Phán Quan Địa Phủ Thu Nhập Cao

chương 46: 46: ký sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tư Đồ Hạo bấm nút âm thanh, điện thoại không rung nữa, màn hình sáng tầm mấy chục dây, điện thoại tắt đen, TƯ Đồ Hạo liếc nhìn chiếc xe màu đỏ, sao Châu Mẫn Na lại đột nhiên gọi cho cậu? Phát hiện ra cậu rồi sao? Tư Đồ Hạo siết chặt điện thoại trong tay.

Điện thoại lại rung lên lần nữa, lần này là tin nhắn tới.

[Anh Tư Đồ, tối nay anh rảnh không, ăn cơm với em đi, lâu rồi không thấy anh đâu, nhớ anh quá.]

[Vậy nha anh, tối bảy giờ ở nhà hàng Blue trong khách sạn Venice nha, không gặp không về.]

Châu Mẫn Na nhắn hai tin, Tư Đồ Hại nhìn bóng người đi vào thang máy, trả lời một chữ “được”.

Cậu cần xác nhận Châu Mẫn Na có phải Châu Mẫn Na không.

Châu Mẫn Na nhìn thấy tin nhắn thì khẽ nhếch miệng, đóng cửa thang máy.

Cần phải có kế sách chu toàn để đối phó với Lục Phi, không thể sơ suất được, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, bắt buộc phải hiểu rõ về công ty Ngũ Điện.

Trong số các thành viên của Ngũ Điện, ả không thể tiếp cận Lục Phi và Hắc Bạch Vô Thường, con ả tên Dạ Mạn thì lại được Lục Phi bảo vệ mọi lúc, chỉ có thể ra tay với hai tên con ngườui.

Một là Tư Đồ Hạo, người còn lại là Trương Phong Nam, nắm chắc hai tên đàn ông này trong tay, thu thập được thông tin thì sẽ càng dễ đối phó với Lục Phi hơn.

Nghiêm Minh Khê hấp thụ thêm một hai hồn ma nữa là sẽ thành ác quỷ tím, chỉ cần cô ta trở thành ác quỷ tím là có thể ký sinh được rồi, ả đã tìm được đối tượng để ký sinh, chính là con ả thêm Cố Thái Vân kia, cái loại con gái ngu ngốc làm mọi cách để về được Thủ đô thì quá thích hợp để ký sinh còn gì, cái loại con người có ham muốn và chấp niệm thế này không chỉ dễ lợi dụng mà còn có thể giảm được phản ứng dội ngược khi hút hồn.

Nghiêm Minh Khê là con cờ quan trọng, không được có gì sai sót, ả và Đầu Trâu đã bỏ ra rất nhiều công sức vì cô ta, từ việc tìm hồn ma cho tới cách thức hút hồn, còn cả tìm ký sinh nữa, từng bước đều được sắp xếp cẩn thận kỹ càng, chúng cần có một trợ thủ hoàn hảo.

Chỉ cần Nghiêm Minh Khê có được cuộc sống mới, anh trai cô ta chắc chắn sẽ trung thành với chúng, có được hai trợ thủ đắc lực sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.

Đến lúc Nghiêm Minh Khê ký sinh được trên người Cố Thái Vân, lại tiếp cận Trương Phong Nam, ả thì đảm nhiệm xử lý Tư Đồ Hạo, còn sợ gì không có được tin từ Ngũ Điến?

Lục Phi, đợi mà xem kịch hay đi.

Tại khách sạn Venice.

Châu Mẫn Na viện cớ uống say, bảo Tư Đồ Hạo đưa mình lên lầu, Tư Đồ Hạo càng chắc chắn đây không phải Châu Mẫn Na mà mình biết.

Châu Mẫn Na bị lạ giường, dù tối mấy cũng phải về nhà mình ngủ, không thể nào chịu ngủ trong khách sạn!

Tư Đồ Hạo âm thầm gửi số phòng và địa chỉ cho Dạ Mạn để nó tới xác nhận cô ả trước mắt có phải Châu Mẫn Na hay không.

Châu Mẫn Na vừa bước vào phòng đã cởi áo khoác, để lộ bộ đầm ôm sát khoét sâu cổ chữ V, dáng vẻ đầy đặn lấp ló thể hiện rõ mưu mô.

Châu Mẫn Na thích cậu, theo đuổi cậu, nhưng chưa từng phát triển mối quan hệ theo hướng gay go như thế, Tư Đồ Hạo căng thẳng, không biết nên làm thế nào.

Châu Mẫn Na tựa mình vào người Tư Đồ Hạo, giọng nói mềm yếu, ánh mắt khiêu gợi: “Anh Tư Đồ, em nóng quá, khó chịu quá…”

Tư Đồ Hạo giơ cao tay, không biết làm thế nào, động vào không được, không động cũng không được, làm sao đây?

Mạn Châu Sa Hoa nhìn người đàn ông mà thầm phì cười, vờ vịt cái gì, vờ tiếp đi, xem ta cởi đồ ra thì mi còn gượng được bao lâu!

Mạn Châu Sa Hoa kéo nhẹ khoá kéo, bộ váy rơi ngay xuống đất.

Tư Đồ Hạo hoảng loạn, vội vã nhặt quần áo lên khoác vào người ả, đặt ả lên giường, lấy mềm quấn kín mít, còn mình thì vào toilet.

Trời má, thấy ghê quá, chắc chắn không phải Châu Mẫn Na, Mẫn Na sao có thể làm mấy chuyện điên rồ vậy được!

“Tới đâu rồi? Châu Mẫn Na có vấn đề lắm lắm luôn.” Tư Đồ Hạo nhắn tin cho Dạ Mạn, mới nhắn chưa được bao lâu đã nghe tiếng đóng cửa, Tư Đồ Hạo xông ra khỏi toilet, phòng khách trống không, Châu Mẫn Na đã rời khỏi đây.

Tư Đồ Hạo đuổi theo, nhìn thấy bóng người đi về phía thang máy trong hành lang, cậu hét: “Châu Mẫn Na, đứng lại đó.”

Mạn Châu Sa Hoa nhìn người đàn ông sau lưng mình, nhếch môi cười rồi bước vào thang máy, bộ móng đỏ chói mắt dưới ánh đèn, cô ta đưa tay ấn tầng .

Tư Đồ Hạo tuổi chó à, mũi thính thế, phát hiện ra từ khi nào đấy? Nghi ngờ rồi à? Phiền thật, chuyện đã đến nước này, chỉ có nước giết Tư Đồ Hạo hoặc là thay một cơ thể khác, tìm cơ thể có dễ dàng vậy đâu, ký sinh lại càng khó khăn, đúng là phiền toái.

Mạn Châu Sa Hoa đi đến tầng thượng, mở cánh cửa thông ra sân thượng, có người chủ động tìm đến cái chết, ả sẽ tác thành cho cậu!

Mạn Châu Sa Hoa giữ chặt lấy ngực, linh hồn còn sót lại trong cơ thể này phản kháng dữ dội thế, ả là Mạn Châu Sa Hoa đấy, một linh hồn nhỏ bé mà dám chống đối ả, đúng là không biết trời cao đất dày.

Tư Đồ Hạo nhìn thang máy ngừng ở tầng thượng, lập tức leo cầu thang đuổi theo.

Trong lối thoát hiểm, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở hồng hộc của Tư Đồ Hạo, Dạ Mạn nói nếu cơ thể của Châu Mẫn Na có ác quỷ khác ký sinh, nhất định phải bảo vệ Châu Mẫn Na, đề phòng ác quỷ làm cơ thể chủ bị thương.

Cậu bắt buột phải tìm được Châu Mẫn Na, vừa là vì Châu Mẫn Na, cũng là để bắt con ác quỷ bỏ trốn mà bố hay nói.

Sao lại không mở cửa được? Chắc chắn là đã chạy tới đấy, Tư Đồ Hạo đẩy cánh cửa sắt, chậm bước dần.

Châu Mẫn Na đứng trên sân thương nghe thấy tiếng động, gió thu thổi xoắn mái tóc dài: “Anh Tư Đồ thông minh quá, tìm ra em nhanh thế cơ.”

“Tới đây nào, mau tới đây, tới tìm em đi, cảnh ở đây đẹp lắm.”

Tư Đồ Hạo bắt đầu trở nên mơ màng như bị thứ gì đó làm tê liệt, chỉ biết đi tới trước, tới trước, tới trước nữa.

Người đàn ông mặc áo khoác màu be cứ thế, từng bước tới gần Châu Mẫn Na, ả vuốt tóc, Mạn Châu Sa Hoa của ả là loài hoa đẹp nhất Địa giới, cũng là loài hoa mê người nhất, một con người nhỏ bé sao có thể chống lại được, Tư Đồ Hạo, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mi.

Tư Đồ Hạo nhích từng bước đến mép sân thượng, Châu Mẫn Na lẳng lặng dịch sang một bên, nhìn chàng trai khờ khạo tiến từng bước đến cái chết.

Tiếc cho lớp da này, ả tới dương gian đã bao lâu, càng lúc càng ít nhìn thấy những bộ da đẹp, tuy chàng trai trước mặt thua xa Lục Phi, nhưng cũng có thể coi là ổn so với con người, tiếc thật.

“Đi đường bình an nhé.”.

Kiếm Hiệp Hay

Lúc chân phải của Tư Đồ Hạo sắp rời khỏi sân thượng, tay của Châu Mẫn Na lại kéo cậu vào trong, còn mình thì ngã cả người ra sau.

Mạn Châu Sa Hoa: “…” Cái linh hồn trong cơ thể này bị điên à, huỷ đi chính linh hồn mình cũng phải cứu tên đàn ông thối tha kia cho bằng được, đúng là mất não!

Mạn Châu Sa Hoa cắn răng nghiến lợi rời khỏi xác Châu Mẫn Na, không ngờ chút linh hồn còn sót lại trong cái cơ thể này lại yêu gã đàn ông loài người kia, đúng là ngoài ý muốn, con người mà cũng có tình yêu đích thực à? Hiếm có thật!

Mùi gì thế này? Lục Phi? Sao hắn lại tới đây? Đúng là đi tới đâu cũng gặp! Mạn Châu Sa Hoa vội vã rời khỏi hiện trường vụ án.

Tư Đồ Hạo ngã người ra sau, đập mạnh người xuống đất, bên tai cứ ong ong, trong đầu hỗn loạn, vừa rồi, vừa rồi Mẫn Na đã…

“Không!” Tư Đồ Hạo gào lên xé lòng, không màng đến cánh tay đang chảy máu mà chạy xuống cầu thang.

Lúc Dạ Mạn và Lục Phi chạy tới, mọi người đã bu lại một chỗ, hai người đi tới gần đám đông, nhìn thấy Tư Đồ Hạo đang gào khóc, ôm một cô gái nằm bất động trong vũng máu.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cô gái Tư Đồ Hạo ôm là ai?

Dạ Mạn chen vào trong đám đông, tới gần Tư Đồ Hạo, nhìn thấy Châu Mẫn Na, nó khó tin bịt chặt miệng, Lục Phi nhanh chóng bước tới đỡ lấy nó.

“Bị ký sinh rồi, để tôi tìm hồn chủ.” Lục Phi nhẹ mở rồi đóng con dấu, Châu Mẫn Na chầm chầm mở mắt.

Tư Đồ Hạo giàn giụa nước mắt: “Mẫn Na, Mẫn Na, anh không cho phép em xảy ra chuyện, không cho phép em xảy ra chuyện!”

Tư Đồ Hạo nhớ rõ, vào lúc cận kề với cái chết, Mẫn Na đã đẩy cậu ra, còn mình thì rơi xuống, cô ấy đã dùng chính mạng của mình để đổi mạng cho cậu.

Châu Mẫn Na tìm lại được hồn phách thất lạc, mỉm miệng cười với khuôn mặt trắng bệch: “Anh Tư Đồ, em sợ quá.”

Tư Đồ Hạo ôm chặt lấy Châu Mẫn Na: “Mẫn Na, là em sao? Em về rồi sao?”

“Ừm, nếu anh Tư Đồ không nghi ngờ, có thể em không bao giờ về lại được nữa, Mẫn Na vui lắm, anh Tư Đồ cuối cùng cũng rơi nước mắt vì em rồi.”

Tư Đồ Hạo khàn hết cả giọng, quả nhiên người trước đó không phải Mẫn Na, ánh mắt này, giọng điệu này mới là Mẫn Na mà cậu biết: “Mẫn Na, xe cấp cứu sắp tới rồi, sẽ tới ngay thôi.”

Giọng Châu Mẫn Na rất nhỏ: “Mẫn Na phải đi rồi, anh Tư Đồ… anh… em… sợ lắm…” Châu Mẫn Na nhắm mắt lại, Tư Đồ Hạo trông ra xa xăm, cậu chỉ thấy thời gian trôi quá chậm, xe cấp cứu tới quá chậm.

Dạ Mạn kéo áo Lục Phi: “Linh hồn của Châu Mẫn Na đâu?” Người chết đi, linh hồn sẽ lìa khỏi xác, thế nhưng linh hồn của Châu Mẫn Na lại cứ thế mà biến mất trong không khí.

Lục Phi lạnh lùng: “Hồn bay phách lạc rồi, vào giây phút cuối cùng, cô ấy đã tiêu hao chút linh hồn còn sót lại trong cơ thể để cứu Tư Đồ Hạo, linh hồn đó mất đi, hồn phách không còn hoàn chỉnh nữa.”

“Ý anh là Châu Mẫn Na đã cứu Tư Đồ Hạo?”

“Ừm, cái giá phải trả là hồn bay phách lạc.”

“Có nghĩa là cơ thể của Châu Mẫn Na thật sự đã bị ký sinh?”

“Ừ, đi thôi, lên sân thượng xem xem có phải là Đầu Trâu không!”

Dạ Mạn nhìn Tư Đồ Hạo lên xe cấp cứu, nó thì theo Lục Phi vào khách sạn…

Châu Mẫn Na đã chết, Tư Đồ Hạo biết được vì cứu mình mà Châu Mẫn Na đã phải trả cái giá quá thê thảm, cậu khắc tên mình lên mộ Châu Mẫn Na.

Cả đời này cậu sẽ không lấy vợ, kiếp này, cậu chỉ có mình Châu Mẫn Na là vợ chưa cưới.

Sau khi tham gia tang lễ trở về, sắc mặt Lục Phi trở nên rất nặng nề, dấu vết trên sân thượng và cái mùi trong tang lễ đều đến từ cùng một người: Mạn Châu Sa Hoa!

Hắn luôn thấy sự việc xảy ra mười lăm năm trước cứ có gì đó kỳ lạ, hiện giờ có thể chắc chắn một trăm phần trăm là do Mạn Châu Sa Hoa gây nên.

Từ lời nói của Mặt Ngựa và mùi hương hoa hắn ngửi thấy lần này có thể thấy, ngoài ả ra không còn ai khác!

Lục Phi đứng bên cửa sổ, quét mắt đi từng ngóc ngách trong thành phố, Mạn Châu Sa Hoa, cô đang ở đâu?.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio