Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ nghĩ tới cuộc đời này mình còn phải nhìn đến quyển sách này, lại còn là… phần hai.
Quyển “Cầu Tiên” trước, sau khi Lạc Tiệm Thanh nhớ rõ thì đã hủy đi. Vật như vậy nếu bị người khác nhìn thấy, tuyệt đối sẽ bùng lên gió tanh mưa máu. Giấu ở đâu cũng không an toàn, cách tốt nhất là hủy đi.
Lạc Tiệm Thanh nhớ rõ trên quyển “Cầu Tiên” kia không viết “một hai ba bốn” gì, đoạn kết chỉ viết tới Lý Tu Thần rời khỏi Lưu Diễm cốc, nhận được sự tin tưởng từ các sư đệ sư muội, thay thế địa vị của Đại sư huynh là y mà thôi.
Nhưng từ sau khi Lạc Tiệm Thanh trọng sinh thì tất cả đều đã thay đổi.
Nhưng cơ hội để Lý Tu Thần thể hiện đã không có nữa, vốn là hắn phải trở thành đệ tử thứ hai của Ngọc Tiêu phong, hiện tại chỉ có thể làm một đệ tử nội môn không có gì nổi bật trong đông đảo đệ tử nội môn của Hạo Minh phong. Lạc Tiệm Thanh nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng xiết chặt quyển “Cầu Tiên ”, lật ra đọc.
Đọc chưa tới một khắc đã xong.
Trí nhớ của người tu tiên cao hơn phàm nhân mấy lần, Lạc Tiệm Thanh Nguyên Anh kỳ lại càng vượt xa các tu sĩ cùng cảnh giới. Sau khi xem xong, y lập tức hủy quyển sách này. Nội dung quyển này là tiếp nối của quyển “Cầu Tiên” một, sau khi Lý Tu Thần lấy được hơn trăm Diễm quả rời đi Lưu Diễm cốc, dùng Diễm quả đổi lấy không ít tài nguyên khiến Huyền Linh Tử cũng phải kinh ngạc.
Hơn trăm Diễm quả! Cho dù là Huyền Linh Tử đánh vỡ hạn chế của Lưu Diễm cốc để đi vào cũng không thể tìm được nhiều Diễm quả như vậy.
Huyền Linh Tử có thực lực nhìn thấu cả Lưu Diễm cốc, nhưng Diễm quả không có dao động linh lực, nếu không hấp thu thì hoàn toàn là một trái cây bình thường, ngay cả linh thức cũng không tra xét được. Vậy nên có thể thấy số mệnh của Lý Tu Thần khủng bố thế nào, hắn trở thành nhân vật làm mưa làm gió danh xứng với thực của Thái Hoa Sơn.
Điều này không khác gì so với trí nhớ đời trước của Lạc Tiệm Thanh, nhưng trong quyển “Cầu Tiên ” này Lạc Tiệm Thanh thấy được một vài cảnh khá thú vị. Nói thí dụ như, trong sách này đặc biệt miêu tả đoạn Lạc Tiệm Thanh y ngày cuối cùng mới rời Lưu Diễm cốc, vừa ra khỏi cốc đã lấy ra hơn hai mươi Diễm quả.
Phản ứng của mọi người là các loại kinh ngạc khâm phục, thậm chí có người luôn nói: “Lần lịch hiểm trong Lưu Diễm cốc này, Lạc đạo hữu tuyệt đối là số một!”
Sau đó, giây phút khi Lưu Diễm cốc sắp đóng lại, Lý Tu Thần xuất hiện.
Lý Tu Thần ào ào lấy ra hơn trăm Diễm quả khiến mọi người ở đó đều phải chấn động, trong sách viết thế này ——
“Nhìn cảnh tượng này, Đại sư huynh áo trắng tuấn mỹ phi phàm lập tức đen mặt, cảm thấy rất khó chịu. Y phẫn nộ phất tay áo rời đi, nhưng không có ai chú ý tới y, thậm chí câu nói “tuyệt đối là số một” vừa rồi vẫn còn quanh quẩn bên tai, nó như một bàn tay lớn vả lên mặt Lạc Tiệm Thanh!”
Đọc đến đoạn này, Lạc Tiệm Thanh sờ mặt: “…”
Đời trước, đúng là y rất bực mình, nhưng cũng không hẹp hòi đến mức chỉ vì bị người ta vượt qua mà nổi giận. Khi đó Lạc Tiệm Thanh nhớ rõ mình đã tức giận rời đi, nhưng không phải vì Diễm quả mà là vì một câu của Lý Tu Thần: “May là trước khi đi sư phụ có cho ta một ít pháp bảo phòng ngự, nếu không chắc ta không ra được Lưu Diễm cốc mất.”
Lúc y vào Lưu Diễm cốc, Huyền Linh Tử chỉ nói: “Không được làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong.”
Vậy sao Lý Tu Thần đi, Huyền Linh Tử còn đưa pháp bảo?!
Nghĩ vậy, khí huyết trong lòng Lạc Tiệm Thanh lại quay cuồng, nhưng y lại nhớ tới bộ dạng người kia bị mình bức đến tuyệt lộ mấy hôm trước, cảm thấy chua xót lại cảm thấy buồn cười. Lạc Tiệm Thanh cũng không rõ vì sao đời trước người kia sẽ đối xử với mình như vậy, chí ít thì đời trước lúc y vào Lưu Diễm cốc, Huyền Linh Tử cũng không phân tách nguyên thần vào cùng y.
Chẳng lẽ nói đời này y làm gì khiến Huyền Linh Tử nảy sinh tình cảm vượt thầy trò với y?
Mọi câu hỏi đều không có lời giải.
Người kia giống như rùa đen rụt đầu trốn tránh trong nhà trúc, thật sự là đóng tử quan không chịu ra. Lúc này, Lạc Tiệm Thanh không nghĩ ra cách gì có thể ép người kia đi ra, dù y đã quỳ hơn bốn mươi ngày trước nhà trúc thì người nọ cũng không dao động chút nào.
Lạc Tiệm Thanh rủ mắt nhìn tro tàn xám xịt của quyền “Cầu Tiên ” sau khi bị hủy đi. Y nở nụ cười, nói to: “Sư phụ, năm sau nữa sẽ là đại bỉ tông môn bảy năm một lần, lần này ngài sẽ ra ngoài dặn dò đồ nhi, bảo ta không được làm mất mặt Ngọc Tiêu phong chứ?”
Trong giọng nói còn lẫn theo linh lực, chỉ cần Vô Âm không hoàn toàn vứt bỏ ngũ giác thì tuyệt đối có thể nghe được.
Nhưng trả lời Lạc Tiệm Thanh chỉ là sự yên lặng.
Lạc Tiệm Thanh cũng không giận, ngược lại la lớn: “Sư phụ, nếu ta thua ở đại bỉ tông môn, ngài sẽ khiển trách ta thế nào?”
Vẫn không có ai trả lời.
Lạc Tiệm Thanh lại tiếp tục chọc tức: “Nếu ngài không trả lời ta, ta đây thua là được.”
“Xẹt —— ”
Một đạo kiếm quang màu vàng xuyên qua khe hở nơi cửa nhà trúc cắt đứt một lọn tóc trước trán Lạc Tiệm Thanh, dường như đang cảnh cáo. Nhưng thấy cảnh tượng này, Lạc Tiệm Thanh vui vẻ mở to hai mắt, y vừa định mở miệng nói chuyện lại cảm giác được một dòng uy áp đáng sợ từ trên ập xuống, lập tức ép y nằm rạp trên giường trúc không thể nhúc nhích.
Uy áp của tu sĩ Hóa Thần kỳ khiến Lạc Tiệm Thanh không thở nổi, trên trán cũng toát mồ hôi. Y cố gắng chống đỡ, nhưng lại như bị ngàn vạn cân đá đè xuống; Y muốn mở miệng nói, nhưng chữ đã tới bên miệng rồi lại không thể nói ra, giống như bị che miệng lại.
Lạc Tiệm Thanh không chịu khuất phục thì uy áp này sẽ không được thu lại.
Sau một ngày một đêm, uy áp này cũng thần bí như lúc xuất hiện, đột nhiên biến mất.
Thân thể căng cứng của Lạc Tiệm Thanh rơi xuống, ngã rạp trên giường trúc, cả ngón tay cũng không nâng lên nổi. Y vẫn luôn cố gắng chống cự đối phương, nhưng chênh lệch mấy đại cảnh giới, đối phương muốn che miệng y lại thì che, thật sự là rất không nói lý.
Có điều...
“Bốn mươi mốt năm nay, hình như đây là lần đầu tiên ta ngỗ nghịch ngươi… đúng không Vô Âm?!”
Những lời này như đá rơi biển khơi, không có hồi âm.
Lạc Tiệm Thanh lại nằm vật xuống giường trúc, cúi đầu cười. Y dùng bàn tay che hai mắt mình lại, nhưng tiếng cười lại không nén được mà thoát khỏi cổ họng.
Người này thích y, người này thật sự thích y, người này thật sự thật sự thích y…
Sau đó, Lạc Tiệm Thanh cũng không tiếp tục khiêu khích Huyền Linh Tử nói chuyện nữa.
Y cẩn thận nhớ lại các tình tiết trong “Cầu Tiên ”, sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu chữa trị thân thể, củng cố tu vi.
Linh lực ôn hòa vận chuyển trong thân thể, ve vuốt từng kinh mạch khô cạn, nhưng đến chỗ bả vai lại dừng lại. Ngày đó, Huyền Linh Tử xuyên thủng bả vai Lạc Tiệm Thanh, kiếm khí cuồn cuộn làm kinh mạch nơi bả vai Lạc Tiệm Thanh bị thương nặng, ngay cả Ngọc Thanh Tử cũng nói đan dược chỉ có thể chữa vết thương bên ngoài, chủ yếu vẫn phải dựa vào Lạc Tiệm Thanh dùng linh lực chữa trị.
Vì thế mười ngày liên tiếp, Lạc Tiệm Thanh luôn nhắm chặt hai mắt dùng linh lực không ngừng đánh lên kinh mạch bị nghẽn lại kia.
Kinh mạch trong thân thể Lạc Tiệm Thanh giống như con sông lớn, gần như gấp đôi tu sĩ Nguyên Anh bình thường. Mỗi một chỗ kinh mạch đều cứng rắn hơn, có thể cất chứa linh lực va chạm thô bạo, sau khi kinh mạch bị thương, chữa trị tất nhiên khó khăn hơn các tu sĩ bình thường.
Sau mấy lần thử không có kết quả, Lạc Tiệm Thanh ăn một viên Hoàn Ngọc đan. Đan dược vừa vào miệng đã tan, trong phút chốc, linh lực hung mãnh xuất hiện trong đan điền Lạc Tiệm Thanh. Linh lực này rất lớn, những rất ôn hòa, ngoan ngoãn nằm trong đan điền không động đậy.
Hoàn Ngọc đan địa giai thất phẩm, cả Thái Hoa Sơn, người có thể luyện ra không quá ba người!
Đan dược này là Ngọc Thanh Tử cố ý đưa cho Lạc Tiệm Thanh để trợ giúp y khôi phục thân thể. Nguyên liệu để luyện ra Hoàn Ngọc đan rất hiếm có, cho dù là Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng bị thiếu hai loại nguyên liệu trong đó. Nghe nói trong hai loại linh dược hiếm có bị thiếu kia, một loại là Huyền Linh Tử tìm trong đống linh dược cất giữ, còn một loại là hắn tới Thương Sương phong cầu Hạo Tinh Tử chưởng môn một ngày mới có được.
Lạc Tiệm Thanh dù sao cũng là tu sĩ Nguyên Anh, linh lực và dược tính trong Hoàn Ngọc đan không hấp thu hết được. Đan dược còn thừa lại lớn bằng móng tay không ngừng xoay tròn trong đan điền Lạc Tiệm Thanh. Còn lại đều hóa thành linh lực.
Nhờ dòng linh lực này, Lạc Tiệm Thanh bắt đầu phá kinh mạch bế tắc.
Khi linh lực đánh lên huyết khí chặn lại kinh mạch thì Lạc Tiệm Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt dần dần tái đi.
Phảng phất như có một con dao đang cắt lên cơ thể mình, lấy linh lực làm lưỡi dao, cắt lên kinh mạch khô cạn, loại trừ huyết khí bên trong. Kinh mạch kia vốn cứng cỏi bao nhiêu hiện tại bị cắt lại đau đớn bấy nhiêu, đau đến mức môi Lạc Tiệm Thanh đã trắng bệch lại, không ngăn được rên rỉ đau đớn tràn khỏi cổ họng.
Mỗi một lần cắt, thân thể Lạc Tiệm Thanh sẽ run nhè nhẹ. Mà y cũng không biết, chỉ cách một vách trúc, tôn giả áo trắng đang ngồi ngay ngắn trên giường trúc đả tọa cũng sắc mặt tái nhợt, nắm chặt bàn tay, hai mắt nhắm nghiền.
Lúc mới bắt đầu khơi thông kinh mạch, tuy nói đau đớn nhưng vẫn trong khả năng Lạc Tiệm Thanh có thể thừa nhận. Nhưng khi dùng linh lực và dược tính của Hoàn Ngọc đan để cắt huyết khí chỗ bả vai bị kiếm khí của Huyền Linh Tử đánh lên thì Lạc Tiệm Thanh run rẩy, cuối cùng đau đến hôn mê bất tỉnh.
Trong nhà trúc bên cạnh, Huyền Linh Tử đột nhiên đứng lên, theo bản năng đi đến cửa. Nhưng khi hắn vừa bước được hai bước thì ngừng lại, do dự nhìn xuống đất, cứ thế qua một canh giờ thì vung tay áo quay về giường trúc.
Một ngày sau, Lạc Tiệm Thanh tỉnh lại, Hoàn Ngọc đan trong đan điền đã hao đi.
Đôi đồng tử của Lạc Tiệm Thanh co lại, nhanh chóng điều khiển linh lực bén nhọn kia cắt huyết khí trong kinh mạch.
“A!”
Đau đớn mãnh liệt vọt thẳng lên đại não khiến Lạc Tiệm Thanh hét lên. Thanh âm vừa phát ra, Huyền Linh Tử cách vách liền khựng lại, ngón tay hơi run rẩy.
Mà bên kia, Lạc Tiệm Thanh cũng hiểu được mình không thể tiếp tục lãng phí thời gian, y không thể ngất đi, bởi vì Hoàn Ngọc đan sẽ không chờ y, nếu y cứ luôn lãng phí thời gian như vậy, sớm muộn gì Hoàn Ngọc đan sẽ hao hết dược lực, phải tiếp tục luyện chế một viên khác.
Hoàn Ngọc đan địa giai thất phẩm nào có nhiều như vậy. Cho dù Ngọc Thanh Tử tôn giả có thể tiếp tục luyện chế thì kiếm đâu ra nguyên liệu?
Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, quần áo Lạc Tiệm Thanh đã ướt nhẹp mồ hôi. Y suy nghĩ một hồi, sau đó phẩy tay áo lấy ra một bình Bạch Ngọc từ trong nạp giới, sau đó không do dự chút nào, nuốt xuống đan dược màu đen trong bình.
Huyền Linh Tử bỗng mở to mắt, hoảng sợ hô lên: “Tiệm Thanh!”
Tiếng nói này tất nhiên không truyền vào tai Lạc Tiệm Thanh, giờ phút này y đã bị đau đớn cắt da cắt thịt kia ăn mòn. Khi đan dược màu đen tan ra, đau đớn nơi bả vai tăng lên gấp trăm lần! Nếu như nói đau đớn lúc trước khiến Lạc Tiệm Thanh hôn mê, thì đau đớn bây giờ phải hình dung là khoét thịt khoét xương, cắt lấy từng miếng thịt trên người y, sau đó thiêu đốt y trên lửa nóng.
Đây là vật thứ hai Ngọc Thanh Tử đưa cho y lúc chuẩn bị rời khỏi Thanh Lam phong, một viên Thanh Thần đan thiên giai lục phẩm.
Thanh Thần đan không có tác dụng gì lớn, chỉ có thể khiến người dùng nó tỉnh táo mười ngày mười đêm.
Thanh Thần đan thiên giai thì càng đáng sợ, một khi dùng thì cho dù bị chặt thành vạn đoạn cũng vẫn tỉnh táo, người đó sẽ từng giây từng phút cảm nhận đau đớn thấu xương suốt mười ngày, cuối cùng mới chết đi.
Nhưng đối với Lạc Tiệm Thanh, y không phải có ý tự sát, mà muốn ép mình tỉnh táo lại.
Thanh Thần đan sẽ khơi dậy mọi giác quan, khiến ngũ giác nhạy hơn trăm lần. Bbất kể là đau đớn hay gì khác đều sẽ phóng đại gấp trăm lần. Nhưng chỉ cần có thể làm y tỉnh táo lại, thế là đủ rồi.
Không do dự chút nào, Lạc Tiệm Thanh điều khiển con dao linh lực hướng tới kinh mạch của mình. Y cắn răng cắt bỏ, không ngừng dọn dẹp huyết khí, y đau đến mức từ cổ họng dâng lên vị tanh ngọt, đau đến mức chỉ muốn chết đi nhưng ba ngày sau, y vẫn hoàn thành xong nhiệm vụ này, khơi thông toàn bộ kinh mạch tắc nghẽn.
Sau đó bắt đầu đến công đoạn lấy linh lực khâu lại kinh mạch.
Những việc này thật ra Ngọc Thanh Tử tôn giả cũng có thể giúp Lạc Tiệm Thanh, nhưng sẽ có khả năng để lại nội thương. Vậy nên Ngọc Thanh Tử tôn giả giao quyền lựa chọn cho Lạc Tiệm Thanh, hỏi y lựa chọn không có đau đớn hay là khôi phục như lúc ban đầu.
Lựa chọn của Lạc Tiệm Thanh không cần nghe cũng biết.
Khâu lại kinh mạch cũng đau, nhưng có đau đớn lúc trước, Lạc Tiệm Thanh đã quen rồi.
Khi Lạc Tiệm Thanh khâu xong đoạn kinh mạch cuối cùng, y hơi lảo đảo một chút, phun ra một ngụm máu đen, sau đó ngã ra sau.
Trong nhà trúc bên cạnh, Huyền Linh Tử cuối cùng cũng thả lỏng được bàn tay vẫn luôn nắm chặt, lòng bàn tay đã bị hắn bấm đến loang lổ máu nhưng hắn cũng không nói một câu.
Ngủ mê man ba ngày, Lạc Tiệm Thanh chậm rãi tỉnh lại.
Y dùng linh thức quét một vòng thân thể của mình, phát hiện thân thể đã khôi phục như lúc ban đầu, thậm chí dưới sự vỗ về của Hoàn Ngọc đan, kinh mạch kia càng thêm cứng chắc rộng lớn. Y vừa lòng gật đầu, chính thức củng cố nguyên thần.
Trung tâm của đan điền, Nguyên Anh nho nhỏ kia vừa mới ngưng tụ, còn đang nhắm mắt ngủ say.
Ban đầu ở Lưu Diễm cốc, Lạc Tiệm Thanh vừa kết thành Nguyên Anh đã lập tức xuất cốc cùng Mặc Thu, cũng không có thời gian củng cố cảnh giới. Đến thôn Cố Gia thì y lại nhận khảo nghiệm duyên phận cha mẹ, vẫn luôn không tĩnh tâm được. Trở lại Thái Hoa Sơn lại tranh chấp với Huyền Linh Tử.
Cho nên đến giờ, cảnh giới Nguyên Anh của Lạc Tiệm Thanh vẫn chưa ổn định, giống như lời Ngọc Thanh Tử tôn giả nói, rất có thể rơi về Kim Đan.
Việc này không nên chậm trễ, Lạc Tiệm Thanh vận chuyển linh lực toàn thân, từng dòng lực lượng trong suốt biến thành tấm lụa dài, nhẹ nhàng phất phơ trên không trung, cướp lấy linh khí tràn ngập trong không gian.
Linh khí này vốn rất ghét Lạc Tiệm Thanh, chết cũng không chịu tới gần y, nhưng tấm lụa dài trong suốt kia lại bá đạo kéo linh khí lại đây, nhét vào cơ thể Lạc Tiệm Thanh, không để cho đám linh khí kia có cơ hội giãy giụa.
Tấm lụa dài trong suốt kia chậm rãi duỗi ra, lúc sắp chạm tới nhà trúc cách vách thì nó đột nhiên ngừng lại.
Nếu Lạc Tiệm Thanh lúc này mở mắt ra nhìn có thể thấy lực lượng hư vô luôn “khi nam bá nữ” lại ngoan ngoãn gật gật hai cái như hỏi ý kiến ai đó, sau đó sợ sệt vòng qua nhà trúc của Huyền Linh Tử, tiếp tục đuổi theo đám linh khí khác.
Lạc Tiệm Thanh lúc vừa tu luyện “Cửu Đoạt Thiên Lục” có thử để lộ ra lực lượng hư vô, lúc ấy Huyền Linh Tử cũng không có phản ứng gì. Y lại thử vài lần nữa mới xác định ngay cả Huyền Linh Tử cũng không cảm nhận được lực lượng này, từ đó mới dám yên tâm sử dụng.
“Cửu Đoạt Thiên Lục” điên cuồng cướp lấy linh khí trên Ngọc Tiêu phong, nhét vào cơ thể Lạc Tiệm Thanh. Linh lực kia càng ngày càng nhiều, tiến vào càng lúc càng nhanh, cuối cùng còn hóa thành lốc xoáy chèn ép linh khí trên Ngọc Tiêu phong.
Thái Hoa Sơn nằm ở trung tâm đại lục Huyền Thiên, vốn đã có được một trong những linh mạch tốt nhất trên đời này. Mà Ngọc Tiêu phong lại nằm ở trung tâm bảy phong của Thái Hoa Sơn, nguyên một linh mạch cao cấp nhất chỉ để cho hai thầy trò Huyền Linh Tử và Lạc Tiệm Thanh sử dụng. Người bên ngoài nhìn mà phải đỏ cả mắt.
Mà hiện giờ, linh lực này không ngừng chen chúc tỏa ra. Một tia ý thức chui vào cơ thể Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử thấy thế đột nhiên đứng bật dậy, hắn đi đến trước giường trúc, phất tay áo tạo ra một màng kết giới. Lập tức, mọi động tĩnh trên Ngọc Tiêu phong đều ngăn cách với bên ngoài, ngay cả chưởng môn Hạo Tinh Tử cũng không biết được.
Tất cả chuyện này Lạc Tiệm Thanh đều không biết.
Những thứ linh lực cướp tới ép vào thân thể y đều sẽ trở thành của y. Lạc Tiệm Thanh nghiêm chỉnh vận hành đám linh lực đó một đại chu thiên, sau đó tiếp tục cẩn thận rót vào trong nguyên anh nho nhỏ kia, khiến Nguyên Anh yếu ớt chậm rãi khỏe lên.
Nguyên Anh này như là một bản thu nhỏ của Lạc Tiệm Thanh, bộ dạng tinh điêu ngọc mài, đáng yêu xinh xắn.
Sắc mặt nó vốn tái nhợt, tay chân cũng yếu ớt co lại nằm trong một quả cầu linh lực kết giới màu xanh, nhắm mắt ngủ say. Khi có càng nhiều linh lực dịu dàng vuốt ve, nhẹ nhàng chảy vào thân thể nó, làn da nó mới dần căng mịn, hai má hồng hào bụ bẫm.
Lạc Tiệm Thanh nín thở nghiêm túc nhìn Nguyên Anh nho nhỏ này.
Đến khi dòng linh lực cuối cùng rót vào, Lạc Tiệm Thanh đang muốn tiếp tục điều khiển lực lượng hư vô cướp đoạt một ít linh khí, ai ngờ Nguyên Anh nho nhỏ kia lại chậm rãi mở mắt ra, dùng bàn tay nhỏ bé dụi dụi hai mắt buồn ngủ rồi ngồi dậy.
Trong lòng Lạc Tiệm Thanh run lên, vừa muốn cẩn thận quan sát một chút lại thấy trên trán Nguyên Anh lóe ra ánh sáng xanh.
Lạc Tiệm Thanh mở to hai mắt nhìn, khi ánh sáng tản đi, giữa lông mày Nguyên Anh bỗng nhiên xuất hiện một đóa sen xanh bốn cánh!
“Chẳng lẽ sau khi tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” thì giữa lông mày Nguyên Anh cũng sẽ có kiếm văn hoa sen? Không đúng, ta đã không còn tu luyện “Cửu Liên Bản Tâm Lục” nữa mà là “Cửu Đoạt Thiên Lục”. Rốt cuộc là do “Cửu Liên Bản Tâm Lục” hay là “Cửu Đoạt Thiên Lục” đây? Nguyên Anh của sư phụ có phải cũng có kiếm văn này hay không?”
Lạc Tiệm Thanh suy nghĩ hồi lâu cũng không ra đáp án. Y cũng không thể đi hỏi Huyền Linh Tử, chưa nói đến việc Huyền Linh Tử có để ý đến y hay không. Cho dù là để ý đến y thì lỡ kiếm văn của Nguyên Anh do “Cửu Đoạt Thiên Lục” tạo thành chứ không phải “Cửu Liên Bản Tâm Lục”, vậy chẳng khác gì tự làm lộ bí mật của mình.
“Xem ra sau khi tới Xuất Khiếu kỳ không được để nguyên thần ly thể.” Lạc Tiệm Thanh âm thầm nghĩ ngợi: “Trừ phi… khi nào thấy được nguyên thần của sư phụ, nếu hắn cũng có kiếm văn thì ổn rồi.”
Nguyên thần của người tu chân trừ khi quyết chiến sinh tử, nếu không sẽ không ly thể.
Cho dù là trước kia có quan hệ thầy trò thì Lạc Tiệm Thanh cũng không tiện đưa ra yêu cầu “xem nguyên thần của sư phụ”, thực sự là quá vô lễ. Mà hiện tại lại càng khó.
Lạc Tiệm Thanh tạm thời dằn những phiền não này xuống đáy lòng, y tiếp tục tu luyện hai tháng, sau khi xác định cảnh giới của mình đã được củng cố mới đứng dậy ra khỏi nhà trúc.
Đi đến cửa một căn nhà trúc thì Lạc Tiệm Thanh dừng lại, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, nhìn như rất cung kính nhưng lời nói ra lại khiến người ta giận muốn ngất đi: “Sư phụ, ngài biết phương pháp song tu tu luyện thế nào không?”
Trả lời Lạc Tiệm Thanh chính là một dòng kiếm khí cuồn cuộn đáng sợ.
Lần này kiếm khí màu vàng rất cẩn thận, chỉ đánh bay Lạc Tiệm Thanh chứ không khiến y bị thương, sau đó không để ý đến y.
Lạc Tiệm Thanh cúi đầu cười hai tiếng, nhẹ giọng nói một câu: “Đồ nhi đi tìm Tứ sư đệ bàn bạc một chuyện”, rồi rời đi. Bóng dáng của y biến thành một dòng sáng bay khỏi Ngọc Tiêu phong, chỉ để lại Huyền Linh Tử tôn giả sắc mặt xanh mét trong nhà trúc, hận không thể trục xuất sư môn đồ nhi nói bậy nói bạ, không giữ phép tắc này, không bao giờ phải nhìn thấy y nữa.
Có điều sau khi hết giận, Huyền Linh Tử lại lẩm bẩm: “Phương pháp song tu? Rốt cuộc là thế nào…”
Câu nói dừng lại, Huyền Linh Tử nổi giận vung tay áo, nhà trúc cách vách của Lạc Tiệm Thanh lập tức hóa thành mảnh vụn.
Lúc này, Lạc Tiệm Thanh còn không biết nhà trúc của mình đã bị sư phụ nhà mình nổi giận tiêu diệt. Ý nhẹ nhàng dừng lại trên Hạo Minh phong, rất nhanh đã gặp được Giải Tử Trạc hồi lâu không gặp.