Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Trận lạ
Trước đây hắn vẫn luôn tưởng rằng người ấy chẳng qua chỉ nuông chiều hắn mà thôi.
Dịch: Bơ
Lần đầu tiên Văn Thời trông thấy Tạ Vấn đã chú ý tới cọng lông chim màu xanh biếc trên cổ tay anh khi ở dạng linh tướng. Có một dạo hắn hết sức tò mò xuất xứ của cọng lông chim ấy, nhưng ngẫm nghĩ mãi mà không ra đáp án...
Không ngờ lại đạt được ước muốn ngay giờ phút này.
Quanh đi quẩn lại, ấy thế mà lại là đồ của hắn. Tại một khoảnh khắc nào đó mà hắn không hay biết, nó rơi vào trong tay Tạ Vấn rồi được giữ gìn nguyên vẹn tới nay.
Khó để miêu tả cảm xúc chớp mắt đó ra sao.
Gió trong khe núi rất mạnh, có thể thổi những cây trúc dài thẳng và cứng cáp cong như cánh cung, tiếng gió rít liên hồi nhưng Văn Thời không cảm nhận được gì.
Hắn đứng thật lâu giữa làn gió núi, không chớp mắt nhìn người trước nhà.
Trước đây hắn vẫn luôn tưởng rằng người ấy chẳng qua chỉ nuông chiều hắn mà thôi.
Dắt tay cũng được, hôn cũng thế, tất đều vì hắn tỏ ra mong đợi và thất vọng quá rõ ràng khiến đối phương không đành lòng.
Giống như năm đó hắn đứng trên cành tùng nhìn Trần Bất Đáo xuống núi, đối phương đi vài bước dọc theo con đường núi lại quay về dắt hắn theo.
Nhưng bây giờ hắn nhận ra....
Ở nơi hắn không thể nhìn thấy vẫn cất giấu rất nhiều thứ, hoàn toàn không như hắn tưởng.
Trần Bất Đáo khoác áo bào đỏ trước nhà không hề phát hiện ra người trong rừng trúc.
Trần duyên còn sót lại hóa thành Thanh điểu bay qua khe núi rồi biến mất phía chân trời. Anh dựa cửa ngóng nhìn chốc lát, khẽ nhấc tà áo bước xuống con đường mòn phủ kín lá trúc.
Tiếng bước chân sàn sạt cách rừng trúc ngày càng gần, Văn Thời đột nhiên hoàn hồn.
Hắn trông thấy bóng dáng cao cao ấy dừng bên hồ, chợt nghĩ tới một chuyện --
Hắn vẫn đang trong lồng, chủ lồng là Trương Đại Nhạc, những cảnh tượng trước mắt này đều xuất phát từ ký ức của gã.
Những hình ảnh này chân thực rõ nét, như Văn Thời thấy thì hầu như không có cảm giác mất hài hòa. Như thể hồi đó Trương Đại Nhạc nấp trong rừng trúc này, đứng ngay chỗ Văn Thời đứng, nín thở chăm chú theo dõi toàn bộ sự việc.
Nghĩ tới đây, Văn Thời thầm giật mình, bất ngờ quay đầu nhìn quanh bốn phía.
Rừng trúc um tùm, vết loang lổ trên cành cây cực kỳ giống mặt người, khi bóng cây đung đưa theo gió, giây lát thật sự rất dễ nhìn lầm, đúng là một nơi thích hợp để ẩn nấp.
Nhưng hiện tại trừ Văn Thời thì không có sự tồn tại nào khác.
Điều ấy hắn có thể chắc chắn. Còn nếu có, không thể nào tập trung cảm nhận rồi mà vẫn không phát hiện ra.
Vậy lúc trước thì sao?
Lúc trước Trương Đại Nhạc trốn ở đây, sao Trần Bất Đáo lại có thể không cảm nhận được?
Trừ khi trạng thái lúc đó của Trần Bất Đáo cực kỳ tệ, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả trong lồng giờ phút này, dù sao đây cũng chỉ là hình ảnh trong mắt Trương Đại Nhạc mà thôi.
Nếu người khác trông thấy bộ dạng này của Trần Bất Đáo thì chắc sẽ có đủ loại suy đoán, dù cảm giác anh có gì đó không bình thường nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì từ xưa tới nay chưa từng có ai gắn Trần Bất Đáo với từ 'yếu ớt' cả.
Nhưng Văn Thời khác.
Hắn từng thấy một Trần Bất Đáo mà người ngoài chưa từng thấy, cũng biết nhiều chuyện mà người ngoài không biết. Cho nên nháy mắt hiểu rõ tất cả --
Lồng lớn Trần Bất Đáo từng giải cả một đời đếm không hết, trên người gánh vác trần duyên gấp trăm nghìn lần Văn Thời, mỗi tội anh giấu kín đến mức trừ Văn Thời ra thì không ai hay biết.
Anh đã từng nói có cách giải quyết. Văn Thời cứ tưởng anh đang dỗ dành thôi, hiện giờ nhìn lại mới biết là thật, đúng là có thể hóa giải, chẳng qua quá trình hóa giải không phải thứ người thường có thể chịu đựng....
Dù là bản thân Trần Bất Đáo cũng phải hao hết tâm sức.
Văn Thời không biết quá trình ấy có bao nhiêu gian nan, kéo dài chừng nào, cũng không biết người hóa giải sẽ phải trải qua những gì. Nếu như ngay cả Trần Bất Đáo cũng phải hao sức đến mức trở nên yếu ớt, vậy thì không phải là điều mà người thường có thể tưởng tượng được.
Cho nên anh chưa bao giờ làm nó ở núi Tùng Vân.
Cứ cách vài năm anh sẽ dừng chân trong khe núi giống núi Tùng Vân này một thời gian, nghỉ lại trong căn phòng đơn sơ mộc mạc, một mình hóa giải trần duyên của mấy trăm nghìn người gửi gắm nơi hắn.
Đợi khi tình trạng khá hơn, không phát hiện ra khác thường, anh mới rời khỏi nơi này quay về núi Tùng Vân, hoặc có thể bước vào chiếc lồng tiếp theo, tiếp tục tiễn đưa những người khác.
Quá trình này không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi.
Lần Trương Đại Nhạc bắt gặp chỉ là một lần trong số đó mà thôi.
Thậm chí không phải bắt gặp mà là cố ý theo dõi. Trương Đại Nhạc từng nói khi gã bị trời phạt không thể giải thoát đã tới cầu xin Trần Bất Đáo.
Gã không nhắc thời gian địa điểm nhưng chắc chắn là ở đây.
Gã muốn xin Trần Bất Đáo giúp gã nhưng không muốn ai biết chuyện, thế là hỏi thăm tung tích của Trần Bất Đáo khắp nơi, bôn ba đuổi theo tới đây.
Chắc gã cũng thấy ngôi miếu thổ địa kia, nghe câu chuyện về 'quỷ núi' mà đám người qua đường nghỉ chân bàn tán, sau đó băng qua màn sương và rừng trúc lặng lẽ tiến vào khe núi sâu, trông thấy cảnh tượng mà Văn Thời thấy.
Lý do khung cảnh nơi này rõ nét như mới hôm qua cũng là vì Trương Đại Nhạc vẫn luôn nhớ kỹ, thậm chí trong suốt một nghìn năm về sau đã từng hồi tưởng vô số lần--
Gã cầu xin Trần Bất Đáo tại đây, nhưng Trần Bất Đáo không chịu giúp.
Cho nên gã canh cánh trong lòng, tràn đầy oán hận, đến chết vẫn không buông bỏ được.
"Leng keng."
Bên hồ bỗng nhiên truyền tới một tiếng vang nhỏ, Văn Thời thoát khỏi dòng suy nghĩ đưa mắt nhìn sang.
Trần Bất Đáo vân vê mấy viên đá tròn trong tay, khom người ném một viên trong đó vào vị trí nào đó bên bờ hồ.
"Góc tây bắc..."
Văn Thời thử tính phương hướng, sau đó nhíu mày, nảy sinh nghi ngờ.
Theo lời Bốc Ninh thường nói thì góc tây bắc trong trận pháp được gọi là cửa tử, không dễ chuyển dịch.
"Nếu đá trận rơi vào cửa tử, vậy thì chắc chắn không phải nghịch trận pháp nhỏ gì, hơn nửa có liên quan tới tính mạng." Bốc Ninh lúc trước từng nói vậy.
Văn Thời cũng từng hỏi: "Có liên quan tới tính mạng là sao. Cứu người sống hay rủa người chết?"
"Hơi khác với câu nói 'liên quan tới tính mạng' thông thường." Bốc Ninh giải thích: "Một là nói trận pháp có thể khiến người chết mọc lại thịt từ xương, nhưng đệ biết đấy, loại trận pháp có thể thực hiện điều này phần lớn là tà thuật chứ không phải chuyện tốt gì. Còn một cái khác là chỉ trận pháp có liên quan tới một người hoặc vài người nào đó, hệt như then cài vậy. Loại này cũng được gọi là có liên quan tới tính mạng, về phần mục đích làm gì thì còn tùy thuộc vào mỗi người. Lần trước đệ gặp phải trận hiến tế trong lồng là thuộc vế sau."
Nhờ lời nói của Bốc Ninh, Văn Thời mặc dù không tu trận pháp nhưng vẫn rất nhạy cảm với cửa tử góc tây bắc như đám người từng được học trận pháp kia.
Hắn dường như chưa bao giờ thấy Trần Bất Đáo ngoảnh đầu sang góc đó khi bày trận, đây là lần đầu tiên.
Mà khi Trần Bất Đáo bày xong trận đá rụt tay về, Văn Thời thoáng thấy màu đỏ thắm trên ngón tay anh, nếu không nhìn lầm thì đó hẳn là máu....
Đóng dấu trên trận đá nhằm gia tăng sự khống chế của người bày trận với trận, biểu thị đó là một trận pháp lớn cực kỳ quan trọng.
Quệt máu lên trận đá lại càng lợi hại.
Trần Bất Đáo ngày thường tới cả dấu ấn cũng không cần dùng, lại ở đây dùng máu....
Rốt cuộc anh đang bày trận gì?
Sắc mặt Văn Thời thay đổi.
Còn người bên hồ vẫn bình thản như cũ, anh dạo quanh hồ non nửa vòng, đắn đo hai chỗ trống sau đó thả một viên đá trận xuống một vị trí trong đó, tiếp tục bôi máu.
....
Cỏ dại trong núi mọc rất cao, xanh tốt um tùm thành mảng lớn che khuất tầm nhìn.
Trần Bất Đáo dừng bước ở mấy chỗ nhưng Văn Thời không thể nhìn thấy anh bày tổng cộng bao nhiêu trận đá, phân chia bày ra sao, cụ thể ở vị trí nào, chỉ có thể phỏng đoán dựa theo kinh nghiệm.
Khi một viên đá trận nào đó được hạ xuống, mặt hồ vốn gợn sóng lăn tăn trong gió sẽ bất ngờ thay đổi --
Màn sương dày đặc kéo tới từ bốn phương tám hướng, phủ lên mặt hồ như bị một lực hút khổng lồ ngưng tụ ở trung tâm.
Nháy mắt cả hồ nước đều bị sương mù phủ kín, cỏ cây như vết mực loang thoắt ẩn thoắt hiện. Trần Bất Đáo phía đằng xa cũng trở thành một mảng đỏ tươi nhạt nhòa, tương tự cái bóng ngược trong hồ.
Nháy mắt tiếp theo, bóng ngược màu đỏ trong hồ biến mất tăm, Trần Bất Đáo lại vẫn đứng bên bờ kia.
Loại biến hóa này cực kỳ quỷ dị, hệt như thứ chảy trong hồ chớp mắt không còn là nước, cũng không phản chiếu bóng của cảnh vật bên hồ. Nó ẩm ướt sền sệt, lặng im chuyển động giống như mực vậy.
Mặc dù không thấy rõ nhưng Văn Thời vẫn nghĩ tới một thứ -- xoáy lồng.
Hồ nước sâu kia dường như biến thành một vùng xoáy lồng dưới tác dụng của trận pháp. Mà sâu trong xoáy lồng còn có một sợi tơ bạc liên kết với Trần Bất Đáo ở bên bờ.
Trong tay Trần Bất Đáo cầm hai ba viên đá tròn nhỏ nhắn. Anh vừa theo dõi sự biến hóa trong hồ xuyên qua màn sương dày đặc vừa điều chỉnh vị trí của đá trận, hình như đang thử nghiệm gì đó.
Không ai biết anh đang làm gì, nhưng khi anh liên kết với vùng u ám đó, ánh sáng trên sợi tơ màu bạc dần sáng lên, bằng mắt thường cũng có thể thấy hơi thở bệnh tật quanh người anh dần nhạt bớt, gân mạch xanh tím trên mu bàn tay không lộ rõ nữa, khoảng da lộ ra ngoài cũng bớt tái nhợt phần nào.
Hệt như....
Chiếc xoáy lồng ấy có tác dụng mọc lại da thịt cho người chết. Anh lại khôi phục sức sống nhờ sự tẩm bổ của xoáy lồng.
Không khác chuyện Trương Đại Nhạc làm sau này là bao, có vẻ gã học trộm được cách này tại đây.
Văn Thời nhìn chăm chú cái bóng màu đỏ kia, sắc mặt đột nhiên lạnh tanh.
Ngay khoảnh khắc đó, cách sau lưng không xa truyền tới một tiếng sột soạt khe khẽ.
Văn Thời né người lùi một bước, nhanh nhẹn nấp vào góc khuất. Hắn nghiêng đầu nhìn, trong rừng trúc xuất hiện thêm một bóng người.
Đó là một thanh niên mặc áo nâu xám, dáng người cao lớn, gương mặt mờ ảo vì gã vẫn luôn cúi đầu.
Bàn tay buông thõng bên người của gã nắm chặt thành nắm đấm, xương gò má nghiến chặt, dường như không muốn cúi đầu nhưng lại không thể không cúi đầu.
Xem ra gã là một người rất kiêu ngạo cứng đầu, tuy nhiên nhìn kỹ sẽ phát hiện gã đang run rẩy.
Văn Thời chỉ cảm thấy một cơn gió quét qua trước mặt, bóng hình màu đỏ tươi kia đã đứng gần từ bao giờ.
Anh đứng quay lưng về phía Văn Thời trong góc khuất, đối diện với người trẻ tuổi kia, ánh mắt xuyên qua chiếc mặt nạ nửa thần nửa quỷ nhìn vị khách ghé thăm từ trên cao.
"Cậu là?" Giọng anh mơ hồ xa xăm, gần như không nghe ra giọng thật vốn có.
Thanh niên kia không trả lời, hai đầu gối gã mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, trán tì lên mặt đất bùn lầy ẩm ướt chốn núi rừng, mũi ngửi mùi cành khô lá vụn mục nát, gã nói: "Xin người."
Góc áo đỏ quét qua tảng đá, người đeo mặt nạ hơi khom lưng. Không biết là để nghe rõ lời cầu cứu của chàng trai hay là để thấy rõ dáng vẻ hèn mọn quỳ rạp dưới đất của đối phương.
"Cậu nói gì cơ?" Giọng nói anh pha thêm chút khàn khàn, vẫn xa xăm như cũ.
"Con nói cầu xin người." Chàng trai trẻ hơi nhấc trán lên rồi lại dập mạnh xuống đất vang lên một tiếng nặng nề, "Cầu xin người cứu con một mạng."
Cậu thanh niên dập đầu từng cái một, thấp kém như loài giun dế rác rưởi. Gã không ngừng lặp lại lời cầu xin, còn người đang khom lưng vẫn bình thản lắng nghe.
Mãi lâu sau, anh mới cất lời: "Vì sao xin tôi cứu cậu?"
"Người có cơ thể bán tiên, linh khí trời ban, là người trên đỉnh núi cao được bao người ngước nhìn. Người cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, cái gì cũng có thể trông thấy rõ ràng. Trên đời này chỉ có người mới có thể cứu con, trừ người ra thì con chẳng còn nơi nào để đi nữa..."
Người mặc áo đỏ nghe gã trình bày xong, một lúc lâu sau gật đầu nhẹ nói: "Ừm, nhưng cậu phải chờ một chút."
Gã thanh niên không dám ngẩng đầu, vẫn quỳ sụp trước chân anh: "Vì, vì sao phải đợi ạ?"
"Vì...." Người áo đỏ chậm rãi vén tay áo bào, "Tôi muốn đuổi một người khác tới nghe lén đi đã --"
Khoảnh khắc dứt lời, người kia quay mạnh người, giữa năm ngón tay sắc nhọn kẹp một lá bùa vàng mỏng phóng đến trước mặt Văn Thời.
Nhưng Văn Thời đã ra tay trước khi người kia quay người --
Dây rối bắn ra như lưỡi dao, Đằng Xà ngay lập tức rít lên xông tới, ánh lửa cháy quanh thân xẻ dọc cánh rừng và trời cao, toàn bộ chiếc lồng không ngừng rung chuyển, cảnh tượng liên tục nhấp nháy như màn hình tín hiệu kém.
Văn Thời tháo tấm mặt nạ nửa thần nửa quỷ kia xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn gương mặt sau lớp mặt nạ.
Đúng là không phải Trần Bất Đáo nữa mà là một gương mặt khá xa lạ.
Đối với Văn Thời thì gương mặt này thậm chí còn không quen bằng Trương Chính Sơ chứ nói gì đến Trương Nhã Lâm. Nhưng anh vừa nhìn chút đã biết đây là Trương Đại Nhạc.
Trương Đại Nhạc thật sự.