Trong sương mù trắng mờ mịt, kiếm khí ngập trời gợi lên gió xoáy vạn trượng.
Lạc Tiệm Thanh một mình một kiếm khí thế ngút trời tấn công Thiên Kình Phá Hải trận mà nhóm người Bạch Cực tạo thành. Kiếm ảnh khổng lồ mỗi khi va tới kết giới đại trận đều sẽ phát ra tiếng nổ vang trời, kết giới rung động không thôi.
Sương Phù kiếm dẫn theo sấm sét, “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” hấp thu nước sông Mộng Sát. Tia chớp bạc san bằng cả Mộng thôn, nước lũ ập tới cuốn trôi mọi thứ.
Người Mộng thôn đứng ở bảo thuyền phi hành nhìn thấy đều đau lòng quay mặt đi không nỡ nhìn.
Khi trẻ con và phụ nữ Mộng thôn lên bảo thuyền liền nhìn thấy cha và chồng mình.
Lúc phát hiện có người tới, Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử lập tức rời đi, xuyên qua sông Mộng Sát, một đường đi đến Mộng Sát Chi Địa. Nhưng hành động của Bạch Cực lại khiến Lạc Tiệm Thanh không thể không quay lại, nhưng y vẫn không thể cứu được thôn trưởng.
Lúc nãy Lạc Tiệm Thanh cố ý chọc giận Bạch Cực, luôn ám chỉ Bạch Cực ghen tị mình. Tuy Lạc Tiệm Thanh ít tiếp xúc với Bạch Cực, nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, Bạch Cực sinh ra ở Bạch gia đứng đầu Bát đại thế gia, còn là Tứ công tử dòng chính được nuông chiều từ bé, có thiên phú tu luyện, còn trẻ đã thành danh, thế nhân xưng “Huyền Thiên Tứ Kiệt”.
Người như gã ắt tâm cao khí ngạo, không chịu được khiêu khích. Lạc Tiệm Thanh đánh bậy đánh bạ lại chọt trúng tâm tư âm u không ai biết trong lòng Bạch Cực, khiến gã tức chết, nhất thời để thất thủ, Huyền Linh Tử thừa thế cứu người.
Khi Lạc Tiệm Thanh đang kéo dài thời gian với Bạch Cực, thì Huyền Linh Tử tới sông Mộng Sát đón các ngư dân ra ngoài đánh cá lên bảo thuyền phi hành, nhiệm vụ tiếp theo chính là đón những người Mộng thôn còn lại.
Tiếng khóc nức nở từ bảo thuyền truyền ra, các nàng vùi mặt vào ngực chồng, bọn nhỏ thì ngơ ngác nắm tay cha mẹ, không rõ vì sao nhà mình đột nhiên không còn.
Huyền Linh Tử không nén được tiếng thở dài, nói với con trai thôn trưởng: “Việc hôm nay là chúng ta hại các ngươi.”
Con trai thôn trưởng tuy hai mắt rưng rưng nhưng lại cắn chặt răng, không ngừng lắc đầu: “Thực sự không phải là lỗi của tiên sinh, mười năm trước nếu không nhờ hai tiên sinh tới Mộng thôn ta thì chúng ta đã chết bởi dịch bệnh rồi. Mười năm trước mọi người trong thôn đều biết hai vị tiên sinh không phải người phàm, việc này sao có thể trách tiên sinh.”
Huyền Linh Tử khẽ lắc đầu: “Nếu mười năm trước hai người chúng ta rời đi thì Mộng thôn sẽ không gặp phải đại họa này.”
Vừa dứt lời, con trai thôn trưởng còn chưa mở miệng, một người phụ nữ bên cạnh đã khàn giọng nói: “Tiên sinh không cần tự trách, nếu Thu nhi không lắm miệng… là Thu nhi nhà ta lắm miệng… hu hu hu…”
La Thu sững sờ nói: “Mẹ…”
Giờ có tự trách cũng không quay lại được, Huyền Linh Tử buông con ngươi không nói nữa. Hắn quay đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, lúc này tu sĩ áo xanh đã lấy Minh Quang Thanh Ngọc châu ra, Sương Phù kiếm và Minh Quang Thanh Ngọc châu đang tỏa sáng áp chế cả trăm người trong Thiên Kình Phá Hải trận đến không thể phản công.
Tầm mắt Huyền Linh Tử tập trung lên vết nứt trên Minh Quang Thanh Ngọc châu, sau đó bỗng phất tay áo, bảo thuyền phi hành nhanh chóng đi về phương Bắc, sau đó biến mất trong màn sương mù.
Trên sông Mộng Sát mờ mịt, tay trái Lạc Tiệm Thanh nắm Minh Quang Thanh Ngọc châu, tay phải cầm Sương Phù kiếm. Mái tóc dài đen nhánh bay múa trong gió, trên khuôn mặt tuấn mỹ dính một vệt máu, nhưng hai mắt lại rất sáng.
Lạc Tiệm Thanh chỉ thẳng kiếm: “Các ngươi chỉ biết rúc vào trong mai rùa mà không dám đối kháng với ta sao?”
Bạch Cực cắn răng, cẩn thận giữ gìn Thiên Kình Phá Hải trận.
Lạc Tiệm Thanh mỉm cười bất đắc dĩ lắc đầu: “Các ngươi nghĩ ta không phá được Thiên Kình Phá Hải trận này sao? Hay là nghĩ chỉ bằng trận pháp này là có thể kéo dài thời gian chờ viện quân tới?”
Một câu nói đã chọc rách tâm tư đám người Bạch Cực, mặt mũi họ tái mét.
Bạch Cực đúng là đang kéo dài thời gian chờ Bạch gia lão tổ đến. Bọn họ hiện giờ chỉ có thể dùng Thiên Kình Phá Hải trận để lôi kéo Lạc Tiệm Thanh không cho y rời đi, tuy nhiên nó không giúp ích được quá nhiều. Thiên Kình Phá Hải trận có lực phòng ngự Hóa Thần kỳ, nhưng không có lực công kích Hóa Thần kỳ.
Nhưng tu sĩ trẻ tuổi trước mắt này lại lấy tu vi Độ Kiếp kỳ bộc phát ra thực lực Đại Thừa hậu kỳ!
Bạch Cực miễn cưỡng ổn định cảm xúc, gã lạnh lùng nói: “Vậy ngươi phá trận pháp này của chúng ta đi. Lạc Tiệm Thanh, ta ở đây chờ ngươi, chờ ngươi tới phá Thiên Kình Phá Hải trận!”
Lạc Tiệm Thanh cong môi, nâng kiếm lao lên trước.
Lực lượng hư vô định hình trên không trung tạo ra một lốc xoáy, trời đất lập tức tối sầm lại. Lạc Tiệm Thanh dẫn linh lực vào Minh Quang Thanh Ngọc châu, sắc trời mờ tối nên đám người Bạch Cực không nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của y mà chỉ có thể nhìn đến ánh sáng từ Minh Quang Thanh Ngọc châu chiếu rọi, cảm nhận uy áp bức người.
Nhưng khi hào quang sắp cắn nuốt đất trời lại đột nhiên ngừng lại, sau đó mới tiếp tục bùng nổ.
Lạc Tiệm Thanh nhìn vết nứt trên Minh Quang Thanh Ngọc châu, đồng tử co lại, sau đó vẫn bình tĩnh rót linh lực vào. Một luồng sáng xanh từ Minh Quang Thanh Ngọc châu bắn ra đập tới Sương Phù kiếm, nhất thời tám đóa hoa chín cánh đua nở, Lạc Tiệm Thanh chỉ kiếm về trước, ầm một tiếng, Thiên Kình Phá Hải trận chấn động.
Bạch Cực vội la lên: “Phòng ngự! Phòng ngự! Hai vị thúc tổ giúp ta một tay!”
“Được!”
” Được!”
Một kiếm này chứa lực lượng cao nhất của tu sĩ Đại Thừa, Thiên Kình Phá Hải trận chấn động một khắc đồng hồ rốt cục ổn định lại.
Bạch Cực đổ mồ hôi, khi Thiên Kình Phá Hải trận đã vững vàng vận chuyển lại thì gã kích động ngẩng đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, còn chưa mở miệng nhưng khi nhìn thấy đối phương lại giật mình. Chỉ thấy thanh niên hơi híp đôi mắt phượng, môi mang ý cười, bộ dáng khoan thai như đang ngắm cảnh, y chìm vào một màu xanh lam của bầu trời.
Răng nanh đã cắn rách cả môi, Bạch Cực lộ ra vẻ dữ tợn: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi định phá trận thế nào!”
Lạc Tiệm Thanh lại cười càng tươi, hỏi ngược lại: “Vì sao ta phải phá trận?”
Bạch Cực sửng sốt: “Sao ngươi lại không muốn phá trận?”
Lúc này Lạc Tiệm Thanh không trả lời vấn đề của gã, y quay đầu nhìn về phương Bắc, nơi đó xuất hiện một bóng người mặc đồ trắng đang bay rất nhanh tới đây. Khi thấy rõ người đến Lạc Tiệm Thanh cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, y thở phào nói: “Sao rồi sư phụ?”
Huyền Linh Tử gật đầu vời y: “Mọi người đều bình an.”
Bạch Cực lúc này mới kịp phản ứng: “Ngươi đang kéo dài thời gian!”
Đúng vậy, Bạch Cực đang kéo dài thời gian chờ đám người Bạch gia lão tổ đến, chẳng lẽ Lạc Tiệm Thanh lại không?
Lạc Tiệm Thanh dứt khoát hủy Mộng thôn là vì y biết nơi này không thể ở nữa. Lúc trước Lạc Tiệm Thanh còn có chút tin tưởng với tu sĩ chính đạo, y nghĩ Thái Hoa Sơn sẽ không đến mức dùng phàm nhân làm mồi để dẫn mình ra. Nhưng đám tiểu nhân Bạch gia và Đoạn Hồn tông này thì không tin tưởng được.
Nếu đã không thể ở lại vậy thì phải tìm một chỗ ở mới cho người Mộng thôn. Vừa rồi Huyền Linh Tử đã giải quyết vấn đề này.
Sau khi xác định mọi chuyện đã ổn thỏa, Lạc Tiệm Thanh cười lạnh một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch Cực nói: “Ta chưa bao giờ muốn phá kết giới của ngươi.”
Vừa dứt lời, Lạc Tiệm Thanh nhìn về phía Huyền Linh Tử: “Đi!”
Hai người lập tức hóa thành hai luồng sáng bay sâu vào sông Mộng Sát.
Bạch Cực tức giận nói: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi đừng hòng trốn!”
Nói xong, Bạch Cực liền điều khiển Thiên Kình Phá Hải trận muốn đuổi theo. Nhưng hai vị trưởng lão Bạch gia bên cạnh lại ngăn cản gã, nghiêm túc nói: “Cực nhi, không thể hành động theo cảm tính. Chúng ta không thể thắng được Huyền Linh Tử, chúng ta vẫn nên ở đây chờ lão tổ.”
Bạch Cực lại phân tích: “Hai vị thúc tổ, nếu Huyền Linh Tử kia đã khôi phục thực lực thì hắn sẽ dẫn đồ nhi chạy trối chết như vậy sao? Hắn hoàn toàn có thể đánh chết chúng ta! Lúc này bọn họ sợ chúng ta mới nhanh chóng chạy tới Mộng Sát Chi Địa. Nếu để bọn họ vào Mộng Sát Chi Địa thì chúng ta sẽ rất khó để tìm được bọn họ!”
Bạch Cực nói rất có lý, hai vị trưởng lão Bạch gia nghĩ một lát liền đồng ý.
Hơn trăm vị tu sĩ duy trì Thiên Kình Phá Hải trận, dậm chân bay vào màn sương mù dày đặc trên sông Mộng Sát. Càng đi sâu vào sương trắng càng thêm đậm, một lát sau vươn tay đã không thấy năm ngón, chỉ có thể dùng linh thức để phân biệt vị trí của mọi người.
Sau khi bay được một trăm dặm thì một vị trưởng lão Bạch gia Độ Kiếp kỳ cau mày nói: “Chúng ta vẫn nên quay lại đi!”
Bạch Cực suy nghĩ một lát lại nói: “Đi tiếp một trăm dặm nữa!”
Mọi người tiếp tục đi một trăm dặm, vẫn là sương mù dày đặc không thể nhìn thấy gì, trong tầm mắt Bạch Cực tràn đầy một màu trắng, gã cẩn thận quan sát xung quanh, quan sát ước chừng một khắc đồng hồ mới cắn răng nói: “Chúng ta đi!”
Mọi người lập tức thở dài nhẹ nhõm chuẩn bị trở về. Nhưng ngay khi bọn họ xoay người, một giọng nói trầm thấp bất đắc dĩ vang lên trong sương mờ: “Mười năm trước ta đối mặt với Thiên Kình Phá Hải trận chỉ có thể bày mưu dẫn dắt bọn họ tách ra. Bạch Cực, nay không như xưa, lấy lực phá trận là không thể, phá trận điểm mới là chính đạo.”
Trong lòng Bạch Cực dâng lên một trận khủng hoảng, gã hô lớn: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi muốn gì!”
Chỉ nghe trong sương mù dày đặc, một giọng nói thanh lãnh vang lên: “Tiệm Thanh, phá Tốn.”
Uỳnh!
Một kiếm quang lạnh thấu xương bay đến cửa Tốn, mọi người cảm thấy dưới chân trống không, gió lớn ùa tới.
“Tiệm Thanh, phá Ly.”
Uỳnh!
Một đạo kiếm quang lại bay tới cửa Ly, tất cả mọi người bỗng cảm thấy nhiệt độ tăng cao, bắt đầu đổ mồ hôi.
Bạch Cực và mấy vị trưởng lão còn lại đều hoảng hốt, bọn họ đã lờ mờ nhận ra mình sẽ phải đối mặt với cái gì. Bọn họ không ngừng hô: “Lạc Tiệm Thanh, ngươi mau dừng tay! Nếu các ngươi động thủ ở đây chính là kết thù với Bạch gia ta, kết thù với Bát đại thế gia, ngươi dám sao!”
Dứt lời, xung quanh bỗng yên ắng lại như đang ngẫm nghĩ, nhưng lời tiếp theo vừa cất lên đã chặt đứt hi vọng cuối cùng của đám người Bạch Cực——
“Tiệm Thanh, phá Càn!”
Uỳnh!
Khi kiếm quang đảo qua cửa Càn, Thiên Kình Phá Hải trận vỡ nát, viên Ngọc Thạch trong lòng Bạch Cực cũng vỡ vụn.
Thiên Kình Phá Hải trận của Âm Cơ tuy rất khó đột phá nhưng không có nghĩa là không thể phá. Cách ngu xuẩn nhất là dùng lực phá trận, cách này này tuy đơn giản nhưng khó hiệu quả. Mà cách thông minh nhất chính là tìm ra mắt trận, sau đó phá từng mắt trận một!
Lạc Tiệm Thanh đúng là không am hiểu trận pháp, nhưng Huyền Linh Tử lại nghiên cứu trận pháp rất nhiều, chỉ là hắn không có thời gian cẩn thận quan sát Thiên Kình Phá Hải trận. Mỗi Thiên Kình Phá Hải trận đều có mắt trận khác nhau, cho nên phải cẩn thận quan sát.
Nếu đám người Bạch Cực chịu buông bỏ không cố tiến vào sông Mộng Sát, còn theo tới hai trăm dặm thì Huyền Linh Tử đã không có nhiều thời gian để quan sát như vậy. Nhưng khi đám người Bạch Cực bước vào sông Mộng Sát thì kết cục của bọn họ đã được định sẵn rồi.
Thiên Kình Phá Hải trận vỡ, hơn trăm tu sĩ đều kinh hãi.
Bạch Cực la lớn: “Lạc Tiệm Thanh!”
Đúng lúc này, phía sau gã lại hiện lên một bóng xanh, Bạch Cực lập tức quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy người nọ đang cười bất đắc dĩ nhìn gã, một thân áo xanh phất phới trong gió, Lạc Tiệm Thanh khẽ mấp máy môi. Bạch Cực nhanh chóng nắm chặt thương của mình, nhưng gã còn chưa kịp làm gì đã cảm giác ngực lạnh buốt.
Cúi đầu nhìn một đạo kiếm quang đâm xuyên qua lồng ngực mình.
Đến lúc này gã mới nghe rõ câu nói của Lạc Tiệm Thanh: “Mạng của thôn trưởng còn quan trọng hơn cái mạng của ngươi.”
Bạch Cực trợn to mắt, máu cứ thế từ mắt chảy ra, nhưng gã đã không thể nói được lời nào nữa.
Đến chết mà gã vẫn không ngờ được người trước mắt này chỉ cần tùy tiện ngưng kết ra một đạo kiếm quang, thậm chí không cần rút kiếm là có thể đưa gã xuống địa ngục.
Kế tiếp là một khung cảnh giết chóc.
Kiếm Lạc Tiệm Thanh quét qua, tất cả tu sĩ dưới Xuất Khiếu kỳ đều chết, ào ào rơi xuống nước. Bốn, năm tôn giả Đại Thừa kỳ và Độ Kiếp kỳ rít gào lao tới y, nhưng trong số những người này, tu vi cao nhất cũng chỉ là Đại Thừa hậu kỳ, Lạc Tiệm Thanh cầm thẳng Sương Phù kiếm, lấy linh lực đất trời mà “Cửu Liên Đoạt Thiên Lục” cướp được, một kiếm đã chém bay đầu một người.
Trong chớp mắt chỉ còn lại trưởng lão Bạch gia Độ Kiếp Kỳ. Trưởng lão kia sợ run rẩy, không còn sức mà cầm thương, trường thương trong tay lão rơi xuống sông Mộng Sát, bị cuốn vào bọt sóng.
Đồng tử Lạc Tiệm Thanh co lại, nâng kiếm muốn đâm tới, nhưng kiếm còn chưa hạ xuống đã thấy một đạo kiếm quang màu vàng xẹt qua trước mắt, trưởng lão kia liền tắt thở.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Huyền Linh Tử: “Sư phụ?”
Sắc mặt tôn giả áo trắng rất nghiêm trọng, hắn chậm rãi bay đến bên cạnh Lạc Tiệm Thanh, không nhịn được nâng tay lau máu bắn lên mặt y. Huyền Linh Tử nghiêm túc lau, Lạc Tiệm Thanh thì ngơ ngác nhìn hắn.
Sau một hồi Huyền Linh Tử mới nghẹn giọng thì thào hỏi: “Tiệm Thanh, hai mươi năm này ngươi đã trải qua những gì, mới có thể…”
Lạc Tiệm Thanh lập tức ngây ngẩn, y buông con ngươi nói: “Sư phụ, ngươi thấy ta giết người quá tàn nhẫn, không chút nương tay. Ngươi cảm thấy ta… không như trước kia sao?” Khóe miệng miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, nhưng trong giọng nói lại xen lẫn mất mát và run rẩy.
Huyền Linh Tử bỗng vươn tay ôm Lạc Tiệm Thanh vào trong lòng. Lạc Tiệm Thanh trợn tròn mắt ngẩn ngơ cảm nhận cái ôm ấm áp này.
“Tiệm Thanh, vi sư ở đây… sau này sẽ không để ngươi phải trải qua những việc này.”
Lạc Tiệm Thanh chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong sương mù mờ mịt, ôm chặt người còn lại duy nhất trong đời này.
Mà lúc này trong tổ đường Bạch gia, sét đánh trời quang, một tia sét từ không trung bổ xuống mái tổ đường. Người Bạch gia hoảng sợ nhanh chóng chạy tới, trong tổ đường rộng mở, ba nghìn nén hương thờ phụng một ngàn mộc bài bản mệnh, trên mỗi mộc bài đều có viết tên, tất cả đều là huyết mạch dòng chính.
Khi sấm sét đánh xuống thì hơn hai mươi mộc bài ở tầng dưới cùng vỡ nát.
Ầm! Ầm! Ầm!
Từ tầng thứ bảy một đường đi lên trên!
Toàn bộ một trăm mộc bài vỡ vụn, đến cuối cùng, một khối mộc bài nằm ở tầng thứ hai cũng vỡ nát, gia chủ đương nhiệm của Bạch gia đang đứng trong tổ đường đau đớn khóc gào: “Cực nhi!!!”
Trong vòng một ngày, tinh anh Bạch gia ngã xuống một trăm hai mươi bốn người!