Câu hỏi này rất chi là thông minh, nhưng Trương Nhã Lâm còn chưa đợi được đáp án thì đã thấy bà chị Trương Lam của mình gào lên.
Gió lốc Văn Thời dẫn tới quá dữ dội, giọng nói của Trương Lam nhanh chóng bị tiếng gió át mất.
“Sao thế….”
Trương Nhã Lâm vừa cảm thấy hét như vậy có hơi nhục nhã, nhưng cuối cùng vẫn dùng âm lượng lớn nhất, chấn động đến mức Văn Thời đang kéo dây rối cũng phải quay sang nhìn một cái,
“Tiểu Húc—–.” Mái tóc dài của Trương Lam bay tán loạn như ma nữ. Cô mới nói được hai chữ đã bị sức gió bẻ ngoặt ra sau, hoàn toàn không thể tiến về phía trước, thế là cô dứt khoát vứt ra mấy lá bùa.
Mép của mỗi mảnh giấy bùa sáng lên ánh vàng, chúng kéo dài ra giống như tơ nhện, như thể mỗi tấm đều có một lá chắn mờ ảo.
Tấm chắn bao bọc xung quanh hình thành một cái lồng kiên cố, bao bọc bản thân cô và Hạ Tiều, lão Mao ở gần vào trong, tránh bị gió thổi đến mức bay mất người.
Cô làm chị đại đã quen nên vô thức quay đầu định tìm Tạ Vấn để bao bọc cả anh ta, ai ngờ phát hiện con ma ốm kia đang đứng bên cạnh Văn Thời, chỉ hơi híp mắt trong gió.
Gió lốc do con rối dấy lên dường như chẳng ảnh hưởng tới anh ta, anh ta không chật vật cũng chẳng mất tự nhiên, giống như bản thân đã đứng trong gió như này rất nhiều năm, mọi thứ sớm đã trở thành thói quen rồi.
Cặp lông mày xinh đẹp của Trương Lam nhíu lại, trong lòng âm thầm cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nhưng không đợi cô kịp nghĩ thì đã bị lão Mao vỗ nhẹ, chỉ vào Trương Nhã Lâm nói: “Em trai cô gọi cô kìa.”
Trương Lam đã khôi phục được hình người, Trương Nhã Lâm lại đứng trong gió gào khàn cả giọng: “Chị đừng có nói một nửa chứ—–tiểu Húc làm sao—-kết quả phù của truy lùng của chị thế nào——-“
Trương Lam được hắn nhắc nhở mới tạm thời quên chuyện bên cạnh.
Cô vội vàng chạy về phía Văn Thời trong sự che chở của tấm chắn, sắc mặt cực kỳ tệ, vẻ mặt lo âu nói với em trai: “Tiểu Húc không có ở đây.”
Văn Thời cũng ngạc nghiên: “Không ở đây?”
Sắc mặt Trương Nhã Lâm sầm sì: “Sao có thế—–“
“Thật sự không ở đây.” Hai ngón tay Trương Lam kẹp mấy lá bùa truy lùng ở giữa, cô nói: “Mấy lá vứt ra đều rơi xuống đất biến mất giống y như trước.”
Rơi xuống đất?
Văn Thời nhíu mày.
Lúc trước ở chỗ Lục Văn Quyên, lá bùa truy lùng tung tích Chu Húc rơi xuống đất biểu thị rằng nó đã chết hoặc là không tồn tại trong cái thôn đó.
Cho nên bọn họ mới đuổi tới chỗ này.
Nhưng ở đây, bùa truy lùng vẫn rơi xuống đấy, vậy thì đúng là lành ít dữ nhiều rồi, trừ khi…..
Văn Thời nhìn về phía hướng đi của Đằng Xà.
Đuôi rắn khổng lồ đột ngột quét qua! Rõ ràng là bầu trời mênh mông chẳng có thứ gì nhưng lại phát ra tiếng vang long trời lở đất, tựa như Đằng Xà dùng sức nặng ngàn cân đập vào một cái lồng thủy tinh vô hình nào đó vậy.
Cái lồng đó thông trời thấu đất, từ trên chín tầng mây cắm thẳng xuống sáu thước đất vàng, ngăn cản mấy người tiến về con đường phía trước.
Mặc dù có chuẩn bị tâm lý nhưng Trương Lam vẫn bị tiếng nổ kia làm cho giật mình sợ hãi.
Cô ngây người trong chốc lát, chỉ vào nơi phát ra tiếng nổ nói: “Tiểu Húc…liệu có phải bị người ta bắt vào trong mắt trận rồi không?”
Sắc mặt Trương Nhã Lâm càng khó coi hơn: “Bị ai?”
“Có quỷ mới biết là ai.” Trương Lam sầm mặt.
Hạ Tiều nhịn không được bảo: “Không chừng là sơn thần gì đó ấy? Không phải Lục Văn Quyên nói như thế à, cậu ta bị chọn trúng rồi nên phải vào núi. Bọn họ trước kia chẳng phải cũng có tế phẩm sao? Nhỡ núi mà họ nói chính là mắt trận thì sao? Có khả năng nó vào thẳng đó luôn ấy?”
Cậu nói xong lại cảm thấy Sơn thần gì đó trong miệng mình có hơi ngây thơ quá rồi, muốn bổ sung thêm một câu nhưng miệng cứ khép khép mở mở do dự mãi, cuối cùng vẫn chỉ nói thêm: “Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu….mong là không việc gì.”
Đương nhiên, suy nghĩ của những người khác cũng gần như vậy.
Họ vừa cảm thấy khả năng tiến vào mắt trận không lớn lắm, lại vừa chỉ dám đoán theo đúng phương hướng này mà thôi.
Nhưng bọn họ rất nhanh sau đó ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ….
Bởi vì bầu trời đột nhiên vang lên tiếng động giống hệt như lúc trước, bọn họ còn tưởng rằng con rối của Văn Thời lại phát động công kích vào mắt trận, ai ngờ vừa quay đầu đã trông thấy một cái đuôi rắn đen nhanh vung tới phía bọn họ từ phía sau, ấy thế mà lại đang công kích bọn họ.
Chiếc đuôi của con rắn kia cực kỳ to lớn như một tòa cao ốc nằm ngang, bất cứ ai mà bị nó đập trúng thì mạng cũng chẳng còn.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy thì cái đuôi đã gần trong gang tấc rồi.
“Coi chừng.”
Đồng tử Văn Thời co lại trong nháy mắt, hắn nghe thấy có người ghé sát lỗ tai hắn nhẹ giọng nói một câu.
Một giây sau, hắn cảm giác bản thân bị một sợi dây rối vô hình cuốn lấy cổ tay, mắt cá chân và eo kéo một phát về phía sau.
Đợi tới khi kịp phản ứng thì sau lưng đã va phải một mảnh ấm áp.
Đó là nhiệt độ cơ thể của một người khác.
Khoảnh khắc chạm phải, hơi thở quen thuộc ập tới. Văn Thời biết đó là sát khí và nghiệp chướng tán loạn quanh người Tạ Vấn, nhưng nó lại cho người ta một loại ảo giác được ôm ấp từ phía sau.
Văn Thời khẽ chớp mắt cực nhẹ.
Loại ảo giác đó tồn tại một hồi lâu, hơi thở đó mới dần tản ra trong gió.
Đuôi rắn đập vào khoảng không, nặng nề rơi xuống đất.
Chỉ thấy đất đá văng tung tóe, mặt đất bị nện ra một khe hở sâu hoắm giống như miệng quỷ rộng mở, tối đen như mực ngay trước mặt mọi người.
Những biến cố này đều sảy ra trong chớp nhoáng.
Bầu không khí tĩnh lặng bao phủ khắp nơi, sau đó mới có người run rẩy thở phào một hơi.
Người thở phào chính là Hạ Tiều, nhưng giọng nói của cậu cũng không quá yên tâm: “Em đây là…linh tướng rời cơ thể rồi sao?”
Không chỉ cậu mà dường như tất cả mọi người đều có ý nghĩ tương tự trong khoảnh khắc ấy.
Bởi vì vừa rồi bọn họ đều dịch chuyển tức thời về đằng sau một khoảng xa.
Trương Nhã Lâm nhìn không chớp mắt khe nứt ngay trước mũi chân, vài giây trước đuôi rắn đã nện xuống đó. Bọn họ chỉ cách chỗ thăng thiên chưa tới một tấc.
Sở dĩ bọn họ không thăng thiên cũng là do được người ta túm về sau ngay tại khoảnh khắc mấu chốt.
Trương Lam quay đầu nhìn thoáng qua, phía sau đương nhiên chẳng có một bóng người.
Sắc máu trên mặt cô vẫn còn chưa khôi phục, vẫn tràn đầy tái nhợt và sợ hãi như cũ. Cô vô thức nhìn về phía tay Trương Nhã Lâm hỏi: “Mày kéo à?”
Những sắc mặt Trương Nhã Lâm còn trắng bệch hơn cô nhiều, hắn thậm chí còn quên phải trả lời.
Một lúc lâu sau hắn mới hoảng hốt trả lời “Không phải”, sau đó nhìn sang phía Văn Thời.
Chỉ có dây rối mới có thể kéo tất cả mọi người như vậy. Hắn không ra tay thì ở đây cũng chỉ có Văn Thời. Nhưng đối phương lại bị ma ốm Tạ Vấn đỡ bả vai từ phía sau.
Cảnh tượng này khiến cho người ta nghĩ không thông, như thể không có vấn đề gì nhưng cũng lại sai sai.
Nhưng rất nhanh sau đó, cảnh tượng này bị phá vỡ——-
Tiếng gió rít điên cuồng, chiếc đuôi rắn lại quét tới.
Lần này đám người rốt cuộc cũng thấy rõ, thứ đột nhiên phát động công kích bọn Văn Thời không phải là con rắn khổng lồ của Văn Thời, mà là một con khác.
Con rắn đen dài kia giống y đúc với con rối của Văn Thời, điểm khác biệt duy nhất chính là màu sắc nhạt hơn chút xíu, giống như một cái bóng được soi sáng.
Nhưng lực công kích và khí thế của nó không hề giả một chút nào, khi cái đuôi lớn vung tới, tưởng chừng như có thể càn quét sạch sẽ.
Nhưng lần này Văn Thời đã kịp thời ra tay, Đằng Xà xuyên thẳng xuống từ trên trời cao, mạnh mẽ chặn lại nó. Hai con rắn khổng lồ lao vào nhau, ngọn lửa nháy mắt bừng lên.
Mắt đất rung chuyển dữ dội.
Hạ Tiều hơi lảo đảo, vội vàng ôm lấy một cái cây.
Trương Lam nhíu chặt mày hỏi: “Chuyện gì thế này?”
Tiếng nói vừa dứt, công kích rơi xuống như mưa, trên mặt đất xuất hiện thêm mấy khe nứt, cô suýt nữa hụt chân vào khoảng không.
Trương Nhã Lâm không đứng nhìn nổi nữa, dây rối trong tay kéo căng, nháy mắt vung ra ba con rối khổng lồ định lấy thịt đè rắn trấn áp con rắn đen ‘hàng dỏm’ tự dưng xuất hiện kia.
“Đừng thả!” Văn Thời lạnh lùng ngăn cản, nhưng vẫn chậm một nhịp.
“Vì sao không thả?” Trương Nhã Lâm không quay đầu lại hỏi, “Đánh nhanh thắng nhanh chứ.”
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra bản thân đang nằm mơ.
Ba con rối khổng lồ được thả ra chưa tới mấy giây đều có những “cái bóng” giống chúng nó như đúc, tình hình chẳng những không chuyển biến tốt đẹp hơn mà còn biến thành bốn đánh bốn hỗn loạn hơn.
“Ơ má….” Trương Nhã Lâm lúc này rốt cuộc không để ý tới lịch sự được nữa, lời thô tiếng tục cứ thế tuôn ra, “Chuyện gì thế này?”
“Chuyện như thế đấy.” Văn Thời lạnh lùng mở miệng, “Anh thả cái gì thì sẽ nhận lại phản kích tương tự như thế.”
Trương Lam mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Lão tổ Bốc Ninh thích dùng loại trận này à? Tôi tưởng….”
Tính cách của Bốc Ninh trong lời đồn thường được coi là nhã nhặn, mặc dù không đến mức cái gì cũng “ừ ừ ừ” như Trang Dã, nhưng hoàn toàn không hung hăng.
Nhưng cái trận phản kích này khiến cô sinh ra nghi ngờ lời đồn.
Kết quả lại nghe thấy Văn Thời bảo: “Bình thường hắn không dùng, cái trận này là ngoại lệ.”
Trương Nhã Lâm: “?”
Cảm giác sai sai càng ngày càng nặng, nhưng hắn tạm thời không để ý tới.
Bốn cái “hàng dỏm” công kích dồn dập dữ dội, so với một con rắn khổng lồ thì phiền phức hơn rất nhiều. Kể cả bên họ cũng có con rối có thể ngăn chặn phản kích thì vẫn rất tồi tệ.
Bởi vì mặt đất núi rừng đều đang sụp đổ, dưới khe hở là vực sâu không thể thấy đáy, thậm chí dưới đó…có thể chính là vùng đất chết.
Bốc Ninh quả thật rất hiếm khi thiết kế trận mạnh mẽ đến mức này, ngay cả Văn Thời cũng suýt nữa quên mất còn có tình huống như vậy.
Nhờ sự giúp đỡ tai hại của Trương Nhã Lâm mà cục diện hiện giờ trở nên khó kiểm soát, có muốn thu con rối về thì cũng không được nữa rồi. Hắn nghĩ ngợi một hồi, dứt khoát vung dây rối ra.
“Ê cậu điên rồi à?”
Người sốt ruột lần này là hai chị em nhà họ Trương.
Trương Nhã Lâm khống chế đồng thời bốn con rối, mặc dù chưa đến mức cực hạn nhưng cũng khá hao tổn linh thần. Chưa kể đây còn là trận của Bốc Ninh, thỉnh thoảng mấy thứ “hàng dỏm” kia công kích còn đáng sợ hơn cả hàng thật ấy chứ.
Hắn dường như có hơi chật vật.
“Chẳng phải cậu bảo đừng thả thêm rối sao?!!!” Trương Nhã Lâm né tránh một đợt công kích, lau vết máu sượt trên mặt, gần như là gào lên trong tiếng gió rít, dáng vẻ nhã nhặn đã sớm bay sạch.
“Muộn rồi.” Văn Thời nói, trên trời đã xuất hiện một con thú khổng lồ khác.
Mục đích của hắn đúng là có điên thật——nếu đã có nhiều con rối như vậy thì dứt khoát thả nhiều hơn ra, đến khi mảnh đất này không chịu nổi gánh nặng phải sụp đổ thì thôi.
Đến khi đó mắt trận sẽ tự xuất hiện.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải đảm bảo tất cả mọi người sẽ không bị hủy diệt cùng với sự sụp đổ của nơi này trước khi mắt trận xuất hiện.
Đất trời trở nên hỗn loạn hơn.
Đến cái cây Hạ Tiều cũng không bám được nữa, cậu cảm giác mình sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng theo sự sụp đổ của đất trời bất cứ lúc nào.
“Lúc nào mới kết thúc đây?” Cậu hỏi một câu.
“Một là cậu có bản lĩnh khiến chủ nhân của trận mở cửa cho mình, hai là….nhìn điệu bộ của anh cậu thì chắc là phải sụp hết mới thôi!!” Trương Lam lại khá thông minh và có kinh nghiệm, không mất bao lâu đã hiểu rõ được mục đích của Văn Thời.
Tấm chắn đã không thể bảo vệ bọn họ được nữa, cô khó khăn túm lấy gốc cây bị bứng lên, định chia mấy lá bùa dán bốn hướng giúp Văn Thời một tay.
Dù sao thì có thể khống chế đồng thời hai con rối với khôi lỗi sư bình thường đã chính là cực hạn rồi.
Ai ngờ cô còn chưa kịp dán xong lá bùa thứ ba thì Văn Thời đã thả ra con rối thứ ba.
Ơ đệt—–
Hai chị em nhà họ Trương khiếp sợ nhìn sang.
Kiếp này chỉ sợ không ai hiểu rõ độ khó của chuyện này hơn bọn họ.
Nhưng thứ làm bọn họ không nhịn được nhìn nhiều chính là dáng vẻ của những con rối kia đều khiến người ta liên tưởng đến vài thần thú hết sức đáng sợ….nhưng lại có mấy phần khác biệt.
Trương Nhã Lâm liên tục liếc mắt, do mất tập trung mà suýt nữa bị quét vào trong khe nứt.
Đến khi Văn Thời thả ra con rối thứ tư, sắc mặt Trương Nhã Lâm đã có chút thay đổi.
Trương Lam quên cả dán bùa, cứ ngây ngốc ngửa đầu lên trời nhìn thần ma loạn đấu.
Ấy thế mà cái nơi này vẫn còn ngoan cố kiên trì….
Văn Thời thực ra đã bắt đầu cố hết sức, bốn con thú khổng lồ tiêu hao linh thần của hắn rất nhanh, linh tướng vốn chỉ có một mảnh vụn cũng bắt đầu chấn động không ngừng.
Khi hắn nhíu mày định thả ra con rối thứ năm thì một cái tay vươn sang tóm lấy hắn.
“Đợi một chút.” Tạ Vấn nói.
Văn Thời hơi ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nghe thấy nơi nào đó dường như truyền tới tiếng nước chảy tí tách.
Âm thanh kia rất trống rỗng, giống như chảy xuôi trong sơn động thâm sâu.
Hai người đồng thời ngơ ngẩn.
Bởi vì bọn họ đã từng rất quen thuộc với âm thanh kia, mỗi ngày từ sáng sớm cho tới đêm muộn đều có tiếng nước chảy và tiếng rừng reo bạt ngàn.
Đó là…âm thanh của núi Tùng Vân.
Trước khi nghe thấy âm thanh này thì Văn Thời cũng không biết mình lại hoài niệm nó đến như thế.
Một nghìn năm, đã lâu không gặp.
Hắn nhìn sang theo tiếng tùng, trông thấy tất cả “cái bóng” của con rối phút chốc thu lại công kích, tiêu tán giữa đất trời giống như sương sớm trong núi.
Vô số khe hở ánh vàng lan tràn từ trên bầu trời cao xuống, chớp mắt tiếp theo, bức tường vô hình ầm ầm vỡ vụn.
“Thế là…sập rồi?” Hạ Tiều ngửa đầu ngu ngơ hỏi.
Trương Lam hoảng hốt hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Không đúng, là mắt trận tự mở.”
Hạ Tiều: “Thế nhưng….không phải người ngoài không mở được mắt trận sao?”
Lời này thật ra cũng không đúng lắm, nhưng chẳng ai muốn sửa lời cậu.
Bởi vì một giây sau, mười hai cái bóng to lớn xuất hiện giữa tấm chắn vỡ vụn bao vây bốn phía giống mười hai tòa núi cao.
Bọn chúng khoác áo bào tay rộng thùng thình, hệt như ma quỷ trong núi.
“Đây là thứ gì?” Hạ Tiều thì thào.
Hai chị em nhà họ Trương há hốc mồm, không thốt nên lời.
Cuối cùng vẫn là Tạ Vấn thản nhiên giải đáp: “Trận linh.”
Từ xưa đến nay, chỉ có số ít trận trải qua trăm nghìn năm luân hồi mới có thể nuôi ra trận linh, đại biểu cho chấp niệm còn lại của người bày trận, trở thành người hầu trung thành trông coi nơi này.
Không phải cố nhân thì không mở cửa trận.
Trương Lam cũng được, Trương Nhã Lâm cũng thế, cả hai từng nghe rất nhiều lời đồn nên đương nhiên biết chuyện này.
Cho nên khi bọn họ đang rơi vào trong trạng thái mờ mịt, đột nhiên trì trệ không kịp phản ứng.
Một giây sau, bọn họ trông thấy trận linh tượng trưng cho Thiên Can mười hai chi khẽ hít hà về hướng Văn Thời một chút, sau đó vung tay áo quỳ xuống.