Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Hạ Tiều
Văn Thời nói: "Nếu như giải được lồng thì anh sẽ đi ra cùng với anh ấy."
Dịch: Bơ
Vẻ mặt Trương Bích Linh cũng tràn đầy ngờ vực: "Đây...."
"Đây còn là tiểu Hạ ư?" Cô nhìn về phía Chu Húc nhẹ giọng hỏi.
"Mẹ hỏi con thì con biết hỏi ai?" Chu Húc hoang mang đến mức đần người hai giây mới kêu "úi" một tiếng rồi ngoan ngoãn nhường chỗ cho Bốc Ninh.
Thật ra thì Bốc Ninh cũng hơi do dự.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Hạ Tiều rất lâu, nhất là vị trí vai, sau đó khẽ chau mày.
"Sao vậy lão tổ?" Trương Bích Linh trông thấy nét mặt hắn thay đổi thì không nhịn được hỏi: "Phát hiện ra vấn đề gì ạ?"
Bốc Ninh sốc lại tinh thần, khẽ lắc đầu: "Không sao, chẳng qua thấy khá quen thuộc mà thôi...."
Nhưng tạm thời hắn không nói rõ được cảm giác quen thuộc này xuất phát từ đâu.
Đợi khi tới gần bên giường Bốc Ninh mới sực nhớ bóng lưng này khá giống Văn Thời, chính xác là giống Văn Thời năm mười lăm mười sáu tuổi.
Mà trong khoảng thời gian vỏn vẹn mấy bước chân, cơ thể của Hạ Tiều dường như cao hơn và càng giống Văn Thời hơn.
Lúc trước trong chiếc lồng bao phủ toàn bộ núi Tùng Vân, Bốc Ninh chính là chủ của đại trận niêm phong núi, mọi chuyện trong trận hắn đều tỏ tường cho nên cảm giác Văn Thời đã khôi phục một phần ký ức.
Hắn biết Hạ Tiều là con rối được Văn Thời thả ra ngay trước khi lột sống linh tướng tạo thành lồng, chính là con rối thay thế mình thoát khỏi khu vực phong ấn để khiến Trần Bất Đáo yên tâm.
Thật ra ngày trước Bốc Ninh cũng từng nảy sinh nghi ngờ vì Hạ Tiều mà hắn biết gầy yếu khác một trời một vực với Văn Thời, thực sự chẳng tìm được điểm tương đồng thì sao có thể lừa nổi Trần Bất Đáo?
Nhưng giờ hắn hiểu rồi.
Có lẽ Hạ Tiều gầy yếu nhỏ bé không chịu nổi một đòn công kích không phải là hình dáng thật, ngược lại dáng vẻ bây giờ mới là thật.
Bóng lưng này mới có thể đánh lừa người trong trận phong ấn ngập máu ngày trước.
Đây đúng là Hạ Tiều, cậu ta đang biến về hình dáng trước đây.
Nhưng không biết cậu ấy đã từng phải đối mặt hay mơ thấy điều gì mà lại không cho người ta tới gần mình như vậy.
Bốc Ninh còn chưa chạm vào cậu thì đã bị những lưỡi dao bên ngoài cơ thể rạch vào tay túa máu. Trương Bích Linh ở bên cạnh vội kêu khẽ: "Cẩn thận!"
Lần này Bốc Ninh không hề nghiêng người tránh né, hắn đón đầu mũi nhọn, một tay áp vào giữa lưng Hạ Tiều, tay còn lại vỗ nhẹ một phát lên trán cậu rồi cúi người thì thầm: "Hạ Tiều, đây là núi Tùng Vân."
Câu nói này dường như xuôi theo bàn tay truyền thẳng tới tim, chỉ thấy cơ thể Hạ Tiều run nhẹ, bàn tay ôm đầu căng cứng đến mức nổi gân xanh.
Giây tiếp theo cậu mở mắt.
"Cậu đang ở núi Tùng Vân, nơi này không ai có thể xâm phạm." Bốc Ninh nói thêm một câu.
Giọng của hắn rất trầm chứ không hay căng giọng nói chuyện như Chu Húc, tốc độ nói từ tốn kèm thêm thái độ nhã nhặn có thể trấn an lòng người nhất vào lúc này.
Hạ Tiều nắm tay hắn, sức lực mạnh đến mức có thể bẻ gãy xương của Chu Húc.
Bốc Ninh thì chịu được nhưng Chu Húc thì không, nó vùng dậy gào toáng lên: "Áu áu, anh nhẹ tý xem nào, mẹ nó người tôi được làm từ thịt đấy--------"
Đang gào thì Hạ Tiều đã ngồi dậy rồi.
Trên trán cậu ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu tóc rối bời che khuất nửa con mắt, ánh mắt nhìn về phía mọi người không có tiêu cự, dường như có quá nhiều thứ tràn vào não khiến cậu tạm thời không phân biệt được mình đang mơ hay tỉnh nữa.
Khoảnh khắc này mọi người cảm thấy cậu thật lạ lẫm.
Tiếng gào của Chu Húc im bặt giữa chừng, nó nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu rồi mới ngập ngừng gọi: ".... Hạ Tiều? Anh...vẫn là Hạ Tiều chứ? Còn nhận ra mọi người không?"
Thấy Hạ Tiều lề mề không lên tiếng, Chu Húc trở nên luống cuống, nó nhấc cái tay rảnh rỗi vỗ bình bịch vào lồng ngực mình: "Em, Chu Húc nè! Người vừa nói chuyện với anh là Bốc Ninh, còn cả mẹ em --------"
Nó đang chỉ vào Trương Bích Linh thì tự nhiên nhớ ra gì đó bèn bổ sung: "À tý quên, còn anh của anh nữa! Anh Văn Thời của anh đang ở trong phòng trên đỉnh núi á, nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Không biết do giọng vịt đực cạc cạc của Chu Húc quá dễ nhận biết hay vì nghe thấy tên Văn Thời mà Hạ Tiều cuối cùng cũng thả lỏng tay.
Cậu ngồi khoanh chân trên giường, khom lưng vùi mặt vào trong lòng bàn tay như đang chậm rãi tiêu hóa tất cả mọi thứ.
Chu Húc đứng ngay gần trông thấy nửa bên mặt cậu hơi động đậy, bờ môi khẽ mấp máy như đang lẩm nhẩm lại tên của từng người--------
Văn Thời, Chu Húc, Bốc Ninh....
Chu Húc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm------vẫn may, ít ra còn chưa lú đến mức không nhận ra ai.
Nó đang tính lắng tai nghe cho rõ thì Hạ Tiều đột nhiên bảo: "Ông...của tôi đâu?"
Chu Húc ngây người.
Giọng nói của cậu nhỏ và khàn đến mức gần như đang tự lẩm bẩm, kèm theo cảm giác ngỡ ngàng mờ mịt đúng y giọng điệu của Hạ Tiều, nhưng Chu Húc lại không dám trả lời.
Nó ngoảnh đầu liếc mắt với Trương Bích Linh, không biết phải trả lời ra sao.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, mãi lâu sau Hạ Tiều mới rầu rĩ tự trả lời: "À..."
Ông nội đâu còn nữa.
Dường như cậu đã sải bước một vòng cả quãng đường nghìn năm trong khoảng thời gian hôn mê suốt ba ngày ba đêm, mãi tới khi thốt ra hai câu này mới đi đến cuối.
"Tiểu Hạ..." Trương Bích Linh lo lắng tiến tới.
Cổ tay Chu Húc hằn vệt xanh khi bị cậu túm chặt, nó ngập ngừng hai giây mới vỗ vai cậu nói: "Hạ Tiều, anh....anh vẫn ổn chứ?"
Hạ Tiều xoa mặt thật mạnh sau đó thả tay xuống.
Cậu không ngẩng đầu nhưng Chu Húc thấy chóp mũi cậu ửng đỏ, chắc hẳn đôi mắt cũng chẳng khá hơn là bao.
Những cử chỉ nhỏ bé này đều thấp thoáng bóng dáng quen thuộc của Hạ Tiều mà họ vẫn luôn quen biết. Chu Húc cuối cùng cũng trầm tĩnh lại, nó đang định bảo "Ban nãy anh dọa tụi em sợ chết khiếp" thì thấy cơ thể Hạ Tiều lại căng cứng, cậu ngẩng đầu hỏi: "Anh....anh tôi đâu?"
Cậu có vẻ thoáng ngập ngừng khi thốt ra chữ "anh tôi" hệt như không biết nên xưng hô thế nào cho phải, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách gọi quen thuộc nhất.
"Anh ngốc à?" Chu Húc vừa nhìn cậu bật thẳng người dậy đã ôm cổ tay lùi nửa bước theo phản xạ có điều kiện, nó sợ cậu lại không nhận mặt người quen như nãy, "Vừa xong bảo với anh rồi còn gì, anh của anh đang ở trong phòng trên đỉnh núi, vẫn chưa tỉnh lại đâu."
Hạ Tiều nhíu mày, vẻ mặt chần chừ.
Trương Bích Linh nhìn thấu ý định của cậu: "Cậu có việc cần tìm ngài ấy à?"
Bốc Ninh rốt cục chen vào hỏi một câu: "Cậu nhớ ra chuyện gì rồi?"
Có một số chuyện người trong cuộc còn đang mơ hồ thì người đứng ngoài đã tỏ tường rồi. Linh tướng của Văn Thời quá nát vụn, có lẽ bản thân cũng không nhớ hết lý do ngày đó thả con rối ra để làm gì, chỉ nhớ rằng định lừa Trần Bất Đáo mà thôi.
Nhưng dù sao Bốc Ninh cũng lớn lên cùng với Văn Thời, hắn cực kỳ hiểu rõ tác phong làm việc của người sư đệ này.
Theo hắn thấy, kể cả ý thức trong đại trận phong ấn của Văn Thời có lẫn lộn đến mấy thì con rối được thả ra cũng sẽ chẳng phải một tờ giấy trắng không biết bất cứ điều gì.
Chắc chắn về sau đã xảy ra chuyện gì đó.
Đúng như suy đoán, Hạ Tiều sững sờ giây lát rồi cụp mắt: ".....Tôi được anh ấy thả ra để dẫn đường."
"Dẫn đường? Đường đi đâu?"
Hạ Tiều bình tĩnh nhìn tay mình: "Đường tới đại trận phong ấn...."
Mỗi con rối đều biết rõ lý do mình tới thế giới này. Linh thần của khôi lỗi sư và bọn họ tương thông, ngay từ khi mở mắt đã biết bản thân cần phải làm gì, thậm chí còn hiểu rõ hơn cả chính bản thân khôi lỗi sư.
Đối với khôi lỗi sư thì đó là tiềm thức chợt trỗi dậy, đối với bọn họ lại là lý do để tồn tại.
Hạ Tiều quay lưng về phía Trần Bất Đáo và Văn Thời, khoảnh khắc ra khỏi đại trận phong ấn cậu đã biết rồi sẽ có một ngày mình phải trở về --------
Mọi thứ sau lưng bị giam giữ trong lồng, bị phủ bụi giấu kín. Cái người tự lột sống linh tướng ấy cũng chẳng biết bản thân sẽ sống tiếp hay là chết.
Cho nên hắn để lại Hạ Tiều.
Cho dù hắn quên mất, không còn nữa hay xác thịt trở về với cát bụi thì vẫn sẽ có một sinh linh thay hắn nhớ kỹ trên thế gian này còn một chiếc lồng và trong lồng có người hắn muốn giữ lại.
Nếu một ngày xuất hiện người có thể giải thoát người trong lồng khỏi vũng bùn, giành được sự tự do, ít ra còn có Hạ Tiều dẫn đường cho anh.
Cũng chỉ có Hạ Tiều biết rõ con đường trở về.
"Vậy sao cậu lại biến thành dáng vẻ như sau này?" Trương Bích Linh nghe Hạ Tiều kể bèn thắc mắc: "Lần đầu tiên tôi trông thấy cậu, cậu vẫn còn bé xíu ấy."
Thật ra không chỉ nhỏ tuổi thôi đâu, Trương Bích Linh đang dùng lời lẽ uyển chuyển mà thôi.
Khi đó Hạ Tiều vừa nhỏ lại vừa sợ người lạ, thả vào giữa đám đông thì đúng thật chẳng hề bắt mắt. Dường như tất cả mọi người đều biết đứa trẻ này không học nổi thứ gì, cứ thế trống trơn hệt như một tờ giấy không vẽ nổi thuốc màu lên trên.
Ai có thể liên tưởng một người như vậy với con rối của lão tổ Văn Thời được chứ?
Hạ Tiều lặng im một lát rồi nói: "Bởi vì rất nhiều người nhìn chằm chằm vào tôi."
Con rối của Văn Thời tất nhiên không thể là một tờ giấy trắng, ban đầu Hạ Tiều biết rất nhiều thứ, mạnh hơn rất nhiều người. Nhưng dù sao cậu cũng chỉ là một con rối, lại còn là con rối "không có chủ".
Kể từ khi Văn Thời lột bỏ linh tướng của bản thân, mối liên kết linh thần với Hạ Tiều đã biến thành một chiếc lồng rồi.
Nói cách khác, mối liên kết giữa cậu và Văn Thời đã đứt đoạn từ đấy.
Khi ấy Văn Thời đâu đoán trước được mọi việc sau này, hắn thả Hạ Tiều ra khỏi trận là muốn để con rối này quay về núi Tùng Vân.
Nào ngờ sau này núi Tùng Vân cũng không còn nữa.
Cho nên Hạ Tiều vừa tới thế giới này đã trở nên lẻ loi.
Loại rối này dù mạnh tới đâu cũng sẽ có một điểm yếu ------một khi bị người bụng dạ xấu xa bắt được rồi thừa cơ lợi dụng, khi ấy con rối có thể đổi chủ.
Tuy khu vực phong ấn kia khiến người ta sợ hãi nhưng nó cũng tỏa ra sức hấp dẫn không thể chối từ với rất nhiều người, dù sao thì nơi đó cũng giấu cơ thể bán tiên của Trần Bất Đáo.
Trong suốt một nghìn năm này, biết bao người muốn tìm được nơi ấy.
Đám người đó có lẽ không biết Hạ Tiều là người dẫn đường nhưng bọn họ vẫn muốn khống chế cậu. Đằng nào thì cậu cũng là sự sống duy nhất bước ra khỏi đại trận phong ấn cơ mà.
"Có kẻ bắt anh sao?" Chu Húc không nhịn được hỏi.
"Ừ."
"Có kẻ...." Chu Húc vẫn muốn hỏi thêm nhưng lại không hỏi tiếp được nữa.
Tuy rằng kiến thức có hạn nhưng nó đã nghe qua quá nhiều câu chuyện thật giả lẫn lộn. Nó biết nếu ai đó muốn lấy được gì đó từ trên người một con rối thì chắc chắn sẽ dùng mọi cách. Dẫu sao trong mắt nhiều người, con rối giống người sống tới mấy thì cũng không phải người thật.
Nó chợt hiểu rõ vì sao Hạ Tiều lại công kích tất cả những ai tới gần mình trong lúc mê man. Nhưng nó cũng thắc mắc rốt cuộc một người gặp phải bao nhiêu chuyện mới hình thành bản năng như vậy.
Trong phòng chợt xuất hiện khoảng lặng.
Có lẽ biểu cảm của Chu Húc và Trương Bích Linh quá nặng nề, Hạ Tiều ngẩng đầu nhìn thấy họ như vậy bèn nói: "....Thật ra cũng không lâu cho lắm."
"Hả?" Chu Húc chưa hiểu ý cậu.
Hạ Tiều: "Ý anh là...chuỗi ngày tháng ấy thật ra cũng không lâu lắm."
Cậu hơi ngừng lời, lược bớt những thứ đã quấn lấy cậu trong cơn ác mộng kia rồi nói: "Sau này không chịu nổi nữa, anh sợ một khi đổi chủ thì sẽ buột mồm nói những chuyện không nên nói hoặc sẽ dẫn người không nên dẫn tới trận phong ấn trong lúc bị kiểm soát nên....nên đã tự ra tay với chính bản thân mình một chút."
Chu Húc ngây người nhìn cậu: "Anh thế này mà gọi là ra tay một chút á?"
Nó nhấn mạnh chữ "một chút".
Hễ ai từng gặp dáng vẻ "tờ giấy trắng" của Hạ Tiều thì đều biết cậu không phải chỉ ra tay một chút mà đã dứt khoát phế bỏ bản thân.
Ngay cả Bốc Ninh cũng không nhịn được phải mở miệng: "Cậu đúng là...."
Thật đúng là con rối của sư đệ tôi.
Dù cho ngày đó bị cắt đứt mối liên hệ nhưng có những thứ vẫn được kế thừa như cũ. Cách này của cậu y chang với Văn Thời tự lột linh tướng.
Một người vì cứu người, một người vì để không hại người.
"Vậy sau này anh đều tránh được chứ?" Chu Húc hỏi.
"Tránh được." Hạ Tiều nói.
Cậu không chỉ biến bản thân trở nên trống rỗng mà còn thay đổi dáng vẻ. Trong một khoảng thời gian rất dài, cậu vẫn luôn giữ dáng vẻ của một đứa trẻ, trà trộn khắp phố phường ngõ hẻm không biết tên. Cậu không nhớ rõ mình là ai, không biết bản thân tới từ đâu hay phải đi đâu, chỉ biết né tránh đủ mọi người sống theo bản năng.
Cậu nhạy cảm với mùi hương, nơi chốn hay con người như thể có linh tính trời sinh. Cậu nhốt mình trong một cái xác tầm thường không bắt mắt, mãi cho tới một ngày gặp được Thẩm Kiều trong một con hẻm.
Ông lão ấy đã từng nói với cậu "Ông với con có duyên nên ông muốn nhìn con lớn lên".
Về sau cậu lại hỏi: "Vì sao có duyên?"
Ông lão nói: "Ngày ông gặp được con đã mơ một giấc mơ, mơ thấy bản thân là một con Thanh điểu bay ra từ cánh rừng, bay lượn trong núi rất lâu vì muốn tìm người nhà."
Cậu hỏi: "Sau đó thì sao?"
Ông lão nói: "Sau đó tìm được con."
Cậu không biết vì sao mình trốn tránh tất cả mọi người nhưng lại không sợ duy nhất Thẩm Kiều. Dù sao thì từ ngày hôm đó trở đi cậu đã có một mái nhà, có người muốn nhìn cậu lớn lên, thế là cậu bắt đầu thử lớn lên, thử để bản thân từ từ thoát ra khỏi cái xác ấy.
Thẩm Kiều nuôi lớn cậu nhưng cậu vẫn không biến về dáng vẻ ban đầu.
Cho tới bây giờ....
Chu Húc hỏi cậu: "Vậy sao anh lại đột nhiên biến về?"
Hạ Tiều nghĩ ngợi rồi nói: "Anh ngửi thấy mùi phong ấn."
"Hả???" Chu Húc thoáng sửng sốt, nó nhìn quanh bốn phía, "Ở đây á? Đây chẳng phải là núi Tùng Vân sao?"
"...." Hạ Tiều hơi nghẹn lời: "Không phải ở đây, anh ngửi thấy từ lúc trước cơ, sau đó vẫn luôn cảm thấy bứt rứt khó chịu, vào lồng rồi cũng cứ mê man."
"Lúc trước?" Chu Húc lẩm bẩm rồi bất ngờ ngẩng đầu nói: "Không phải là ngửi thấy ở nhà chính họ Trương đấy chứ?"
Hạ Tiều ngầm thừa nhận.
Chu Húc trợn to hai mắt.
Nó cũng từng nghĩ cụ tổ nhà họ Trương chắc chắn là một trong số những kẻ ngấp nghé khu vực phong ấn, nhưng nó không ngờ lão già đó lại cặn bã đến mức dựng nhà ở ngay nơi ấy.
Là sợ người khác giành mất hay sợ bản thân không gặp quả báo đây?
"Nhà chính?!" Thế mà lại ở ngay nhà khu nhà cũ của nhà chính. Mẹ sư, bao nhiêu người tới lui nhà chính mà chẳng ai gặp phải cái gì?"
"Đã nói rồi thây, chỉ có Hạ Tiều mới có thể tìm thấy đường." Trương Bích Linh nói với con trai mình.
"Ít nhất thì vẫn có đường mà." Chu Húc vừa nói vừa ngập ngừng hỏi Hạ Tiều: "Là đường nhỉ? Phải loại đường mà em hiểu không?"
Hạ Tiều lắc đầu: "Là ý chỉ có anh mới tìm thấy, cũng chỉ có anh mới có thể dẫn người tới gần."
Dù sao thì cậu cũng có liên kết với linh thần của cái lồng kia.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, khắp phòng trở nên yên tĩnh. Hạ Tiều vừa mới bình phục, mọi thứ trong đầu vẫn còn hơi lộn xộn, ngay khi cậu đang sắp xếp mạch suy nghĩ thì có người đột nhiên lên tiếng.
Người nói là Chu Húc nhưng giọng điệu lại là Bốc Ninh: "Tôi có một yêu cầu quá quắt."
Hạ Tiều giật mình thon thót.
Cho dù cậu là con rối của Văn Thời, cộng thêm thực lực khôi phục tám chín phần rồi. Nhưng vị trước mặt này cũng là sư huynh của Văn Thời, dù đặt vào vai vế nào thì ngài ấy cũng chẳng tội gì phải nói như vậy.
Nhưng hắn vẫn luôn nhã nhặn lịch sự dù cho đối phương là một con rối.
Hạ Tiều: "Vâng?"
Vẻ mặt Bốc Ninh thấp thoáng sầu lo, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: "Tạm thời đừng cho sư đệ biết chuyện có thể tìm tới nơi phong ấn."
Hạ Tiều ngạc nhiên: "Vì sao?"
"Tôi sợ một khi nó biết thì sẽ bất chấp tình trạng của bản thân." Bốc Ninh nói, "Cho phép tôi nghĩ cách đã nhé."
Khoảnh khắc đó, gió núi thổi vù vù qua ô cửa sổ trúc. Mỗi người trong phòng đều có dự tính của riêng mình, thỉnh thoảng nói chuyện dăm ba câu. Không ai phát hiện ra bóng một người dựa vào bức tường bên ngoài căn phòng-------
Văn Thời cụp mắt đứng đấy, trong tay là cành tùng không thể vứt bỏ được và cả dây rối nhuốm máu quấn quanh ngón tay.
Thế là sáng sớm hôm nay, khi Hạ Tiều đứng dậy điều chỉnh ngọn đèn trên bàn, ngẩng đầu lại phát hiện cạnh cửa lặng lẽ nhiều thêm một người.
Cậu đang định gọi thì bị anh mình dùng dây rối chặn miệng.
Nếu là ngày trước, sau khi được cởi bỏ chặn miệng thì cậu sẽ hỏi một câu: "Anh ơi, anh làm thế để làm gì?"
Nhưng hôm nay thì khác.
Không cần hỏi cậu cũng biết vì sao Văn Thời lại đứng ở đây.
Nói cách khác, kể từ lúc ban đầu cậu đã biết kiểu gì cũng sẽ có ngày này. Vì ngày này mà cậu đã quanh quẩn trên thế gian suốt một nghìn năm.
Khi Văn Thời thu dây rối về, Hạ Tiều nói: "Anh....lão tổ Bốc Ninh không cho anh đi bây giờ, ngài ấy nói muốn nghĩ cách ổn thỏa đã."
"Anh nghe thấy rồi." Văn Thời quấn dây rối lên ngón tay, hắn nói bằng thái độ tỉnh táo nhất: "Nhưng anh không đợi được."
Ông trời thọc một dao vào trái tim hắn, hắn cứ thế giữ con dao đợi suốt một nghìn năm.
Sau đó dao bị nhổ ra, nhưng máu còn chưa chảy hết đã bị thọc ngược thêm một phát.
Lần này, một ngày hắn cũng không đợi nổi.
Hạ Tiều nhìn hắn rồi nói: "Vâng, vậy em dẫn anh đi."
Nhưng bọn họ không đi thẳng xuống núi.
Trước khi xuống núi, Văn Thời đã đi vòng tới một nơi---- đó là trận dưỡng linh được Bốc Ninh bày trong khe núi, vốn nằm ở vị trí của hồ Thanh Tâm. Trong trận hiện giờ đang nuôi dưỡng linh thần vỡ nát của Trang Dã và Chung Tư.
Trong trận không có nước nhưng lại ngập tràn sương trắng như luồng khí tản ra vào ngày trời rét đậm. Trong màn sương trắng sạch sẽ ấy thấp thoáng hai bóng người.
Văn Thời đứng trên cái bệ Trang Dã thường đứng, vô thức quay đầu nhìn về phía mỏm đá trên cao, tiếc là sẽ chẳng còn bóng người thò ra từ đằng sau rồi phủi bụi cười nhạo bọn họ lại bị chơi xỏ một vố nữa.
Hạ Tiều đi theo hắn đứng trên con đường núi, cứ tưởng Văn Thời sẽ nói gì đó nhưng hắn chỉ đứng lặng bên đó hồi lâu, cuối cùng nói một câu với người trong trận: "Đệ đi trước nhé."
".....Nếu Bốc Ninh tức giận, hai người phải sớm tỉnh lại để đi dỗ huynh ấy đấy." Nói xong hắn quay người, rời đi dọc theo con đường núi.
Hạ Tiều đột nhiên nghe ra ý chào tạm biệt trong đó.
Cậu thoáng ngây người rồi vội vàng đuổi theo sau.
Cậu theo Văn Thời xuống núi, mở một cánh cửa trận tới thẳng địa phận nhà chính họ Trương. Nhà cửa đổ nát tan hoang lạnh lẽo như chốn núi rừng, trong màn sương màu lam nhạt thoảng mùi nước mưa ẩm ướt.
Nhưng điều quan trọng nhất với Hạ Tiều không phải những thứ này mà là mùi máu quyện với mùi cỏ cây khô héo trong đại trận phong ấn cơ.
Cậu hít hà mùi hương đó, dẫn Văn Thời bước qua những khối dầm đá đổ nát, băng qua bờ đê và cánh rừng ướt át, dần dần tới gần nơi ấy.
Khi cảm nhận được cửa lồng ngay gần, bước chân Hạ Tiều ngừng lại, cậu quay đầu hỏi Văn Thời: "Anh, anh định làm gì?"
Văn Thời nói: "Nếu như giải được lồng thì anh sẽ đi ra cùng với anh ấy."
Hạ Tiều: "Nếu không giải được thì sao?"
Nếu không giải được.....
Văn Thời nhìn vào khoảng không phía trước, chợt nhớ tới cảnh tượng Trần Bất Đáo dựa vào cây mai trắng mỉm cười nhìn mình nghìn năm trước, nghìn năm sau Tạ Vấn lại đứng bên gốc cây khô trước cửa biệt thự nhà họ Thẩm cười nhìn hắn y như vậy.....
Hắn lặng im rất lâu mới đáp: "Vậy thì không ra nữa."