Phân Cách

chương 39: 39: tình yêu sẽ khiến người ta điên loạn​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Quý Thanh Cừ mua xong cà phê trở về, chiếc xe đậu ở trên đường lại đổi thành một chiếc khác.

Nàng ngơ ngác nhìn chiếc xe của Quý Hâm Thư đậu ở đó, xe vốn dĩ của chính mình cũng không biết hướng đi, Quý Thanh Cừ ngoẹo cổ, mờ mịt nhìn phía Quý Hâm Thư.

"Tỷ, xe của em đâu?"

"Chị phát hiện xe có mầm họa an toàn, để Đường Khởi láy đi tu sửa rồi, ngày mai mua cho em chiếc mới." Thanh âm của Quý Hâm Thư rất thấp, khàn khàn trong đó có chút rõ ràng, cô ngồi ở vị trí kế bên tài xế không có nhìn chính mình, Quý Thanh Cừ mơ hồ cảm thấy khí tức trên người Quý Hâm Thư có chút kỳ quái, nhưng cũng không hỏi thêm cái gì.

Nàng đem cà phê đặt ở trên xe, lái xe đi nhà hàng Nhật đã định trước đó.

Hai người lúc xuống xe, Quý Thanh Cừ mới phát hiện con mắt của Quý Hâm Thư có chút kỳ quái.

Vị trí tròng trắng mắt của cô hiện ra màu đỏ dị dạng, như là cực lực đang đè nén cái gì.

Quý Thanh Cừ nhìn, lo lắng lên.

"Tỳ, mắt chị làm sao vậy?" Quý Thanh Cừ nhìn một đôi mắt như là khóc của Quý Hâm Thư, lo lắng vô cùng.

Nàng rất ít thấy được Quý Hâm Thư khóc, tựa hồ từ sau khi phụ thân rời đi, tỷ tỷ thì cũng không có từng khóc nữa.

Vào lúc này thấy được con mắt màu đỏ tươi của Quý Hâm Thư, Quý Thanh Cừ làm sao có khả năng không lo lắng?

"Không có chuyện gì, có thể là hôm nay xem văn kiện quá mệt mỏi, con mắt không thoải mái, trở lại bôi chút thuốc là tốt rồi." Quý Hâm Thư không có nói thêm, cô mím môi xuống xe.

Từ từ đi theo phía sau Quý Thanh Cừ.

Lúc này, màu đỏ trong mắt cô lại thêm một phần.

Hai người được dẫn vào trong phòng khách, Quý Hâm Thư đêm nay bất thường chọn không ít rượu, cô không có ăn đồ ăn, rượu lại không uống ít, Quý Thanh Cừ thử ngăn cản mấy lần, không biết làm sao Quý Hâm Thư muốn làm cái gì, lại là không ai quản được cô.

Quý Hâm Thư uống đến có chút say rồi, Quý Thanh Cừ cũng có thể nhìn ra tâm tình tỷ tỷ không tốt, nàng trầm mặc đem Quý Hâm Thư đỡ đến trên xe, nhưng mà mới ngồi lên xe, Quý Hâm Thư lại như là bị cái gì kích thích, giẫy giụa từ trên xe bước xuống.

Xung quanh khách sạn rất yên tĩnh, thêm vào vị trí các nàng dừng hẻo lánh, cũng không có người chú ý tới nơi này, mắt thấy Quý Hâm Thư từ trên xe té xuống, Quý Thanh Cừ vội vàng đi tới đỡ cô.

"Tỳ, chị làm sao vậy? Có phải là không thoải mái hay không?" Quý Thanh Cừ nhìn con mắt của Quý Hâm Thư có chút mất tiêu cự, không hiểu Quý Hâm Thư đây là thế nào.

Chất rượu tê dại thần kinh, mặc dù như thế, Quý Hâm Thư vẫn là biết ở trước mặt mình người người nào.

Quý Thanh Cừ đối với cô, là dấu vết quen thuộc ấn ở trong xương, một tiếng hô hấp của người này, cô đều có thể cảm giác được.

Quý Hâm Thư cảm thấy toàn thân phát lạnh, thân thể như là bị bao phủ trong một khối băng, là đau nhói thấu xương.

Chính mình sơ sót rồi, cô không có bảo vệ tốt Thanh Cừ, mới có thể ở dưới tình huống hoàn toàn không chú ý tới, làm mất Thanh Cừ rồi.

Cô khó chịu, cũng không phải là bởi vì căm ghét Thanh Cừ, mà là căm hận chính mình không có bảo vệ cẩn thận người cô thương yêu, đây là căm hận Quý Hâm Thư đối với mình, trừng phạt đối với mình.

Mình là tỷ tỷ của Thanh Cừ, là người nàng thân mật nhất, thân phận này làm cho cô không cách nào chạm đến vị trí mình muốn có được.

Cô và Thanh Cừ cách một khoảng cách nhìn không thấy, sản sinh của khoảng cách này, chính là bởi vì thân phận và huyết thống thân cận của mình và Thanh Cừ.

Không bước qua được, nhảy không qua được, các nàng là chị em ruột, bởi vì như thế, chính mình không có cách nào nói cho Thanh Cừ cô yêu nàng bao nhiêu, có quan tâm nàng bấy nhiêu.

Các nàng làm chuyện thân mật như vậy, Thanh Cừ lại quên rồi, mình cũng nhất định phải vì duy trì quan hệ của các nàng, làm bộ hết thảy đều chưa từng xảy ra.

Tại sao, tại sao Thanh Cừ phải dằn vặt chính mình như thế.

Đau quá, đau xót người khác tạo thành, ở khi đối mặt Thanh Cừ đều trở thành vết thương nhỏ không đau không ngứa, chỉ có thương tổn Thanh Cừ dành cho, mới có thể làm cho chính mình đau đến cả hô hấp cũng không có cách khống chế.

"Em yêu hắn sao?" Quý Hâm Thư nhìn Quý Thanh Cừ, bỗng nhiên mở miệng, cô gắt gao nhìn chằm chằm người trước mặt, mặt của Quý Thanh Cừ có chút mơ hồ, cô nỗ lực chớp mắt, chỉ muốn thấy rõ dáng dấp của Quý Thanh Cừ.

"Tỷ, chị đang nói cái gì? Chị làm sao vậy?" Quý Thanh Cừ mờ mịt nhìn Quý Hâm Thư, không hiểu làm sao chỉ là một tí công phu, Quý Hâm Thư thì thành như vậy.

"Nếu như em yêu hắn, chị thì sẽ giết chết hắn, chị không cho phép, chị không cho phép em yêu người khác, em là của chị, cho dù em hận chị, chị cũng phải làm như vậy." Quý Hâm Thư thấp giọng nói ra, chỉ có bản thân cô mới hiểu được sự điên cuồng cất giấu đằng sau câu nói này.

Quý Thanh Cừ nghe được lời nói này càng thêm luống cuống, nàng luôn cảm thấy lời nói này không nên là nói với mình, rồi lại cảm thấy người trong mắt Quý Hâm Thư là chính mình.

Lẽ nào, ở thời điểm chính mình không biết, tỷ tỷ có thích người rồi? Nhưng mà tại sao tỷ tỷ phải nói câu nói như thế này?

"Tỷ, về nhà trước có được hay không? Chị nơi nào không thoải mái?" Quý Thanh Cừ muốn đỡ Quý Hâm Thư dậy, đối phương lại càng thêm dùng sức mà giãy dụa, giãy dụa qua đi lại chặt chẽ ôm chặt chính mình.

"Thanh Cừ, xin lỗi..

Chị không phải cố ý đẩy em ra, chỉ là, rất đau..

Thật sự rất đau.

Mùi vị của em để chị điên mất rồi, càng là nhiễm hơi thở của em, chị lại càng không có cách nào buông ra.

Chị hận không thể giết em đi, như vậy em thì sẽ không chạy đi ra ngoài nữa, sẽ không rời khỏi bên cạnh chị nữa."

Quý Hâm Thư run rẩy thân thể, ôm thật chặt Quý Thanh Cừ vào trong ngực, cô tham lam ngửi mùi vị trên người Quý Thanh Cừ, đau nữa cũng không nỡ buông nàng ra.

Quý Hâm Thư còn nhớ được cô mới bắt đầu ý thức được tình cảm của chính mình là ở lúc nào, vào lúc ấy Thanh Cừ mới lên cấp ba, nàng nói với mình nàng có thích nam sinh, một khắc đó, trong lòng Quý Hâm Thư có cảm giác kỳ diệu.

Loại cảm giác đó không phải sau khi gia trưởng nghe được đứa trẻ nhà mình yêu sớm mà bất mãn, mà là một loại khiến người ta đố kị, sợ hãi, thậm chí khiến cảm giác người ta phát điên.

Thanh Cừ thuộc về mình thích người khác, nàng sáng tối sẽ chìm đắm ở trong tình yêu, quên sự tồn tại của chính mình.

Rõ ràng nàng vẫn luôn là thuộc về mình, nhưng chính mình lại phải cùng một người khác chia sẻ nàng, thậm chí ở sau này, chính mình chỉ có thể đứng ở vị trí tỷ tỷ, nhìn nàng kết hôn với người khác, mang thai sinh mạng, đó là vị trí xa nhất, yêu một người mong mà không được, bất luận trước đó cách đến có bao nhiêu gần, ở khi nàng yêu người khác, đều sẽ bị ném tới một vị trí không nhìn thấy cũng không sờ tới, ngàn dặm mãi mãi ngăn cách.

Quý Hâm Thư sợ hãi chuyện như vậy sẽ phát sinh, cô không phải là không có giãy dụa, càng từng thống khổ.

Cô thử xa lánh Quý Thanh Cừ, cho rằng như vậy sẽ để cho cảm giác của mình đối với Thanh Cừ nhạt đi một ít, thế nhưng, cô rốt cuộc vẫn là quá mức ngây thơ, cô không có cách nào vứt bỏ cảm giác đối với Thanh Cừ, loại cảm giác đó cắm rễ ở trong thân thể của cô, cả đau đớn móc tận gốc ra sẽ làm cô chết đi.

Cô bắt đầu điều khiển người ở bên cạnh Thanh Cừ, cô trong bóng tối giải quyết đi những người để Thanh Cừ thích kia.

Cô không tiếc biến thành ma quỷ, cũng phải giữ Thanh Cừ ở bên người.

Cô không ngại chuyện của chính mình từng làm để cô rơi xuống địa ngục, bởi vì một khắc yêu Quý Thanh Cừ đó, cô cũng đã từ bỏ chính mình rồi, chỉ cần có thể có được Quý Thanh Cừ, cô đồng ý trả giá bất cứ giá nào.

Quý Hâm Thư che ngực quỳ trên mặt đất, trong cổ họng dâng lên mùi máu tanh bị cô miễn cưỡng ép trở lại.

Cô gấp gáp thở hổn hển, đồng tử mất đi tiêu cự phóng to lại từ từ thu nhỏ, tròng trắng mắt vằn vện tia máu như là bất cứ lúc nào cũng sẽ nứt ra.

Quý Thanh Cừ một lần nữa đem Quý Hâm Thư đỡ trở lại trên xe, lần này Quý Hâm Thư không giãy giụa nữa, cuối cùng an ổn ngồi ở đó.

Quý Thanh Cừ phụ trách lái xe, thỉnh thoảng phải nghiêng đầu đến nhìn Quý Hâm Thư một chút.

Cô nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, khóe mắt ửng đỏ, tựa hồ đem nốt ruồi kia đều nhuộm thành màu đỏ.

Quý Thanh Cừ từng ở trên sách nhìn qua, người có nốt ruồi đều sẽ dụng tình quá sâu, nốt ruồi của cô là nước mắt trước khi chết người yêu rơi vào khóe mắt cô.

Quý Thanh Cừ trước kia cũng không chán ghét cách nói này, thậm chí còn cảm thấy có chút lãng mạn, nhưng mà dáng vẻ thống khổ vừa rồi của Quý Hâm Thư hù dọa, làm cho nàng bắt đầu bài xích cách nói này.

Hai người sau khi về đến nhà, Quý Hâm Thư cả người đều yên lặng không ít.

Quý Thanh Cừ lo lắng nhìn cô, còn muốn đi theo cô vào phòng, lại bị cản lại.

"Thanh Cừ, chị đã tỉnh rượu rồi, không có chuyện gì, em yên tâm." Quý Hâm Thư khẽ cười, mặt trắng bệch không có chút hồng hào, thấy được Quý Thanh Cừ vẫn là muốn cùng đi vào, Quý Hâm Thư lại đóng cửa lại trước nàng một bước, đem nàng ngăn cản ở bên ngoài.

Đi đến trong phòng, Quý Hâm Thư nằm sấp ở trước bồn cầu nôn khan, lại cái gì đều phun không ra, chỉ có một tia máu đỏ tươi theo cuống họng tràn ra, máu đỏ tươi nhỏ ở bên trong, đem nước bên trong bồn cầu nhuộm đỏ.

Quý Hâm Thư không để ý lau vết máu bên miệng, dùng nước đem màu đỏ tươi bên trong xối đi.

Đường Khởi đứng trong nhà xưởng bỏ đi trống trải, nàng mở điện thoại ra, nhận video cuộc gọi của Quý Hâm Thư.

Đối diện video rất đen, không có mở đèn, cũng chỉ có ánh sáng hơi yếu của cây nến tản ra.

Trang trí phía sau rõ ràng không phải ở Quý gia.

Đường Khởi không hỏi Quý Hâm Thư ở nơi nào, đây cũng không phải là nàng nên hỏi đến.

"Đại tiểu thư, xe đã dựa theo dặn dò của cô triệt để tiêu hủy ở đây, đồ vật bên trong toàn bộ thiêu hủy, kim loại phía ngoài cũng toàn bộ nghiền nát." Đường Khởi nhẹ giọng bàn giao sự sắp xếp của Quý Hâm Thư, nàng không hiểu Quý Hâm Thư tại sao bỗng nhiên để cho mình tiêu hủy xe của Quý Thanh Cừ, nhưng nàng chỉ có thể nghe theo.

"Ừm, chuyện dặn dò cô lúc trước, lập tức đi làm, tôi không muốn nhìn thấy hắn nữa." Thanh âm của Quý Hâm Thư có chút suy yếu, cặp con mắt đỏ lên kia cho dù ở trong video cũng rất rõ ràng.

Đường Khởi gật đầu, tắt video đi.

Màn hình phát sáng rơi vào đen kịt, cũng làm cho mặt của Quý Hâm Thư trở nên càng thêm đen tối không rõ.

Cô đứng ở trong tầng hầm ngầm trống trải lại an tĩnh, ở chính giữa là một lồng sắt chế tạo bằng kim loại.

Quý Hâm Thư yên tĩnh mà nhìn, cô đưa tay ra xoa xoa kim loại trên lồng sắt, bàn tay bị vật sắc cắt đến máu thịt be bét ở phía trên chậm rãi chà qua, lưu lại một tàn vết đỏ tanh.

Quý Hâm Thư ở bên trong nằm xuống, dùng hai tay bao bọc ở trước chân, cả người đều co rúc với nhau.

Rất nhiều lúc, Quý Hâm Thư sẽ cảm thấy chính mình dơ, bởi vì nhớ nhung của cô đối với Thanh Cừ, khát vọng đối với Thanh Cừ, còn có những chuyện vì có được Thanh Cừ mà làm kia.

Cô chưa bao giờ cho là mình là người tốt, cô từng làm quá nhiều chuyện xấu, quá nhiều chuyện để Thanh Cừ biết sẽ sợ hãi.

Trái tim trong khối thân thể này, nếu như móc ra, có lẽ sẽ so với máu khô cạn còn muốn đen hơn một chút.

Tình yêu sẽ khiến người ta điên loạn, chiếm hữu và khát vọng sẽ biến thành ma quỷ.

Ở đêm nay, đố kị đem sự lý trí cuối cùng của Quý Hâm Thư cướp đi.

Cô lần nữa xác nhận, chính mình không có cách nào nhìn Thanh Cừ ở chung với người khác ngoại trừ chính mình ra, cô không cách nào khoan dung tình huống như vậy phát sinh.

Nhìn Thanh Cừ rời khỏi mình cùng người khác hạnh phúc, chuyện như vậy so với chết còn đáng sợ hơn.

Cô coi chính mình tưởng tượng thành Quý Thanh Cừ, nghĩ Thanh Cừ thực sự đối với mình vì nàng chế tạo lồng sắc, như vậy, ai cũng không có cách nào đem Thanh Cừ từ bên cạnh mình dẫn đi.

"Quý Hâm Thư, ngươi như vậy thật sự rất buồn cười, ao ước em gái của chính mình, đối với nàng làm nhiều chuyện quá đáng như vậy, nếu để cho nàng biết ngươi từ đầu đến cuối đang giám sát nàng, nhiễu loạn cuộc sống của nàng, nàng sẽ chỉ mong sao rời xa ngươi, cũng không gặp ngươi nữa, hận không thể chạy trốn càng xa càng tốt, người như ngươi, căn bản không xứng đáng có được tình yêu."

Trong óc có một thanh âm khác đang lên án, thanh âm quấy rầy để Quý Hâm Thư phát ra gầm nhẹ.

Cô dùng sức bóp lấy cổ của mình, nghẹt thở làm cho cô không nhịn được cười, âm thanh mau chết đi, đáng chết mau chết đi.

Cô đang nói lung tung cái gì? Thanh Cừ làm sao sẽ rời khỏi chính mình chứ? Sẽ không, Thanh Cừ không nỡ rời khỏi, người nói lung tung thì nên chết đi.

Quý Hâm Thư mạnh mẽ bóp lấy cổ họng của chính mình, mãi đến tận thân thể bởi vì thiếu dưỡng khí mà không ngừng co giật mới chậm rãi dừng lại.

Cô cúi đầu nhìn bàn tay không ngừng chảy máu, máu phía trên kia rất khó ngửi, vết thương xấu xí

Chính mình rất dơ, chỉ có Thanh Cừ mới có thể rửa sạch cho cô..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio