Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Từ xưa đến nay
"Người tuyết, chào buổi sáng."
Dịch: Bơ
"Haizz..."
Bên ao nước cạn trên đỉnh núi Tùng Vân, đại Triệu bưng mặt ngồi trên một bệ đá tròn thở dài thườn thượt.
"Haizz..." tiểu Triệu ngồi xổm bên cạnh cũng thở dài theo.
Cô cầm một cọng cỏ tranh dài chọc chọc cái đầu của con rùa nhỏ trong ao nước cạn. Cô nàng mải mê trêu chọc nó, nhưng mà chỉ nghịch một con thôi, con còn lại thì không dám động vào.
"Đừng haizz nữa, mới sáng sớm ngày ra cứ than ngắn thở dài mãi, nghe như đưa đám thế." Lão Mao khép tay áo đứng một bên liếc nhìn hai cô, trông không khác gì một bậc cha chú vừa truyền thống vừa lịch sự.
"Thế này mà gọi là sáng sớm à?" Đại Triệu ngửa mặt nhìn trời, thấy mặt trời sắp lên tới đỉnh đầu thì vặn ngược lại lão Mao.
"Đúng rồi." Tiểu Triệu hùa theo, "Nắng chiếu tới đít rồi còn gọi gì là sáng sớm nữa?"
Hai cô phàn nàn thì phàn nàn nhưng giọng lại lí nhí như sợ quấy rầy tới ai đó, vậy nên đành phải túm tụm một góc thì thầm với nhau.
Lão Mao quay đầu nhìn về phía căn phòng nọ, chép miệng bảo: "Úi dời, cái vị trong phòng bảo bây giờ là sáng sớm thì chính là sáng sớm, muốn cãi thì hai cô vào mà cãi."
"Ngài ấy cũng dậy từ đời nào rồi, lại còn sáng sớm nữa." Đại Triệu gục đầu khịt mũi nói: "Độc đoán."
Tiểu Triệu hùa theo: "Chỉ hươu bảo ngựa."
Đại Triệu: "Đổi trắng thay đen."
Tiểu Triệu: "Hôn quân."
Lão Mao: "...."
Nếu cái vị bên trong kia được coi là hôn quân, vậy xếp theo vị trí thì lão chính là đại thái giám đứng hầu ngoài cửa rồi.
"Sư bố hai cô." Lão Mao mắng hai cô nhóc.
Là con rối mà phách lối như vậy thì đúng là hiếm thấy, tụ tập ngoài cửa phòng chủ rối nói xấu chủ rối, làm như chủ nhân không nghe thấy ấy.
Cũng do ỷ vào tính tình hiền như Bụt, không thèm so đo với hai cô của Trần Bất Đáo mà thôi.
Có lúc lão Mao cảm thấy Trần Bất Đáo không coi bọn họ là rối, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng nghĩ như vậy. Vì không làm rối thì làm cái gì chứ?
Hình như cũng không có gì để tham chiếu cả.
"Cô cũng đừng nghịch nó nữa, lát nữa gây ra chuyện gì thì sao, khó khăn lắm mới sống được từng ấy năm." Lão Mao nhìn cọng cỏ tranh trong tay tiểu Triệu, lại nhìn con rùa nhỏ kia, không nhịn được bảo: "Vả lại cô phân biệt chuẩn không, đừng có chọc sai đấy."
Tiểu Triệu vừa nghe vậy, cọng cỏ trong tay run lẩy bẩy, cô vội ngừng tay cẩn thận bê con rùa nhỏ kia lật người nó lại.
Người ngoài không hề biết lớp mai mềm trên bụng hai con rùa cưng của núi Tùng Vân có khắc chữ, chúng xuất phát từ tay một siêu cục cưng khác trên núi năm đó.
Khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, nét chữ nắn nót ngây thơ chứ không mảnh mai cứng cáp như sau này.
Lão Mao còn nhớ rõ năm đó nhân lúc Trần Bất Đáo xuống núi, Văn Thời đã vớt một con rùa nhỏ lên, lật ngửa bụng nó đặt trên bàn, cầm bút cung kính.....viết một chữ "Trần" trên lớp mai bụng. Đồng thời dùng con mắt đen láy lẳng lặng uy hiếp lão Mao không được mách tội hắn.
Chính vì lần đó, lão Mao sâu sắc nhận ra rằng đống tuyết lầm lì ít nói cũng biết nghịch ngợm, song là kiểu nghịch ngợm bất thình lình và chỉ với mỗi Trần Bất Đáo thôi.
Lão Mao cũng nhớ như in kết cục của vụ con rùa nhỏ lần đó —-
Sau khi Trần Bất Đáo quay về núi, cùng ngày đã phát hiện dòng chữ trên mai bụng con rùa nhỏ.
Nhưng anh không giận mà chỉ dựa cửa nhìn tiểu đồ đệ luyện công, xong việc mới vẫy tay gọi đối phương vào phòng, xách con rùa còn lại đặt lên bàn với cái bụng lật ngửa, sau đó cầm một cây bút chấm mực rồi tóm tay Văn Thời, tay cầm tay dạy (ép) Văn Thời viết chữ "Thời" lên bụng rùa.
Sau đó Văn Thời tự kỷ suốt hai ngày.
Lão Mao thầm thở dài trong lòng: Hơn một nghìn năm trôi qua, bãi bể nương dâu, cảnh còn người mất. Siêu cục cưng năm nào giờ đang ngủ trên giường của Trần Bất Đáo.
Lão Mao lại yên lặng quay đầu nhìn căn phòng.
Là một con đại bàng Kim Sí do tự tay Trần Bất Đáo tạo ra và nhìn Văn Thời lớn lên từng ngày, đáy lòng lão hết sức đau xót, thoắt cái đã bị một loại cảm xúc phức tạp nhấn chìm. Cảm xúc này gọi là: Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, tạm thời lão không thể hiểu nổi rốt cuộc là ai đang ủi mông ai nữa.
Tiểu Triệu xác nhận chữ trên bụng con rùa nhỏ kia là "Thời" thì thở phào nhẹ nhõm. Cô lại thả nó vào trong ao, dùng cọng cỏ chọc nhẹ đầu nó bảo: "Mặt trời lên cao, dậy đi dậy đi thôi."
"Món ngon bày sẵn, không đói bụng à." Đại Triệu tiếp lời.
"Nước đun bốn lần, không tắm rửa sao."
"Nhỡ tắm cái lại ngủ thì sao?"
".....Ò nhỉ."
Lão Mao nghe đến mức mặt mũi rối rắm, lão thật sự không nhịn nổi nữa bèn lò dò tới bên cửa sổ, từ từ thò cái đầu vào.
Trong căn phòng, Trần Bất Đáo đang chống cằm đọc một cuốn sách cổ, Văn Thời gối lên chân anh cuộn người ngủ say sưa.
Lão Mao mới dòm được tí thì đã thấy Trần Bất Đáo ngẩng đầu khỏi trang sách, ngón trỏ khẽ chạm vào bờ môi.
Lão lại vội vã lùi về góc tường.
"Dậy chưa?" Đại Triệu mở to đôi mắt hạnh, cõi lòng dạt dào hy vọng hỏi.
"Muốn ăn cơm chưa?" Tiểu Triệu cũng hào hứng hỏi.
"Chưa, bảo chúng ta ngậm miệng lại đê." Lão Mao nói.
Nào ngờ lão vừa dứt lời thì người trên giường nhúc nhích.
Lâu lắm rồi Văn Thời không được ngủ một giấc an nhàn tới vậy.
Ngày bé do trần duyên quấn thân nên không dám ngủ nhiều, khi lớn lại vì cõi lòng chất chứa nhiều tâm tư mà ngủ không an tâm. Về sau nữa thì không có linh tướng và ký ức, ngay cả giấc mơ cũng trở nên trống rỗng. Thỉnh thoảng một vài chuyện cũ vụn vặt lóe lên trong đầu, sau khi tỉnh dậy thì liên tục đau đầu suốt mấy ngày trời.
Trước giờ hắn không hề có hứng thú với việc đi ngủ, cũng không cảm thấy nó thư thái, chỉ coi như một chuyện không thể không làm thôi. Có những lúc nằm trên giường mơ mơ màng màng suốt một đêm, còn không sánh bằng một thoáng ngủ gật trong lúc đánh cờ năm ấy.
Đây là lần đầu tiên hắn ngủ suốt một đêm mà không có gánh nặng hay nhớ nhung kể từ khi có ký ức tới nay.
Lúc mở mắt trời đã sáng choang.
Ban đầu do chưa thích nghi với độ sáng nên hắn hơi nheo mắt, ánh sáng len lỏi qua khe mi dần dần rọi vào, đó là một quá trình thong thả và khoan khoái, hắn thậm chí hiếm khi có cảm giác bồi hồi xúc động.
Mãi đến khi hắn nghe thấy tiếng nói chuyện thấp thoáng bên ngoài phòng.
Hắn nhấc khuỷu tay lên che mắt nhưng lại đụng phải cơ thể của một người khác. Không chỉ vậy, chiếc gối cũng có cảm giác là lạ....
Nó không giống một chiếc gối cho lắm.
Văn Thời: "...."
Giây trước hắn vẫn còn đang ngơ ngác, giây sau đã hoàn toàn tỉnh táo. Hắn mở bừng mắt, nghe thấy tiếng Trần Bất Đáo vang lên: "Bọn họ đánh thức em à?"
Văn Thời ngơ ngẩn nhìn anh.
Lần đầu tiên vừa mở mắt đã nhìn thấy Trần Bất Đáo ở góc độ này khiến Văn Thời gần như đờ cả người.
"Ngủ đủ giấc chưa, sao quầng thâm gấu trúc không nhạt bớt bao nhiêu thế này." Trần Bất Đáo cúi đầu miết nhẹ dưới viền mắt hắn, sau đó nhìn ngón cái của mình như thật, làm như vệt xanh đen ấy sẽ nhạt màu không bằng.
Văn Thời nửa nằm ỳ nửa nghiêng mặt rúc vào phía trong, dụi vào lớp áo bào bùng nhùng bên hông Trần Bất Đáo, giờ mới hiểu được mình đã ngủ như thế nào.
"Em...." Hắn chống tay vào mép giường định ngồi dậy, nhưng khi vòng eo bị kéo căng đến một mức nhất định, hắn chợt cứng người.
"Khó chịu lắm à?" Trần Bất Đáo đặt sách xuống rồi duỗi tay sang.
Nhiệt độ lòng bàn tay anh vừa phải, bao phủ lên chỗ cơ căng cứng kia xoa dịu cơn đau nhói đột ngột xuất hiện. Nhưng áo bào của Văn Thời lúc này không cài, hơi lỏng lẻo, mà tay của Trần Bất Đáo thì không đặt trên lớp vải....
Nhìn từ góc độ của Văn Thời, khó tránh có hơi trùng khít với cảnh tượng tối hôm qua.
Hắn bắt lấy cổ tay của Trần Bất Đáo nói: "Được rồi."
"Thật chứ?"
"Ừm."
Trần Bất Đáo nhìn mắt hắn, lại nhìn cái tay và cánh môi đang mím của Văn Thời, anh bỗng cười khẽ nói: "Em thấy hết sạch rồi nên bắt đầu ngượng ngùng đấy à."
Văn Thời: "...."
Vớ vẩn ——-
Không hề.
Anh nghĩ nhiều rồi.
Ngượng ngùng cái khỉ gì.
Lão tổ thuật rối hơi nhíu mày, thái độ nghiêm túc lạnh lùng, tỏ vẻ người lạ người quen (nhất là Trần Bất Đáo) đừng tới gần, hắn gắng nhịn một vài cảm giác kỳ lạ không tiện nói ra, định xuống giường rời khỏi hiện trường.
Ai ngờ vừa mới nhúc nhích đã bị cái gì đó kéo lại.
Văn Thời khá khó hiểu, hắn nhìn xuống tay của mình trước, một phần dây rối vẫn quấn trên ngón tay.....hơi lộn xộn, rõ ràng là bị lôi kéo vướng mắc không biết bao lần.
Mỗi sợi đều thả dài, chúng uốn lượn rồi biến mất trong lớp áo bào trải rộng.
Văn Thời kéo nhẹ vạt áo, lập tức thấy có sợi dây rối quấn trên eo, gần như buông thõng xuống bên xương hông, có sợi vòng qua đùi, đầu cuối cùng thì quấn loạn trên mắt cá chân.
Mà khi ánh mắt hắn nhìn tới mắt cá chân lại vừa khéo trông thấy một vệt đậm màu bên mép giường, nơi đó thoang thoảng hương trúc, chắc là dầu thuốc bị đổ và rỉ ra từ lỗ nhỏ của ống trúc tối hôm qua ....
Văn Thời: "...."
Hiện trường bừa bãi lộn xộn, gương mặt hắn cũng không khá hơn là bao.
Mặc dù không nói một lời nhưng nét mặt hắn viết rõ rành rành: Sao dây rối của em lại quấn trên người em? Rõ ràng....
"Đúng vậy." Trần Bất Đáo ngoắc một sợi rồi vê giữa ngón tay, lắng nghe mọi thắc mắc của vị khôi lỗi sư cao cấp này.
Tiếp đó anh giơ sợi dây tới trước mặt Văn Thời, vẻ mặt tủm tỉm bảo: "Hay là em hỏi nó xem, sao lúc quan trọng lại không chịu nghe lời, bao nhiêu năm rồi mà còn chưa học được cách ngoan ngoãn."
Văn Thời: "...."
Lời này lại gợi tới một vài chuyện cũ.
Năm đó Văn Thời vừa mới bắt đầu học thuật rối, không gần gũi với những người khác, cũng không chịu tới sườn núi luyện công, chỉ tóm lấy một mình Trần Bất Đáo làm bia ngắm. Rảnh rỗi hay không cũng đều quan tâm chào hỏi cơ thể của Trần Bất Đáo, ban đầu còn quăng thẳng ra ngoài, về sau bắt đầu học được cách đánh lén.
Tiếc là trước giờ chưa từng hạ cánh chuẩn đẹp.
Mỗi lần quăng dây rối ra, mắt thấy sắp chạm vào Trần Bất Đáo rồi thì sẽ lại bị đối phương duỗi tay bắt trúng. Anh vừa cười mắng "làm phản" vừa dùng dây rối kéo người tới trước mặt, quấn mấy vòng như buộc bánh ú, còn định cố tình thắt một cái nơ con bướm.
Sau đó biến thành cuộc chiến giữa Văn Thời và dây rối của hắn.
Ngày bé Văn Thời cởi dây rối phải tốn mấy canh giờ, cởi xong mặt mũi đỏ bừng tức tối, mồ hôi nhễ nhại. Dù vậy hắn vẫn không rút ra được bài học kinh nghiệm, chưa được mấy ngày lại đâu vẫn đóng đấy.
Lúc thắng lúc thua, lúc thua lúc thắng.
Cứ thế chiến đấu tới tận bây giờ.
"Ngày bé tính bướng đã đành." Trần Bất Đáo thả sợi dây rối kia vào tay hắn, thấp giọng bảo: "Lớn rồi thì là cố ý nhỉ."
Văn Thời hơi co chân, mắt cá chân quấn loạn dây rối rụt vào trong áo bào.
".....Không phải." Hắn liếm đôi môi khô nẻ, không ngước mắt nói.
Lúc đó, lão Mao đứng ngoài phòng đợi nửa buổi nghe thấy tiếng động nên cảm thấy bản thân có thể nói chuyện được rồi, lão gõ cửa định bước vào: "Đại Triệu tiểu Triệu đun nước rồi, hay là ——"
"Đừng mở cửa."
Tiềm thức Văn Thời mách bảo không thể để ai thấy cái giường bừa bộn này được, ngón tay hắn giật nhẹ, lập tức nghe "rầm" một tiếng, cánh cửa vừa hé mở lập tức đóng sập.
Lão Mao bị ván cửa đập trúng, tức giận vỗ cánh bay đi mất.
Văn Thời đâu thèm để ý đến mấy tiếng động ấy, hắn cong khớp ngón tay, toàn bộ dây rối mắc lung tung đều được thu gọn về, ngoan ngoãn quấn trên ngón tay, không còn nhìn ra dáng dấp trước đó của bọn chúng nữa.
Hắn buộc lại áo bào, phủi sạch vết tích của dầu thuốc, cột tóc gọn gàng. Nháy mắt dọn dẹp sạch sẽ gần như không nhìn ra những gì đã xảy ra ở đây vào đêm qua.
Lý do nói "Gần như" là vì khi hắn xuống giường đương định bước ra khỏi cửa, vô tình liếc thấy một dấu hồng bên cổ Trần Bất Đáo, nơi mà cổ áo không che kín được.
....
Ấy là do hắn cắn trong lúc đê mê ngày hôm qua.
Văn Thời: "......."
Hắn bảo "Em đi rửa mặt" sau đó định chuồn vội.
Nhưng mới đi chưa được hai bước đã bị một cái tay vỗ vai: "Đợi một chút."
Văn Thời quay người lại, Trần Bất Đáo cúi đầu thơm nhẹ vào khóe miệng hắn, cười nói: "Người tuyết, chào buổi sáng."
Lão Mao bay phành phạch hai vòng cho hả giận, vừa đáp đất đã trông thấy cửa phòng Trần Bất Đáo bị đẩy ra từ bên trong, một bóng trắng thắt dây lưng màu lam bước ra khỏi phòng.
Mái tóc dài của hắn buộc cao, vai lưng thẳng tắp rắn rỏi, biểu cảm hờ hững, lúc đi qua bên người, vạt áo màu trắng bị gió thổi tung như một áng mây dạo chơi qua núi.
Khi bước qua đám người, hắn ngừng bước chân trầm giọng bảo "chào buổi sáng", sau đó không đi vào rừng tùng xanh ngát mà lượn xuống con đường núi.
Tiếp đó Trần Bất Đáo cũng đi ra cửa, anh khoác áo ngoài màu đỏ, lười nhác dựa bên cửa, giơ tay che ánh nắng không quá chói chang rồi cười nhìn bóng trắng kia quẹo qua vách núi.
Anh quay đầu nói với lão Mao và đại Triệu tiểu Triệu: "Chào buổi sáng."
...
Giây phút này lão Mao chợt giật mình.
Giống như nương dâu xưa đã biến thành biển xanh, cảnh còn người mất, nhưng tùng xanh và mây trôi trên ngọn núi này vẫn như năm nào.
Từ xưa đến nay, chưa bao giờ thay đổi.
------------