Két——
Tài xế thắng gấp lại, bánh xe ma sát với mặt đất, phát ra tiếng chói tai, mùi khét lan tỏa trong không trung.
Xe tải dừng lại sít sao, Phần Kiều theo quán tính vẫn bị văng ra xa.
Cơ thể bị văng một cú mạnh, đầu óc Phần Kiều không còn tỉnh táo, cảm thấy như đang lang thang trong cõi mơ. Tay chân bị chà xát với mặt đường, nhưng cô không thấy cảm thấy đau đớn, cũng không thể nhúc nhích. Cô mở to hai mắt, nước mắt vô thức tràn ra khỏi khóe mắt.
Tài xế nhảy xuống, vỗ nhẹ vào vai Phần Kiều, giọng nói vô cùng sợ hãi: “Cháu có sao không, có nghe chú nói gì không?”
Cổ họng Phần Kiều khô khốc, không nói được câu nào, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. Cô khó khăn gật nhẹ đầu.
Tài xế là một người đàn ông trung niên hơn ba mươi tuổi, run rẩy gọi xe cấp cứu. Đôi mắt ông đỏ hoe, còn hơi tức giận.
“Rõ ràng vẫn còn đèn xanh, cháu lại băng qua đường, cháu muốn chết hả maf đâm đầu ra trước đầu xe, xúi quẩy quá......”
Phần Kiều choáng váng mặt mày, nghe một hồi mới nghe được là ông ấy đang mắng mình, sau đó lại nghe ai nói là cố chịu thêm chút nữa, thoáng nghe mẹ Hạ Hào bảo cô là đứa nhỏ thông minh, rồi chợt thấy Hạ Hào đặt môn viên ô mai gói giấy kiếng vào lòng bàn tay cô… Cả thế giới như xới tung lên.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, mọi người đang tan làm về nhà. Dòng xe ở trục đường chính đổ về rất nhiều, đường đi nhanh chóng bị kẹt cứng.
......
“Cố tổng, phía trước hình như bị kẹt xe rồi” – Tài xế quay đầu lại báo cho Cố Diễn.
Thật tình, trợ lý Lương Đặc đành mở iPad lên để xác nhận lịch trình, bảy giờ Cố Diễn phải chủ trì một hội nghị, chưa đến bốn mươi phút nữa là bắt đầu mà bây giờ họ còn mắc kẹt ở đây không nhúc nhích gì được. Phải khẩn trương tìm cách thôi.
“Tôi xuống xe xem thử tình hình như thế nào” – Lương Đặc xin chỉ thị của Cố Diễn.
“Ừ.” – Cố Diễn trả lời bằng giọng mũi, anh vẫn chưa hết cảm. Anh ngẩng đầu lên, bóp bóp sống mũi.
Rất nhanh sau đó, Lương Đặc đã trở lại, báo tin qua cửa xe cho Cố Diễn: “Cố tổng, phía trước có tai nạn giao thông, bởi vì có người bị thương không thể di chuyển được nên đang đợi xe cấp cứu, vì vậy tạm thời kẹt xe rồi. Tôi sẽ gọi xe, còn một đường khác, anh có thể đến công ty trước bảy giờ”
Cố Diễn gật đầu, Lương Đặc vội vàng mở cửa, đón lấy chiếc cặp của anh
Chiếc xe Lương Đặc gọi vừa rẽ sang hướng khác, vừa khéo đi ngang qua vụ tai nạn. Mọi người đã đứng vây quanh thành một vòng, Cố Diễn vội vàng nghiêng đầu nhìn lướt qua.
Lương Đặc còn tưởng Cố Diễn tò mò, mới nói vài câu: “Người bị thương hình như là học sinh của trường trung học trực thuộc đại học Vân Nam, có mặc đồng phục trường, là một cô bé rất xinh đẹp. Nghe nói là cố ý vượt đèn đỏ, có khuynh hướng tự sát” – Lương Đặc lắc đầu
“Đứa nhỏ này, không biết vì sao lại nghĩ quẩn như vậy......”
“Bao nhiêu tuổi? Tên gì?” – Không biết vì sao khi nghe Lương Đặc nói như vậy, Cố Diễn vô thức nhớ đến cô bé đó.
“Mười sáu, mười bảy tuổi gì đó... Đến bây giờ vẫn chưa liên hệ được người nhà.”
Cố Diễn đột nhiên xoay người, xuống xe. “Này, Cố tổng!” – Đến khi Lương Đặc kịp phản ứng thì Cố Diễn đã chạy đến đám người.
Lương Đặc tuy không biết lí do, nhưng vẫn đuổi theo, mở đường cho anh
“Cảm phiền cho chúng tôi qua.. Cảm phiền nhường đường một chút...”
Còn chưa vào được bên trong, Cố Diễn đã thoáng thấy một người sõng soài trên mặt đất, đôi mắt cô bé vẫn xinh đẹp như ngày nào, lẳng lặng nhìn vào không trung, đôi chân còn run bần bật.
Trong nháy mắt, một cảnh tượng nửa năm trước dừng lại trước mắt Cố Diễn, người đàn ông đó cũng nằm im trên mặt đất, lồng ngực trúng đạn cũng run rẩy, máu chảy đầm đìa. Đôi mắt ông nhìn vào không trung, ngập tràn vẻ luyến tiếc.
Cái chết của ông ấy không phải là lỗi của anh, anh biết
Nhưng trong vụ bắt cóc, chỉ có anh còn sống sót, ở trong mắt người khác, điều đó chính là một sai lầm.
Trí nhớ của Cố Diễn rất khác thường. Đến bây giờ, giữa bao nhiêu cuộc làm ăn anh vẫn nhớ về người đàn ông trong một lần hợp tác nọ, nhớ vẻ mặt hạnh phúc của người đó khi nói về gia đình mình, ông ấy nói mình có một cô công chúa bé nhỏ đáng yêu, nghĩ đến việc sau này con bé phải lấy chồng, ông thật sự không nỡ.
Trong mấy ngày bị nhốt, mặc dù tay chân đều bị trói, đầu óc đã mê man, nhưng ông vẫn rất thản nhiên.
“Sống chết có số, tôi không sợ. Tôi chỉ không yên tâm về đứa con gái nhỏ của tôi, nó còn nhỏ như vậy…….”. Chỉ khi nói câu đó, anh mới nghe giọng nói ông nghẹn ngào.
Cố Diễn chưa bao giờ thương cảm ai bao giờ, nhưng ngay trong lúc này, anh đã mơ hồ đưa ra một quyết định.
......
“Chúng tôi vừa mới kiểm tra qua, ngoại trừ một chấn động nhỏ ở não và trầy da bên ngoài thì không có trở ngại gì cả, coi như trong cái rủi có cái may. Vài ngày tiếp theo bệnh nhân cần ở lại quan sát vài ngày, cần phải chú ý, không được vận động quá sức”
Cố Diễn ghi nhớ từng cái một, nói cảm ơn bác sĩ một lần nữa. Bác sĩ phát hoảng, liên tục xua tay: “Không cần cảm ơn gì cả, đây chính là nhiệm vụ của chúng tôi”
Hai tai Phần Kiều ù ù, đầu óc mê man, cô cố gắng mở mắt, đập vào mắt là một bó hoa hướng dương vàng rực, được trồng trong một chậu hoa rất đẹp, đặt ở đầu giường.
Dịch truyền chậm chạp chảy xuống, từng giọt từng giọt truyền vào người cô. Cả người cô đau đớn, chỗ trầy vẫn còn đau rát
“Tỉnh rồi à?” – Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng vẫn nghe rất rõ. Mặc dù tai vẫn bị ù, nhưng vẫn nghe được rõ ràng từng chữ.
Cô ngẩng đầu, Phần Kiều vẫn nhớ rõ, người trước mắt là cậu của Hạ Hào.
Sao cô lại ở đây? Vì sao anh lại ở bên cạnh cô? Đầu Phần Kiều rất đau, cô không nghĩ được cái gì cả.
“Anh......” – Lời vừa thốt ra, Phần Kiều mới phát hiện giọng mình khàn đặc, có lẽ anh không thể nghe rõ, cô cũng im lặng, không nói nữa.
“Có lẽ chúng ta nên làm quen lại một lần nữa, Phần Kiều.” Cố Diễn vuốt tóc cô thẳng thớm lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tôi là Cố Diễn, là bạn tốt của ba em”
Bạn của ba?
Phần Kiều cố gắng mở to mắt hơn nữa, cô không nhớ liệu hồi còn sống ba có nhắc đến người bạn này không.
“Tôi và ba em là bạn tốt của nhau, nếu em đồng ý, tôi sẽ giành quyền giám hộ từ phía mẹ em và đưa em đi, bắt đầu một cuộc sống mới. Em có đồng ý không, Phần Kiều?” – Cố Diễn nói rõ ràng từng tiếng
Ánh mắt của anh rất có sức thuyết phục, Phần Kiều quay đầu đi: “Làm sao tôi biết điều anh nói là thật?”
Giọng Phần Kiều nhỏ xíu, lời nói như bị nhốt trong miệng, nhưng Cố Diễn vẫn nghe rõ.
Một sợi dây chuyền thiên thần bằng pha lê trượt từ lòng bàn tay Cố Diễn, vừa vặn dừng lại trước mắt Phần Kiều.
Đây là sợi dây chuyền của ba cô!
Phần Kiều hết sức kinh ngạc, quay đầu lại, nói: “Vì sao anh có sợi dây chuyền này?”
“Ba em giao nó cho tôi” – Cố Diễn điềm nhiên như không.
Thực ra đó là vật sau khi cảnh sát điều tra hiện trường xong trả lại cho anh, nó bị rơi lúc ba Phần Kiều bị trúng đạn.
Mỗi lần nhìn thấy sợi dây chuyền đáng yêu, đối lập hoàn toàn với hình tượng của mình, Cố Diễn cảm thấy nó có lẽ có ý nghĩa đặc biệt đối với mình.
Phần Kiều cay cay sống mũi.
“Đây là quà tôi tặng cho ba.”
Lần cuối cùng Phần Kiều thấy ba là lúc vết thương trên ngực ông đã được rửa sạch, khâu lại, được thay bộ quần áo mới. Khuôn mặt ông đã được rửa ráy sạch sẽ. Cô chỉ nhớ mình đã khóc đến mờ mịt, đoạn kí ức đó đau khổ quá mức, cô đã ép mình quên đi.
Cô không nhớ rõ rốt cuộc hôm đó ba có mang vòng cổ không?
“Có thể trả lại cho tôi không?” – Phần Kiều mở to hai mắt, khẩn cầu
Đối diện với đôi mắt long lanh đó, Cố Diễn không chịu được, không cần phải như vậy, anh cũng đồng ý rồi.
Cô nhận lại sợi chuyền, cô lập tức vùng vẫy. Cố Diễn vội vàng nhấn vai cô xuống: “Đừng lộn xộn nữa”
“Tôi chỉ muốn đeo nó lên” – Phần Kiều bất lực.
“Nhúc nhích chỉ làm vết thương đau hơn thôi, để tôi giúp em” – Cố Diễn vừa nói xong, cúi người xuống, đeo dây chuyền giúp Phần Kiều.
Khóa dây chuyền có chút phức tạp, Cố Diễn ít khi nào đụng vào mấy thứ này, nên tốn thời gian một chút. Khuôn mặt Cố Diễn sát lại gần, đôi mắt hai mí của anh rất đẹp, sống mũi thẳng tắp, ánh mắt đang rất tập trung.
“Nếu sau này anh hối hận, anh lại bỏ mặc tôi sao?” – Phần Kiều đột nhiên lên tiếng.
Cố Diễn vừa mới cài dây chuyền xong, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Phần Kiều, anh không thể diễn tả nó như thế nào, nó như một hồ nước, có thăm dò, có sợ hãi, còn có rất nhiều điều không nói nên lời. Anh bỗng dưng nhận ra rằng, trên thế gian này thật sự có đôi mắt biết nói.
“Sẽ không.” – Cố Diễn đáp.
Phần Kiều im lặng rất lâu, sau một hồi lâu, cô mở miệng.
“Tôi đồng ý.”
......
Phần Kiều ở lại bệnh viện năm ngày.
Cố Diễn thật sự rất bận rộn, suốt năm ngày qua, anh luôn cố gắng giải quyết hết công việc một cách nhanh nhất, bảy giờ có mặt tại bệnh viện, cùng đọc sách hoặc xem TV với Phần Kiều. Đúng sáu giờ sáng, anh đến công ty.
Phần Kiều cũng dần dần quen thuộc với sự có mặt của Cố Diễn, lâu lâu cũng nói chuyện vài câu
Lúc xuất viện, dì Trương đến đón Phần Kiều.
Công việc bề bộn ở công ty, Cố Diễn không có thời gian đến, anh bảo Lương Đặc đến thu dọn hành lý. Dì Trương nhận hành lý từ tay trợ lý Lương, chào hỏi tự nhiên, hai người dường như không phải là lần đầu tiên gặp mặt, Phần Kiều khó hiểu: “Hai người thật sự mới gặp nhau lần đầu à?”
Dì Trương mỉm cười: “Dì và cậu ấy đều là người Đế Đô”. Không phủ nhận cũng không khẳng định.
Phần Kiều cũng không hỏi nhiều, nghe theo dì Trương, cố nén tò mò mà gật đầu, lên xe
Bệnh viện dần biến mất khỏi tầm mắt của Phần Kiều, bên trong xe thực sự rất im lặng. Hai tai Phần Kiều bắt đầu ù đi, đầu cũng đau âm ỉ
Có lẽ là di chứng sau tai nạn lần đó, mấy ngày nay đầu của cô luôn đau như vậy
Dì Trương thấy sắc mặt cô không được tốt, liền trấn an cô: “Nếu không thoải mái thì con ngủ một chút đi”
Phần Kiều nghe theo, nhắm mắt lại, thật ra cô không buồn ngủ, chỉ là cô không muốn người khác cảm thấy phiền phức. Nhắm mặt lại thì đầu óc lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, Phần Kiều dứt khoát vứt bỏ tất cả suy nghĩ ra sau lưng
Lúc cô mở mắt ra, Phần Kiều phát hiện hướng đi không phải về căn hộ: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Trợ lý Lương đang lái xe, mỉm cười quay lại nói: “Là nhà của Cố tổng mới mua hai ngày trước, tiểu thư sẽ rất thích”
Cố Diễn là người giám hộ của Phần Kiều, đương nhiên Lương Đặc biết được bối cảnh và hiểu rõ điểm nhạy cảm, yếu đuối của cô. Trùng hợp lúc tham gia buổi đấu giá lần trước, trong danh sách có nhà của Phần Kiều, sau khi hỏi ý kiến của Cố Diễn, anh ta đã thành công giành được ngôi nhà đó.
Quang cảnh ngoài cửa sổ càng ngày càng quen thuộc, Phần Kiều cảm nhận được trái tim mình đang đập loạn xạ.
Xe dừng lại bên ngoài cánh cổng sắt lớn được chạm khắc hoa, là nơi thân quen của Phần Kiều, trái tim cô cuối cùng đã bình ổn lại.
Cô bước xuống, dường như vì kích động mà hai chân cô run rẩy, không ai có thể biết được giờ phút này cô vui mừng như thế nào.
Cô đã về. Một lần nữa, cô đã trở về
Mũi Phần Kiều cay xè, nhưng cô không khóc.
Sân trước, vườn hoa, huyền quan, phòng khách, cô đi qua từng nơi, mỗi một tế bào như đang nhảy múa.
“Cố Diễn đâu rồi?”
Phần Kiều đột nhiên xoay người hỏi, Lương Đặc bị cô làm giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Cố tổng vẫn còn đang ở công ty”
Trong phút chốc, Phần Kiều thật sự biết ơn Cố Diễn
Cho dù khi anh nói anh sẽ đưa cô đi khỏi nơi này, cô cũng không nói một lời cảm ơn nào.