Sát thủ kia vừa dứt lời, thanh âm đao kiếm va chạm chát chúa vang lên.
Lạc Tiệm Thanh phóng linh thức nhìn, chỉ thấy người đánh xe ngồi phía trước lúc này đã rút kiếm ra, xông vào đánh nhau với đám sát thủ. Người đánh xe này tuổi tác đã lớn, Lạc Tiệm Thanh chỉ liếc mắt nhìn cốt linh của lão đã phát hiện lão đã hơn hai trăm tuổi. Tuổi thọ của Trúc Cơ kỳ là ba trăm tuổi, hiện giờ lão mới Trúc Cơ trung kỳ, có lẽ không còn nhiều thời gian.
Nhưng thực lực của người đánh xe này rất mạnh, một mình chống chọi với một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ và ba tu sĩ Trúc Cơ tiền kỳ, nhưng mười hai tu sĩ Luyện Khí kỳ thì lão lại bất lực.
Lâm phu nhân rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra đánh với nhóm tu sĩ Luyện Khí kỳ. Nàng không có linh lực, nhưng kĩ thuật dùng kiếm lại rất tốt, mỗi lần công kích đều nhắm thẳng tới nhược điểm của đối thủ, tuy rơi xuống hạ phong nhưng có thể miễn cưỡng chống cự.
Lâm phu nhân nương theo công kích của một sát thủ lui về phía xe ngựa, nàng hạ giọng nói: “Lạc công tử, Ngô công tử, các ngươi mau rời đi, những người này để ta và Vương thúc ứng đối. Tại hạ chỉ cầu các ngươi một việc, mong các ngươi mang theo Dung Dung cùng đi, sau này… thay ta chiếu cố nó. Nơi này có một ít linh thạch, ta đều đặt ở trong nạp giới, đa tạ các ngươi!”
Vừa dứt lời, Lâm phu nhân ném nạp giới của mình vào trong xe ngựa, sau đó lại rút kiếm đánh trả.
Những lời nàng nói Dung Dung đều nghe thấy hết, tiểu nha đầu lã chã nước mắt, nhưng lại cắn chặt môi không phát ra âm thanh nào. Tiểu nha đầu ngồi đối diện Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, không khẩn cầu bọn họ, chỉ cúi đầu nắm chặt váy mình.
Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ thấy đứa bé sáu tuổi nào lại cứng cỏi như vậy, y nhìn hồi lâu, cuối cùng cười nhẹ một tiếng, vươn tay xoa đầu tiểu nha đầu.
Nước mắt đã rơi xuống, nhưng không có tiếng khóc.
Lạc Tiệm Thanh đứng lên nhìn về phía Huyền Linh Tử, Huyền Linh Tử nhẹ nhàng gật đầu với y.
Lạc Tiệm Thanh hiểu, sư phụ áp chế tu vi của mình xuống Trúc Cơ sơ kỳ là không hy vọng y giải quyết chuyện này một cách dễ dàng. Y cần rèn luyện, nhất là rèn luyện chiến đấu khi cảnh giới chênh lệch. Tuy thực lực những tu sĩ kia rất kém, nhưng Lạc Tiệm Thanh hiện tại chỉ là Trúc Cơ tiền kỳ, cũng coi là chênh lệch rất lớn.
Lạc Tiệm Thanh vén rèm phi thân đi ra, bình tĩnh nói: “Một đám đàn ông đi ức hiếp một cặp mẹ con, không thấy chướng mắt sao?”
Đám sát thủ không nghĩ Lạc Tiệm Thanh sẽ đột nhiên đi ra, thậm chí bọn họ còn không cảm nhận được trên mã xa ngoài mẹ con Lâm thị còn có những người khác! Sát thủ cầm đầu giật thót, gã đánh giá Lạc Tiệm Thanh từ trên xuống dưới, khi nhìn ra ý có cảnh giới Trúc Cơ tiền kỳ liền cười lạnh: “Không muốn chết thì cút!”
Lạc Tiệm Thanh vốn không cầm kiếm, chỉ cười nói: “Cút thế nào, ngươi biểu diễn cho tại hạ xem?”
Y vừa dứt lời, tên thủ lĩnh Trúc Cơ hậu kỳ liền nâng đao lao tới, bổ thẳng về phía y. Người đánh xe nhìn thấy cảnh này liền muốn ngăn cản, nhưng lão đứng quá xa, không thể kịp cứu Lạc Tiệm Thanh. Lâm phu nhân thì kinh ngạc nói: “Lạc công tử, sao ngươi không rời đi! Tội gì phải mất mạng vì chúng ta! Nếu ngươi đi, có lẽ hai người các ngươi và Dung Dung còn thoát được!”
Còn chưa dứt lời, một thanh Đao khổng lồ liền bổ tới Lạc Tiệm Thanh.
Uy thế của đao phong kia làm cho người ta phải khiếp sợ, dẫn theo linh khí màu xám, khuấy lên từng trận gió lốc. Lốc xoáy đen ngòm như tận thế, đao ảnh có chút hư ảo, nhưng phía trên lại xen lẫn uy áp của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ khiến toàn bộ tu sĩ ở đây đều lui về sau nửa bước, Lâm phu nhân không có tu vi thì lui tận bốn năm bước.
Mắt thấy lưỡi đao sắp bổ tới trán Lạc Tiệm Thanh, Lâm phu nhân cắn răng một cái, bỗng nhiên lấy từ trong ngực một khối Ngọc Thạch nhỏ, bóp vỡ.
Ầm!
Một luồng sáng trắng từ Ngọc Thạch bay ra va chạm với đao ảnh phát ra tiếng nổ vang trời, đồng thời biến mất.
Lạc Tiệm Thanh vốn chỉ muốn nhìn xem thực lực của tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ này thế nào nên vẫn chưa muốn chống cự, nhưng khi nhìn thấy một màn này y phải sửng sốt. Chỉ nghe Lâm phu nhân hô lớn: “Lạc công tử, đây là con bài chưa lật cuối cùng của ta, ngươi mau dẫn Dung Dung rời đi! Đi nhanh lên!”
Vừa dứt lời, một tiểu nha đầu khóc lóc từ trong xe ngựa chạy ra, không kìm được kêu gào: “Dung Dung không đi, Dung Dung muốn ở cạnh nương! Không đi, không đi!”
Lạc Tiệm Thanh không ngờ Lâm phu nhân sẽ vì mình mà dùng đến quân bài cuối cùng, y nhìn cảnh hai mẹ con ôm nhau khóc ròng mà trong lòng ấm áp, sau đó quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Huyền Linh Tử chậm rãi từ trong xe đi ra.
Hai người liếc nhau, Lạc Tiệm Thanh khiển trách nói: “Sư phụ, ngươi không trông coi Dung Dung.”
Huyền Linh Tử hơi cong môi: “Là lỗi của vi sư. Ngươi đã giải quyết bọn họ rồi, vậy liền không sao hết.”
Lạc Tiệm Thanh vốn định lắc đầu, sau lại gật đầu: “Tuy đã giải quyết bọn họ, Dung Dung ra ngoài cũng không có vấn đề gì. Nhưng sự thật vẫn là ngươi không trông coi để nàng chạy ra, ngươi không làm tròn bổn phận.”
Huyền Linh Tử bật cười, thở dài một tiếng: “Là vi sư sai.”
Nghe xong lời này, Lạc Tiệm Thanh mới vừa lòng nói: “Vậy chờ ta giải quyết xong những người kia lại nói chuyện tiếp.”
Hai thầy trò Lạc Tiệm Thanh ngươi một câu ta một câu, hoàn toàn coi đám sát thủ bên cạnh thành không khí. Sát thủ cầm đầu tức giận nói: “Một đòn còn không đỡ được, còn ở đó to mồm! Các ngươi đừng nói nhảm, mau chịu chết đi!”
Vừa dứt lời, thanh đao của sát thủ kia liền bổ tới Lạc Tiệm Thanh. Gã hét lên, linh lực của Trúc Cơ hậu kỳ lại rót vào đại đao, hình thành đao ảnh thật lớn bổ tới đầu Lạc Tiệm Thanh.
Đao ảnh kia nhìn rất khủng bố, tiểu nha đầu Dung Dung bị dọa nín cả khóc.
Ai ngờ ngay khi đao ảnh sắp đánh xuống thì một đạo kiếm quang màu xanh phá không bay tới, xuyên qua ấn đường tên thủ lĩnh sát thủ, ngay cả máu cũng không chảy ra, động tác của tên thủ lĩnh khựng lại.
Gã giơ cây đại đao đứng nguyên tại chỗ, trong mắt là vẻ hoảng sợ, sau đó ngã xuống đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến đám sát thủ không kịp chuẩn bị, nhưng mà bọn họ cũng không có cơ hội chuẩn bị. Kiếm khí màu xanh lại xuất hiện, nhẹ nhàng thu gặt sinh mệnh của đám sát thủ này, bọn họ lần lượt ngã xuống. Chỉ trong chớp mắt, đám sát thủ tàn bạo vừa rồi còn dương dương tự đắc giờ đã biến thành một đống thi thể.
Huyền Linh Tử thở dài một tiếng, nói: “Nếu để ngươi dưới Luyện Khí tầng tám có lẽ còn có chút ý nghĩa.”
Lạc Tiệm Thanh đi đến bên cạnh Huyền Linh Tử, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nhất định phải để ta rơi vào khổ chiến mới thấy có ý nghĩa sao?”
Nhìn ánh mắt bất mãn của đồ nhi nhà mình, Huyền Linh Tử im lặng không nói gì nữa.
Mà bọn họ không phát hiện, Lâm phu nhân và người đánh xe đều đang nghẹn họng nhìn bọn họ, bộ dạng không dám tin. Chờ một lúc lâu sau, chỉ nghe “Uỵch ——” một tiếng, người đánh xe đột nhiên quỳ xuống đất, chắp tay nói: “Đa tạ ân cứu mạng của hai vị tiền bối! Phu nhân và tiểu chủ tử nhà ta hôm nay được cứu rồi, đa tạ hai vị tiền bối!”
Ông lão tóc bạc trắng quỳ xuống lạy lục, loại chuyện thế này Lạc Tiệm Thanh không nhận nổi. Y lập tức dùng linh lực đỡ ông lão dậy, cười nói: “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần để ý. Trên đường Lâm phu nhân cũng giúp chúng ta rất nhiều.”
Tiếp theo đó, Lạc Tiệm Thanh lên xe, người đánh xe tiếp tục lái đi, năm người tiếp tục đi tới Sa Đô.
Lúc này, tiểu nha đầu không còn nằm trên đùi Lạc Tiệm Thanh líu lo nói chuyện nữa, chỉ trốn sau lưng mẹ, len lén dùng đôi mắt to nhìn Lạc Tiệm Thanh và Huyền Linh Tử, nhìn nhiều nhất vẫn là Lạc Tiệm Thanh.
Trên mã xa rất yên tĩnh, một lúc sau mới nghe Lâm phu nhân thở dài nói: “Thật ra lúc trước ta cũng có nghĩ hai vị công tử có thể là người tu chân. Nhưng mà khi đó Vương thúc cũng không nhìn ra được cảnh giới của hai người, nên ta nghĩ là ta đã đoán sai, các ngươi có lẽ chỉ là người tập võ mà thôi. Ân cứu mạng lần này, ta nhất định sẽ báo đáp.”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Chẳng qua là chuyện nhỏ thôi.”
Lâm phu nhân lại ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Đây không phải là việc nhỏ, hai vị công tử cứu tính mạng Dung Dung, với ta đó là chuyện rất lớn.” Dừng một chút, Lâm phu nhân bắt đầu kể: “Ta họ Triệu, tên là Triệu Nguyệt, nếu hai vị công tử là người Vũ Sa quốc, có thể đã từng nghe tới tên của ta. Mười năm trước, ta sống ở Sa Đô, “Nguyệt” trong “Tam Thủy Hồng Nguyệt”, đó chính là ta.”
Mười năm trước, “Tam Thủy Hồng Nguyệt” vang danh cả Vũ Sa quốc.
“Tam” là Tam hoàng tử Vũ Ngao của hoàng tộc, tu luyện hai mươi hai năm đã bước vào Trúc Cơ kỳ.
“Thủy” là Cừu Thủy Phục trong phủ Tể tướng, tu luyện hai mươi mốt năm đã Luyện Khí tầng chín đại viên mãn.
“Hồng” là quận chúa Tiêu Hồng của Trấn Nam Vương, tu luyện hai mươi năm đã Luyện Khí tầng chín.
Còn “Nguyệt” phía sau bọn họ, chính là Đại tiểu thư Triệu Nguyệt của phủ Quốc sư, năm ấy mười bảy đã đạt tới Luyện Khí tầng tám, có hi vọng Trúc Cơ trước hai mươi hai tuổi!
“Khi đó phụ thân đề ra việc hôn nhân, chính là kết hôn với Cừu Thủy Phục. Mặc dù từ nhỏ ta đã quen biết Cừu Thủy Phục, nhưng lại không thích gã, gã quá ngang ngược bá đạo, bắt nạt người yếu thế hơn, có thiên phú và tướng mạo nhưng lại không có nhân phẩm xứng tầm. Vì thế trước hôn lễ ta đã bỏ trốn, sau đó gặp được phu quân của ta.”
Vũ Sa quốc nhỏ như vậy, người thường muốn tu luyện đều sẽ cố gắng tham gia thí luyện của tông môn tu tiên, nhưng nhưng gia tộc tu luyện lại không thích rời cố hương. Dù sao thì bọn họ cũng có rất nhiều tài nguyên tu luyện, không cần tự mình cố gắng.
Tuy rằng thành tích “Hai mươi hai tuổi bước vào Trúc Cơ kỳ” đặt ở Thái Hoa Sơn thật sự là không đủ nhìn, đến cả Lý Tu Thần còn Trúc Cơ lúc hai mươi tuổi. Nhưng mà đặt ở Vũ Sa quốc đã là thiên tài đệ nhất.
Lạc Tiệm Thanh nghe Lâm phu nhân nói tiếp: “Phu quân ta không phải người Vũ Sa quốc, cố hương của hắn là Sung Châu của Tề quốc xa xôi, hắn là chạy nạn tới đây. Chúng ta nhất kiến chung tình, cuối cùng quyết định ở bên nhau, nhưng gia tộc ta lại không cho phép ta kết hôn với một người không có thế lực.”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được hỏi: “Lâm phu nhân, vừa rồi ngươi nói phu quân kia của ngươi mới hai mươi lăm tuổi đã là Trúc Cơ tiền kỳ. Thực lực như vậy nói thế nào cũng phải được gia tộc ngươi coi trọng chứ?”
Lâm phu nhân cười khổ: “Có thực lực thì sao, gia tộc vẫn luôn coi trọng thế lực hai phe.”
Lạc Tiệm Thanh kiên nhẫn nghe hết.
Y nghe Lâm phu nhân dùng giọng nói bình tĩnh kể cho bọn họ biết, nàng khi mười tám tuổi đã quyết định thế nào, bỏ trốn cùng người trong lòng. Sau khi bỏ trốn, nàng bị gia tộc vứt bỏ, vì đền đáp lại những gì gia tộc bồi dưỡng những năm qua, nàng rót toàn bộ tu vi của mình vào một viên Linh châu, từ nay về sau không còn là người Tu Chân nữa.
Sau khi đưa Linh châu, người trong gia tộc không còn đuổi bắt hai người bọn họ nữa, thậm chí tổ phụ luôn yêu chiều nàng còn gạch bỏ tên của nàng trong gia phả, coi như không quen biết.
Từ đó về sau, hai vợ chồng bọn họ định cư ở Nghênh Phong thành, vài năm sau liền sinh một cô con gái, gọi là Dung Dung. Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tầy gang, không biết sao, kẻ thù của phu quân nàng lại tìm được tới.
Một năm trước, phu quân của nàng chết thảm, Lâm phu nhân dẫn con gái trốn chạy. Vương thúc là quản gia của phu quân nàng, trước kia từng đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, nhưng vì trọng thương mà ngã xuống Trúc Cơ trung kỳ.
Mà Triệu gia khi biết tình cảnh của Triệu Nguyệt, gia chủ của Triệu gia tuy nói rất giận Triệu Nguyệt, nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương nàng, liền gọi nàng từ Nghênh Phong thành trở về, không tính toán chuyện trước kia nữa.
Triệu Nguyệt cười nói: “Tổ phụ ta từ trước đến nay luôn mạnh miệng mềm lòng, khi đó ta làm chuyện động trời như vậy, cả nước đều biết, Triệu gia cũng mất hết mặt mũi, vậy mà giờ ngài vẫn chấp nhận cho ta trở về.”
Lạc Tiệm Thanh hỏi: “Nếu đã như vậy, Lâm phu nhân, sao tổ phụ của ngươi không phái người tới đón ngươi? Lần này ngươi trở về chắc chắn sẽ uy hiếp tới lợi ích của huynh đệ tỷ muội ngươi, lão phải biết được lợi và hại trong đó chứ.”
Triệu Nguyệt lập tức trầm mặc.
Lạc Tiệm Thanh cũng không nhẫn tâm thương tổn đối phương, nhân tiện nói: “Có lẽ là có việc chậm trễ.”
Triệu Nguyệt cười khổ gật đầu: “Quả thật, lần này ta trở về cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Đối với ta, Sa Đô là một nơi nguy hiểm, vốn là ta còn muốn mời hai vị công tử đến nhà ta ở, bây giờ nghĩ lại có thể sẽ liên luỵ hai vị. Không bằng như vậy đi, chờ ngày mai chúng ta đến vùng ngoại ô của Sa Đô liền chia tay, sẽ không có ai nhìn thấy hai vị đi cùng chúng ta.”
Lạc Tiệm Thanh nghe vậy cười: “Lâm phu nhân muốn mời chúng ta tới làm khách?”
Triệu Nguyệt hơi sửng sốt, theo bản năng nói: “Lạc công tử, địa vị của ta hiện tại trong nhà cũng không an toàn, nếu ngươi tới, e là sẽ gặp một chút nguy hiểm. Trong nhà của ta có sáu vị đại năng Kim Đan kỳ, các bá thúc Trúc Cơ hậu kỳ cũng không thiếu, các ngươi tới…”
Triệu Nguyệt tuy rằng cảm thấy hai người Lạc Tiệm Thanh thực lực cao cường, hơn xa tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường, nhưng dù có mạnh tới đâu thì có thể mạnh hơn tu sĩ Kim Đan kỳ sao? Thậm chí mạnh hơn tổ phụ của nàng, Triệu quốc sư Nguyên Anh kỳ sao?
Lạc Tiệm Thanh nghe xong lời này cũng cười nói: “Chúng ta ở Sa Đô cũng không quen ai, nếu Lâm phu nhân mời chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ không từ chối. Hơn nữa lần này ngài đưa bọn ta từ Nghênh Phong thành đi tới Sa Đô, phần ân tình này chúng ta còn chưa báo đáp.”
Triệu Nguyệt kinh ngạc nói: “Nhưng vừa rồi ngươi đã cứu mạng chúng ta…”
Lạc Tiệm Thanh nói: “Lâm phu nhân lúc trước không phải cũng bóp nát Ngọc Thạch bảo mệnh của mình để cứu tại hạ một mạng sao?”
Triệu Nguyệt giật mình, nàng ngơ ngác nhìn tu sĩ áo xanh tuấn tú trước mắt, sau một hồi mới cười gật đầu, trên mặt đều là cảm kích: “Một khi đã như vậy, mời hai vị tới Quốc sư phủ làm khách, ta sẽ giới thiệu phong cảnh Sa Đô cho hai vị, dẫn các ngươi đi du lịch Đô thành Vũ Sa quốc.”
Ngày hôm sau, một chiếc xe ngựa nhìn như bình thường chậm rãi đi vào Đô thành Sa Đô của Vũ Sa quốc.
Xe ngựa lập tức đi về hướng Hoàng Thành, cuối cùng dừng lại ở một dãy tòa nhà lớn. Lúc này, trước cửa lớn đã tụ tập không ít người mặc quần áo đẹp đẽ quý giá, trên mặt họ tràn ngập vui sướng và chờ mong. Bất kể là ai cũng như rất hoan nghênh Triệu Nguyệt về, thật tâm thật ý biểu đạt hoan nghênh.
Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi, Triệu Nguyệt nắm chặt tay.
Độ Hán Giang của Lý Tần
Mà ở bên kia, Huyền Linh Tử truyền âm qua: “Vì sao muốn ở lại đây?”
Lạc Tiệm Thanh mở to mắt, khẽ cười quay đầu nhìn về phía Huyền Linh Tử. Đôi mắt phượng cong lại thành hình trăng non, y thản nhiên nói: “Nếu đã muốn nhập thế, sao không mượn cơ hội này chân chính quan sát một quốc gia phàm nhân? Sư phụ, chẳng lẽ ngươi không muốn tận mắt nhìn sao?”
Huyền Linh Tử bất đắc dĩ cong khóe môi, tranh thủ lúc Triệu Nguyệt và tiểu nha đầu không nhìn thấy, lặng lẽ nắm tay Lạc Tiệm Thanh, thấp giọng nói: “Hết thảy đều tùy ngươi, ngươi muốn làm gì, vi sư đều sẽ ở bên cạnh.”