Đại Đông cũng chỉ mới hai mươi tuổi đầu, tuổi tác chưa lớn lắm, điệu bộ lại khá trưởng thành. Có lẽ do bên cạnh có người đang nhìn, trước khi ra tay còn ra vẻ một hồi.
Sợi dây trắng như có linh hồn bay vụt tới, quấn vài vòng lên khóa cửa phòng đọc sách.
Đó là một cái chốt cửa hình tròn đời cũ, làm từ đồng thau, phía dưới có một lỗ khóa nho nhỏ, không có nhiều đường vân gờ như bây giờ.
“Muốn mở cửa, trói người hoặc dùng sợi dây để khống chế một vài thứ thì cậu cứ quấn như này là tốt nhất.” Đại Đông sĩ diện, hay thể hiện, nhưng bản chất con người không hề xấu.
Hắn ngẫm lại, vị đồ đệ nhà họ Thẩm này cũng thật đáng thương. Sư phụ không còn, mọi thứ đều phải tự học hỏi, sai cũng chẳng có ai uốn nắn cho. Trước kia không lên nổi danh phả, sau này sợ rằng càng khó hơn. Thế là hắn vừa hành động vừa giảng giải, không tiếc lời dạy ‘Trần Thời’ mấy câu.
“Ngón trỏ điều khiển linh, ngón giữa khiển hình, ngón áp út khiển lực, ngón cái và ngón út giữ liên lệ giữa khôi lỗi sư và con rối.
Đại Đông điều khiển sợi dây chui vào trong lỗ khóa, ngoảnh đầu nhìn người bên cạnh nói, “Chuyện nhỏ nhặt như thế này thì không cần thả con rối ra. Cho nên ngón giữa, ngón cái và ngón út khỏi cần——“
Sợi dây đụng phải chốt đồng trong lỗ khóa, một tiếng ‘cạch’ nhỏ bé vang lên…..
Bỗng nhiên, cạnh cửa vang lên tiếng cười của một bé gái.
Âm thanh kia giòn tan, kèm theo tiếng vọng trống rỗng, giống như đứng ngoài cửa, hoặc như đang đứng ngay bên cạnh người mở khóa.
Đại Đông kêu “Áu…”, bỗng nhiên run rẩy rụt tay về như bị bỏng.
Linh hay lực gì cũng đều bay biến hết, đám dây gai trắng như mất đi sinh mệnh nhẹ nhàng treo trên ngón tay hắn, đầu dây còn lại rủ xuống đất.
Hắn không nhúc nhích, trừng đôi mắt tròn xoe nhìn Văn Thời.
Văn Thời: “?”
Đại Đông nặn ra một câu từ trong cổ họng: “Có nghe thấy tiếng cười không?”
Văn Thời: “Không.”
Hắn rất bình tĩnh, càng khiến người khác có chút sợ hãi.
Đại Đông hơi do dự, nghi ngờ bản thân nghe nhầm. Vì thể diện, hắn hắng giọng lấy lại bĩnh tĩnh, khoác lên thần thái một lần nữa, điều khiển sợi dây chui vào lỗ khóa, nhẹ nhàng gạt một cái…..
Tiếng cười như chuông bạc của bé gái lại xuất hiện.
Đại Đông lùi về sau như bị điện giật, tiếp đó quay đầu nhìn Văn Thời, cuống họng khàn khàn: “Cậu thật sự không nghe thấy???”
Văn Thời: “…..”
Hắn yên lặng hai giây mới nói: “Nếu không cậu đứng sang bên cạnh nghe đi, để tôi.”
Lời này hữu dụng hơn bất cứ thứ gì, một giây sau Đại Đông đã luồn sợi dây vào trong lỗ khóa.
Tiếng cười khanh khách của bé gái văng vẳng bên tai, gần đến mức như dán sát trên lưng, cánh tay vòng quanh cổ hắn. Đại Đông thậm chí có thể cảm giác được một trận gió nhẹ lướt qua bên cổ.
Đại Đông nín thở, cố gắng trấn tĩnh.
Kết quả đứa bé gái kia thì thầm với hắn mấy câu: “Bà Thái ơi, con muốn mua hoa cài đầu.”
“…..”
Đại Đông lập tức hụt hơi.
Mua hoa cài đầu cái khỉ gì, đưa đầu cho mày luôn này.
Ngón tay hắn lại run khẽ, mắt thấy dây gai trắng mềm rũ, sắp trượt ra khỏi lỗ khóa….
Bỗng nhiên! Ngón trỏ hắn giật hai cái, nhanh đến mức như bị chuột rút, ngay cả chính hắn còn chưa kịp phản ứng.
Ngón trỏ điều khiển linh, sợi dây trắng mềm rũ kia bị hắn ngoắc lên, tràn đầy sức sống, chợt kéo căng xoay ngược lõi khoá. Còn mấy sợi bên ngoài thì luồn vào khe cửa từ bốn phương tám hướng, trên dưới trái phải đều có một sợi. Giống hệt như một tấm lưới đơn giản mắc chặt vào toàn bộ cánh cửa.
Miếng lò xo trong lõi khóa kêu ‘cạch cạch’ như thể hai phe đang giằng co phân cao thấp.
Cùng lúc đó, ngón áp út của Đại Đông giật giật, sợi dây móc vào cánh cửa đột nhiên xiết căng.
Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ nặng nề vang lên, cánh cửa bị phá nát.
Đại Đông kinh ngạc nhảy dựng, há hốc mồm ngẩng đầu.
Một giây sau, tiếng kim loại và gỗ đứt gãy vang dội đan xen nhau.
Hắn chỉ cảm thấy sợi dây trên tay nháy mắt buông lỏng, cả cánh cửa phòng sách bị hắn kéo mạnh xuống.
Hắn vô thức lùi lại mấy bước, nhìn cửa gỗ kiểu cũ nặng nề đổ ầm xuống đất, kèm theo tiếng vang là một tầng bụi xám mù mịt xộc lên.
Trục cửa bằng kim loại leng keng rơi xuống, ốc vít lăn trên sàn gỗ, lăn thẳng một mạch vào trong hành lang sâu thẳm.
Trong phòng yên ắng tĩnh mịch, Đại Đông trợn mắt há hốc mồm.
“Tôi….”
Hắn nhìn ngón tay mình, chìm sâu vào trong trạng thái nghi ngờ.
Phản ứng đầu tiên lóe lên trong đầu hắn là bản thân đã bị ai đó điều khiển trong khoảng thời gian ngắn, hệt như khôi lỗi sư điều khiển con rối vậy.
Nhưng có thể như thế à???
Đúng là rất lâu về trước có truyền thuyết rằng khôi lỗi sư có thể điều khiển người sống…..Nhưng mà đấy là truyền thuyết cơ mà.
Đương nhiên, truyền thuyết đều có lý luận căn cứ cả——–
Trên lý thuyết, dưới tình huống bị áp chế một cách tự nhiên, kiểu điều khiển như này cũng không phải hoàn toàn không thể.
Nhưng hắn không phải người bình thường, mà là một khôi lỗi sư, nếu muốn áp chế hắn một cách tự nhiên thì tối thiểu….tối thiểu cũng phải ngang ngửa cấp bậc với sư phụ hắn.
Mặc dù thiên phú của hắn có hạn, tài học chẳng đến đâu, nhưng sư phụ lại là người rất lợi hại.
Khái niệm như vậy là sao? Tức là tạm không nhắc tới nhà chính, họ Trương nhiều nhánh phụ như vậy, sư phụ hắn cũng đủ thực lực đứng trong tốp . Còn nếu thả vào trong gia tộc nhỏ hơn chút như Trình gia, Uông gia thì sư phụ hắn thừa sức lên làm gia chủ luôn.
Đại Đông đột nhiên quay đầu nhìn về phía người còn lại trong phòng.
Văn Thời buông thõng tay, vẻ mặt lạnh nhạt không kiên nhẫn, có lẽ do phải chờ quá lâu. Dây gai trắng trên tay hắn còn chưa thu lại, quấn đan xen giữa các ngón tay, vừa căng chặt vừa lỏng lẻo giống như một món đồ trang sức lộn xộn.
Thằng ranh này học khôi thuật là để tán gái hử?!
Suy nghĩ này chợt xuất hiện trong đầu Đại Đông.
Hắn nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ vớ vẩn, chậm rãi tỉnh táo lại. Hắn nghĩ màn bộc phát trong nháy mắt đó có thể là phản xạ có điều kiện của bản thân khi bị dọa.
Dù sao con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người mà.
Văn Thời cố gắng kiên nhẫn chờ ở bên cạnh một lát. Thế mà vú em da ngăm đờ đẫn mãi, hắn cuối cùng không nhịn được nhấc chân rời đi.
Nháy mắt bước ra ngoài, đèn trong phòng sách đột ngột tắt ngóm, một loạt tiếng bước chân đi qua bên người hắn.
Giống như có đứa trẻ xỏ giày da đen chạy vào hành lang sâu hun hút. Lần này hắn nghe thấy tiếng cười mà Đại Đông nói, nó văng vẳng trong hành lang rồi biến mất.
Căn nhà được thiết kế theo phong cách Châu Âu thuộc khoảng thời gian đầu dân quốc này rất ngột ngạt bí bách, hành lang xây thành hình vuông, chắc là kiểu bố cục chữ “回”. Bên ngoài là dãy phòng, bên trong là cầu thang.
Phòng sách được đặt ngay ngã rẽ. Bên trái là một con đường, bên phải cũng là một con đường vừa dài vừa âm u.
Văn Thời trước kia cũng từng gặp nhà ở kiểu này, lúc ấy hắn còn cảm thấy người thiết kế nhất định có thù oán với chủ nhà, vì bố cục này rất thích hợp cho ma quỷ lộng hành.
Hắn không tìm thấy đèn hành lang, chỉ có thể men theo chút ánh sáng ở cầu thang tiến về phía trước.
Chưa đi được mấy bước liền cảm giác cuối hành lang có bóng người đứng sừng sững nhìn bọn họ.
“Á đù!” Đại Đông đi sau cao giọng kêu một tiếng, sau đó lập tức nín bặt.
“Cậu kêu cái gì?” Văn Thời khẽ hỏi.
“Bên phải! Cậu nhìn bên phải đi.” Đại Đông hạ thấp giọng, cố gắng che giấu sự sợ hãi.
Văn Thời ngoảnh đầu sang, có hai người không biết xuất hiện từ bao giờ đang đứng bên cạnh. Cả hai im hơi lặng tiếng, không nhúc nhích nhìn chằm chằm bọn họ.
Đồng tử Văn Thời co lại.
Ngón tay quấn dây gai của hắn nhấc lên, sau đó nhanh chóng hạ xuống —–bởi hắn trông thấy bóng người bên cạnh cũng nhấc tay.
Đây không phải bóng quỷ đột nhiên xuất hiện, mà là một tấm gương.
Đại Đông cũng phát hiện ra điều này, sự sợ hãi phút chốc được thay thế bằng tiếng chửi bới: “Móa, ngu si nó vừa! Ai lại gắn tấm gương ở đây.”
Thật ra không chỉ có một tấm, mà toàn bộ mặt tường đều gắn gương, chúng được cắt thành hình dọc giống như khung gỗ chạm trổ của tủ quần áo, trở thành kiểu trang trí phức tạp tráng lệ.
Người đi qua đây sẽ có bóng lờ mờ.
Văn Thời ngẩng đầu nhìn về phía cuối hành lang lần nữa, đoán được mặt tường bên đó cũng được gắn gương, bóng người sừng sững nơi đó chắc là bóng hắn.
“Biết thế đã cầm theo một ngọn nến rồi.” Đại Đông chửi chán chê mới ảo não nói, “Hoặc bộ đàm cũng được.”
“Trước tiên tìm người.” Văn Thời không để ý mấy cái bóng đó nữa, đi thẳng một mạch về phía trước.
“Úi.” Đại Đông hỏi, “Cậu từng chơi trò này rồi à?”
“Trò gì?”
“Mật thất ấy.”
“Chưa từng.”
Một kẻ ngỏm năm sao có thể từng chơi trò này được chứ, nhưng hắn đã vào rất nhiều lồng không khác nơi này là bao. Cho nên không cảm thấy lạ lẫm.
Cái miệng của Đại Đông không chịu ngừng nghỉ, lại đụng trúng Văn Thời không thích nói chuyện, thế là hắn đành lảm nhảm một mình: “Tình tiết khi lồng và mật thất kết hợp có lẽ không theo lẽ thường. Lời giới thiệu ban nãy không phải muốn quản gia và vú…muốn hai người chúng ta đi tìm đủ những người khác sao, có thể vì người ở gian phòng khác không thể thoát ra từ bên trong, không chừng ngay cả chốt cửa và lỗ khóa cũng không có.
Quả nhiên, phỏng đoán của hắn nhanh chóng được chứng thực.
Văn Thời lướt qua một dãy gương, cuối cùng thấy được một cánh cửa. Hắn lần mò một chút, không tìm thấy chốt cửa và lỗ khóa, cả cánh cửa hệt như một tấm gỗ kín mít khảm trong tường.
“Nhìn xem, tôi bảo mà.” Đại Đông hả hê xong còn nói: “Nhưng mà thiết kế này ác vãi, sao lại làm ra kiểu cửa như này chứ.”
Văn Thời nói: “Từng thịnh hành một khoảng thời gian.”
Đủ kiểu như nhà vệ sinh giấu trong tủ đồ, bức tường được đẩy ra lại là một cánh cửa….
“Thời gian nào?” Đại Đông vô thức hỏi.
Văn Thời không trả lời, vươn tay gõ gõ cánh cửa kia.
Đại Đông sực tỉnh, có lẽ ý hắn là những năm đầu dân quốc, dù sao đây cũng là tuyến thời gian trong bối cảnh của mật thất. Nhưng mà…chuyện thời đó sao cậu ta biết được?
Đọc từ sách vở?
Đại Đông đang trầm ngâm liền nghe thấy tiếng lạch cạch sau cánh cửa, hình như là ai đó giật mình xô đổ đồ đạc.
Sau một lúc lâu, một giọng nói khàn đặc vang lên sau cửa: “Ai?!”
Đại Đông nghe thấy lập tức trả lời: “Chu Húc? Là chú mày hả?”
“Đại Đông?” Chu Húc tức khắc sống lại, kêu ầm lên: “Anh thoát ra rồi? Ra bằng cách nào vậy?! Cánh cửa này của tôi còn chẳng có tay cầm, móa! Bà ngựa nó chứ tôi tìm dây kẽm chọc nửa buổi mà vẫn không thấy chỗ để chọc vào.”
“Đợi tý, anh mở cửa cho mày.” Ngón tay Đại Đông khẽ động, theo bản năng định luồn dây vào lỗ khóa. Nhưng quăng dây ra rồi mới chợt nhớ chỗ này không có ổ khóa.
Hắn đổi sang cách khác, để những sợi dây kia chui qua bốn khe cửa, giống như ở phòng sách cạy cánh cửa ra.
Ngón áp út của hắn gẩy một cái, dùng sức giật mạnh ——-
Cửa không hề nhúc nhích.
Đại Đông: “…….”
“Tôi vừa thấy đầu dây của anh rồi.” Chu Húc trong phòng kêu kên, “Nhưng bốn phía cánh cửa này đều được đệm thanh sắt, tôi vừa mới đếm thử, cũng phải - cái, anh thật sự kéo được chứ???”
Cái thằng nghé này chả được nước gì ngoài cách nói chuyện gây thù oán.
Đại Đông cắn răng: “….Được.”
“Vậy anh dùng ít sức thôi, không đổ cả tường.” Chu Húc lại nói.
Đại Đông lại cắn răng: “Ờ.”
Ngón áp út của hắn sắp gãy tới nơi rồi vẫn không mở nổi cửa. Thế là rơi vào đường cùng, hắn luồn tay vào túi móc ra một tờ giấy vàng, lúc lấy còn liếc Văn Thời mấy cái.
Trước đó hắn từng bảo với đại đồ đệ nhà họ Thẩm rằng: “Việc nhỏ nhặt như mở cửa thì không cần dùng con rối.”
Vừa mới trôi qua mấy phút, hắn đã quỳ gối xin được nuốt câu này lại.
Sư phụ hay bảo hắn gáy thì to mà sức lực lại không đủ, tay không vững, tinh thần không đủ bình tĩnh, cho nên sợi dây trong tay hắn mãi mãi cũng chỉ là sợi dây, chỉ dùng để kéo thả trói buộc chứ không làm được việc khác.
Hắn vẫn luôn không hiểu, sợi dây còn có thể biến thành gì nữa. Cho tới khi sợi dây điều khiển rối của sư phụ hắn có thể chém đứt sắt thép.
Nếu hắn cũng có thể làm được điều ấy thì đừng nói - thanh sắt đệm cửa, có nguyên cả khối sắt hắn cũng gỡ được ra.
Đại Đông gấp giấy vàng quăng ra.
Một giây sau, toàn bộ hành lang nổi gió, gió lốc xuất hiện trước người Đại Đông, xoay tròn vù vù!
Trong tiếng gió thổi bỗng nhiên xen lẫn tiếng chim kêu, vừa trong trẻo vừa đanh thép, vang vọng một hồi trong hành lang. Lá bùa kèm theo đốm lửa vụt ra kéo dài trong tiếng chim hót, đầu tiên là cổ, sau đó là đôi cánh màu vàng sậm xuất hiện.
Nó kéo theo xiềng xích trên người bay lượn hai vòng như cái bóng, sau đó đâm mạnh vào cánh cửa trên tường. Móng nhọn cào xuôi theo mép cửa thành một vòng.
Nháy mắt đốm lửa văng tung tóe, miếng đệm sắt đứt gãy, chấn động vào màng nhĩ người nghe.
Con chim kia lại kêu vang, đập cánh lùi ra ngoài, tiếp tục biến thành cái bóng, hoàn toàn không trở ngại bay lượn giữa hai mặt tường.
Đại Đông cất cao giọng: “Chu Húc, tránh ra!”
Tiếng bước chân trong phòng vội vã.
Hắn lắng tai nghe rồi nhấc chân đạp cửa. Chỉ nghe một tiếng ‘rầm’ dữ dội, cánh cửa đệm đầy thanh sắt cứ thế đổ ập xuống đất, để lộ cảnh tượng trong phòng.
Đây chắc là phòng ngủ của một bé gái, đâu đâu cũng là màu hồng phấn, trên giường còn treo màn che vô cùng thơ mộng.
Chu Húc đang đứng giữa khung cảnh thơ mộng ấy.
Nó nhìn cánh cửa đổ ập, nửa buổi mới phản ứng, kinh ngạc nhìn Đại Đông: “Vãi nhái?”
Đại Đông chìm trong sảng khoái trước hai chữ này, hắn phủi bụi trên người nói: “Thế nào? Anh mày ngầu không?”
Chu Húc gật nhẹ đầu.
Đại Đông càng sướng hơn. Hắn tóm sợi dây trong tay kéo bóng chim đang bay lượn bên đó lại gần, mặc dù hiện giờ không có thực thể nhưng luồng gió dấy lên rất chân thật.
Đây là lần đầu tiên Chu Húc trông thấy con rối của Đại Đông, nó đưa tay cản gió hỏi: “Đây là chim gì?”
Đại Đông nói: “Có thấy chấm màu vàng trên cánh nó không?”
Mặc dù màu rất nhạt nhưng vẫn có thể thấy được. Chu Húc gật đầu đáp: “Éc, thấy rồi.”
Đại Đông kiêu ngạo bảo: “Đây là đại bàng Kim Sí.”
Văn Thời: “…..”
Hắn cảm tưởng tên da ngăm này đang kể truyện cười tiếu lâm.
Chu Húc sợ ngây người.
Nó nhịn nửa ngày, bứt rứt nặn ra một câu: “Con rối này của anh lại có thể là đại bàng Kim Sí ấy hả?”
Đại Đông: “Sao nào? Không được à?”
Chu Húc: “Anh có biết trước kia ai dùng đại bàng Kim Sí làm con rối không?”
Đại Đông: “Biết chứ, anh mày có phải mù chữ đâu. Chẳng phải là….”
Hắn lắp bắp nói: “Cái kia…tổ sư gia à?”
Bất cứ phán quan đời sau nào cũng đều biết kết cục của Trần Bất Đáo, cho nên ai nấy đều biết điều ngậm miệng không nhắc tới vị tổ sư gia này, nếu như tình cờ nhắc tới thì cũng là giọng điệu ậm ờ như thể người nọ là yêu ma quỷ quái vậy.
Kiêng kỵ, bài xích, còn có chút sợ hãi.
Nhưng hơn thế, họ lại không nhịn được coi hắn thành hình mẫu lý tưởng. Những chuyện Trần Bất Đáo từng làm, nếu như hiện tại cũng có người làm được thì đó chính là nhân tài kiệt xuất.
Đến ngay cả con rối mà Trần Bất Đáo từng dùng cũng lợi hại hơn những con khác rất nhiều.
Chu Húc nhìn con chim kia, ba phần kinh ngạc, sáu phần hâm mộ, còn có một phần nghi ngờ: “Đây thật sự là đại bàng Kim Sí ư? Cảm giác không giống như trong tưởng tượng của em lắm.”
“Không gian phát huy có hạn, nếu không sẽ lớn hơn thế này một chút.” Đại Đông ỷ mình có chim, khí thế nói chuyện vô cùng hùng hồn. Hắn phẩy tay nói: “Đi! Đi thả những người khác ra đã.”
Bọn họ vừa nhấc chân, đèn trong phòng cũng vụt tắt.
Hành lang lại trở nên tối thui, cũng may trong tay Chu Húc có một ngọn đèn nhỏ hình cây nến, cộng thêm đại bàng Kim Sí mở lối đằng trước, ánh vàng ẩn hiện nơi đầu cánh khiến nơi này bớt vài phần đáng sợ.
Sát vách với Chu Húc còn có hai căn phòng khác, một trên bức tường, một ở khúc ngoặt.
Văn Thời và Đại Đông chia nhau gõ cửa, đợi người trong phòng đáp lại, kết quả chờ mấy giây nhưng không có động tĩnh gì.
“Liệu có phải do sợ quá không?” Chu Húc không biết xấu hổ nói, ban nãy nó ở trong phòng nghe thấy tiếng đập cửa, khỏi nói khiếp người đến mức nào. Chắc nhờ giác quan thứ sáu tương đối nhạy cảm, cảm giác bên ngoài là người quen mới dám trả lời. Nếu đổi thành kẻ nhát gan khác thì đúng là không nói trước được.
Ví dụ như tên Hạ Tiều kia.
“Có người không? Ai ở trong phòng thì trả lời một câu, nếu không chúng tôi không mở cửa nữa.” Giọng vịt đực của Chu Húc kêu cạc cạc muốn nhắc nhở người bên trong.
Nhưng đáp lại nó là bầu không khí tĩnh mịch.
“Có khi nào trong đó không có ai không?” Chu Húc hỏi, “Nếu như kết cấu mỗi đầu hành lang không khác nhau thì gian phòng giống thế này có rất nhiều, thừa chỗ để nhốt người.”
Vừa nói xong, Văn Thời cảm giác sai sai, hắn vươn tay đẩy cánh cửa một chút.
Chỉ nghe ‘rầm’ một tiếng, cửa lớn ngay ngắn đổ ập xuống đất, đương nhiên là đã từng bị ai đó mở ra trước rồi.
Lần này đổi thành Đại Đông sợ ngây người, hắn bắt chước đẩy cánh cửa trước mặt mình.
Quả nhiên cửa cũng đổ.
Chu Húc chửi tục một câu, xoa cánh tay nổi đầy da gà.
“Đưa đèn tôi mượn tí.” Văn Thời cất lời, đang định lấy ngọn đèn nhỏ trong tay nó kiểm tra thanh sắt đệm mép cửa. Chợt nghe thấy tiếng nói chuyện vọng từ bên kia hành lang.
“Đại Đông? Tôi tìm mấy người nãy giờ.”
Đại bàng Kim Sí đảo qua bên đó, ánh sáng màu vàng sậm chiếu lên bóng người. Văn Thời loáng thoáng trông thấy dáng dấp người nọ, là Chuột.
“Sao anh gọi cả đại bàng Kim Sí ra thế?” Chuột chạy qua bên này, tiếng bước chân quanh quẩn trong hành lang.
Đại Đông nghe mấy lời này liền yên tâm: “Là cậu thật hả? Cửa này cậu mở à?”
Chuột nhìn lướt qua hai cánh cửa kia gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Thảo nào.” Đại Đông thở phào một hơi.
Hắn rõ ràng sợ muốn chết, nhưng vẫn cố giả bộ bình chân như vại an ủi người khác. Hắn quay đầu nói với Chu Húc và Văn Thời: “Hắn học trận pháp, trình độ cũng không chênh lệch với tôi là bao.”
Văn Thời nhìn về phía Chuột, ngón tay hắn nhem nhuốc, cầm một chiếc bộ đàm, nghiễm nhiên là đang tìm người sau khi thoát khỏi khốn cảnh.
“Vậy cậu thả ai ra rồi?” Đại Đông chỉ vào hai cánh cửa hỏi.
Đại Đông đang định mở miệng, Văn Thời liền nghe thấy tiếng bước chân ở góc rẽ đằng sau.
Hắn gan lớn, quay người định đi qua khúc ngoặt xem thử, kết quả đụng trúng người đang bước tới từ bên đó.
Hai bên khó khăn phanh lại bước chân.
“Cẩn thận.” Bả vai Văn Thời được ai đó đỡ nhẹ, mùi hương quen thuộc phả vào mặt, sau đó đột ngột tránh xa.
Là Tạ Vấn.
Hắn đứng vững, ngước mắt nhìn, quả nhiên thấy Tạ Vấn rũ mắt, gần mình trong gang tấc.
Văn Thời ngẩn người.
“Ai vậy?” Giọng nói Chu Húc truyền tới từ sau lưng.
Đại Đông cũng tò mò: “Ai tới thế?”
Văn Thời tránh về sau nửa bước để bọn họ nhìn thấy người tới.
“Dọa mấy người à?” Tạ Vấn buông tay khỏi vai Văn Thời, nói với những người khác, “Tôi còn cố ý bước mạnh chân, tiếng bước chân chắc phải rất rõ chứ.”
Lúc Tạ Vấn nói chuyện, bên cạnh lại xuất hiện thêm một bóng người, là lão Mao, nhân viên cửa hàng luôn đi theo anh ta.
Đại Đông quay đầu hỏi Chuột: “Cửa của hai người bọn họ cũng là do cậu mở à? Ngoại trừ bọn họ thì còn ai khác không?”
Chuột lắc đầu nói: “Không.”
Văn Thời nhìn về phía cánh cửa đổ, lại nhìn hành lang phía sau Tạ Vấn và Lão Mao: “Sao mấy người lại đi tới từ bên đó?”
Đó là hướng phòng sách, là nơi hắn và Đại Đông mới vừa bị nhốt.
“Muốn xem thử bố cục hành lang một chút nên lượn một vòng.” Tạ Vấn nói.
Dường như anh ta có hứng thú với con chim đang bay lượn trong hành lang hơn là nơi mình tới ban nãy.
“Cậu thả à?” Anh hỏi Văn Thời.
“Không.” Văn Thời phủ nhận.
Tạ Vấn cũng chẳng bất ngờ lắm, chỉ gật nhẹ đầu.
Ngược lại Đại Đông bên cạnh không nhịn được khoe khoang: “Anh bảo đại bàng Kim Sí hả? Tôi thả đó, con rối của tôi.”
Tạ Vấn hơi nhíu mày.
Anh còn chưa mở miệng, Lão Mao liền cất lời. Chắc lông tai hắn mọc dài nên nghễnh ngãng, chỉ vào con chim to giọng hỏi Đại Đông: “Chim gì cơ???”
Đại Đông: “Đại bàng Kim Sí.”
Lão Mao: “….”
Hắn ngửa đầu nhìn đại bàng Kim Sí, có lẽ là kinh ngạc khiếp sợ, cũng có thể là được mở mang tầm mắt, dù sao thì sắc mặt cũng xanh lè.
Bộ đàm của Chuột bỗng nhiên phát ra tiếng xẹt xẹt, hắn cúi đầu nhìn, nhắc nhở mọi người: “Tiếp tục tìm người chứ?”
“Đúng, tìm đủ người mới là quan trọng nhất.” Đại Đông dẫn theo con chim mở đường phía trước.
Tuy nói Chuột cũng có thể mở cửa nhưng hắn hoàn toàn không cho Chuột cơ hội thể hiện, dốc sức đánh bóng uy phong con rối của mình.
Tầng này có tổng cộng phòng lớn nhỏ, vận may của bọn họ cũng không tệ lắm, chỉ gõ bốn cánh cửa đã tìm được Hạ Tiều và Tôn Tư Kỳ.
Hai tên này vốn nhát gan, lại bị nhốt hơi lâu, bị dọa sợ gần chết.
Hạ Tiều mặt tái mét, Tôn Tư Kỳ nghiêm trọng hơn, bắt đầu nói hươu nói vượn.
Nhưng cũng không trách cậu ta được, vì căn phòng nhốt cậu ta đáng sợ thật.
Nói là phòng nhưng giống một nhà kho hơn, diện tích rất nhỏ, nhưng bên trong chẳng chất đồ linh tinh, mà đặt một bàn thờ.
Trên bàn có tổng cộng chín bài vị, viết đủ tên người khác nhau.
Văn Thời liếc mắt thấy cái tên Thẩm Mạn Di nằm trong số đó, phỏng đoán mấy đứa trẻ nhà họ Thẩm, bảo mẫu, bà nấu cơm…đều có tên.
Trong đó có hai bài vị bị gạch tên, nhìn không rõ chữ.
Trước mặt mỗi bài vị đều thắp một ngọn đèn trường minh cháy âm ỉ.[]
[] đèn trường minh: đèn không bao giờ tắt. Thường ở Vn hay dùng vào đêm tết ấy, hoặc trong các cổ mộ của vua chúa thì cháy âm ỉ không tắt mấy trăm năm chả hạn.
“Nhìn kiểu này chắc là diệt môn rồi.” Đại Đông nói.
Chuột cũng đáp một tiếng, thở dài.
Chu Húc nói: “Hình như vụ này được cải biên từ chuyện có thật?”
Hạ Tiều rốt cuộc bình tĩnh hơn xíu, cậu không hy vọng câu nói này là thật, bèn phản bác: “Rất nhiều mật thất kinh dị đều nói như thế, trò bịp bợm cả thôi.”
Cậu rụt người về bên cạnh Văn Thời, lẩm bẩm như đang niệm Phật: “Tốt nhất là không phải, nếu không thảm quá, nguyên cả một gia đình cơ mà.”
Văn Thời đảo mắt bốn phía, vốn định nói tìm thử manh mối có liên quan tới Thẩm Mạn Di, lại thấy Tạ Vấn tựa cửa nhìn đèn trường minh thắp đầy bàn, ánh mắt rủ xuống như đang thất thần.
Hắn đột nhiên quên mất bản thân muốn nói gì.
Vẫn là Đại Đông phát huy tác dụng của người thủ lĩnh, hắn đề nghị: “Không phải đứa con gái lớn nhà họ Thẩm mất tích à? Nghĩ cách tìm đi. Hơn nữa còn phải xác định xem căn nhà kiểu Tây này rốt cuộc là cái thứ gì. Chúng ta chia nhau ra hay là đi chung một nhóm đây? Nếu như chia ra thì tôi và Chuột mỗi người dẫn một đội, như thế có thể——“
Ba chữ ‘yên tâm chút’ còn chưa nói ra, bộ đàm trong tay Chuột và Tôn Tư Kỳ lại kêu xẹt xẹt.
Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều dồn vào hai cái máy.
Hai chiếc bộ đàm đều ở đây, vì sao nó còn kêu???
Tôn Tư Kỳ cầm bộ đàm như cầm thuốc nổ, khoảng thời gian dài như một thế kỷ trôi qua, một giọng đàn ông truyền ra từ bộ đàm.
Hắn nói: “Alo? Bộ đàm còn lại ở trong tay ai thế? Có phải tiểu Tôn không? Tôi vừa mới mở cánh cửa bên này, cậu ở đâu? Tôi đi tìm cậu.”
Tiếng xẹt xẹt của điện từ lại vang lên chốc lát, sau đó ngừng bặt. Gian phòng tiếp tục lặng ngắt như tờ.
Mấy giây đó, không ai cử động hay nói gì.
Bởi vì tất cả mọi người nghe ra được, người nói chuyện bên trong bộ đàm….là Chuột.