Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Đại trận Thanh Liên Cửu Kiếm đánh lên vô số công kích linh lực!
Công kích của tu sĩ Trúc Cơ kỳ, Luyện Khí kỳ đứng dưới đối với Lạc Tiệm Thanh chỉ là gãi ngứa. Một vài công kích của tu sĩ Kim Đan bình thường cũng không có ảnh hưởng lớn. Có điều công kích như đào núi lấp biển của năm vị tu sĩ Kim Đan hậu kỳ kia đánh úp về phía y, năm hợp một đánh vỡ đại trận Thanh Liên của Lạc Tiệm Thanh, Lạc Tiệm Thanh rên một tiếng, khóe miệng chảy ra tơ máu.
Đứng đầu năm người chính là Diêm Túc thủ đồ Đoạn Hồn tông.
Diêm Túc tiến lên một bước lạnh mặt nhìn Lạc Tiệm Thanh, rét căm căm nói: “Lạc đạo hữu, ngươi đây là có ý gì!”
Lạc Tiệm Thanh đứng ở phía trước Mặc Thu, cho dù khóe miệng đã thấm máu những vẫn hờ hững ung dung như trước, không thua về mặt khí thế. Y bình tĩnh nói: “Mặc đạo hữu vừa cứu tại hạ một mạng, tại hạ sẽ không thấy y chết mà không cứu!”
Thất công tử dòng chính Bạch gia cười nhẹ một tiếng, thu lại cây quạt trong tay, cười hỏi: “Vậy nên Lạc đạo hữu muốn một mình đối kháng với chúng ta sao?”
Lời nói vừa dứt đã nghe giọng nói mềm mại của Mặc Thu vang lên: “Ai nói chỉ có một mình Lạc Tiệm Thanh, còn có ta!”
Lạc Tiệm Thanh hơi run lên, trong lòng cảm thấy vui mừng.
Cuối cùng thì người này cũng không đến mức thất tín bội nghĩa, không thừa dịp y ngăn chặn công kích mà lén rời đi.
Bạch Thất một thân trường bào trắng, lúc ở cửa vào Lưu Diễm cốc còn phong thần tuấn lãng, khí độ phi phàm, hiện giờ trên áo trên mặt đã dính không ít đất bụi. Nghe Mặc Thu nói, trong mắt gã lóe ra ánh sáng, hỏi: “Ngươi chính là Mặc Thu của Mặc gia kia! Ta có nghe về ngươi, ngươi chính là đệ tử thiên tài của tội nhân. Bạch gia ta nhiều thế hệ thân thiết với Mặc gia, thẩm thẩm của ta là Đại tiểu thư dòng chính Mặc gia, ngươi có thể tu luyện tới cảnh giới này ở Hàn Mạc hoang nguyên đúng là không tồi, hiện tại mau giao huyết quả ra đây, ta đảm bảo giúp ngươi tiến vào Mặc gia!”
Vừa dứt lời, một cơn gió thổi qua cồn cát, không ai trả lời Bạch Thất.
Bạch Thất biến sắc hỏi: “Ngươi có nghe thấy ta nói không đấy, biểu cảm đó của ngươi là có ý gì!”
Lạc Tiệm Thanh tò mò xoay người nhìn lại, chỉ thấy Mặc Thu cười lạnh nhìn gã nói: “Biểu cảm nghe người khác đánh rắm.”
Bạch Thất thẹn quá hoá giận: “Ngươi!”
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Bạch Thất giơ trường thương (cây giáo dài) trong tay lên, chỉ về phía Mặc Thu. Đầu thương kia như làm bằng ngọc, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, linh lực cuồn cuộn tụ tập ở mũi thương, Bạch Thất bay lên cao, một thương bén nhọn đâm thẳng về phía Mặc Thu!
Một trận bão tuyết ngưng tụ sau lưng Bạch Thất, băng tuyết ngập trời vừa xuất hiện nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống vài độ, uy áp khủng bố làm cho những tu sĩ dưới Trúc Cơ kỳ lạnh run.
Đây cũng là cây thương thứ hai trong Bạch Tuyết thất thương của Bạch gia, Bạch Tuyết Vô Trần Thương!
Minh Hoa tiên tử đứng cạnh Bạch Thất nhân cơ hội rút cây đàn cổ trông không có gì đặc biệt ra, bàn tay mềm mại lướt trên dây đàn, cầm huyền phong cách cổ xưa run nhè nhẹ, từng dòng năng lượng nối tiếp nhau ngưng tụ lại. Từng đợt dao động càng về sau càng mạnh, khi Minh Hoa tiên tử gảy tới âm thứ chín thì nàng mở đôi mắt đẹp, ngón tay vung lên.
“Trăm hoa nở ta chưa nở, hoa nở thì trăm hoa giết!”
“Bách Hoa Âm!”
Vừa rồi những người này tập kích Mặc Thu đều là vội vội vàng vàng xuất tuyệt chiêu, chưa dùng tới năm thành lực lượng, vậy nên Lạc Tiệm Thanh có thể tạm thời chặn được. Nhưng sau khi hai người này phát động công kích, linh lực dao động cuồn cuộn kia đã nói lên tuyệt chiêu của họ đáng sợ đến nhường nào!
Thấy thế, Diêm Túc cùng hai người còn lại đều muốn ra tay, ai ngờ một bóng xanh đột nhiên rơi xuống trước mặt bọn họ.
Tu sĩ áo xanh tuấn mỹ vô song mỉm cười, Sương Phù kiếm trong tay phát ra một tiếng kiếm ngâm vui vẻ, Lạc Tiệm Thanh nói: “Ba vị, đối thủ của các ngươi là tại hạ.”
Diêm Túc híp mắt không chút do dự lấy ra Quỷ Phủ của mình.
Hai vị đệ tử thế gia cũng rút kiếm, điểm đầu ngón chân trực tiếp bay về phía Lạc Tiệm Thanh.
Chiến trường hai bên đồng thời mở ra!
Lúc mọi người thấy Lạc Tiệm Thanh có thể chặn lại tuyệt chiêu của năm người Diêm Túc còn cảm thấy khả thi, dù sao thì đây cũng là thủ đồ Thái Hoa Sơn. Nhưng khi Mặc Thu quơ trường tiên màu máu chặn lại công kích của Bạch Thất và Minh Hoa tiên tử thì bọn họ lại kinh hãi trợn to hai mắt.
“Ba mươi sáu châu cư nhiên còn một con hắc mã như vậy!”
Lạc Tiệm Thanh múa trường kiếm, không hề che giấu mà sử dụng luôn đoạt thứ hai trong “Cửu Đoạt Thiên Lục”.
Linh lực cuồn cuộn xung quanh hội tụ về phía y, đoạt sinh linh pháp nghĩa, khiến chúng sinh ngang hàng!
Đại trận Thanh Liên Cửu Kiếm của Lạc Tiệm Thanh ầm vang đánh về phía những người tập kích, mà Mặc Thu thì chẳng hiểu sao không thu huyết quả vào nạp giới. Y vừa che chở huyết quả kia vừa vung roi đánh lui Bạch Thất và Minh Hoa tiên tử.
Linh lực ngập trời liên tục ập xuống, khiến cồn cát lởm chởm mấy hố nhỏ. Có rất nhiều tu sĩ trốn cạnh cồn cát tìm cách đoạt bảo, nhưng sau khi thấy mấy người bị Quỷ Phủ của Diêm Túc lan tới đánh chết thì bọn họ lập tức chạy ra xa xa chút.
Thương Quyết – Bạch Tuyết Vô Trần, Hoa Âm – Miên Lý Tàng Châm, Quỷ Phủ – Quỷ Khốc Thần Hào, Nhất Tiễn – Nhật Nguyệt Ảm Đạm…
Còn có Tiên Ảnh đỏ như máu và Thanh Liên kiếm trận phảng phất như đâm phá trời cao!
Một thế hệ nhân tài trẻ ưu tú của cả đại lục Huyền Thiên khai chiến tại đây!
Trận chiến này đánh một ngày một đêm, trong nạp giới hai bên đều có đan dược khôi phục linh lực vì thế chiến đấu không ngừng không nghỉ. Những người đứng xem không dám xem thường, cẩn thận xem cuộc chiến tìm kiếm cơ hội.
Ai cũng không tin nổi, hai bên chiến trường thì bên Lạc Tiệm Thanh lại rơi xuống hạ phong, luôn bị động phản kích. Mà Mặc Thu không có tiếng tăm gì lại chiếm thượng phong, bắt đầu lấn tới đánh Bạch Thất, ngay cả Minh Hoa tiên tử cũng dần trở nên chật vật.
Khi Bạch Thất miệng phun máu tươi, bay thẳng ra ngoài, Minh Hoa tiên tử cũng phun máu, cầm huyền đã đứt một dây, Mặc Thu liền vung trường tiên về phía Lạc Tiệm Thanh, đánh tan Quỷ Hồn Phù Ảnh của Diêm Túc.
Mặc Thu trịnh trọng nói: “Lạc Tiệm Thanh, ta tới chậm.”
Sắc mặt Lạc Tiệm Thanh hơi trắng, cười nhạt nói: “Không chậm!”
Vừa dứt lời, hai người bắt đầu liên thủ kháng địch!
Một thủ đồ Thái Hoa Sơn chỉ có Kim Đan trung kỳ, một tội tử Mặc gia trước khi vào Lưu Diễm cốc không có danh tiếng gì!
Hai người liên thủ, ba người Diêm Túc như gặp đại địch, đối kháng mấy trăm hiệp, đệ tử Canh gia đứt dây cung, cô nương Vân gia cũng phun một ngụm máu. Trên người Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đều là miệng vết thương, hai người mỏi mệt lơ lửng trên không trung nhìn Diêm Túc chật vật không thôi cách đó không xa.
Thấy thế, Diêm Túc giật giật khóe miệng, gã nhíu mày suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng nói: “Đi!”
Không ngờ lại bỏ chạy!
Mọi người vây xem đều ồ lên kinh ngạc.
Một trận chiến này tuyệt đối sẽ nổi danh cả Lưu Diễm cốc, nổi danh Xương Châu, nổi danh ba mươi sáu châu tại đại lục Huyền Thiên!
Sau khi Diêm Túc nói xong câu đó, Bạch Thất và Minh Hoa tiên tử cũng xoay người bỏ chạy, còn lại cô nương Vân gia và công tử Canh gia do dự một hồi sau đó mới rời đi.
Lạc Tiệm Thanh thoáng thở phào, nhìn về phía Mặc Thu đứng bên cạnh, ai ngờ y vừa mới dời tầm mắt, lông tơ toàn thân đều dựng ngược. Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Mặc Thu, Lạc Tiệm Thanh thấy một trận công kích linh lực dày đặc!
Nhận thua là giả! Tìm cơ hội đánh lén mới là thật!
“Nhất Kiếm Hóa Cửu Liên!”
“Vô Tương Huyết Ảnh Tiên!”
Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu đồng thời phát động công kích nhưng vẫn không tránh kịp, cả hai bị đánh bay ra ngoài. Lạc Tiệm Thanh rơi xuống một vùng cát ấm áp, y cầm Sương Phù kiếm định dẫn sấm sét đánh tiếp, đột nhiên cảm thấy thân thể mình đang chìm xuống.
“Lạc Tiệm Thanh! Mau ra đây!”
Tiếng Mặc Thu vô cùng bi thương vang lên.
Lạc Tiệm Thanh cũng trợn to hai mắt.
“Trời ạ! Là Quỷ Lưu Sa!”
“Vùng Quỷ Lưu Sa này thật lớn! Ngay cạnh cồn cát kia lại có Quỷ Lưu Sa đáng sợ như vậy?”
Quỷ Lưu Sa là hiểm cảnh đặc thù trong Lưu Diễm cốc, nhìn từ ngoài thì Quỷ Lưu Sa không khác gì cát vàng bình thường, nhưng chỉ cần có người dẫm lên, đất cát sẽ tự động di chuyển, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng không thể thoát khỏi. Nó không cắn nuốt linh lực của ngươi mà cắn nuốt thân thể của ngươi, khiến ngươi không thể thoát ra!
Đám người Diêm Túc lơ lửng trên không trung, dè chừng nhìn Lạc Tiệm Thanh đứng giữa Quỷ Lưu Sa. Bọn họ nếu rơi xuống Quỷ Lưu Sa thì chắc chắn sẽ bị cắn nuốt không chạy thoát được, vậy nên bọn họ đứng một bên quan sát, chờ Lạc Tiệm Thanh bị nuốt hết sẽ giết Mặc Thu đoạt bảo.
Nhìn thấy nửa người dưới của Lạc Tiệm Thanh đã bị cát vàng bao phủ, Minh Hoa tiên tử chau mày than nhẹ: “Y là thủ đồ Thái Hoa Sơn, chúng ta thấy chết mà không cứu, ngày sau nếu Thái Hoa Sơn trách tội thì làm sao thoát được đây?”
Bạch Thất nói: “Tiên tử, trong Lưu Diễm cốc từ trước đến nay đều sống chết tùy mệnh. Mà cũng không phải chúng ta giết y, là Quỷ Lưu Sa nuốt y.”
Minh Hoa tiên tử vẫn không nhẫn tâm, rời tầm mắt nói khẽ một câu: “Nhưng mà sư phụ của Lạc đạo hữu chính là Huyền Linh Tử tôn giả trong truyền thuyết.”
Mọi người đều chấn động, một lúc sau Diêm Túc mới mở miệng: “Nhưng quy củ trong Lưu Diễm cốc là do tất cả các tông môn lập ra, cho dù là Huyền Linh Tử tôn giả cũng không dám làm trái.”
Giờ phút này Lạc Tiệm Thanh cũng không nghe được lời bọn họ nói, y không ngừng lấy ra pháp bảo và sử dụng kiếm chiêu nhưng vẫn không thể trốn thoát. Ai cũng biết một khi dính vào Quỷ Lưu Sa thì sẽ bị nuốt hết!
Lạc Tiệm Thanh khẩn trương nhưng trên mặt lại vẫn bình tĩnh, người ngoài nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú không hề bận tâm của y đều không kìm được tiếng thở dài. Một tu sĩ trẻ tuổi thiên tài tuyệt diễm chuẩn bị ngã xuống tại đây.
Căn cốt siêu phẩm gì!
Vô địch dưới Nguyên Anh gì!
Thủ đồ Thái Hoa Sơn, truyền nhân Ngọc Tiêu phong gì!
Mỗi một thiên tài trước khi trưởng thành đều có thể gặp phải hiểm cảnh mà ngã xuống.
Thiên tài chung quy chỉ là thiên tài, thực lực mới là gốc rễ bảo mệnh trong giới Tu Chân.
Trên trán Lạc Tiệm Thanh đã bắt đầu rịn mồ hôi, chính y cũng không phát hiện nốt chu sa trên trán càng ngày càng chói mắt, giống như lập tức có thể bốc cháy vậy. Khi Quỷ Lưu Sa sắp nuốt hết bả vai Lạc Tiệm Thanh thì nốt chu sa rực lên như lửa, nhưng sau đó…
“Lạc Tiệm Thanh!”
Một bàn tay bắt lấy cánh tay bên ngoài Quỷ Lưu Sa của Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc nhìn đối phương, chỉ thấy một tu sĩ hồng y rực rỡ động lòng người bay giữa không trung, kéo lại tay y, cười nhạt nói: “Chẳng lẽ Quỷ Lưu Sa này còn có thể giết chết Lạc Tiệm Thanh ngươi? Ta nghĩ đệ tử của Huyền Linh Tử tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy, ngươi lên cho ta!”
Nụ cười thản nhiên của Mặc Thu là thứ cuối cùng những tu sĩ ở đó nhìn thấy.
Chỉ trong tích tắc, hai thiên tài kinh thiên động địa đồng loạt bị Quỷ Lưu Sa cắn nuốt. Sau khi hai người biến mất, vùng Quỷ Lưu Sa này lại khôi phục như lúc đầu, giống như chỉ là bãi cát vàng bình thường, nhưng mọi người đều biết nơi này là hiểm cảnh đáng sợ cỡ nào.
Minh Hoa tiên tử thở dài nói: “Huyết quả cũng bị Mặc Thu kia mang vào Quỷ Lưu Sa. Thôi thôi, coi như là bồi táng cho bọn họ đi.”
Nói xong, Minh Hoa tiên tử quay đầu rời đi.
Vân gia cô nương chỉ do dự chốc lát rồi cũng kiên quyết rời đi.
Bạch Thất tức giận nhìn xung quanh một hồi rồi mới giận dữ bay đi.
Canh gia công tử thở dài, xoay người rời đi.
Người rời đi cuối cùng chính là Diêm Túc, gã một thân quỷ khí, không ngừng dùng linh thức tra xét vùng Quỷ Lưu Sa kia. Làm gã tiếc nuối chính là Quỷ Lưu Sa lù lù bất động lại chặn mọi tìm kiếm bằng linh thức của gã, bên trong như hình thành một mảnh không gian riêng biệt.
Diêm Túc tức giận bổ một rìu về phía Quỷ Lưu Sa, sau đó mới rời đi.
Xung quanh cồn cát yên lặng như tờ, mấy trăm tu sĩ trông chừng ba ngày ba đêm, sau khi xác nhận là không có động tĩnh gì mới đồng loạt tiếc nuối rời đi. Lại không có ai biết! Khi Quỷ Lưu Sa bao phủ đỉnh đầu Lạc Tiệm Thanh và Mặc Thu, linh lực trong thân thể bọn họ sẽ tiêu hao rất nhanh!
Dùng linh lực mở đường, hai người không ngừng trượt xuống dưới!
Nơi này là một đoạn thông đạo màu đen, ai cũng không biết điểm cuối ở đâu, chỉ có thể cố gắng tiêu hao linh lực không ngừng tiến về trước.
Thế nhưng đi mãi đi mãi như không có điểm cuối. Lạc Tiệm Thanh dù sao cũng chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, không qua bao lâu y đã hao hết linh lực, bất tỉnh nhân sự. Mà Mặc Thu vẫn luôn kéo tay y, linh lực màu đỏ không ngừng bị thiêu đốt, thẳng đến khi linh lực bị tiêu hao hết, Mặc Thu cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ngươi cũng muốn nuốt bản tôn?!”
Ngay sau đó, ma khí cuồn cuộn bốc lên!
Tốc độ trượt xuống của hai người lại nhanh thêm vài phần, nốt chu sa đỏ thẫm giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh vốn đã có dấu hiệu thức tỉnh, nhưng lại chậm rãi chìm xuống.
Ma khí đen ngòm điên cuồng thiêu đốt, mang theo hai người trượt nhanh xuống.
Dường như một ngày, lại dường như một tháng…
Sau khi hai người rời khỏi thông đạo màu đen, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên rơi xuống đất, ngã xuống cạnh con sông như dòng lửa. Mặc Thu thì linh lực khô kiệt, sắc mặt trắng bệch, hộc ra một ngụm máu mang theo khí đen, sau đó hôn mê. Huyết quả trong lòng ngực y cũng chậm rãi lăn tới cạnh Lạc Tiệm Thanh, dừng ở tay trái y.
Ba ngày trôi qua…
Bảy ngày, mười ngày, trăm ngày…
Hai người đều nặng nề hôn mê, ma khí màu đen trên người Mặc Thu không ngừng tràn ra chữa trị kinh mạch bị tổn hại trong thân thể y. Mà Lạc Tiệm Thanh bên này lại càng đáng sợ, đại chiến với năm người Diêm Túc đã khiến y nỏ mạnh hết đà, bị Quỷ Lưu Sa cắn nuốt lâu như vậy, linh lực cạn kiệt, điều này khiến đan điền của y dẫn khô héo.
Trong điện Lăng Vân trên Thái Hoa Sơn, một bản mệnh đăng đặt ở tầng thứ hai dần dần tối lại.
Ngay khi ngọn đèn đó sắp tắt!
Bên cạnh sông lửa, nốt chu sa giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh bỗng lóe lên, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong không gian to lớn.
Tôn giả áo trắng tuấn nhã nhìn thấy bộ dáng lần này của đồ nhi, sắc mặt biến đổi, hắn vừa định trực tiếp dùng nguyên thần lực chữa trị cho kinh mạch và đan điền bị hao tổn của Lạc Tiệm Thanh, ai ngờ lại thấy được huyết quả chỗ tay trái Lạc Tiệm Thanh.
Con ngươi Huyền Linh Tử co lại: “Linh lực thật cường đại!”
Huyền Linh Tử khẽ hất tay phải thu lấy huyết quả này vào trong tay, hắn không chút do dự kháp thủ quyết, huyết quả chậm rãi xoay tròn trên không trung. Chỉ một lát sau, từng dòng lực lượng màu máu từ trong huyết quả bay ra, dần dần tiến vào thân thể Lạc Tiệm Thanh.
Sau khi xoay tròn mười canh giờ, huyết quả này đã nhỏ lại hai vòng, chỉ lớn bằng nắm tay. Lúc này, trên mặt Lạc Tiệm Thanh cũng đã hồng hào hơn, hơi thở dần dần vững vàng, đan điền vốn khô héo dần trở nên sinh động, kinh mạch toàn thân đã được nối lại.
Huyền Linh Tử rủ mắt đánh giá huyết quả này, cau chặt mày. Cuối cùng hắn dùng linh lực dò xét, sau khi xác định huyết quả này thực sự chỉ là vật chứa linh lực, mới thả lỏng đẩy vào trong đan điền của Lạc Tiệm Thanh, dùng uy áp của tu sĩ Hóa Thần kỳ bức bách huyết quả kí kết khế ước với Lạc Tiệm Thanh. Huyết quả này nhẹ nhàng xoay tròn trong cơ thể Lạc Tiệm Thanh, không ngừng tràn ra linh lực.
Lúc này, Huyền Linh Tử mới xoay người nhìn về phía nam tu hồng y xa lạ cách đó không xa.
Nguyên thần ly thể sẽ rất tiêu hao tinh thần, hơn nữa còn là một nửa nguyên thần, ngay cả Huyền Linh Tử cũng có chút mỏi mệt, khó có thể trụ vững. Vậy nên khi y dùng Quy Tức chi pháp đưa một nửa nguyên thần của mình vào trong nốt chu sa, thì chỉ cần Lạc Tiệm Thanh không nguy hiểm tới tính mạng hoặc cảm xúc không dao động quá lớn thì hắn tuyệt đối không xuất hiện.
Bởi vì mỗi một lần xuất hiện đều sẽ tạo thành thương tổn lớn đối với bản thể của Huyền Linh Tử.
Lưu Diễm cốc cách Thái Hoa Sơn trăm vạn dặm, ngay cả Huyền Linh Tử cũng không rõ nguyên thần của mình có thể cứu Lạc Tiệm Thanh mấy lần.
Khi ngủ say thì Huyền Linh Tử chỉ có thể đại khái cảm giác được chuyện Lạc Tiệm Thanh trải qua, nói thí dụ như nam tu xa lạ này, Huyền Linh Tử không có quá nhiều ấn tượng nhưng cũng biết vừa rồi là vị nam tu này cứu đồ nhi mình nhiều lần.
Nhìn ma khí tối đen quanh thân đối phương, Huyền Linh Tử thở dài: “Dưới Nguyên Anh đã có thể ngưng kết ra ma khí, đáng tiếc, thiên phú tu luyện bậc này lại là một căn cốt nhất phẩm hạ phẩm, lại còn là Ma tu. Nếu căn cốt khá hơn một chút thì tương lai nhất định rộng mở.”
Sau khi xác nhận vị nam tu xa lạ này cũng đang được ma khí chữa trị thân thể, Huyền Linh Tử lập tức xoay người không tiếp tục nhìn đối phương.
Hắn ngồi bên cạnh Lạc Tiệm Thanh, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn chăm chú vào đệ tử nhà mình.
Sau ba ngày ba đêm, Lạc Tiệm Thanh khẽ hừ một tiếng dần dần tỉnh lại. Cùng lúc đó, bóng dáng Huyền Linh Tử hóa thành một dòng ánh sáng bay vào giữa lông mày Lạc Tiệm Thanh, lại hóa thành nốt chu sa đỏ rực.
Khi Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại chỉ cảm thấy mình như vừa chết đi sống lại, xương cốt toàn thân đều bị nghiền nát, chỉ nâng cánh tay thôi cũng khiến động tới kinh mạch, đau đến run rẩy. Nửa canh giờ sau cái loại cảm giác đau đớn này mới đỡ hơn, sau đó Lạc Tiệm Thanh kinh ngạc phát hiện: tất cả thương thế của mình đều đã khỏi!
“Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ lúc trước ta không bị trọng thương, linh lực cũng không khô kiệt sao?”
Lạc Tiệm Thanh lập tức kiểm tra lại thân thể mình, linh thức y đảo qua từng đoạn kinh mạch, cuối cùng phát hiện ra trái cây huyết sắc không ngừng xoay tròn trong đan điền kia!
Lạc Tiệm Thanh kinh hãi trợn to hai mắt.
Quả thực kia không biết tại sao lại sản sinh một loại tâm mạch tương liên với y, giống như với Linh Thú vậy, đã nhận thức y là chủ.
Mặc cho Lạc Tiệm Thanh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra đã xảy ra chuyện gì. Có điều còn không để y nghĩ nhiều, y lập tức phát hiện ra Mặc Thu cách đó không xa.
“Mặc Thu!”
Hiện tại Mặc Thu vẫn đang nhắm chặt hai mắt hôn mê bất tỉnh. Ma khí tối đen không ngừng chữa trị thân thể y, giống như một kén tằm màu đen hơi mờ bọc lấy thân thể Mặc Thu, Lạc Tiệm Thanh nhìn mà kinh hãi không thôi.
“… Không nghĩ tới, không ngờ ngươi là ma tu!”
Tất cả chuyện này đều rõ ràng.
Vì sao Mặc Thu có thể đạt được Kim Đan hậu kỳ trước năm mươi tuổi, vì sao y sinh sống ở Hàn Mạc hoang nguyên cằn cỗi lại có thể có tu vi đáng sợ như thế. Hết thảy bởi vì y là ma tu!
Trong lòng Lạc Tiệm Thanh phức tạp vô cùng, không biết nên đối mặt với người này thế nào.
Từ xưa đến nay, trừ phi nhân tộc và yêu tộc đại chiến, còn đâu ma tu và các tu sĩ khác đều không đội trời chung.
Công pháp tu luyện của ma tu rất bá đạo, có thể đoạt linh lực của bất kì sinh linh nào. Bọn họ tu luyện ma công, giống như lúc trước Lạc Tiệm Thanh cướp đi linh lực trong hài cốt của vị tiền bối Mặc gia kia, chỉ cần thực lực mạnh, ngay cả linh lực trong cơ thể người sống ma tu cũng có thể đoạt được.
Tính tình ma tu từ trước đến nay kiêu ngạo liều lĩnh.
Lạc Tiệm Thanh không biết trên tay Mặc Thu dính bao nhiêu máu, nhưng y lại biết người này đã nắm lấy tay mình khi mình rơi vào Quỷ Lưu Sa. Đây là bạn! Không phải địch! Cho dù Mặc Thu là ma tu thì y sẽ giết đối phương trên chiến trường, chứ không phải ở trong này.
Nghĩ vậy, Lạc Tiệm Thanh bắt đầu ngồi đả tọa tu luyện khôi phục linh lực.
Qua mười ngày, ma khí giống như kén tằm trên người Mặc Thu chậm rãi biến mất, nhưng y vẫn chưa tỉnh. Lạc Tiệm Thanh đành ôm y tới sơn động đã được mình thu dọn tốt, lấy các loại linh dược đan dược còn lại trong nạp giới ra chữa thương cho y.
Trong mấy ngày này, phần lớn thời gian Lạc Tiệm Thanh đều dùng để tu luyện, muốn lợi dụng huyết quả trong đan điền để đột phá Kim Đan hậu kỳ. Ngoài ra, y còn quan sát địa hình bốn phía.
Nơi này là một sơn cốc vô cùng kỳ quái, sơn cốc không lớn, phóng mắt nhìn qua chỉ có diện tích hai – ba dặm. Vách núi cao không thể chạm vây quanh nơi này, chung quanh vách đá bóng loáng, trên vách núi cao nhất cũng hình thành một cái khung khiến sơn cốc này biến thành một căn phòng đá.
Trong sơn cốc, có một con sông lửa chậm rãi chảy xuôi.
Con sông lửa này cũng không biết là do lửa gì tạo thành, ngay cả Lạc Tiệm Thanh cũng không thể tới gần, một khi tới gần trong khoảng mười trượng sẽ bị ngọn lửa màu vàng hung mãnh kia ép cho lui lại.
Rất rõ ràng, chỉ dựa vào thực lực Kim Đan trung kỳ của Lạc Tiệm Thanh, y tuyệt đối không thể tìm ra lối thoát.
Lại một tháng nữa trôi qua, Lạc Tiệm Thanh lấy ra viên đan dược Thông Thiên đan tam phẩm địa giai cuối cùng của mình, vừa mới chuyển một nửa dược lực của đan dược vào trong cơ thể Mặc Thu liền nghe thấy Mặc Thu rên lên một tiếng đau đớn, đột nhiên hộc ra một ngụm máu đen.
Lạc Tiệm Thanh liên tục gọi: “Mặc Thu? Mặc Thu?”
Mặc Thu một thân hồng y chậm rãi mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự nhìn Lạc Tiệm Thanh.
Sinh sống một mình trong sơn cốc cổ quái này mấy tháng trời, thấy Mặc Thu cuối cùng cũng tỉnh, Lạc Tiệm Thanh vui mừng không thôi. Y nói: “Mặc đạo hữu, ngươi không nên cử động, sau khi chúng ta bị Quỷ Lưu Sa nuốt thì không hiểu sao lại đi tới chỗ này. Ta tìm mấy tháng cũng không thấy lối ra, chờ sau khi ngươi tỉnh lại chúng ta cùng nhau hành động có lẽ thoát được.”
Mặc Thu nhẹ nhàng thở hổn hển như đang vận chuyển linh lực trong thân thể mình.
Một lúc lâu sau, y nâng mắt nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh nói: “Được, Lạc Tiệm Thanh, ta đại khái còn cần trăm ngày nữa mới có thể khôi phục tới thời kì đỉnh phong. Đến lúc đó, ta cùng ngươi...” Thanh âm khựng lại, đôi mắt hoa đào của Mặc Thu bỗng trợn to, y khiếp sợ nhìn Lạc Tiệm Thanh, thanh âm nâng cao, không thể tin hô: “Ngươi đoạt huyết linh quả của ta!”
Lạc Tiệm Thanh sửng sốt: “Cái gì?”
“Lạc Tiệm Thanh! Ngươi lại có thể đoạt Huyết Linh quả của ta! Ngươi lại có thể đoạt Huyết Linh quả của ta!”
Nói xong, Mặc Thu nắm chặt cánh tay Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh nhăn mày, nháy mắt đã hiểu được: “Mặc đạo hữu, tất cả chuyện này ta cũng không hiểu rõ lắm, sau khi ta tỉnh lại, quả màu máu này đã...”
“Lạc Tiệm Thanh! Ngươi đoạt Huyết Linh quả của ta, còn hạ khế ước với nó, Huyết Linh quả này ta nhất định phải đoạt lại!”
Vừa dứt lời, Mặc Thu không để ý tới thân thể đang bị thương, trong tay đột nhiên xuất hiện một trường tiên màu máu bổ thẳng về phía Lạc Tiệm Thanh. Một roi của y lưu loát quyết đoán không chút do dự, trên thân roi còn xen lẫn ma khí cuồn cuộn và linh lực còn sót lại của Mặc Thu, đúng là một sát chiêu cá chết lưới rách, giống như phải đánh chết Lạc Tiệm Thanh bằng mọi giá!
__________________
Nay cô Nước Đá gửi chương mới bộ anh dũng tìm chết =))))) t bảo dạo này bận edit phản phái chưa động tí gì bộ anh dũng tìm chết =)))) thế rồi cô ý bẩu để cô ấy edit chương tiếp luôn cho, câu nói đáng yêu nhất trong ngày huhu QAQ
Trường thương của Bạch Thất
Đại Phủ của Diêm Túc