Trên Hạo Minh phong, vài tòa cung điện xanh vàng rực rỡ nối nhau san sát, điểm xuyết nơi non xanh núi biếc.
Một tu sĩ trẻ tuổi mặc trường bào đen từ trên trời bay xuống, đặt chân lên quảng trường trước Chấp Pháp đường của Hạo Minh phong, nhanh chóng bước vào trong. Dọc theo đường đi, mấy đệ tử mới nhập môn đều kích động chào hỏi tu sĩ nọ, người kia cũng mỉm cười đáp lại, bộ dáng phong độ thản nhiên.
Đến khi vào cửa Chấp Pháp đường, tu sĩ trẻ tuổi bĩu môi, bất mãn thì thầm: “Sao hôm nay chỉ có ngần ấy đệ tử, không có ai trên Kim Đan kỳ?” Vừa dứt lời, hắn lại nâng chân bước vào Chấp Pháp đường.
Lúc này trong Chấp Pháp đường chỉ có hai đệ tử Kim Đan kỳ trông coi. Thấy tu sĩ trẻ tuổi, trên mặt hai người hiện lên vẻ không tình nguyện, nhưng vẫn thành thành thật thật cúi người thi lễ nói: “Lý sư huynh, ngài đã trở lại.”
Lý Tu Thần vung tay, tuy rằng muốn che giấu nhưng sự ngạo mạn trong lòng vẫn lộ ra: “Gạch bỏ hai nhiệm vụ này cho ta.”
Hai đệ tử kia lập tức gạch bỏ nhiệm vụ mà Lý Tu Thần nhận, còn mang phần thưởng đến cho hắn, đúng lúc này, Lý Tu Thần hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Cấm chế bên kia mở thêm một tầng, lúc ta vào Hạo Minh phong cũng không thấy mấy đệ tử trên Kim Đan kỳ, xảy ra chuyện gì?”
Dừng một chút, hai mắt Lý Tu Thần sáng ngời: “Chẳng lẽ Đoạn Hồn tông lại tới phá phách sao?!”
Vừa nghe xong, một đệ tử trong số đó sầm mặt lại, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Đoạn Hồn tông không tới khiêu khích, Lý sư huynh, hôm nay không có cơ hội để ngài thi thố tài năng.”
Trên mặt Lý Tu Thần hiện vẻ thất vọng, lúc này, lại nghe đệ tử kia hừ một tiếng nói: “Hơn một trăm năm trước chúng ta vào Thái Hoa Sơn cùng Lý sư huynh, không ngờ trăm năm trôi qua Lý sư huynh đã đạt tới cảnh giới Hợp Thể kỳ, vượt qua cả Mộ sư tỷ Thanh Lam phong.”
Lý Tu Thần không nhịn được hất cằm ngoác mỏ cười.
Sau đó lại nghe đệ tử kia tiếp tục nói: “Có điều gần đây Thái Hoa Sơn đề phòng như thế là vì một chuyện khác. Lý sư huynh ngài một lòng quay về Thái Hoa Sơn chắc không nghe ngóng được. Thật ra thì mấy ngày trước, có một người quay về Thái Hoa Sơn.”
Lý Tu Thần căng thẳng, theo bản năng hỏi: “Ai?”
“Y chính là… A!”
Vèo!
Một luồng sáng màu vàng xẹt qua mặt Lý Tu Thần, hắn chỉ kịp nhìn ánh mắt hoảng sợ của đệ tử Chấp Pháp đường, sau đó bị một lực lượng cường đại lôi về sau. Dù sao cũng đã là tu vi Hợp Thể kỳ, Lý Tu Thần vượt qua nỗi sợ hãi, nhanh chóng vận chuyển linh lực bắt đầu ngăn cản.
Nhưng linh lực của hắn chỉ như giọt nước nhập biển khơi, vừa thoát ra đã bị linh lực đối phương đánh tan đến không thể phản kháng!
Lý Tu Thần sợ hãi mở mắt trừng trừng, không còn bộ dáng đắc ý tiêu sái vừa rồi, hắn gào to: “Là ai! Là ai dám động võ ở Thái Hoa Sơn! Ta là đệ tử nội môn Lý Tu Thần của phong chủ Hạo Minh phong, chưởng môn đương nhiệm của Thái Hoa Sơn – Nghiễm Lăng Tử tôn giả! Ngươi dám làm vậy với rta không sợ sư phụ ta giết ngươi sao!”
Trả lời Lý Tu Thần là lực lượng càng thêm chặt lại, lực lượng này kéo Lý Tu Thần bay ngược về sau, cả người trượt dài trên đất. Hắn là Hợp Thể kỳ tu sĩ, tất nhiên da dày thịt béo, nhưng đá và cát cứ cào qua đầu hắn. Người nọ túm tóc hắn lôi đi, hắn đau đến nhe răng trợn mắt.
Chờ Lý Tu Thần bị bắt ra khỏi Chấp Pháp đường, các đệ tử còn lại trong Hạo Minh phong đều chạy tới, nhìn trọn một màn này.
Chỉ thấy sư huynh Lý Tu Thần – người bọn họ ngưỡng mộ chỉ sau Giải Tử Trạc lúc này đang bị một sợi dây thừng màu vàng trói lại, lôi đi xềnh xệch! Sợi dây tỏa ánh vàng kim, nhìn tưởng tầm thường lại khiến Lý Tu Thần như con cóc chổng vó giãy dụa lung tung.
Mọi người nhìn men theo dây thừng, lập tức đều ngẩn ngơ.
Trong mây mù mông lung như tấm lụa mỏng, một tu sĩ áo xanh đứng thẳng lưng, tay trái cầm đèn ngọc Thanh Liên, tay phải cầm thanh kiếm tỏa ánh vàng. Sợi dây trói chặt Lý Tu Thần tu sĩ này chỉ dùng một ngón tay để giữ!
Tu sĩ kia hơi rủ mắt, đôi mắt phượng lạnh lẽo vô tình, có thể nói là mi mục như vẽ, khí chất tuyệt trần.
Đám đệ tử trên Hạo Minh phong chưa bao giờ thấy người nào đẹp tới vậy, bọn họ ngơ ngác nhìn, thậm chí có sư muội vốn luôn sùng bái Lý Tu Thần sư huynh lúc này đã quên mất người này đang kéo Lý sư huynh của bọn họ, không chớp mắt nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Lý Tu Thần bị lôi khỏi mặt đất, khi dây thừng bên hông bỗng thắt chặt lại treo ngược hắn trên không thì một cảm giác hoảng sợ quen thuộc bỗng trỗi về. Hắn cứng ngắc quay đầu lại, rốt cục thấy được người đang lôi mình đi, khi nhìn thấy y, trong mắt Lý Tu Thần không phải khuôn mặt mỹ nhân trong mắt những người khác, mà là khuôn mặt của quỷ.
“Lạc Tiệm Thanh! Lạc Tiệm Thanh! Lạc Tiệm Thanh a a a a!!!”
Hơn hai mươi năm năm trước, dưới Đoạn Tình nhai đã xảy ra một chuyện mà cả đời này Lý Tu Thần muốn quên đi. Tuy hắn dùng bảo vật chế tạo một thân thể giả, thương tổn không lưu lại trên bản thể, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đau đớn.
Bảo vật này Lý Tu Thần lấy được trong một di tích, là một bảo vật tiên nhân mà chủ nhân di tích kia may mắn có được, cũng là đồ vật chắc chắn sẽ thuộc về hắn trong truyện. Bảo vật này hiếm như vậy, đương nhiên không thể bảo vệ tính mạng hai người. Lý Tu Thần lúc trước muốn Miễn Xương tôn giả đi xuống hiểm cảnh thứ chín cùng mình đã nghĩ trước là không muốn lãng phí bảo vật, không chết đương nhiên là tốt nhất. Còn mạng Miễn Xương tôn giả, Lý Tu Thần chưa từng quan tâm.
Lão chết là do thực lực không đủ, thua dưới tay người khác sao trách được hắn?
Còn những chuyện về sau thì Lý Tu Thần càng không muốn nhớ lại. Hắn không ngờ tới Lạc Tiệm Thanh sẽ nhìn ra âm mưu của mình, chậm chạp không chịu giết mình. Chưa kể thực lực Lạc Tiệm Thanh cao hơn hắn rất nhiều, hắn muốn tự sát cũng không thể.
Vì thế hắn bị Lạc Tiệm Thanh dùng Khốn Tiên Tác trói lại, va đập một đường từ cây ngô đồng tới cửa vào hiểm cảnh thứ chín.
“Lạc Tiệm Thanh! Tại sao lại là ngươi! Tại sao lại là ngươi!!!”
Đối mặt với Lý Tu Thần giận dữ, Lạc Tiệm Thanh chỉ lạnh lùng liếc một cái rồi xoay người rời đi. Lúc này đám người Nghiễm Lăng Tử tôn giả cũng đã đuổi tới, bọn họ khiếp sợ nhìn Lạc Tiệm Thanh dùng Khốn Tiên Tác trói Lý Tu Thần chuẩn bị rời đi.
Nghiễm Lăng Tử tôn giả lập tức tiến lên nói: “Tiệm Thanh, hắn là đệ tử của ta, ngươi muốn làm gì?!”
Lạc Tiệm Thanh không nói gì nâng mắt nhìn Nghiễm Lăng Tử, muốn rời đi.
Nghiễm Lăng Tử sao có thể để Lạc Tiệm Thanh bắt đệ tử ngay trước mắt mình? Gã lập tức tiến tới ngăn cản lại bị Lạc Tiệm Thanh vung Huyền Linh kiếm gạt ra.
Nhìn thanh kiếm quen thuộc này, Nghiễm Lăng Tử tôn giả nín thở, không còn ý định ra tay nữa.
Thế nhân đều biết Nghiễm Lăng Tử tôn giả của Thái Hoa Sơn từ trước đến nay khí phách hào hùng, tính tình thô lỗ, nhưng lại không biết khi gã nhìn thấy thanh kiếm trong tay Lạc Tiệm Thanh, thậm chí có chút nghẹn ngào, khàn khàn nói: “Sư bá biết từ trước đến nay ngươi không ưa đệ tử này của sư bá. Nhưng hắn dù sao cũng là đệ tử Thái Hoa Sơn, hắn cũng chưa từng trêu chọc ngươi, nếu để ngươi bắt hắn đi thì Thái Hoa Sơn đâu còn mặt mũi nào?”
Lạc Tiệm Thanh siết chặt thanh kiếm, nhìn Nghiễm Lăng Tử tôn giả thật lâu không nói gì.
Nghiễm Lăng Tử có một đôi mắt to mày rậm, thế nhưng lúc này hai mắt đã rưng rưng, do dự hồi lâu mới lấy ra mấy mảnh vỡ từ trong nạp giới: “Nếu đệ tử này không làm chuyện gì nhất định phải chết, ngươi có thể tha cho hắn không? Ở đây có mấy mảnh vỡ, chắc là… ngươi cũng cần chúng nó.”
Con ngươi Lạc Tiệm Thanh co lại, nâng tay hút lại mấy mảnh vỡ.
Mảnh vỡ màu vàng nhỏ lơ lửng trước mặt Lạc Tiệm Thanh, y nhìn từng mảnh vỡ, nghiến chặt răng, bỗng phẩy tay áo thu mảnh nhỏ vào trong nạp giới. Sau đó y nhìn về phía Nghiễm Lăng Tử, nói câu đầu tiên kể từ khi bước vào Thái Hoa Sơn: “Hắn đáng chết, nhưng hắn không thể chết được. Hắn có tác dụng, nếu ngươi không tin… sư bá, ngươi thử giết hắn xem!”
Nghiễm Lăng Tử giật mình: “Ngươi… Ngươi…”
“Ngươi không dám giết hắn, ta đây tới giết hắn!”
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau Lạc Tiệm Thanh và Lý Tu Thần vang lên, mọi người lập tức quay ra nhìn, một bóng đen như tia chớp bay tới phía sau Lý Tu Thần, dứt khoát đâm một kiếm. Sau đó…
Uỳnh ầm ầm!
Một cột sét đỏ trên bầu trời lập tức bổ xuống bóng đen kia, dù gã có tu vi Độ Kiếp kỳ cũng bị cột sét này chém một vết sâu hoắm trên cánh tay phải. Máu từ vết thương ồ ạt chảy ra, trường kiếm bị lực lượng này đánh bay, rơi xuống rừng rậm phía dưới.
Nghiễm Lăng Tử tôn giả mở to hai mắt: “Tử Trạc!!!”
Giải Tử Trạc nâng cánh tay trái không bị thương nhẹ nhàng lau máu bên khóe môi. Gã không để ý tới thương thế của mình, ngược lại ngẩng đầu nhìn Lạc Tiệm Thanh, lúc này y đang nhìn gã với vẻ phức tạp. Gian nan nặn ra một nụ cười, Giải Tử Trạc mặt mũi tái nhợt chua xót hỏi: “Đại sư huynh, tại sao trăm năm trước… ngươi không để ta làm vậy, không muốn nói cho ta biết tất cả chuyện này?”
Lạc Tiệm Thanh siết chặt ngón tay, lại không trả lời.
Ngọc Thanh Tử tôn giả nhanh chóng chữa thương cho Giải Tử Trạc, nhưng cột sét kia đã đánh nát xương tay trái của Giải Tử Trạc, cần ít nhất mười năm nghỉ ngơi điều dưỡng mới có thể khôi phục lại như ban đầu. Gã hiện tại đã có tu vi Độ Kiếp sơ kỳ, có thể đánh nát xương gã, rốt cuộc cột sét này mạnh tới nhường nào, xuất hiện quá đột ngột nên Giải Tử Trạc không thể tránh né.
Mọi người nhìn Lạc Tiệm Thanh cùng với Lý Tu Thần bị y trói lại đang nghệt cả mặt ra, rốt cuộc không thể mở miệng.
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy rõ cột sét kia, tu sĩ có tu vi cao nhất ở đây ngoại trừ Lạc Tiệm Thanh chính là Nghiễm Lăng Tử. Cột sét kia đột ngột xuất hiện, trực tiếp dùng tới sát chiêu để đánh chết Giải Tử Trạc muốn tập kích Lý Tu Thần, nếu không phải Giải Tử Trạc tránh được, cột sét này đủ để đánh Giải Tử Trạc thương nặng!
Tại sao lại xuất hiện cột sét kia?
Lý Tu Thần có gì đặc biệt?
Tại sao… Lạc Tiệm Thanh biết?
Mọi người đồng loạt hướng ánh mắt nghi ngờ tới Lạc Tiệm Thanh, người nọ chỉ bình thản liếc qua bọn họ, tầm mắt khẽ dừng lên Tả Vân Mặc và Giải Tử Trạc, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại một câu ——
“Nếu muốn biết sự thật, năm mươi năm sau, Cực Bắc Chi Địa, ta chờ các ngươi!”
Vèo!
Một luồng sáng xanh lướt qua sương mờ, Nghiễm Lăng Tử tôn giả hô to “Tiệm Thanh” rồi đuổi theo, nhưng đuổi theo mấy trăm dặm đã mất dấu. Sau khi trở lại Thái Hoa Sơn, Nghiễm Lăng Tử nhìn đồ nhi nhà mình bị thương nặng, đau lòng lại bất đắc.
Thở dài một tiếng, Nghiễm Lăng Tử hỏi: “Tử Trạc, nếu ngươi biết được chút gì đó, sao lại giấu chúng ta không chịu nói ra?”
Tu sĩ vận đồ đen lạnh lùng quật cường quay mặt đi không chịu trả lời.
Nghiễm Lăng Tử không khỏi thở dài, nhưng nhìn cánh tay trái bị thương của Giải Tử Trạc lại đành an ủi: “Biết ngươi tức giận, sư phụ cũng biết ngươi ủy khuất, nhưng chuyện này không thể tuỳ hứng được. Tiểu tử thối, ngươi thân với Đại sư huynh của ngươi nhất, chuyện gì cũng nghe y, nhưng chuyện hôm nay không phải chuyện của riêng các ngươi. Ngươi mau nói hết chuyện của Lý Tu Thần, không được bỏ sót chi tiết nào!”
Vấn đề này mãi đến một năm sau Nghiễm Lăng Tử tôn giả mới có được đáp án.
Mặc cho chư vị tôn giả Thái Hoa Sơn uy hiếp dụ dỗ, cho dù Nghiễm Lăng Tử tôn giả còn nói “Nếu ngươi không nói thì từ nay về sau sẽ không còn là đệ tử Hạo Minh phong ta nữa”, Giải Tử Trạc cũng chỉ đỏ ửng mắt, không chịu hé một chữ.
Mãi đến khi Ngọc Thanh Tử tôn giả nghiêm túc nói: “Nếu ngươi không nói, kể từ hôm nay, Thái Hoa Sơn không còn Ngọc Tiêu phong. Huyền Linh Tử không còn là thái thượng trưởng lão Thái Hoa Sơn ta, Lạc Tiệm Thanh cũng không còn là thủ đồ Thái Hoa Sơn, bọn họ không liên quan tới Thái Hoa Sơn nữa. Tuy bọn họ đã bị Hạo Tinh Tử sư huynh xoá tên khỏi danh sách đệ tử Thái Hoa Sơn, nhưng nếu ngươi vẫn không chịu nói ra sự thật, tất cả dấu vết của bọn họ trong Thái Hoa Sơn sẽ bị hủy diệt.”
Tới lúc ấy Giải Tử Trạc mới chịu nói những gì mình biết được.
Nhưng những gì Giải Tử Trạc nói ra lại càng khiến mọi người nghi hoặc ——
Vì sao Lạc Tiệm Thanh lại ghét Lý Tu Thần khi gã chỉ vừa mới gia nhập Thái Hoa Sơn?
Vấn đề này không có lời giải đáp.
Bảy, tám năm đầu các đại tông môn và Yêu tộc còn tạo áp lực với Thái Hoa Sơn, yêu cầu bọn họ giao tung tích của Lạc Tiệm Thanh ra. Nhưng Thái Hoa Sơn lại ngậm chặt miệng, không phải vì bọn họ không muốn nói ra tung tích Lạc Tiệm Thanh mà vì bọn họ không biết Lạc Tiệm Thanh mang theo Lý Tu Thần đi đâu.
Nói qua nói lại, Thái Hoa Sơn cũng chỉ có thể nói một câu ——
“Năm mươi năm sau, Lạc Tiệm Thanh sẽ xuất hiện ở Cực Bắc Chi Địa.”
Nhưng chỉ có những lời này thì đâu thể làm vừa lòng các đại năng trong thiên hạ? Nhất là Yêu tộc, Đoạn Hồn tông và Bạch gia.
Tứ Đại Yêu Tôn chỉ còn Độc Tuyệt Thiên lão, Hình Nguy đã bị Nhân tộc trộm thi triển bí pháp phế đi yêu đan từ mấy chục năm trước; Quỷ Viêm lão tổ chết trong tay Lạc Tiệm Thanh, các trưởng lão Đại Thừa kỳ còn lại cũng bị giết chỉ còn lại một người.
Thê thảm nhất chính là Bạch gia.
Trăm năm trước Bạch gia đứng đầu Bát đại thế gia, Bạch gia lão tổ đứng trong mười người thực lực cao nhất Nhân tộc. Nhưng giờ tinh anh Bạch gia ngã xuống hơn một trăm người, tu sĩ Đại Thừa kỳ, Độ Kiếp kỳ đã chết hết, tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng chỉ còn lại có mấy người ít ỏi, thậm chí cả người thừa kế gia chủ kế nhiệm của Bạch gia – Bạch Cực cũng chết thảm trong tay Lạc Tiệm Thanh!
Bạch gia đã xuống dốc, nhưng bọn họ còn có của cải bí pháp trận thuật lớn. Bọn họ hận Lạc Tiệm Thanh thấu xương, hận không thể uống máu ăn thịt y, chỉ cần có người giết được Lạc Tiệm Thanh, bọn họ chấp nhận dâng tám phần gia tài!
Dưới sự bức bách của thế lực tông môn đông đảo, Thái Hoa Sơn chỉ có thể giảm bớt giao du với bên ngoài.
Thời gian thoáng cái đã qua, đệ tử mới chiêu nạp mỗi mười năm một lần của Thái Hoa Sơn cũng không ai nghe thấy cái tên “Lạc Tiệm Thanh” nữa. Mỗi khi có người hỏi tới ngọn núi trống không giữa sáu phong Thái Hoa Sơn thì sẽ có đệ tử cũ bí bí mật mật mà nói cho người đó biết: “Đây là cấm kỵ của Thái Hoa Sơn, nhớ kĩ không được hỏi lại.”
Lạc Tiệm Thanh biến mất, truyền kỳ từng oanh động cả đại lục Huyền Thiên cũng không ai bàn lại. Có người nói từng gặp Lạc Tiệm Thanh ở Mão Già chi địa, Yêu tộc lập tức phái người đến lại không tìm được gì; có người nói gặp Lạc Tiệm Thanh ở Viêm Sa hoang nguyên, Đoạn Hồn tông tu sĩ đuổi tới lại không thấy bóng dáng.
Cũng thần kỳ như lúc y xuất hiện, Lạc Tiệm Thanh dẫn theo một đệ tử nội môn của Hạo Minh phong Thái Hoa Sơn, biến mất trên đại lục Huyền Thiên. Tuy Yêu tộc và các thế lực tông môn khác còn muốn tiếp tục truy tìm đánh chết Lạc Tiệm Thanh, nhưng vẫn bất lực.
Trong vòng năm mươi năm đã xảy ra vài sự kiện kinh động cả đại lục Huyền Thiên.
Vào năm thứ ba Lạc Tiệm Thanh biến mất, Phật Tử Dữ Trần Quy Nguyên Tông chính thức bước vào Độ Kiếp kỳ, thành thế hệ trẻ bước vào Độ Kiếp kỳ thứ ba trên đại lục Huyền Thiên, sau Lạc Tiệm Thanh và Giải Tử Trạc.
Nghe nói ngày hắn bước vào Độ Kiếp kỳ, bầu trời nở rộ bảy bảy bốn mươi chín đóa sen Phật vàng, muôn dân thiên hạ được Phật hiệu rửa tội. Cũng nghe nói Ma Đạo cung đưa tới một phần đại lễ, Phật Tử Dữ Trần lại khéo léo từ chối không nhận.
Vào năm thứ mười chín Lạc Tiệm Thanh biến mất, Thái Hoa Sơn cũng chào đón tu sĩ trẻ tuổi thứ hai bước vào Độ Kiếp kỳ, chính là Tam sư tỷ Vệ Quỳnh Âm trong Thái Hoa Thất Tử. Vệ Quỳnh Âm đạt tới Độ Kiếp kỳ, Vệ gia lại phái người tới hi vọng nàng quay về Vệ gia, nhưng Vệ Quỳnh Âm lại kiên định từ chối.
Vào năm thứ hai mươi sáu Lạc Tiệm Thanh biến mất, trên bầu trời Ma Đạo cung dày đặc mây đen, đương nhiệm cung chủ Vân Hương cố gắng vượt qua Độ Kiếp kỳ, lại thất bại, suýt nữa mất mạng.
Tu sĩ trong thiên hạ lúc này đã sắp quên Lạc Tiệm Thanh, đồng loạt nhắm tới Ma Đạo cung hoang tàn, nếu không phải Ma Đạo cung còn có ba vị đại năng Thích Lạc, Tần Quy Hạc và Tần Tư Di, e là Ma Đạo cung đã bị diệt trừ.
Nhưng dù vậy Đoạn Hồn tông cũng đã nhìn ra viễn cảnh tương lai: “Chờ qua hai ba trăm năm nữa, Thích Lạc, Tần Quy Hạc và Tần Tư Di lần lượt tới đại nạn. Một khi bọn họ ngã xuống, Ma Đạo cung không phải là vật trong bàn tay chúng ta?”
Tới năm thứ bốn mươi ba Lạc Tiệm Thanh biến mất, mọi mưu kế đổ bể.
Năm đó, trên Thập Nhị hải bỗng xuất hiện một cơn lốc ngập trời. Cuồng phong càn quét trên Thập Nhị hải suốt chín chín tám mươi mốt ngày, mây đen che lấp mặt trời, cả Thập Nhị hải đều thành một cái hiểm cảnh, tu sĩ Xuất Khiếu kỳ nào dám bước vào chỉ có thể hóa thành bột mịn.
Tám mốt ngày qua đi, Yêu tộc lập tức hoan hô nhảy nhót.
Yêu tôn Tấn Ly trở lại!
Nếu như lúc trước chỉ có Độc Tuyệt Thiên lão, Yêu tộc tạm thời không thể động tới Nhân tộc, cũng không thể bắt Nhân tộc truy đuổi Lạc Tiệm Thanh, vậy bây giờ Tấn Ly trở về, Nhân tộc chỉ có thể trở thành nô dịch cho Yêu tộc.
Nhưng chỉ ba ngày sau, Nhân tộc cũng truyền đến tin tức.
Ngày đó, bão cát bao phủ cả Ma sơn Ma Vực, mặt đất đỏ nâu như bị nhuộm máu tươi, ma khí dày đặc bao phủ Ma Đạo cung như một cái nghĩa địa.
Một bóng người từ xa chậm rãi đi tới, y mặc cẩm bào đỏ như máu, một bên mắt đỏ rực, bên kia lại xanh thẳm, từng hoa văn bạc từ đuôi mắt lan ra nửa mặt.
Ma tu canh giữ dưới Ma Sơn trợn trừng hai mắt không dám tin.
Chỉ một lát sau, Vân Hương, Thích Lạc, Tần Tư Di, Tần Quy Hạc đều chạy xuống chân núi, đứng từ xa nhìn người nọ.
Bọn họ nhìn chằm chằm đối phương, người kia chỉ buông con ngươi, không biểu cảm nhìn bọn họ. Thật lâu sau, Vân Hương không nhịn không nữa, xông lên trước muốn ôm chặt người nọ, lại bị đối phương chống tay lên trán đẩy cách xa một khoảng, y cười lạnh: “Trên người bẩn như vậy còn định chạm bản tôn?”
Vân Hương òa khóc: “Sư phụ!!!”