Chu Húc hoảng hốt: “Đó là gì thế?”
Đại Đông còn hoảng hốt hơn cả nó: “Đại bàng Kim Sí nhể.”
Nói xong đầu gối hắn mềm nhũn muốn khuỵu xuống.
Không phải kiểu làm lố quá đà đâu, mà Đại Đông thật sự cảm thấy đầu váng mắt hoa như vừa chạy ma ra tông đường dài, đến nỗi linh tướng như muốn văng ra ngoài. Hắn bấu vai Chu Húc, cố gắng xoa dịu cảm xúc dồn dập kia.
Chu Húc vẫn chưa nhận ra, trợn mắt há mồm quay đầu nhìn hắn: “Anh trâu bò thế cơ à?”
Liên quan gì tới tao???
Đại Đông đang định hỏi vặn lại liền thấy dây rối trong tay mình quăng ra từ bao giờ, kéo thẳng vào trong biển lửa. Thế là Đại Đông cũng trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng cảm giác choáng đầu hoa mắt ngăn cản Đại Đông, hắn vừa mới trợn mắt thôi đã nôn khan hai tiếng, đặt mông ngồi phịch xuống đất.
“Anh sao thế?!” Chu Húc vội vàng đi tới đỡ hắn, còn định gọi lão Mao hỗ trợ, ngờ đâu người nọ cũng đang đứng ngây như phỗng.
“Ông ta cũng bị dọa rồi.” Chu Húc nói với Đại Đông. Nó ngồi xổm xuống, nể tình màn thể hiện vừa rồi của đại bàng Kim Sí mà vuốt lưng cho Đại Đông một chút.
Lão Mao đương nhiên không phải bị dọa, chiếc cánh kia là hắn thả thì sao có thể sợ hãi được. Huống chi hắn chỉ mới phất tay tạo ra bóng một chiếc cánh, so với đại bàng Kim Sí thật sự thì còn kém xa, dù sao cũng chỉ là hư tướng mà thôi.
Đáng tiếc mấy thằng nhóc không có kiến thức này chẳng phân biệt nổi sự khác nhau, mở mồm là kêu đại bàng Kim Sí, uổng công hắn dụng tâm suy tính.
Hắn đứng ngây ra vì không hiểu——- hắn phất cánh một cái là có thể giãn lỏng tâm lồng ba phần, linh tướng ở gần đều sẽ bất ổn. Chỉ là một biển lửa mà thôi, sao ông chủ nhà hắn lại đột nhiên muốn ra tay?
Để giải lồng ư? Hiện tại Tạ Vấn không thể giải được.
Cứu người chăng? Vậy cũng không cần thiết, Văn Thời hoàn toàn có thể ứng phó được tình huống như này. Cho dù hắn không ra tay thì mấy người kia cũng không thể xảy ra chuyện.
Nhưng lão Mao nhanh chóng hiểu rõ lý do, bởi vì hắn ngửi thấy một mùi hương từ những nơi biển lửa đi qua.
Đó là mùi linh tướng kèm theo hương mai trắng lành lạnh thoang thoảng tràn ra từ nơi nào đó. Mùi hương này đối với lão Mao không thể quen thuộc hơn được nữa…..
Chính là thứ Văn Thời muốn tìm.
Linh vật trời sinh vô cùng mẫn cảm với mùi hương này, ví dụ như con rối hoặc Thẩm Mạn Di và Lý tiên sinh trong lồng….còn cả kiểu nửa chết nửa sống như bản thân Văn Thời.
Nhưng lúc này Văn Thời lại không ngửi thấy mùi hương ấy, bởi vì sự chú ý của hắn đang đổ dồn lên chiếc cánh vừa mới xuất hiện ban nãy.
Hắn nhìn chằm chằm vào phía sâu trong hành lang, cho dù nơi đó đã không còn bóng dáng của chiếc cánh khổng lồ màu vàng, chỉ sót lại khoảng không đen sì và tiếng người nói văng vẳng.
Tiếng trò chuyện của Chu Húc và Đại Đông truyền tới dọc theo hành lang giống như tạp âm hư ảo.
Giọng nói của Hạ Tiều cũng không rõ ràng như cách một lớp kính mờ: “Anh ơi, đó thật sự là đại bàng Kim Sí ạ?”
Hắn bỗng mấp máy môi, giọng nói vừa trầm vừa khàn: “Không phải.”
Đại bàng Kim Sí dấy lên gió núi dữ dội sóng biển gầm thét sẽ khiến cho người nhìn thấy mù lòa.
Hạ Tiều gật nhẹ đầu, giọng lí nhí hơn: “Thế sao anh cứ nhìn mãi nơi đó?”
Bởi vì nhớ tới một số chuyện…..
Khoảnh khắc đôi cánh khổng lồ mạ vàng kia giang rộng, hắn chợt nhớ từng có một người rất cao đứng sau lưng hắn, khi gió lốc thốc xuống dọc theo triền núi, người ấy đã vươn tay che kín đôi mắt hắn.
Người kia nói: “Cảnh tượng này không thể nhìn.”
Hắn nói với bàn tay đang che mắt mình: “Tôi muốn biết bản thể của đại bàng Kim Sí trông như thế nào.”
Người kia nói: “Vậy con nghe đi.”
Thế là hắn nghe thấy tiếng lá tùng xào xạc khắp trăm dặm và tiếng muôn chim hót vang.
Hậu bối ai cũng biết đại bàng Kim Sí là con rối đi theo Trần Bất Đáo lâu nhất, nhưng bọn họ trước giờ chưa từng biết hình dạng thật sự của đại bàng Kim Sí, chỉ có thể tự tưởng tượng ra mà thôi.
Tưởng tượng cơ thể của nó trông như thế nào, tưởng tượng nó bay lượn trên bầu trời oai phong ra sao, sau đó trải qua lời đồn đãi được truyền từ năm này qua năm khác mà miêu tả được một hình dáng đại khái.
Ngoại trừ Trần Bất Đáo và bản thân đại bàng Kim Sí ra thì vốn chẳng có ai trên thế gian này trông thấy được hình dáng thật sự của đại bàng Kim Sí, bao gồm cả Văn Thời.
Nhưng khi hắn nhìn thấy chiếc cánh vàng kia lại thoáng có cảm giác thân quen.
….
Hắn nghe thấy Hạ Tiều lại mở miệng bảo rằng ngửi thấy một mùi hương giống hương mai trắng từng có trên người hắn. Sau đó hắn bị Hạ Tiều kéo vào sâu trong hành lang, trông thấy Đại Đông ngồi dưới đất với sợi dây rối thả dài trong tay, lão Mao và Chu Húc đang định đỡ người nọ đứng dậy.
Miệng Chu Húc khép rồi lại mở, kể về cảm nhận của bản thân khi thấy chiếc cánh kia ở khoảng cách gần, nào là gió mạnh bao nhiêu, lông trên cánh chim lóa mắt đến mức nào. Nói Đại Đông vì bộc phát năng lực quá sức chịu đựng của linh thần cho nên chưa ổn định lại được.
Còn nói tiếc là chỉ có một chiếc cánh. Nếu như có thể nhìn thấy toàn bộ hình thể thì không biết chấn động lòng người tới mức nào.
Đại Đông thì chỉ trợn tròn hai mắt, vừa mờ mịt vừa gật gà gật gù, sau đó chậm rãi thu dây rối về.
Tất cả mọi thứ đều hợp tình hợp lý, không có sai sót.
Bọn Hạ Tiều đều vô cùng tin tưởng.
Nếu như Văn Thời vừa mới bước ra khỏi cổng Vô Tướng, không nhớ bất cứ thứ gì đứng ở đây, sợ là cũng sẽ tin tưởng. Nói cách khác, hắn có tin hay không cũng không quan trọng vì hắn vốn dĩ là người không liên quan. Mà khoảnh khắc vừa rồi, những người khác chỉ trải qua cảm xúc hưng phấn bừng bừng chứ không có rung động nào khác.
Đáng tiếc hắn lại không như vậy.
Hắn nhớ tới một vài chuyện cũ nên không thể thờ ơ được.
Hắn cũng từng mượn tay Đại Đông cho nên khi nhìn thấy sợi dây rối rơi trên đất kia, phản ứng đầu tiên không phải cho rằng ai đó đột nhiên bộc phát tiềm lực. Vì cho dù Đại Đông có bộc phát tiềm lực thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thả ra được thứ khiến hắn có cảm giác quen thuộc.
Đây chỉ là ngụy trang mà thôi.
Cho nên…..
Ngoại trừ Văn Thời ra, trong lồng này còn tồn tại một người lợi hại như thế——
Hắn có thể điều khiển Đại Đông từ xa như cách điều khiển con rối, khiến Đại Đông quăng dây rối ra ngoài nhưng lại không cảm giác được hành động của bản thân. Con rối của hắn có hình dáng của đại bàng Kim Sí, không phải là mô phỏng theo miêu tả trong lời đồn, mà là đại bàng Kim Sí thật sự, ngay cả Văn Thời cũng cảm thấy quen thuộc.
Thứ hắn biết hay hiểu rõ có thể nhiều hơn tất cả mọi người ở đây. Cho nên hắn mới không lo lắng bối rối, càng không cảm thấy bất ngờ hay kinh ngạc mấy.
Hắn không thích bon chen giữa đám người, luôn đứng bên ngoài đám đông nghe và quan sát. Sẽ nhắc nhở vài câu vào thời khắc then chốt, thậm chí ra tay hỗ trợ nhưng không để lại bất cứ dấu vết rõ rệt nào, đến ngay cả Văn Thời cũng không thể tóm được.
Từ quá khứ cho tới hiện tại, Văn Thời chỉ biết và quen một người có thể làm được như thế———
Trần Bất Đáo.
Người này hắn nên gọi một tiếng sư phụ. Nhưng cho dù là trong trí nhớ vụn vặt hay là trong giấc mộng ngắn ngủi, hắn dường như chưa bao giờ gọi đối phương là sư phụ.
Từ trước tới nay luôn gọi là Trần Bất Đáo.
Thế cho nên khi hắn nhớ tới ba chữ kia, cảm xúc không thể tả rõ đột ngột ùa về, khí thế hung hãn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Tựa như lần đầu tiên hắn chạm vào nghiệp chướng quanh người Tạ Vấn, xung quanh trở nên trống rỗng như đêm khuya vắng vẻ trên núi Tùng Vân.
Hắn chợt thấy một nỗi buồn không lý do sinh ra từ trong sự vắng vẻ.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao đôi lúc Tạ Vấn nói chuyện kèm theo ngữ khí như thật mà giả. Giọng điệu đó thường khiến hắn cảm thấy lạ lùng.
Bây giờ nghĩ lại, e là thói quen và sơ hở mà thôi.
Bạn cũ chốn hồng trần, gặp lại mà chẳng hề hay biết.
Bởi vì một người đã quên, người còn lại không muốn nói ra.
…
Thế nhưng vì sao lại không nói ?
Hạ Tiều và Chu Húc còn đang tranh luận về mùi hương thoang thoảng như có như không kia, một đứa ngửi từ xó nhà tới nền nhà một lượt vẫn không tìm thấy nơi tỏa ra mùi, một đứa thì khăng khăng rằng không ngửi thấy gì.
Không chỉ Chu Húc, bọn Đại Đông và Tôn Tư Kỳ cũng đều lắc đầu nguầy nguậy. Điều này khiến Hạ Tiều có hơi sốt ruột, sợ có liên quan tới linh tướng của anh mình, chỉ vì sơ sẩy mà bỏ lỡ mất.
Việc này không tiện nhiều lời với người khác nên chỉ có thể tìm Văn Thời. Hạ Tiều lần mò khắp nơi không có kết quả bèn vội vàng chạy ngược về, lại phát hiện Văn Thời đang trầm ngâm đứng đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vóc người hắn rất cao, cho dù cúi đầu cũng có cảm giác sừng sững cô độc.
Chẳng hiểu sao Hạ Tiều không dám quấy rầy hắn. Cậu chần chờ một lát mới mon men lại gần, chỉ thấy anh cậu đang quay đầu nhìn phía sau lưng.
Hạ Tiều cầm một cây đèn hình nến, lúc Văn Thời quay đầu, ánh sáng vụt qua mắt hắn. Trong nháy mắt ấy, đáy mắt hắn lại phiếm đỏ.
Hạ Tiều hoảng sợ không dám thở mạnh. Chỉ nhìn theo tầm mắt hắn.
Tạ Vấn đứng xa xa ở đầu bên kia hành lang, bên cạnh là Thẩm Mạn Di đã tỉnh và Lý tiên sinh, sương đen vần vũ ngập trời quanh bọn họ.
Cách một hành lang và tầng sương mù, không ai thấy rõ mặt ai.
Hạ Tiều hoang mang thu tầm mắt, chỉ thấy con mắt của anh mình bị ánh đèn chiếu nửa sấp bóng nửa sáng ngời. Như thể phiếm đỏ trong mắt anh ban nãy chỉ là do góc nhìn, hoặc là ảo giác của cậu.
Tia sáng lờ mờ chiếu lên nửa bên mặt Văn Thời, lộ ra màu môi nhàn nhạt, đường nét lại rất sâu, yết hầu và cơ gân cổ nhô lên, là vẻ đẹp lạnh lùng mà cực kỳ sắc bén khiến người ta không dám gần gũi.
Hạ Tiều co rúm người, kinh ngạc đứng đó. Đợi một lúc lâu mới thấy Văn Thời quay đầu về.
Hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt hơi cụp nhìn vào khoảng không nào đó, ngón tay miết khớp xương, sau đó kéo chặt sợi dây rối quấn quanh ngón tay.
“Anh…không sao chứ?” Hạ Tiều nhỏ giọng hỏi.
Mí mắt Văn Thời khẽ nâng, tựa như vừa hoàn hồn. Hắn ậm ừ một tiếng, vẫn chăm chú sửa dây điều khiển rối, giọng nói trầm thấp sâu lắng, chẳng biết vì sao hơi khàn.
Hạ Tiều: “Vậy anh nghe thấy mấy lời em vừa nói không?”
“Không.”
Hắn thừa nhận một cách thẳng thắn, Hạ Tiều hơi nghẹn họng, lập tức nhắc lại: “Chính là cái mùi kia, bây giờ anh ngửi thấy không? Em luôn cảm thấy mùi kia quanh quẩn bên này, đi tới đâu cũng có thể ngửi thấy, nhưng lại không tìm thấy nơi tỏa mùi.”
“Trên người chủ lồng.” Văn Thời vẫn không ngẩng đầu nói.
“Chủ lồng?” Hạ Tiều sợ toát mồ hôi hột. Nếu như mùi hương kia trên người chủ lồng, lại quanh quẩn bốn phía không tiêu tan, đó chẳng phải là….chủ lồng đang ở bên cạnh bọn họ?
Nhưng nơi này cũng có cấu trúc giống như trên tầng, toàn bộ hành lang nhờ gắn gương hai bên mà tầm nhìn trông rộng hơn, thực tế lại không lớn lắm.
Nơi này chỉ có vỏn vẹn mấy người bọn họ, hai tủ trang trí cũng đã bị Hạ Tiều mở toang, không còn chỗ nào có thể giấu người được nữa. Thế thì chủ lồng ở đâu?
Cậu còn định hỏi Văn Thời, nhưng luôn cảm thấy trạng thái của anh mình hiện giờ không được ổn cho lắm.
Thế là cậu không dám lắm miệng, chỉ lặng lẽ hỏi Chu Húc một câu: “Lúc mấy người bị ngọn lửa đuổi theo có thấy gì không?”
“Không thấy.” Chu Húc hồi tưởng một phen, “Tôi bị vú em dọa tỉnh lại, phát hiện chẳng thấy anh đâu, trên giường chỉ có mình tôi. Tiếp đó bọn Đại Đông xông vào giục tôi mau ra ngoài. Tôi vừa ra khỏi cửa liền trông thấy lửa tràn ra từ đầu kia cầu thang, sau đó chúng tôi chạy vắt chân lên cổ. Ngay lúc quẹo qua đây, tôi vấp phải một đống đen thùi lùi, không biết là cành khô hay là ———-“
Nói được nửa câu, Chu Húc đột nhiên cứng mỏ.
Nó và Hạ Tiều nhìn nhau, sắc mặt đồng thời trở nên trắng bệch—trong hành lang thì đào đâu ra cành khô???
“Cành khô lớn chừng nào? Ở đâu?” Giọng nói Hạ Tiều run rẩy.
“Ở..ở gần nhà vệ sinh.” Chu Húc chỉ sang hướng nào đó.
Ban nãy chạy trốn trong hoảng loạn, mọi người đều không để ý được thứ khác. Lão Mao cũng không biết Chu Húc bị thứ gì đó ngáng chân, lúc này nghe nó nói mới có một liên tưởng xấu.
Chỗ Chu Húc nói ở ngay sau góc ngoặt, đám người quay lại, giơ cao ngọn đèn soi thấy thứ kia.
Nó thật sự giống như cành khô, mỗi tội hình thù kỳ quái, trông như đám cây khô héo cong queo được dán lại với nhau, nằm ngang trong nhà vệ sinh, một phần thò ra ngoài cửa bị Chu Húc vấp phải.
Bọn họ lượn qua lượn lại ở chỗ này rất nhiều lần nhưng chưa thấy thứ này bao giờ. Cho nên có thể khẳng định nó được mang đến bởi đám lửa ban nãy.
Mà mọi người đều biết cành cây bình thường cháy thế nào cũng sẽ không dính liền một chỗ như thế, ngược lại một thứ khác có thể…..
Ngay khi trong đầu bọn họ xuất hiện suy nghĩ đáng sợ kia, lão Mao xoay người nhìn, vừa khéo trông thấy một khuôn mặt người phía cuối ‘cành cây’.
Đó vốn chẳng phải nhánh cây gì hết, mà là người chết cháy co quắp ôm chặt lấy nhau.
Bọn Hạ Tiều sợ tới mức liên tục lùi về sau, lảo đảo ngã xuống đất, chỉ có lão Mao cau mày đứng đó đếm, một lát sau quay đầu nói với những người khác: “Bốn người.”
Đám ‘cành khô’ cong queo ấy thật ra là bốn người.
Tôn Tư Kỳ ọe ngay tại chỗ, hai mắt trợn trừng suýt nữa ngất xỉu, nhưng lại bị Chu Húc đánh tỉnh: “Mày đợi một lát đã!”
Mặc dù tính cách nó thiếu đòn, lá gan nhỏ tý, nhưng đầu óc lại khá lanh lẹ: “Mày bảo mày mơ thấy bà vú nấu cơm đúng không?”
Tôn Tư Kỳ ọe thêm hai tiếng, sắc mặt tái nhợt sửa lời: “Tao mơ thấy tao là bà vú nấu cơm, lửa bùng từ tầng hai xuống, tao liều mạng chạy xuống tầng một, còn ngã một phát.”
“Sau đó thì sao?” Chu Húc hỏi.
“Sau đó được quản gia kéo dậy.” Tôn Tư Kỳ cố gắng nhớ lại, “Dù sao khắp nơi đều là lửa, chẳng có chỗ trốn, bọn tao quyết định chạy tới nơi có nước. Ngờ đâu chạy được nửa đường, trần nhà bị cháy sụp xuống, hai bên đều không có lối thoát. Sau đó tao bị chú Mao đánh thức.”
Nói đến đây, cậu ta nghĩ mà vẫn sợ hãi không thôi. Bởi vì giấc mơ kia quá chân thực, đến mức cậu nghĩ, nếu như mình không bị đánh thức thì sẽ rơi vào kết cục như thế nào, liệu có bị thiêu chết thật hay không?
“Ok, vậy mày chính là bà vú nấu cơm.” Chu Húc chỉ vào Tôn Tư Kỳ xong lại chỉ vào Đại Đông, “Anh là vú em đã qua đời, lão Mao tương ứng với một trong hai đứa con gái nhỏ nhà họ Thẩm. Còn tôi ngủ được nửa giấc, đầu tiên mơ thấy có người hô hào bị cháy, tiếp đó mơ thấy vú em mặc áo liệm đứng bên cạnh nhìn tôi nói: Dậy đi, con ngủ sai chỗ rồi.”
Nó nhớ lại một chút, vừa cảm thấy cảnh tượng kia đáng sợ, vừa cảm thấy nếu như vú em không dọa nó thì có lẽ nó sẽ bị vây trong giấc mơ chưa tỉnh lại được.
Chu Húc nuốt ngụm nước bọt nói tiếp: “Trước đó khi ở trên tầng tôi bị giam trong căn phòng dành cho con gái, cộng thêm câu nói của vú em, vậy nên chắc tôi là một trong hai đứa con gái nhà họ Thẩm. Sau đó Chuột tương ứng với Thẩm Mạn Di, ma ốm tương ứng với Lý tiên sinh, anh của anh tương ứng với quản gia—”
Nó nói rồi quay đầu nhìn về phía Hạ Tiều: “—-Vậy vấn đề ở đây, rốt cuộc anh tương ứng với ai?”
“Thẩm Mạn Thăng?” Hạ Tiều vô thức trả lời, “Lúc trước anh bị giam trong phòng của tiểu thiếu gia mà.”
Nhưng cậu nói xong lại phát hiện không đúng.
Trong phòng Thẩm Mạn Thăng có tổng cộng hai người——–bản thân tiểu thiếu gia và anh Tuấn.
Trong nhà họ Thẩm có người, nhóm bọn họ có người. Hạ Tiều vẫn luôn cho rằng bản thân tương ứng với vị tiểu thiếu gia Thẩm Mạn Thăng kia, còn kẻ bị thiếu chính là chủ lồng A Tuấn.
Nhưng hiện tại cậu đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Cậu là con rối cho nên không dễ dàng bị mê hoặc, cũng không dễ nằm mơ. Nhưng thân phận này là một điều bất ngờ, nếu như cậu là người bình thường thì sao? Cậu cũng sẽ giống những người khác chìm vào giấc ngủ, sau đó mơ thấy người tương ứng với mình, dùng thân phận của đối phương sống cuộc sống trong mơ.
Nếu như tương ứng với cậu là tiểu thiếu gia họ Thẩm thì cậu sẽ mơ thấy điều gì? Nếu như cậu mơ thấy cuộc sống của tiểu thiếu gia, vậy chuyện A Tuấn bắt chước tiểu thiếu gia chẳng phải sẽ là một lỗ hổng lớn à?
Suy nghĩ kỹ thì có rất ít chi tiết trong lồng có liên quan tới Thẩm Mạn Thăng.
Cậu ta không cười đùa bắt người khác chơi cô dâu thật giả cùng mình như Thẩm Mạn Di; sẽ không nghe thấy tiếng dây thừng ghìm chặt như Lý tiên sinh; cũng không giống như vú em có đôi giày thêu đặt ở bên giường. Thậm chí cho tới bây giờ, tâm lồng đã dãn lỏng, lửa lớn đã cháy một đợt, đám bà vú nấu cơm cũng đều đã xuất hiện, chỉ có cậu ta vẫn không rõ tung tích.
Cảm giác tồn tại của cậu thực sự rất nhạt nhoà, tất cả đồ vật có liên quan đến cậu đều chỉ xuất hiện vì A Tuấn. Giấy luyện chữ, ảnh chụp chung, nhật ký…..
Bản thân điều này đã phản ánh một kiểu tiềm thức lấy mình làm chủ của chủ lồng, đồng thời làm phai nhạt người mà hắn muốn ngụy trang.
Hoặc là nói, tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm vốn không tồn tại trong chiếc lồng này, không biết kháng cự hay biện bạch, cho nên A Tuấn mới có thể không chút kiêng dè mô phỏng theo cậu ta.
Thế nên tuy rằng trong chuyện xưa nhà họ Thẩm có người, nhưng nhà họ Thẩm hiện tại thật ra chỉ có người, tương ứng với từng người trong bọn cậu.
“Anh hiểu rồi, anh không phải Thẩm Mạn Thăng, anh là A Tuấn.” Hạ Tiều giật mình lên tiếng.
Xung quanh nháy mắt im bặt.
“Nếu như anh là A Tuấn, vậy người tương ứng với anh…..ở đâu?” Chu Húc khẽ nói.
Hạ Tiều lắc đầu: “Anh không biết, nhưng chắc chắn là theo chúng ta rất lâu rồi. Ít nhất là hiện tại đang ở đây.”
Bởi vì Văn Thời nói mùi hương kia ở trên người chủ lồng. Mà cậu bây giờ vẫn có thể ngửi thấy hương mai trắng, mùi hương rõ rệt khiến cậu cực kỳ sợ hãi.
Ngay khi cả đám đang hoảng sợ nhìn nhau. Khóe mắt Hạ Tiều trông thấy anh mình cuối cùng cũng quấn xong dây rối trên ngón tay, sau đó đột ngột túm chặt mười ngón.
Gân xanh và xương trên mu bàn tay hắn lộ rõ, tuy gầy nhưng mạnh mẽ, ngón tay thon dài hơi cong chụm mấy sợi dây lại, sau đó xoay cổ tay rồi quăng chúng sang hai bên.
Tiếng xé gió và lưỡi dao sắc va chạm vào nhau cùng lúc vang lên!
Đám người quay đầu nhìn, chỉ thấy sợi dây rối trên đầu ngón tay Văn Thời đang chia nhau ghim chặt lên tấm gương ở hai bên hành lang.
Bóng dáng Hạ Tiều phản chiếu trên mặt gương, đầu kia sợi dây rối ghim chằng chịt lên trên hai bóng người.
Cảnh tượng trong ngoài tấm gương đan xen vào nhau, đám dây rối như được nhân đôi, tràn ngập cả không gian như đang bày thiên la địa võng.
Hạ Tiều sợ ngây người không dám nhúc nhích. Nhưng ‘cậu’ trong gương lại đứng im trong tấm lưới, chậm rãi xoay đầu về hướng đám người. Chiều cao của cậu ta và Hạ Tiều không khác nhau cho lắm, nhưng lại có khuôn mặt khác hẳn Hạ Tiều.