Một tháng không ngắn cũng không dài, thế nhưng nó lại trôi qua rất nhanh.
Thoáng chốc chỉ còn đúng một tuần nữa thôi là đến ngày diễn ra hôn lễ.
Trong một tuần này, ai nấy cũng đều bận bịu tới lui để chuẩn bị cho hôn lễ.
Trước ngày diễn ra hôn lễ, Thẩm Thịnh Quân cùng Thiệu Huy tạm thời không gặp mặt nhau trong vòng một ngày, ai về nhà nấy đặng hôm sau còn chuẩn bị cho lễ rước dâu.
Đêm hôm đó, Thiệu Huy trằn trọc mãi mới vào được giấc ngủ, ấy vậy mà nó lại là một cơn ác mộng.
Cậu mơ thấy kết cục của bản thân ở kiếp trước, bị thanh tra cảnh sát nả súng vào đầu chết.
Dù thời gian trôi qua bao lâu cũng vẫn như vậy, cậu không thể nào quên được cảm giác khi bị đạn bắn xuyên qua đầu.
Chỉ là giấc mơ không chỉ đến đây là kết thúc, cậu lúc này giống như một người vô hình đứng giữa nhà giam nhìn cơ thể mình nằm giữa sàn nhà lạnh tanh.
Thanh tra cảnh sát đứng đó nhìn cái xác trên sàn với nét mặt lạnh tạnh, qua một lúc sau mới có một vài người tiến đến ý định mang xác cậu đi tiêu hủy.
Đúng vào thời điểm này, cánh cửa nhà giam bất ngờ bị đạp mạnh, bản lề bởi vì lực đạo quá lớn mà bung ra.
Tiến vào là một đám người mặc quân phục, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn có một vết sẹo dài ngay giữa mắt trái.
Thiệu Huy nhận ra người này, là Thẩm Thịnh Quân! Kiếp trước sau khi cậu chết hắn đã từng đến nhà giam này sao?
Vị cảnh sát viên kinh hãi nhìn hắn: "Thượng...!thượng tướng, sao ngài lại..."
Không quan tâm đến gã, hắn đi thẳng về phía "cậu" hai mắt tràn ngập tia máu, ngồi xuống ôm thân xác đang dần mất đi hơi ấm của "cậu" vào lòng.
["Cậu" chỉ Thiệu Huy ở kiếp trước]
Thẩm Thịnh Quân cúi đầu xuống, giọng run run thì thầm bên tai "cậu" gọi.
"Th...Thiệu Huy, A Huy của tôi."
Hắn đau thương ôm lấy thân xác "cậu", khóe mắt hơi đỏ lên, dù vậy, hắn vẫn không rơi lấy một giọt lệ.
Bất ngờ, Thẩm Thịnh Quân quay sang nhìn về phía cảnh sát bằng ánh mắt thù địch.
Sự biến hóa cảm xúc bất ngờ của hắn khiến cho Thiệu Huy không khỏi bất ngờ, một người có thể từ đau thương nhanh chóng trở thành thù hận dễ dàng đến vậy sao?
“Giết!” Giọng nói hắn trầm đến cực điểm, gương mặt chứa đầy sát ý ra lệnh cho những người quân nhân khác đứng ở phía sau mình xông lên xử lí tất cả những người có mặt tại đây.
Về phần kẻ đã ra tay bắn phát súng ấy...
Trước khi gã hoàn toàn chết, Thẩm Thịnh Quân tốt bụng cho gã thử nếm trải cảm giác thế nào là bị đạn bắn xuyên qua đầu, giống như cách gã đã làm với "cậu".
"Báo cáo thượng tướng, toàn bộ đều đã bị giết sạch." Căn phòng tràn ngập huyết tinh, xung quanh đều là mùi máu tươi hiển nhiên là đang chứng minh cho lời báo cáo của cấp dưới.
Thẩm Thịnh Quân gật đầu, sau đó liền bế "cậu" rời đi.
Có lẽ bọn người ở đây đều sợ hãi hắn nên đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng về phía hắn.
Thế nhưng Thiệu Huy lại là một kẻ ngoài cuộc, hoàn toàn có thể nhìn thấy hai cánh tay hắn đang run lên từng cơn.
Là do cái chết của cậu khiến hắn khó lòng chấp nhận chăng?
Không phải Thiệu Huy đang tự mình đa tình, nhưng dựa theo lời nói Thẩm Thịnh Quân từng nói với mình, bản thân hắn từng đơn phương cậu từ lần gặp thuở bé.
Sau cùng, trước khi bản thân cậu tỉnh dậy khỏi giấc mộng, cậu chỉ kịp nghe thấy giọng nói hắn khàn khàn bên tai.
“Anh đưa em về nhà, về đến nhà rồi sẽ không có ai có thể làm tổn thương em, yên tâm mà ngủ nhé bé ngoan...”
Nghe đến đây, Thiệu Huy giật mình choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Cậu ngồi bật dậy, thẩn thờ nhìn về phía chiếc gương lớn trong phòng đang phản chiếu hình bóng mình.
"Gì đây?" Cậu đưa tay lên chạm ngay dưới mắt mình, nơi đó hoàn toàn ướt đẫm nước mắt.
Vậy là cậu đã khóc sao? Cũng chẳng biết giấc mơ đó rốt cuộc có phải diễn biến tiếp theo sau khi cậu chết ở kiếp trước hay không nữa.
Vào đúng lúc này, tiếng gõ cửa lại bất ngờ vang lên, hẳn là bác quản gia lên gọi cậu thức dậy chuẩn bị cho hôn lễ.
Thiệu Huy nhanh chóng dùng tay lau đi nước mắt còn đọng lại hòng che giấu việc bản thân vừa mới khóc, lại không hề hay biết rằng, chính hành động này của cậu càng khiến cho mắt cậu trở nên đỏ hơn, nhìn vào liền có thể nhận ra ngay.
"Vào đi ạ."
Người bên ngoài nghe thấy thế liền tiến vào, cậu cứ ngỡ sẽ là quản gia, nhưng không ngờ người tiến vào đây lại là Chu Chí Tâm.
Thiệu Huy mỉm cười nhìn y hỏi: "Chú Tâm, chú tìm cháu có chuyện gì sao?"
"Không có gì, chú chỉ muốn lên chúc mừng con." Tinh ý để ý đến đôi mắt đang đỏ ửng của cậu, y hỏi: "Con khóc sao?"
Cậu hoảng loạn chối bỏ: "A dạ, con đâu có."
Chu Chí Tâm đương nhiên không tin, y mỉm cười tiến lại gần dịu dàng đặt tay lên mặt cậu nói: "Dù chú không biết vì sao con lại khóc, thế nhưng hãy vui lên, vì hôm nay là ngày vui của con mà."
Thiệu Huy thật lòng của không muốn, tất cả đều do giấc mơ đó, nó khiến nước mắt cậu bất giác rơi ra không ngừng.
"Vâng, con biết rồi thưa chú."
Sau đó cậu lại nhìn đến trang phục lúc này của Chu Chí Tâm, mọi người lúc này hẳn là đều đã sửa soạn xong hết rồi nhỉ? Tại sao đến giờ y vẫn giữ nguyên thường phục thế này, hơn nữa bộ đồ lại còn có phần hơi rộng so với tổng thể của y.
"Chú không thay đồ sao ạ?"
Nghe cậu hỏi vậy, y bất giác đưa tay đặt lên trên bụng mình sao đó nở một nụ cười hối lỗi nói: "Chú có chút không tiện, xin lỗi vì không thể đến dự hôn lễ của con."
"Không sao đâu ạ, chú không khỏe mà, sao con có thể trách chú được."
"Vậy chú ra ngoài trước, cháu tranh thử sửa soạn gì đi nhé, cũng sắp đến giờ rồi."
"Vâng, cháu biết rồi ạ."