biệt với nàng, nhưng thời điểm này, một bóng người quen thuộc để Quý Thanh Cừ xê dịch đi tầm mắt. Đường Khởi làm việc rất nhiều năm cho Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ sẽ không nhận lầm người, mắt thấy Đường Khởi mang theo một cái túi đi vào bệnh viện, loại cảm giác đó không giống như là đến khám bệnh, thì như là đang chăm sóc ai.
Quý Thanh Cừ có chút hoài nghi, ở sau khi Phó Vi Nhiên rời đi, nàng không có lái xe đi, mà là theo Đường Khởi tiến vào bệnh viện,
Hết chương