Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

chương 180

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nguyễn Hạ chợt cảm thấy tinh thần thật thoải mái, nhiều tiền cũng thật là tốt, có thể từ chức bất cứ khi nào mình muốn, không giống như cô trước đây, bị lãnh đạo, đồng nghiệp, khách hàng chèn ép nhiều lúc muốn nổi giận nhưng cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, tại sao ư? Bởi cô vẫn phải tiếp tục sống, mà muốn sống tiếp lại cần đến tiền.

Có tiền là có thể là bất cứ thứ gì mình muốn.

Còn chưa đến giờ tan làm, cô đã nhận được điện thoại từ Tống Đình Thâm nói tới đón cô tan làm về.

Nguyễn Hạ có chút ngạc nhiên hỏi: “Anh không bận sao?”

Anh đã đi chơi mấy ngày liền, không khéo công việc chất đống lên thành núi, vậy mà vẫn còn có thời gian rảnh rỗi tới đón cô đi làm về.

Tống Đình Thâm cảm thân bản thân nên có chút cẩn thận, Tần Ngộ có thích Nguyễn Hạ hay không còn phải kiểm chứng nhưng cho dù khả năng có thế nào thì anh cũng không thể giả mù như vậy được nữa, hơn nữa Nguyễn Hạ cũng nộp đơn từ chức, trong mấy ngày này anh sẽ tạm gác công việc sang một bên để về nhà làm, anh nhất định phải dành thời gian để đưa đón Nguyễn Hạ đi làm mỗi ngày, để mọi người biết đến sự tồn tại của chồng cô, bằng không được một trong hai, thì anh cũng chưa chết, đừng mong có thể quang minh chính đại cướp vợ của anh, Đoạn Trì cũng vậy mà Tần Ngộ cũng vậy, anh còn chưa chết, cũng chưa ly hôn với Nguyễn Hạ, khi hai người làm gì hay nói gì cũng không nghĩ rằng Nguyễn hạ là người đã kết hôn rồi sao?

“Cũng được, mấy ngày nay anh đều rảnh, sáng sớm mai anh sẽ đưa em đi làm.”

Yêu anh.

Nguyễn Hạ tỏ ra kinh ngạc khi hiểu rõ hành động này.

Ngày hôm đó ở trên bờ biển sau khi cô và Tống Đình Thâm nói chuyện, bầu không khí có chút ngại ngùng, nói là tình nhân thì cũng không phải bởi không có cặp tình nhân nào lại thân mật kiểu như vậy, nói không thân mật thì cũng không phải, tối qua bọn họ còn ôm nhau! Tống Đình Thâm trên người chỉ cuốn mỗi một chiếc khăn tắm.

Xem ra, cho dù Tống Đình Thâm có là trực nam đi nữa thì anh vẫn theo đuổi con gái.

Đây là chuẩn bị theo đuổi cô ư, đây là một đòn tấn công sao? Cho nên mới muốn đón cô lúc cô tan làm, đưa cô đi làm.

Nguyễn Hạ có chút kích động nhẹ, cũng cảm thấy hưng phấn một chút trước đây không phải là cô không có ngời theo đuổi, chỉ có điều đây là lần đầu tiên được một vị tổng giám đốc bá đạo theo đuổi…

Tần Ngộ không được tính, hắn yêu cô nhưng cô lại không yêu hắn.

Nguyễn Hạ cố gắng giữ giọng bình tĩnh nói: “Nếu như anh không bận, vậy cũng được.”

Tống Đình Thâm căn bản không biết Nguyễn Hạ nghĩ nhiều như vậy, nói: “Anh chờ em ở bãi đậu xe, sau khi tan làm em chỉ việc đi thẳng xuống là được rồi.”

“Được.”

Nguyễn Hạ sau khi tắt điện thoại, nhìn ngón áp út đeo nhẫn kim cương của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý.

Tống Đình Thâm đã tan làm từ sớm, trợ lý Trần phát hiện ra dạo này gia đình Tống Đình Thâm thoải mái hơn, mấy hôm trước không gặp được anh, nghe mọi người nói anh đi du lịch hải đảo cùng vợ con, ngày hôm này lại còn tan làm sớm… có điều thân là trợ lý cho tổng giám đốc Tống nhung anh cảm thấy rất cao hưng, chuyện tình cảm của vợ chồng tổng giám đốc Tống ngày càng tốt, tuy làm việc rất quan trọng nhưng không có gì có thể quan trọng được bằng gia đình.

Khi Tống Đình Thâm để xe ở bãi đậu xe, còn khoảng hai mươi phút nữa Nguyễn Hạ mới tan làm, anh đến sớm một chút.

Cũng thật trùng hợp, anh vừa mới dừng xe không lâu liền nhìn thấy Tần Ngộ.

Hai người dù sao cũng quen biết nhau, Tống ĐÌnh Thâm suy nghĩ một chút vẫn quyết định chủ động xuống xe hỏi thăm Tần Ngộ một chút, anh chào: “Tổng giám đốc Tần, thật trùng hợp.”

Tần Ngộ cầm chía khoá xe trong tay, thấy Tống Đình Thâm gọi hắn, mặt có vẻ ngạc nhiên sau đó lại ôn hoà cười hỏi: “Tới đón vợ tan làm về à?”

Tống Đình Thâm gật gù trả lời: “Vâng, hôm nay cô ấy không muốn lái xe nên tôi đến đón cô ấy.”

“Thật hiếm có.” Tần Ngộ cảm khái nói: “Trong xã hội hiện nay, ai cũng bận rộn, hai người đã kết hôn mấy năm mà vẫn còn nghĩ được như vậy thật không dễ chút nào.”

Nếu như không phải các tài liệu về hắn quá là kỳ lạ, nếu như không phải Nguyễn Hạ có những biểu hiện kỳ lạ thì Tống Đình Thâm sẽ cho rằng là do anh nghĩ quá nhiều, dù sao Tần Ngộ dáng dấp như vậy đời nào lại muốn có Nguyễn Hạ được.

Đương nhiên, suy nghĩ nối tiếp suy nghĩ, ngươi như vậy quả thật rất đáng sợ, có thể che giấu hết tất cả các biểu cảm trên gương mặt của mình, mấy ai có thể làm được như vầy?

Tống Đình Thâm mỉm cười, trong mắt toàn là sủng nịch nói: “Khi tôi và cô ấy gặp nhau, cô ấy mới có hai mươi tuổi, còn quá trẻ. Sống với nhau mấy năm, tuy chúng tôi đã có con nhưng trong lòng tôi cô ấy vẫn như một đứa trẻ, cô còn trẻ như vậy mà đã lấy tôi, mọi người đều nói đấy là phúc của tôi nhưng thật ra nghĩ kỹ lại, sự nghiệp làm ăn căn bản cũng không liên quan gì đến vợ con, chùng ta đêu là những người đàn ông cố gắng hết sức vì công việc, nói cho cùng cũng chỉ là muốn cho vợ và con cái một cuộc sống tốt đẹp hơn không phải sao?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio