Từ tờ mờ sáng, hai người bọn họ đi một đường đến xẩm tối, nơi dừng chân còn cách thành khoảng nửa đường.
Đương Tiệp Vân thấy Túc Nguyệt Liên có vẻ đuối sức, tay cầm dây cương trắng bệch.
Đương Tiệp Vân nhìn phía trước có một căn miếu hoang nói:" Đêm nay chúng ta nghỉ ở đó đi!"
Túc Nguyệt Liên cương quyết:" Nếu ngươi lo ta mệt thì không cần đâu, ta vẫn trụ được!"
Đương Tiệp Vân nhàn nhạt nói:"Ta mệt."
Túc Nguyệt Liên có chút mất hứng.
" Chậc... Từ sáng đến giờ cái mặt ngươi còn chẳng biến sắc, Kim Đan có thể cưỡi ngựa ba ngày ba đêm không mệt ngươi còn trợn mắt nói dối???"
Dù vậy nhưng xác thực là nghĩ tốt cho nàng nên mới nói vậy, Túc Nguyệt Liên đành phải đồng ý.
Bên ngoại không có mái hiên che mưa, gió đêm lạnh nếu để ngựa bên ngoài dễ bị bệnh, hai người đành dắt ngựa vào trong miếu.
Nếu ngự kiếm đã không phiền phức như vậy, chỉ là ngự kiếm tốn sức, khẳng định sẽ hao hụt nguyên khí, trên đường gặp cường giả sẽ khó lăn lộn.
Trong miếu âm u không một ánh đèn, Đương Tiệp Vân thả chút Quang thuật mới nhìn rõ.
Một cái miếu lớn như vậy đều bị bỏ hoang, mạng nhện bám đầy trên bức tượng thiên nữ, cỏ dại mọc lung tung.
Đương Tiệp Vân lấy ra một ổ chăn trong nhẫn trữ vật, chuẩn bị nằm xuống.
Túc Nguyệt Liên đi xem xét bên ngoài miếu đã trở lại, sau lưng nhiều thêm một người:"Một tên nhãi trên đường đến tông môn trắc linh căn, ngủ lại một đêm."
Đương Tiệp Vân đáp lại mấy tiếng, lười biếng nằm xuống.
Đêm khuya trời lại đổ mưa lớn, tiếng loạt soạt bên tai đã đánh thức y.
Một bóng người dần tiến đến trước mặt.
Đương Tiệp Vân không hề ngạc nhiên,rút đoản kiếm đã nằm sẵn trong chăn kề lên cổ hắn.
Sấm chớp đánh xuống đã giúp y nhìn rõ mặt tên kia.
Một thiếu niên xinh đẹp, mắt to tròn lóng lánh thủy, da trắng môi hồng, dung mạo diễm lệ.
Hắn ngồi trên thân dưới của Đương Tiệp Vân, quần áo cởi sạch, hai tay nắm chặt thắt lưng của y.
Đương Tiệp Vân nhàn nhạt nói:" Cút xuống."
Thiếu niên lang nhất quyết không đi:" Các hạ không thích thân thể ta sao? Cầu ngươi thượng ta một lần được không~?"
Hai tay nhúc nhích, lặng lẽ tháo đai lưng xuống, hai vạt áo chợt lơi lỏng lộ ra lồng ngực to lớn, sờ sờ cơ bụng rắn chắc, tay di chuyển xuống dưới thiếu niên mặt đỏ như dâu tây.
Đương Tiệp Vân dường như cảm thấy nhạt nhẽo, tay vung đến, đè cổ thiếu niên xuống sàn gạch lạnh lẽo âm trầm hỏi:" Túc Nguyệt Liên đâu?"
Thiếu niên hoảng sợ, run rẩy nói:" Ngươi nói cô nương kia sao? Cô...cô ấy đã đi trước rồi, dặn ta báo lại với ngươi..."
Đương Tiệp Vân lười dây dưa, cất đoản kiếm, thiếu niên như tìm được đường sống, gương mặt mừng rỡ.
[ Hệ thống, ta có thể gϊếŧ tên này không?]
[ Báo cáo ký chủ, không ảnh hưởng cốt truyện, có thể gϊếŧ.]
Y cầm một tảng đá lớn bên cạnh, thiếu niên chợt mặt cắt không còn giọt máu:" Đại...đại nhân...ngươi định làm gì?!"
Đương Tiệp Vân quay sang, thản nhiên nói:" Đập vào mặt ngươi chứ làm gì?"
Thiếu niên sợ hãi trực tiếp xách y phục bỏ chạy:" Ta...ta đã làm gì sai?! Nếu ngươi không thích ta...ta..ta sẽ quỳ xuống xin lỗi!! Ngươi đừng gϊếŧ ta!! Đừng qua đây!!!"bg-ssp-{height:px}
Đương Tiệp Vân niệm pháp quyết, giây lát đã đứng trước mặt hắn, giơ cao tảng đá trong tay.
Thiếu niên hét lên:" Đại hiệp tha mạng!! Ta nói ta nói ta nói!!!"
Đương Tiệp Vân quăng tảng đá đi, ngồi chồm hổm nhìn thiếu niên ngã ngồi trên đất, đũng quần ướt nhẹp:" Nói."
Thiếu niên:" Có một đám tiên nhân đến tiểu quan quán nói ta giúp bọn hắn đánh lạc hướng ngươi thì sẽ đồng ý chuộc thân cho ta! Nghe nói bọn hắn tu vi rất cao, đám người đó đem cô nương kia đến sau núi Thiên...còn về chi tiết...ta..ta không biết!!!"
Đương Tiệp Vân có chút khó xử, tu vi hắn chỉ mới Kim Đan rõ ràng hệ thống nói sẽ dễ dàng đến nơi, đột nhiên lại lòi từ đâu ra một đám tu tiên giả cảnh giới cao:" Chậc...khó rồi đây..."
Thiếu niên kia trong lúc y đang suy nghĩ đã lén lút chạy mất, bỏ đi, dù sao giữ hắn lại cũng không có ích gì.
Đột nhiên xuất hiện một làn sương mỏng dưới chân y.
"Có chút kì quái...nơi này khí hậu rõ ràng không thể lạnh đến mức có sương..."
[ Hệ thống, người tới là Lưu ca ca sao?]
[ Đúng vậy ký chủ! Ngươi có thể không sửa tên của hắn không?]
[ Ta thích gọi như vậy, có bản lĩnh ngươi đến đánh ta đi~]
[....]
Đương Tiệp Vân cởϊ áσ ngoài, lớn giọng gọi:" Lưu ca ca! Ngươi đến giúp ta chút đi!"
Tình Trục Lưu đứng đối diện, sương mù che khuất chỉ thấy phần thân trên:"Nhóc con, không sợ ta đánh chết ngươi sao?"
Đương Tiệp Vân cười nói:" Nào có, Lưu ca ca thiện lương như vậy sao có thể gϊếŧ người chứ?"
Tình Trục Lưu đi đến trước mặt y cười gằn:" Ha! Số người ta gϊếŧ đến nay đã không thể đếm, một con kiến như ngươi sao ta không thể?"
Đương Tiệp Vân nhìn gương mặt âm trầm đối diện, nhón chân hôn một cái chụt.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đại boss vẫn đang chấm hỏi đầy mặt.
Đột nhiên một cái tát chụp đến trên mặt, Đương Háo Sắc đã văng xa đánh một cái rầm vào trong miếu.
Tình Trục Lưu cười nói:" A, trên mặt ngươi có lá cây, ta chỉ muốn lấy xuống, không ngờ lực độ mạnh đến vậy."
Thiếu niên lúc trước vẫn chưa đi xa, nghe tiếng động thì quay lại, nhìn căn miếu hoàn toàn sập xuống cậu ta thầm nghĩ.
" Tiên nhân đạo lữ đều chơi như vậy sao???"
[Chương trình phỏng vấn xin được phép bắt đầu!
Tác giả: Người ta là kêu ngươi đánh lạc hướng chứ ai kêu ngươi bò lên giường hắn làm gì nha??
Thiếu niên: Không phải...có trách thì trách hắn quá soái đi! Lên giường cũng là đánh lạc hướng mà!:
Tác giả:...]
Cầu bình luận
Cầu bình luận
Cầu bình luận
Điều quan trọng nói N lần:>