Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

chương 210

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bây giờ Nguyễn Hạ xem như đã hiểu rất rõ Tống Đình Thâm, có lẽ là do tuổi, có lẽ là do tình cách, anh là một người sẽ chia sẻ quá khứ của mình với người quan trọng. Giống như lần kia, anh dẫn cô về nhà, thật ra căn bản không phải là anh sợ một mình mình không thể chăm sóc Vượng Tử được. Bây giờ cô nhớ lại, e rằng anh hơi hy vọng là cô có thể hiểu thêm nhiều điều về anh.

Giống như lúc này, bọn họ đang nói chuyện yêu đương, khi không có chỗ thích hợp để đi, anh sẽ dẫn cô đến những chỗ này, nói với cô một số chuyện mà anh đã trải qua trong quá khứ.

Ý nghĩ của anh cũng vô cùng đơn giản, anh chỉ muốn nói cho cô biết, đây chính là anh, đây chính là quá khứ của anh.

"Lúc Tết đến thì anh cũng không có chỗ nào để đi, đúng lúc Tết đến, mấy cái quán ăn nhỏ này vô cùng thiếu người, cho nên tiền lương cũng cao hơn bình thường." Tống Đình Thâm mỉm cười: "Quan trọng nhất chính là bao cơm, lúc đó căng tin trường học cũng nghỉ rồi, ký túc xá chỉ còn có một mình anh."

Nguyễn Hạ hiếu kỳ: "Vậy có công việc nào mà anh chưa từng làm không?"

Tống Đình Thâm thực sự nghiêm túc suy nghĩ một lát, anh nhẹ giọng nói: "Có một năm, có một người bạn giới thiệu cho anh một công việc có tiền lương rất cao, anh không làm."

Nguyễn Hạ suy nghĩ bay xa, dò hỏi: "Không phải là trai bao chứ..."

Bây giờ dáng người hơn ba mươi tuổi của anh vẫn đang được duy trì rất tốt, vẻ ngoài rất ổn, khí chất thận trọng, mười mấy năm trước cũng không thua kém gì mấy tên lưu lượng tiểu sinh có độ hot rất cao bây giờ, rất nhiều phú bà đều thích kiểu như anh, vừa cao lại vừa đẹp trai, quan trọng nhất còn là sinh viên trường đại học có tiếng, làm cho người ta có một loại cảm giác thanh lãnh.

Trên mặt của Tống Đình Thâm vụt qua vẻ xấu hổ, về cơ bản thì anh đã ngầm thừa nhận.

Nguyễn Hạ bắt đầu cười ha hả: "Đây là sự khẳng định đối với ngoại hình của anh đó, năm đó chắc chắn anh rất đẹp trai."

Tống Đình Thâm bất đắc dĩ nói: "Anh không có đi."

"Tại sao không đi?"

"Anh sợ lỡ một bước sẽ để hận ngàn đời."

Nguyễn Hạ bị lời nói này của anh chọc cười ha ha, còn lỡ một bước để hận ngàn đời nữa chứ.

Tống Đình Thâm nhớ lại năm đó, không phải là anh không thiếu tiền, thế nhưng anh chưa hề động lòng, thậm chí dưới lời đề nghị có ý tốt của người khác, anh còn lạnh mặt, khiến cho người ta không thể nói được câu nào.

Nguyễn Hạ nghe anh nói những điều này, thật ra cô vẫn không thể nào liên hệ anh trong quá khứ và anh ở bây giờ được.

Anh không hề khuếch đại quá khứ của mình thảm đến mấy, đáng thương thế nào, giọng điệu của anh vẫn luôn rất bình tĩnh.

Sau khi hai người ra khỏi quán sủi cảo, Tống Đình Thâm lại dẫn Nguyễn Hạ đi tới những chỗ mà anh từng sinh sống. Tuy bây giờ những chỗ đó đã hoàn toàn biến dạng, không tìm được loại cảm giác như trước nữa, thế nhưng cả đường hai người nắm tay vừa nói vừa cười, quả thực thú vị hơn việc xem phim trong rạp nhiều lắm.

Anh kể cho cô nghe quá trình gây dựng sự nghiệp của mình, Nguyễn Hạ như đang nhìn một bộ phim truyền hình đặc sắc vậy.

Tống Đình Thâm nắm tay cô, thấp giọng cười nói: "Anh cho rằng người nghe anh nói những điều này, sẽ là Vượng Tử khi đã lớn."

Anh đã từng suy nghĩ, đợi đến lúc Vượng Tử lớn hơn một chút, anh sẽ chia sẻ những việc xảy ra trong quá khứ này cho cậu, tuyệt đối không hề nghĩ đến, bây giờ nghe anh nói những lời này, lại là Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ hơi ghen: "Ài, quả nhiên đối với đàn ông mà nói, người quan trọng nhất vẫn là con cái."

Tống Đình Thâm hỏi ngược lại: "Lẽ nào đối với phụ nữ mà nói, người quan trọng nhất không phải là con cái sao? Lúc nãy em đã gọi cho Vượng Tử ba bốn cuộc điện thoại, em gọi điện cho anh còn không có thường xuyên như vậy nữa."

Lúc anh nói lời này, giọng điệu cũng mang theo một chút ghen tuông.

Được rồi, hai người bọn họ, ai cũng đừng ghen trên chuyện của con cái, ai cũng giống nhau cả rồi.

...

Lúc xế chiều, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm chuẩn bị đến thăm trường học cũ. Lúc này Nguyễn Hạ mới nhớ tới, nguyên chủ và Tống Đình Thâm tốt nghiệp cùng một trường đại học. Cẩn thận nghĩ lại, nguyên chủ cũng được xem là một người học khá giỏi, cô ấy là người địa phương, điểm trúng tuyển so với người ngoài là Tống Đình Thâm sẽ thấp hơn một chút, thế nhưng không thể phủ nhận rằng, nguyên chủ ở thời đại học, quả thực đã liều mạng học tập.

Điểm này, Nguyễn Hạ tự nhận không bằng.

Tuy rằng từ lúc cấp ba thì nguyên chủ đã muốn thi vào một trường đại học địa phương tốt, bởi vì đại đa số đàn ông ưu tú đều ở trong trường đại học tốt, cô ấy muốn chọn một người có tiềm lực. Cô ấy biết rõ hoàn cảnh gia đình của mình không tốt, chỉ có thể cố gắng thêm điểm cho mình từng chút một, khuôn mặt đẹp đương nhiên cũng quan trọng, thế nhưng một cái ván cầu thích hợp và một cái hoàn cảnh tốt lại càng quan trọng hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio