Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

chương 234

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em muốn làm gì?” Tống Đình Thâm hỏi.

Nguyễn Hạ chớp mắt nhìn anh: “Em muốn mở một cửa hàng bánh ngọt, đương nhiên là không chỉ bán mỗi bánh ngọt, còn kết hợp với bán đồ uống nữa, tạo ra cửa hàng thích hợp chụp ảnh để nổi tiếng trên mang. Đúng lúc trong tay em cũng có tiền, em cảm thấy mở một cửa hàng hẳn là không thành vấn đề. Em đã sớm có ý tưởng này rồi, chẳng qua…” Cô hơi xấu hổ ho khụ một tiếng: “Lúc đó em cho rằng nhà mình sắp phá sản rồi, làm sao còn dám nghĩ đến chuyện tiêu tiền mở cửa hàng nữa. Tuy rằng hiện tại không phải phá sản nữa, nhưng em vẫn muốn để bản thân đi tìm việc làm, anh cảm thấy thế nào?”

“Có thể, có điều anh đề xuất trước khi em mở cửa hàng, bỏ ra khoảng một hai tháng đi điều tra thị trường.” Tống Đình Thâm đưa ra kinh nghiệm của bản thân lúc mới tạo nghiệp: “Còn cần chọn một địa điểm tốt để mở cửa, đương nhiên, điều quan trọng nhất là em phải xác định rõ ràng định hướng của của hàng này.”

Nếu như đi con đường gần gũi với dân thì đương nhiên phải mở cửa ở phố ăn vặt phồn hoa là thích hợp nhất, trang trí cửa hàng cũng không cần phải đặc sắt, dù sao nếu chi phí đầu vào quá cao, đi con đường gần dân vậy sẽ không có lời, trong một thời gian ngắn đừng nói đến lợi nhuận, có thể giữ vững trạng thái không lỗ vốn đã là tốt lắm rồi.

Nguyễn Hạ khiêm tốn nhận lời khuyên từ lão đại của mình: “Ừ, em biết rồi.”

Tống Đình Thâm nghĩ một lúc: “Gần công ti của chúng ta có một dãy cửa hàng, em có thể đi đến đó xem xem. Đoạn đường đó khá tốt, gần đó còn có không ít trường học và công ti, còn cách trạm tàu điện ngầm không xa nữa.”

“Nếu em mở cửa hàng ở gần công ti anh, vậy em có thể đến công ti anh bất cứ lúc nào rồi.” Nguyễn Hạ trêu chọc anh: “Vậy mỗi ngày anh đi trêu chọc mấy em gái không phải là cần đề phòng sao? Điều này không có lợi cho anh nha.”

“Em nói thật sự có lí.” Tống Đinh Thâm còn thật sự nghiêm túc gật đầu, cực kì đồng ý với những lời này của cô.

Nguyễn Hạ giận dữ: “Này!”

Tuy Nguyễn Hạ biết rằng Tống Đình Thâm không có khả năng làm ra chuyện như vậy, nhưng nghe thấy anh nói như thế, Nguyễn Hạ vẫn không khỏi xù lông lên.

“Anh vẫn nói lại câu kia, chỉ có việc đối phó với em mà anh đã không còn sức lực, càng không nói đến loại động tác có độ khó cao như chân đạp hai thuyền kia.” Tống Đình Thâm liếc nhìn cô một cái: “Cho đến lúc này, bên cạnh người anh cũng không xuất hiện quá nhiều người linh tinh, nhưng ngược lại người theo đuổi em lại không ít, người sau còn mạnh hơn người trước.”

Nguyễn Hạ: … Cô đúng là nói chuyện không nên nói mà, sao tự nhiên khi không lại đề cập đến loại chuyện này làm gì chứ?

Hơn nữa, những người kia không phải là người theo đuổi cô, đó là hoa đào của nguyên chủ.

Lúc trước Tống Đình Thâm vẫn luôn không nói một lời, cô còn tưởng rằng anh không để ý đến, hiện tại mọi thứ đều đã kết thúc rồi, xem ra anh có ý định tính sổ một lượt.

Nguyễn Hạ cười nhạt hai tiếng: “Thịt gà này còn ngon hơn cả buổi trưa.”

Tống Đình Thâm: “Không cần cố gắng đánh trống lảng. Rất gượng gạo. Anh không tính sổ đâu.”

“Cho dù là Đoàn Trì hay Tần Ngộ, em đều không hề để ý bọn họ.” Nguyễn Hạ tiến hành giải thích cho bản thân: “Em đâu có chủ động đi trêu chọc bọn họ, là tự bọn họ chủ động tiến lên. Chuyện này cũng không nên trách lên người em, anh nói có đúng hay không? Cái này cũng giống như tội phạm cướp ngân hàng vậy, chẳng lẽ lại đi trách ngân hàng nhiều tiền sao? Điều này không hợp lí rồi, cho nên anh cũng không thể trách em, không thể nói em được.”

“Anh cũng không có ý trách em.” Tống Đình Thâm bùi ngùi: “Anh chỉ là cảm thấy đáng ra anh phải lo lắng vợ mình bị người khác hơn em mới đúng. Ít nhất là nhìn vào số liệu, người tơ tưởng đến em nhiều hơn người tơ tưởng anh rất nhiều, có đúng không?”

Nguyễn Hạ sờ sờ cằm: “Anh nói thật sự có lí, em thực đúng là vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp.”

Những lời nói như vậy cô cũng chỉ có thể nói trước mặt Tống Đình Thâm, thật ra điều cô tự hào cũng chỉ có giá trị nhan sắc của nguyên chủ…

Tống Đình Thâm: “… Em có thể bớt số lần tận dụng mọi chuyện để khen bản thân mình không?”

Nguyễn Hạ cười hì hì lắc đầu: “Không thể nha.”

Thể chất của nguyên chủ hơi thiên về lạnh một chút, cho dù trong phòng có mở điều hòa ổn định nhiệt độ, Nguyễn Hạ tiến vào chăn vẫn cảm thấy chân có hơi lạnh. Hôm nay Vượng Tử không ở đây, Tống Đình Thâm cực kì hợp tình hợp lí ôm gối đầu của mình đến đây tá túc một đêm.

Tống Đình Thâm có một thói quen rất đáng yêu, anh không phân biệt giường, nhưng lại phân biệt gối.

Anh vừa nằm lên giường rồi đắp chăn lại, Nguyễn Hạ đã đặt hai chân có hơi lạnh của mình lên trên bụng anh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio