Thiệu Huy theo chân Hoàng Trường Giang bước chân vào sảnh lớn tập đoàn, vẻ mặt chứa đầy sự tự tin cùng khí chất không thua kém ông là bao.
Nhân viên trong công ty xếp thành hai hàng đứng hai bên sảnh vừa nhìn thấy cậu xuất hiện thì xì xào bàn luận không thôi, một số thắc mắc không biết cậu là ai lại đi cùng với ngài chủ tịch bước chân vào công ty, số còn lại thì bàn luận về vẻ ngoài đẹp trai tuấn tú chẳng thua kém gì mình tinh của cậu.
Đây cũng không phải lần đầu tiên cậu bị nhiều người chú ý đến như vậy, không nói đến lần bị ném trứng thúi chọi đá vào người ở kiếp trước, thời còn đi học chỉ cần cậu xuất hiện ở chỗ nào thì chỗ nấy chắc chắn sẽ trở nên đông nghẹt người.
Nhưng âm thanh bàn luận tại sảnh dường như không có ý định suy giảm mà ngày một lớn khiến cậu theo đó khó chịu, quy tắc trong công ty đặt ra đấy để trưng hay sao mà bọn họ cứ đứng ở đây bàn tán mãi thế không biết, sao còn chưa chịu đi làm việc?
Ông nội rất ít khi đến công ty, phần lớn khối công việc đều được ông xử lí tại nhà nhưng mỗi lần ông đến thì y như rằng tất cả các nhân viên có chức vụ trong công ty đều phải tập trung tại sảnh để chào hỏi, điều đó tất nhiên cậu biết.
Cơ mà chẳng phải chỉ cần chào hỏi xong rồi liền trở về vị trí làm việc của mình hay sao?
Song, giọng nói ông lúc này lại vang lên như một lời giải đáp cho mọi thắc mắc của cậu.
"Xin giới thiệu với tất cả mọi người đây là Hoàng Thiệu Huy - cháu trai độc nhất của tôi, từ ngày hôm nay cháu sẽ tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn." Dứt lời là một tràn vỗ tay của những người có mặt tại sảnh, đợi cho đến khi tiếng vỗ tay kết thúc ông mới nói tiếp: "Tuổi cháu nó vẫn còn trẻ nên sẽ không trách khỏi việc xảy ra sai sót, trong tương lai dù sao thằng bé cũng phải phụ giúp tôi đảm đương quản lí tập đoàn này nên bây giờ cháu ấy đến để tập làm quen dần với môi trường làm việc.
Nếu có gì không hài lòng mọi người cứ trực tiếp nói chuyện với tôi, tôi đều sẽ lắng nghe, mong rằng mọi người sẽ thật hòa thuận với nhau."
Lúc này cậu mới ngộ ra, hóa ra là đang nhân cơ hội này để giới thiệu thận phận của cậu.
Không chỉ có thế, ông còn đang ngấm ngầm bảo vệ cậu trước các nguyên lão cổ đông trong công ty cũng như thừa nhận thân phận người thừa kế của cậu trong tương lai.
Cậu hướng tất cả mọi người lễ phép cúi đầu chào hỏi: "Chào mọi người tôi là Thiệu Huy, những ngày sắp tới tôi mong rằng chúng ta sẽ cùng nhau làm việc thật hiệu quả nhé!"
Các nhân viên thay phiên nhau vỗ tay một cách nồng nhiệt, có một vị sếp vừa đẹp trai vừa hiền lành như vậy ai lại không chào đón cho được.
Nhưng đó là bây giờ, trong tương lai chắc là sẽ có nhiều người phải khóc than với trình độ bắt bẽ của chàng trai này đây.
Các nguyên lão khác trong công ty cũng không có ý kiến gì đối với sự xuất hiện của cậu, nếu cậu thực sự có năng lực giúp tập đoàn phát triển họ chắc chắc sẽ hoan nghênh cậu đến đây làm việc, cho dù có cậu hay không thì tiền cũng sẽ như bình thường vào túi họ mà thôi, quan tâm làm chi mấy việc cỏn con này.
Việc bàn giao công việc diễn ra hết sức thuận lợi, chỉ mất nửa ngày Thiệu Huy đã có thể an vị ngôi trên ghế tổng giám đốc.
Cậu thoải mái ngã lưng vào ghế dựa, cầm trên tay tấm bảng có khắc tên mình cười một cách thích thú.
Ây chà, chuyện mới sáng rầm rộ như vậy, không biết khi nào sẽ đến được tay người cha cực phẩm cùng đứa em trai quý hóa của cậu đây?
Nghe xong tin tức này, chắc hẳn họ sẽ sốc lắm nhỉ? Nhất là cha, bị chính đứa con trai ruột của mình cướp mất quyền thừa kế, không biết ông sẽ có cảm nghĩ gì?
Ước chừng không lâu nữa đâu, cả hai người họ sẽ đến tận cửa để tìm cậu.
Đến khi đó chắc chắn sẽ lại có thêm một màn kịch hay để xem.
Càng nghĩ đến cậu càng cảm thấy hứng thú không thôi, khóe môi cong lên cười không ngớt.
Trong khi Thiệu Huy vẫn còn đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ đầy thú vị của mình, cửa văn phòng bỗng vang lên hai tiếng "cốc cốc" kèm theo đó là giọng nói của Chu Chí Thiên.
"Tổng giám đốc Huy, tôi có thể vào không ạ?"
Thiệu Huy thôi nở nụ cười, tay luống cuống đặt lại bản tên lên trên bàn, điều chỉnh lại thành tư thế ngồi thẳng lưng, ho lên vài tiếng nói: "Vào đi."
Chu Chí Thiên nghe vậy liền mở cửa bước vào, trên tay là một chồng tài liệu lớn đem đến đặt lên trên bàn làm việc cậu.
Cậu hoang mang hỏi: "Đ-đây là gì vậy?"
Anh đưa tay lên điều chỉnh lại cà vạt của mình trịnh trọng nói: "Trước tiên, cho phép tôi tự giới thiệu bản thân mình trước.
Tôi tên là Chu Chí Thiên, sau này sẽ là thư ký riêng cho ngài, có điều gì thắc mắc hoặc không hiểu ngài cứ việc tìm đến tôi." Nói xong anh liếc nhìn đến chồng tài liệu lớn vừa được để trên bàn nói: "Còn đây là thống kê doanh thu của những quý vừa rồi, chủ tịch yêu cầu tôi mang đến để ngài xem qua."
Mắt Thiệu Huy giựt giựt nhìn chồng tài liệu nói: "Nhiều đến như vậy?"
Anh gật đầu, sau đó lại bổ sung: "Thật ra đây chỉ mới là một phần, tôi định đợi đến khi ngày xem xong hết chúng sẽ mang phần còn lại đến.
Nhưng nếu ngài cần thì tôi có thể đem đến ngay bây giờ."
Cậu vội vàng xua tay từ chối: "Không cần, để sau đi." Đùa à, nhiêu đây thôi cũng đủ mệt lắm rồi.
Lại còn muốn mang đến thêm, tính đè chết cậu hay gì?
"Vậy tôi xin phép ra ngoài tiếp tục làm việc, ngài cần gì cứ việc gọi, tôi ở ngay bên ngoài."
"Được."
Nơi làm việc của Chu Chí Thiên được đặt ngay trước cửa phòng làm việc cậu, chỉ cần cậu mở cửa ra liền có thể thấy được bàn làm việc của anh, việc cho xây dựng cấu trúc như vậy chủ yếu vì muốn thư ký luôn ở bên cạnh phụ giúp cấp trên mỗi khi cần để cả hai cùng nhau làm việc một cách hiệu quả nhất.
Giờ nhìn đống tài liệu trước mắt mình, Thiệu Huy chỉ biết thở dài, đọc hết mấy cái này đến khi nào mới xong được đây?
...
Thẩm Thịnh Quân đậu xe trước cổng nhà họ Hoàng từ sáng sớm đến tận trưa trời trưa trật vẫn chưa thấy người mình ngày nhớ đêm mong bước ra, trong lòng không khỏi lấy làm lạ.
Đáng lẽ ra em ấy từ sớm đã phải rời nhà và đến công ty rồi chứ? Tại sao đến tận bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?
Đúng lúc này, một cậu thiếu niên trẻ xinh đẹp từ đâu không biết bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh xe hắn.
Cậu ta khom người xuống nhỏ nhẹ nhìn hắn hỏi: "Xin hỏi anh có cần giúp gì không? Tôi thấy anh đậu ở đây cũng lâu rồi, xe có trục trặc gì à?"
Hắn nhận ra người này, là Hoàng Thành Long kẻ đã khiến người hắn thương phải chết trong sự oan ức ở kiếp trước.
Hắn bỗng nổi lên một tia sát ý, muốn ở ngay tại thời điểm này giết chết cậu ta để có thể trả thù cho em ấy thêm một lần.
Nhưng không được, hắn vẫn phải kiềm chế.
Ở kiếp này em ấy vẫn còn sống, có muốn trả thù thì cũng nên để chính tay em ấy tự mình ra tay, hắn chỉ cần ở một bên giúp em ấy thu dọn hậu họa về sau là được.
Thấy người trong xe không hề có ý trả lời, bản thân lại còn bị hắn nhìn bằng ánh mắt như muốn giết người đến nơi khiến cho Hoàng Thành Long cảm thấy khó chịu.
Trong đầu không ngừng chất vấn hệ thống.
[, chẳng phải cậu nói hắn chính là bánh xe dự phòng của tôi hay sao? Sao bây giờ lại đối xử với tôi như vậy?]
cũng không rõ lí do, đang lúc muốn lên tiếng an ủi kí chủ nó lại như có như không cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Thịnh Quân đang nhìn đến mình, gương mặt thoáng chốc trở nên vừa điên cuồng vừa vặn vẹo khiến nó không ngừng run sợ.
Là ảo giác của nó thôi phải không?
Sao, sao một nhân vật lót đường bình thường như hắn lại có thể nhìn thấy nó được kia chứ?
Đúng vậy, chắc chắn chỉ là ảo giác.
Mà cho dù có nhìn thấy được thì đã sao? Nó là một hệ thống cao cấp, một con người thấp kém như hắn làm sao có thể so sánh được với nó.
Trong nháy mắt độ tự tin của nó tăng vọt, khác hẳn với sự run sợ hèn nhát vừa nãy.
lên tiếng chấn an kí chủ của mình: [Có lẽ Thẩm Thịnh Quân đã bị OOC, cậu tạm thời đừng tiếp xúc với hắn, chờ tôi tìm cách xử lí trước đã.]
Hoàng Thành Long lo lắng hỏi: [OOC? Thế có gây nguy hiểm gì cho tôi trong quá trình làm nhiệm vụ không?]
đắc ý nói: [Chắc chắn là không rồi, một hàng bị lỗi như hắn còn có thể làm gì được cậu đây? Giết cậu rồi, thế giới nhất định sẽ bị sụp đổ, tình tiết truyện chắc chắn sẽ không để hắn có khả năng đó.]
Hoàng Thành Long: [Vậy thì tôi an tâm rồi.]
Cậu ta vốn đã khó chịu vì hắn không trả lời mình, cộng thêm việc biết hắn bị OOC nên không chút e ngại mà tỏ vẻ chán ghét.
"Không trả lời thì thôi có cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó hay không? Đồ thần kinh!" Mắng xong cậu ta liền nghe theo lời hệ thống rời đi ngay, tránh phải dây dưa nhiều với kẻ này.
Cậu ta rời đi mà chẳng hề hay biết ánh mắt Thẩm Thịnh Quân vẫn luôn dán chặt về phía mình, hay chính xác hơn là hệ thống nằm trong đầu cậu ta, hắn nhìn nó với bằng cặp mắt hệt như dã thú ngắm nhìn con mồi của mình vậy.
Khóe miệng hắn dần cong lên thành hình vòng cung, lại tìm thấy mày rồi, con sâu bọ chết tiệt!