Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần này bọn họ quay trở về quê quán của Tống Đình Thâm là để sửa sang lại phần mộ của ba mẹ anh, cả Vượng Tử và cô đều là lần đầu tiên đến đây thắp hương tế bái bọn họ. Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau. Sau khi một nhà ba người họ ăn xong bữa sáng ở khách sạn thì thuê một chiếc xe và một tài xế tại bản địa. Trước khi đến đó, Tống Đình Thâm đã liên hệ trước với người giúp đỡ tu sửa phần mộ. Những chuyện này đều không cần Nguyễn Hạ phí công lo lắng, cô chỉ cần ở một bên trông nom Vượng Tử là được rồi.

Nguyễn Hạ mới phát hiện, con người Tống Đình Thâm này còn rất biết trả giá.

Vốn cô nghĩ rằng kiểu tổng giám đốc bá đạo đẳng cấp như anh khẳng định sẽ không vì mấy trăm tệ mà phí công đấu võ mồm. Xem ra là lối tư duy rập khuôn rất có hại.

Có điều thật ra cô có thể hiểu được, Tống Đình Thâm xuất thân là một đứa nhỏ nghèo khổ. Giống như những gì anh nói vậy, từ lúc bắt đầu cấp hai, kì nghỉ đông và nghỉ hè hằng năm anh sẽ đi đến các công xưởng làm thêm để kiếm học phí và sinh hoạt phí. Nhưng một đứa trẻ có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây, bác gái lại không cho anh tiền, anh cũng chỉ có thể dùng một phần tiền cho hai mục đích thôi. Ngay cả trong hiện tại, trong cuộc sống cá nhân của anh, hình như cũng không có gì sang trọng xa xỉ.

Lúc trước Nguyễn Hạ có một người bạn học cũng không khác với tình huống của Tống Đình Thâm là bao, có điều, bình thường những người như vậy thường dễ dàng hình thành tính cách keo kiệt. Chuyện này cũng không thể trách bọn họ được, dù sao hoàn cảnh cuộc sống cũng như vậy mà.

Nghĩ lại cẩn thận, Tống Đình Thâm đối xử với cô, đối xử với ông Nguyễn bà Nguyễn, có vẻ vẫn rất hào phóng. Có tiêu nhiều tiền hơn nữa mắt anh cũng không chớp, căn hộ lớn của ông Nguyễn bà Nguyễn ở là mua bằng tiền của anh, mỗi tháng đúng hạn anh sẽ chuyển cho cô một số tiền lớn, ngay cả việc đổi xe anh cũng không ý kiến gì. Đàn ông như vậy… thật sự rất tốt.

Càng hiểu biết Tống Đình Thâm lại càng phát hiện ra nhiều điểm tốt khác của anh ngoại trừ tiền tài quyền thế.

Sau khi Tống Đình Thâm bàn bạc xong chuyện tiền bạc với người ta, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tán thưởng không chút che dấu nào của Nguyễn Hạ: “…”

Anh đi đến trước mặt cô, thấp giọng hỏi: “Cô sao vậy?”

Nguyễn Hạ cũng không tiếc lời ca ngợi Tống Đình Thâm: “Tôi cảm thấy anh thật sự rất tốt, thật đấy.”

Tốt hơn cả mấy vai nam chính trong mấy bộ phim mà cô xem!

Mấy tên đàn ông hay thay lòng đổi dạ này đại đa số là có gia cảnh tốt ngay từ đầu, từ lúc sinh ra đã ngậm thìa vàng rồi, trên phương diện tiền bạc trước giờ đều không quá khắt khe, cho nên vung tay rất hào phóng, vung tiền như rác cho phụ nữ cũng không thèm nhíu mày. Mà Tống Đình Thâm này, lớn lên trong hoàn cảnh đó, còn có thể đối xử với vợ con và gia đình nhà vợ như vậy, thật có chút không dễ dàng.

Chẳng qua nói đi nói lại, thời điểm hiện tại cho dù thật sự có tiền chăng nữa, người có thể hào phóng tiêu cho vợ con, còn cả người nhà vợ như vậy cũng không có nhiều.

Tống Đình Thâm cũng không hiểu vì sao Nguyễn Hạ lại đột nhiên khen ngợi anh, anh ho nhẹ hai tiếng, vội vàng dời tầm mắt đi: “Vậy à? Cảm ơn.”

Nguyễn Hạ lại một lần nữa cảm thấy ánh mắt của nguyên chủ quá tốt.

Người đàn ông trước mắt này… thật sự là cực phẩm trong cực phẩm, đương nhiên hai chữ “cực phẩm” này là ca ngợi rồi.

Làm mới lại phần mộ một lần nữa không thể làm xong trong một hai ngày được, ông Tống bà Tống qua đời khá là sớm, cũng không được chôn cẩ ở trong nghĩa địa theo phép tắc. Nơi này dựa lưng vào núi, phong cảnh không tệ, nhưng mà bởi vì không có ai quản lí, cỏ dại xung quanh mọc thành từng bụi, Tống Đình Thâm đi mượn cuốc của người ta, đào đào hai ba cái đã dọn dẹp xong đám cỏ dại bên cạnh rồi, nhất thời trong có vẻ sạch sẽ hơn rất nhiều.

Bia mộ ở đây đã trải qua rất nhiều năm rồi, phía trên cũng không có ảnh chụp, Nguyễn Hạ dùng một chiếc túi nhưa kê ở dưới đất, bảo Vượng Tử ra khấu đầu với ông nội bà nội.”

“Vượng Tử, con ra chào hỏi ông nội bà nội vài câu đi, bọn họ ở trên trời sẽ phù hộ cho con bình an khỏe mạnh.”

Nguyễn Hạ lại đốt ba nén hương, đưa cho Vượng Tử.

Từ sớm Vượng Tử đã biết ông nội bà nội của mình đã không còn từ rất lâu trước rồi, lúc này thật sự nghiêm túc khấu đầu lạy ba cái, giọng nói trẻ con non nớt: “Ông nội bà nội, cháu là Vượng Tử, là cháu nội bảo bối của ông bà đây.”

Cậu nghĩ một lúc: “Hi vọng ông bà ở trên trời sẽ vui vẻ hạnh phúc.”

Vượng Tử nhận lấy ba nén hương, động tác vụng về cắm vào trong lư hương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio