Phấn Đấu Cho Khoa Học

Chương 51: 51: Từ Chối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cuối cùng, lão Triệu cũng không có ăn hết mấy nồi nấm còn lại, lý do ông có thể tránh được một kiếp là vì sắp tới trưa rồi, mà sau khi Thẩm Trường An ngủ dậy thì cần phải ăn cơm trưa.

Đạo Niên ngồi trên ghế, nhìn thấy Thẩm Trường An cọ tới cọ lui ở cầu thang, đặt quyển sách trên tay xuống: "Lại đây, ăn cơm."

Thẩm Trường An nhanh chóng nhìn xung quanh, xác định không có ai nghĩ đến chuyện cười mình, cậu mới thoải mái đi đến bên cạnh Đạo Niên ngồi xuống: "Hôm nay vẫn do chú Triệu nấu cơm sao?"

Cậu lo chú Triệu vừa ăn phải nấm độc, cơ thể sẽ chịu không nổi nên đã đứng lên, "Tôi đến phòng bếp giúp một chút."

"Không cần, cứ ngồi đấy." Đạo Niên kéo cậu lại, "Hai người ăn nấm độc xong, ăn ra cách mạng tình bạn luôn rồi à?"

Thẩm Trường An: "......"

Cậu thật sự không cách nào đáp lại câu này được.

Tuy nhiên, từ khi cậu chuyển đến ở nhà Đạo Niên, thì y cũng đã càng ngày càng nói nhiều hơn.

Cậu nhớ rất rõ rằng khi hai người bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, Đạo Niên luôn nói chuyện kiểu cho một hai chữ nhảy ra ngoài, còn ý nghĩa thì hoàn toàn dựa vào cậu đoán mò, vậy mà bây giờ y đã biết châm chọc luôn rồi, đây đúng là một sự tiến bộ mang tính lịch sử mà.

Quả nhiên tình bạn có thể làm cho người ta tiến bộ hơn.

Lúc ăn cơm trưa, Thẩm Trường An phát hiện trên bàn không có một món nào có liên quan đến nấm, cậu liền quay sang nói chuyện với lão Triệu đang dọn đồ ăn lên bàn: "Chú Triệu, chú đây là bị rắn cắn một lần, sợ dây thừng tận mười năm à, giờ cũng không định nấu món ăn nào từ nấm luôn sao?"

Vừa dứt lời, Thẩm Trường An liền nhìn thấy chú Triệu đặt bát đồ ăn xuống, bụm miệng xông ra ngoài.

"Chú Triệu bị như vậy, có cần đi khám không?" Thẩm Trường An chú ý thấy sắc mặt chú Triệu có hơi tái nhợt, "Tôi lo độc tốc trong người ông ấy vẫn chưa được đào thải hết."

"Không sao cả." Đạo Niên nhìn xung quanh, "Thần Đồ sẽ chăm sóc cho ông ấy."

"Vậy là tốt rồi." Thẩm Trường An có chút áy náy, nếu không phải tối hôm qua cậu muốn ăn khuya, chú Triệu cũng sẽ không ăn cùng với cậu, tự nhiên cũng sẽ không bị ngộ độc thức ăn.

Sau đó nghĩ lại thì thấy, nếu khuya hôm qua mình không ăn thì có lẽ trưa hôm nay nó đã được nấu chín và đặt lên bàn, đến lúc đó người trúng độc sẽ là tất cả mọi người làm việc ở đây.

Cho nên, đây cũng là một chuyện tốt khi hy sinh hai người bọn họ, tạo phúc cho những người khác đấy chứ.

Cơm nước xong, Thẩm Trường An lại bị Đạo Niên nhìn chằm chằm uống hết một cốc nước "lấy độc trị độc", sau đó lại bị đuổi lên giường đi ngủ, cậu cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả là sau khi bị Đạo Niên vỗ vài cái, đã ngủ thiếp đi.

Trước khi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, trong đầu Thẩm Trường An chợt lóe lên một ý nghĩ kỳ quái, cậu, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, vậy mà lại muốn bạn bè dỗ mình ngủ, hơn nữa còn vừa dỗ là ngủ ngay, chẳng lẽ là vì nội tâm vẫn chưa trưởng thành hả?

Đến tối, sau khi ăn cơm xong, tiếp tục lặp lại quy trình hồi trưa, Thẩm Trường An gần như có thể chắc chắn rằng có một Peter Pan không chịu trưởng thành đang ở trong lòng cậu.

Sáng hôm sau, vừa đến văn phòng không bao lâu, Thẩm Trường An đã bị chủ nhiệm Đỗ kêu vào văn phòng.

"Cái này." Chủ nhiệm Đỗ nhét vào tay Thẩm Trường An một tờ giấy thông báo chuyển công tác, "Tôi giao quyền lựa chọn cho cậu."

Tờ thông báo có dấu mộc đỏ này là thứ mà rất nhiều người tha thiết mơ ước để có được.

Thẩm Trường An đặt tờ thông báo chuyển công tác lên bàn làm việc của chủ nhiệm Đỗ: "Chủ nhiệm Đỗ, những lời đã nói hôm thứ bảy, chính là những gì tôi nghĩ vào hôm nay.

Chủ nhiệm Đỗ, con người tôi cũng không có nhiều tham vọng gì, lại còn có một tật xấu là bướng bỉnh, đã hạ quyết tâm chuyện gì thì sẽ không thay đổi."

"Thanh niên mấy cậu." Chủ nhiệm Đỗ nhìn giấy thông báo trên bàn, sau một lúc lâu mới cười nói: "Tùy hứng là quyền của thanh niên mấy cậu, nếu cậu kiên trì muốn ở lại bộ phận của chúng tôi, với tư cách là lãnh đạo, tôi thật sự rất vui."

"Cảm ơn." Thẩm Trường An cười, "Tôi cũng rất vui khi được ở lại đây làm việc."

Khi rời khỏi văn phòng của chủ nhiệm Đỗ, Thẩm Trường An thấy một số đồng nghiệp đang nhìn mình chằm chằm: "Ánh mắt này của mọi người có ý gì vậy?"

"Trường An." Đinh Dương đứng dậy vỗ vai Thẩm Trường An, "Tuy rằng sau này cậu sẽ trở về đế đô để phát triển, nhưng khi nào rảnh thì nhớ về thăm thành phố Ngô Minh của chúng tôi nha."

"Tôi vốn định để cậu giả làm bạn trai tôi vào Tết Âm lịch năm nay, để tới ứng phó với việc ba mẹ tôi giục cưới, mà không ngờ cậu ở đây chưa đến tết thì đã phải trở về rồi." Trần Phán Phán có chút không nỡ, "Không có cậu, có lẽ sau này bộ phận chúng ta thật sự trở thành bộ phận dưỡng già mất thôi."

"Cô nói lời này mà được à, tôi và Từ Trạch không được tính là đàn ông sao?" Đinh Dương tiếp chuyện, "Nếu Trường An không được, tôi cùng với Từ Trạch cũng có thể giúp cô chặn lại mà."

Trần Phán Phán nhìn hắn một cái, mỉm cười và chọn im lặng.

"Ánh mắt này của cô có ý gì vậy?"

"Không có gì, tôi đang lo là sau khi đưa anh về, người nhà tôi sẽ cho rằng mắt tôi có vấn đề." Trần Phán Phán trêu chọc Đinh Dương xong, quay sang nhìn Thẩm Trường An, "Trường An, chừng nào thì cậu đi?"

"Ai nói tôi sẽ đi?" Thẩm Trường An cười, "Mọi người nghe ai nói?"

Đinh Dương cùng Trần Phán Phán đồng thời chỉ về phía Từ Trạch: "Cậu ta nói, nói Bộ An ninh muốn chuyển cậu về đế đô làm việc."

"Đúng là có chuyện này, nhưng mà tôi từ chối rồi."

"Từ chối?!" Trần Phán Phán cùng Đinh Dương kinh ngạc thốt lên, ngay cả Từ Trạch cũng không khỏi nhìn Thẩm Trường An thêm vài lần, như thể đang nhìn một sinh vật lạ có cái đầu không được bình thường cho lắm.

"Tại sao lại từ chối, một cơ hội tốt như vậy, cậu......" Đinh Dương vừa gấp vừa tức, "Tuy rằng chúng tôi không nỡ để cậu đi, nhưng nước chảy về nơi thấp, người đi lên chỗ cao, cậu ngu ngốc lắm mới từ chối chuyện tốt này đó!"

"Sao vậy, mọi người đang vội vã muốn tôi đi khỏi đây à?" Thẩm Trường An cười tủm tỉm đi đến bàn làm việc của mình ngồi xuống, "Vậy có lẽ tôi phải làm mọi người thất vọng rồi, tôi không có ý định chuyển công tác.

Tất nhiên, cũng không có ý định về việc làm bạn trai giả cho Phán Phán."

"Cậu......!Thật sự không định đi sao?" Từ Trạch nhìn Thẩm Trường An, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau, hắn đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, "Hiếm khi Đinh Dương nói đúng một câu, cậu thật sự rất ngốc."

"Đây chẳng phải là gần mực thì đen à?" Thẩm Trường An rút ra một tập hồ sơ, mở máy tính lên ghi lại số liệu, "Mọi người hãy khoan dung nhiều hơn nha."

"Là gần đèn thì sáng!" Đinh Dương giả vờ đấm cậu một cái, những cảm xúc buồn bã vì sắp phải chia tay bị đè nén trong cả văn phòng, biến mất không còn dấu vết trong tiếng cười đùa.

Bộ An ninh ở đế đô, có một vài vị lãnh đạo đang không ngừng tranh cãi về việc tuyển dụng Thẩm Trường An.

"Tôi không quan tâm phòng làm việc đặc biệt của mấy người tuyển nhân viên theo tiêu chuẩn nào, nhưng nếu mấy người muốn nhận người vào làm nhân viên chính thức của Bộ An ninh, thì tôi không thể không lắm miệng mà nói một vài điều." Lãnh đạo Vương nói, "Tuy rằng bằng cấp của cậu ta rất xuất sắc, nhưng với lý lịch của cậu ta, nó vẫn chưa đủ để đến làm việc ở chỗ chúng ta.

Đề nghị của cá nhân tôi là hãy chuyển cậu ta về bộ phận nào nó ở tỉnh trước, sau đó quan sát một hai năm, rồi mới đề cập đến chuyện chuyển về trụ sở chính."

"Chủ nhiệm Vương, tôi hiểu ý của ông, nhưng Thẩm Trường An này không phải là người thường." Lãnh đạo Triệu nói, "Chuyện quỷ dịch bệnh xâm nhập vào thế giới loài người ở khoảng thời gian trước, có lẽ các vị đang ngồi đây đều biết đi.

Vì bắt lấy tên quỷ dịch bệnh này, khoa đặc biệt của chúng tôi đã cử đi rất nhiều người, ngay cả một số cao nhân sống ẩn dật cũng được mời ra, nhưng cuối cùng thì người bắt được quỷ dịch bệnh lại không phải là người mà chúng tôi đã sắp xếp, mà là Thẩm Trường An."

"Điều này cũng không thể chứng minh Thẩm Trường An lợi hại đến bao nhiêu, nó chỉ cho thấy khoa đặc biệt của mấy người không có đủ năng lực làm việc mà thôi." Lãnh đạo Vương nói thẳng, "Bây giờ đã là thời đại mới rồi, cách thức dựa vào quỷ thần có thể giúp được bao nhiêu người dân đây? Tốt hơn hết là cứ phát triển khoa học và nông nghiệp mạnh mẽ vào, mới có thể mang đến cho người dân một cuộc sống giàu có yên ổn hơn được."

"Có phải ý của đội trưởng Vương là sau này gặp được bất cứ chuyện gì, cũng có thể giải quyết bằng phương pháp khoa học, còn khoa đặc biệt của chúng tôi không có ích lợi gì đúng không?" Lãnh đạo Triệu cười lạnh, "Nếu chủ nhiệm Vương đã coi thường chúng tôi như thế, vậy thì chuyện này cũng không cần phải thảo luận làm gì nữa.

Tốt hơn hết là cứ viết báo cáo gửi cho lãnh đạo, rồi chia hai khoa của chúng ta thành hai bộ phận, mọi người mắt không thấy thì tâm không phiền."

"Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Triệu à, có chuyện gì từ từ nói, mọi người đều là đồng nghiệp, đừng làm mất bầu không khí hài hòa này chứ."

Những người khác thấy hai người họ tán gẫu một hồi rồi bốc lên lửa giận luôn, nên đã nhanh chóng chạy ra hoà giải.

"Chẳng phải chỉ là chuyện về một đồng nghiệp mới thôi sao, hay là như vầy đi, chúng ta cứ chuyển người đến đây trước, sau đó lập ra một thời gian quan sát có thời hạn nửa năm.

Nếu đồng chí nhỏ này hợp với vị trí này, chúng ta liền để cho cậu ấy trở thành nhân viên chính thức, còn nếu không hợp, vậy cứ chuyển vị trí làm việc đến bộ phận khác, cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì, đúng hay không?"

"Các vị lãnh đạo, đã có thư trả lời từ thành phố Ngô Minh." Bí thư gõ cửa tiến vào, giả vờ như không nhìn thấy bầu không khí tràn ngập lửa giận trong phòng họp, tiếp tục nói, "Lãnh đạo bên thành phố Ngô Minh nói, Thẩm Trường An lo mình không có năng lực làm việc, không thể làm việc ở Bộ An ninh được, cho nên đã từ chối lời mời chuyển công tác."

Mọi người đều trở nên im lặng.

Cho nên là bọn họ tranh cãi ở đây nửa ngày, còn người ta thì thà ngồi xổm ở một thành phố nhỏ, chứ cũng không muốn tới bộ phận của bọn họ à?

"Ha hả." Lãnh đạo Triệu đứng lên, nở nụ cười lạnh với lãnh đạo Vương: "Được rồi, người ta biết không thể trèo cao vào Bộ An ninh của mấy người, nên thức thời lựa chọn không tới đây, ông vừa lòng rồi đi."

Lãnh đạo Vương nhíu mày: "Thanh niên bây giờ bị sao vậy, dám không tuân theo sự sắp xếp của tổ chức luôn à?"

"Người ghét bỏ người ta không đủ năng lực làm việc là ông, người bây giờ có ý kiến về việc người ta không tới cũng là ông, chẳng trách ông mập đến như vậy." Lãnh đạo Triệu bước ra khỏi phòng họp không thèm quay đầu lại.

"Ông nói câu này là có ý gì, nói rõ ra coi."

"Người béo nên mặt cũng to hơn." Bình thường thì tính tình của Triệu Hòa cũng rất tốt, tuy rằng tu vi rất bình thường, nhưng nhiều năm qua đã dẫn dắt một số tu sĩ trong giới huyền học, xử lý được rất nhiều chuyện không thể công khai giúp người dân.

Điều cấm kỵ lớn nhất của ông là không thích người khác nói nhân viên khoa đặc biệt của bọn họ không tốt, chỉ cần ai phạm phải điều cấm kỵ này thì cũng đừng mong lấy được lợi ích gì từ tay ông.

Tuy rằng Thẩm Trường An vẫn chưa vào bộ phận của bọn họ, nhưng trong lòng Triệu Hòa, cậu cũng đã tương đương với một nửa người nhà rồi.

"Triệu Hòa!" Lãnh đạo Vương đập bàn nói, "Ông đừng có khinh người quá đáng!"

Điều đáp lại ông là ánh mắt xem thường của Triệu Hòa.

"Gửi thông báo cho Thẩm Trường An đó ngay lập tức, yêu cầu cậu ta tới đế đô một chuyến, để tôi xem xem......"

"Chủ nhiệm Vương." Trong số mấy vị lãnh đạo đứng ra khuyên can, có một vị lãnh đạo mặc quân phục mở miệng nói, "Ba của Thẩm Trường An hy sinh thân mình cho đất nước, còn mẹ của cậu ấy cũng chết vì làm việc quá sức khi đang làm việc cứu giúp người bệnh, tôi hy vọng trên chuyện này, ông hãy suy nghĩ nhiều hơn."

Lãnh đạo Vương sửng sốt.

"Chắc hẳn ông còn nhớ rõ mười mấy năm trước, chúng ta đã phá một vụ án lớn xuyên quốc gia đi, lúc đó vì sự an toàn của người dân nơi biên cương, chúng tôi đã điều động về một số đặc công kỳ cựu quen thuộc địa hình, ba của Thẩm Trường An cũng nằm trong số đó." Đôi mắt của lãnh đạo mặc quân phục hơi đỏ.

"Người dùng cả mạng sống để gửi tín hiệu về là ba của Thẩm Trường An.

Chờ đến khi người của chúng tôi tìm được thi thể của liệt sĩ Thẩm, cơ thể của cậu ấy đã tàn khuyết không còn đầy đủ nữa, thịt trên người đã bị chim ăn rơi vãi tan nát hết rồi.

Vì để cậu ấy ra đi được đẹp hơn một chút, người mai táng đã mất một thời gian rất dài."

"Chúng ta đã không còn trẻ nữa, khi nói chuyện và làm việc, đừng để cho liệt sĩ trên trời có linh thiêng thất vọng buồn lòng."

Cổ họng của lãnh đạo Vương trượt lên trượt xuống, đương nhiên là ông nhớ rõ liệt sĩ chết thảm nhất trong vụ án năm đó là ai.

Thẩm Khang.

Ông không bao giờ ngờ được, Thẩm Trường An thế mà lại là con trai của Thẩm khang.

Xem ra, quân đội vì muốn bảo vệ cho con cháu của Thẩm Khang, mà đã thực hiện rất nhiều biện pháp an toàn.

"Là do tính tình của tôi quá nóng nảy." Giọng lãnh đạo Vương mềm xuống, "Nhưng mà, chúng ta vẫn phải nghĩ cách để đứa nhỏ này về đế đô một lần, cho dù thằng bé có muốn đến Bộ An ninh của chúng ta hay không, thì ít nhất chúng ta cũng phải để thằng bé hiểu được, bản thân nó có năng lực như thế nào."

"Chẳng phải lúc nãy ông còn cảm thấy cậu ấy không có đủ năng lực à?"

Mặt lãnh đạo Vương hơi đỏ lên, từ trước đến nay ông và Triệu Hòa không hợp nhau lắm, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại, thì đúng là ông sai rồi.

Mọi người thấy ông không nói lời nào, liền biết rằng ông đã phục rồi, họ dựa vào một chỗ, tiếp tục thảo luận việc này.

Người có thể bắt được quỷ dịch bệnh thì tuyệt đối không tầm thường.

Cậu có muốn đến làm việc ở Bộ An ninh hay không là tự do của cậu, nhưng tuyệt đối không thể để cậu bị người xấu lợi dụng được.

"Vẫn phải đi đế đô một chuyến sao?" Thẩm Trường An đang ăn cơm tối với Đạo Niên thì nhận được thông báo từ chủ nhiệm Đỗ, "Báo cáo công việc?"

Một cán sự ở một thành phố nhỏ lại chạy tới Bộ An ninh ở đế đô để báo cáo công việc á?

Chuyện này vô lý y như là việc một bộ khoái ở huyện nha thời cổ đại chạy tới Đại Lý Tự để báo cáo sản lượng lương thực của toàn huyện vậy đó.

"Trường An à, có lẽ cậu cũng từng nghe nói bộ phận đứng trên Bộ Dân chính của chúng ta là Bộ An ninh rồi đi.

Thật ra, cái này không phải tin đồn đâu, mà là sự thật đấy." Chủ nhiệm Đỗ tận tình khuyên bảo nói, "Đừng lo về vé máy bay cả đi lẫn về, bộ phận sẽ chi trả toàn bộ, cậu cứ an tâm đi đi."

"Ấy......"

Nghe thanh âm bận rộn trên điện thoại, Thẩm Trường An quay đầu nhìn sang Đạo Niên đang ngồi bên cạnh, theo bản năng nói một câu: "Đạo Niên, anh có muốn đi đế đô chơi mấy ngày không?"

Không đúng, tại sao cậu đi đế đô mà nhất định phải đưa Đạo Niên theo chứ?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio