Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

chương 159

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biết được đối phương không phải có ý tán tỉnh mình, Nguyễn Hạ liền vui vẻ tán ngẫu cùng với người đàn ông lạ từ phong cảnh của hải đảo cho đến văn hoá con người nơi đây. Người đàn ông này hết sức là hài hước, không để cho bầu không khí tẻ nhạt, hắn chọc cho Nguyễn Hạ cuời đến không ngậm miệng lại được. Kiến thức của hắn hết sức sâu rộng nên mọi thứ từ nhỏ nhặt đến bình thường qua miệng hắn đều trở nên rất thú vị.

“Anh là giáo viên sao?” Nguyễn Hạ hỏi.

Người đàn ông ngạc nhiên một chút, sau đó mới trả lời: “Không phải, tôi là một doanh nhân.”

“Trông có vẻ không giống lắm.”

“Chỗ nào không giống?”

“Cảm thấy vậy.”

Máy bay vừa hạ cánh dừng lại, Nguyễn Hạ liền vội vàng khởi động điện thoại, nhắn tin cho Tống Đình Thâm bằng wechat: “Em đến nơi rồi!”

“Báo đến nơi an toàn cho bạn trai à?”

Nguyễn Hạ cầm điện thoại, đứng bên cạnh người đàn ông cười nói: “Không phải bạn trai mà là chồng tôi.”

“Chồng cô quả là một người may mắn.” Người đàn ông đứng đối diện với Nguyễn Hạ nói: “Hải đảo lớn như vậy, nói không chừng chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại. Tạm biệt.”

Nguyễn Hạ nhìn hắn vẫy tay: “Tạm biệt.”

Bốn tiếng trên máy bay cũng không quá tẻ nhạt. May gặp được người thú vị, coi như một thu hoạch bất ngờ trong chuyến du lịch.

Bây giờ chưa tới hai giờ, đang là giờ nghỉ trưa, Tống Đình Thâm bật wechat lên với tốc độ rất nhanh: “Anh xem dự báo thấy tối nay hải đảo sẽ có mưa, em nhớ mang theo ô.”

Nguyễn Hạ bỗng nhiên cảm thấy việc tách nhau ra bốn, năm ngày cũng rất tốt, ít nhất cô có thể tỉnh táo, suy nghĩ thật kỹ chuyện của Tống Đình Thâm và cô. Tuy rằng khả năng rất lớn là bầu không khí lúng túng giữa bọn họ là do bản thân bộ não của cô tạo ra…

Cô không thích đi kiểm tra cảm xúc của người khác, cũng không muốn bị kiểm soát tình cảm như một kẻ ngốc.

Nếu như thích cô, cảm thấy cô thú vị vậy thì phải nói thẳng với cô. Cô không biết suy đoán lòng người khác, không muốn lại tự mình tương tư.

Nghĩ đến đây, cô không trả lời tin nhắn, cất điện thoại vào túi, theo dòng người đi xuống máy bay.

Công ty thuê xe công vụ, Nguyễn Hạ ngồi cùng cô lễ tân và bạn trai của cô ấy. Cô cảm thấy mình giống như một con kì đà vậy.

Cô lễ tân vẫn rất vui vẻ, dọc đường đi đều nói chuyện, tán ngẫu với cô: “Ông chủ lần này cũng đi đấy. Có điều ông ấy không ngồi cùng xe công vụ với chúng ta.”

Nguyễn Hạ cảm thấy rất tò mò về người đàn ông ngốc nghếch mà hào phóng này, cô hỏi: “Ông chủ cũng tới sao? Cho tới bây giờ tôi vẫn chưa bao giờ gặp ông ấy.”

Ai mà biết được câu cô vừa nói ra lại khiến cô lễ tân ngạc nhiên: “Cô chưa từng gặp ông chủ sao? Sao lại có chuyện như vậy được.”

… Chuyện như vậy sao có thể.

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Hạ, cô lễ tân mới cuống quít sửa lại lời nói: “Tôi nghĩ là cô tới công ty cũng đã được một tháng nhưng vẫn chưa gặp ông chủ nên hơi ngạc nhiên.”

“Không phải mọi người trong công ty cũng chưa từng gặp ông chủ sao? Đã bao giờ ông ấy tới công ty đâu?” Nguyễn Hạ thấy điện thoại di động trên tay có rung một chút, cô liếc mắt nhìn xuống thấy tin nhắn wechat của Tống Đình Thâm được gửi tới.

Tống Đình Thâm: “Có phải anh đã làm gì sai không?”

Dường như đối với những người đã trưởng thành, có rất nhiều điều khó có thể nói ra bằng lời. Nói chuyện trên wechat so với nói bằng lời lại dễ mở lời hơn.

Tống Đình Thâm làm sai chuyện gì sao?

Chính Nguyễn Hạ cũng không biết.

Nhưng cô biết giữa bọn họ không thể tiếp tục như vậy được.

Mọi người đều có ý thức tự bảo vệ bản thân mình, cô cũng vậy. Hiện tại cô đối với Tống Đình Thâm cũng có chút rung động, nếu thật sự cô không ngăn mình lại, cô thật sự sợ bản thân sẽ sa vào đó, mà anh thì vẫn bình tĩnh, nhàn nhã ở một bên đứng nhìn.

Chỉ tưởng tượng hình ảnh ấy thôi, cô cảm giác mình là tiểu thuyết gia viết truyện ngược tâm.

Không, cô không muốn là nữ chính trong tiểu thuyết ngược tâm, cô phải là nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình ngọt ngào.

Nghĩ tới đây, Nguyễn Hạ lập tức nhắn tin lại: “Không.”

Cô định trả lời là “Không” nhưng để trở nên cao ngạo hơn nên cô tự xoá đi và trả lời là “Có.”

Nào ngờ Tống Đình Thâm lại trả lời: “Thật sao?”

Thật cái đầu anh ấy!

Nguyễn Hạ bực mình, nhét điện thoại lại vào túi, quyết định không tiếp tục để ý đến anh nữa.

Cô thể hiện rõ ràng ra như vậy, anh vẫn còn có thể tin rằng cô không hề tức giận?

Được thôi, bọn họ thật sự không giống nhau, không nhất thiết phải nói chuyện.

Nói chuyện yêu đương mà một chút ý tứ đều không có! Cô không làm đâu! Cô sẽ tiếp tục con đường sung sướng của mình, có tiền, có sắc, có thời gian, còn có một đứa con mập mạp đáng yêu, còn Tống Đình Thâm cứ tiếp tục bình yên là bạn tốt cùng nhà của cô đi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio