Hai người bọn họ đột nhiên bị 'vận chuyển' đến bệnh viện thành phố vào thời điểm mười tám năm trước, mất đi tung tích Gelina.
Vương Nguyên xoay vòng tại chỗ: "Không được, không được, rốt cuộc là Gelina đã đi đâu? Anh có cách nào lần theo dấu chân của cô ta không? Nếu như cô ta bị hung thủ hại chết, chúng ta đến đây chẳng phải là công cốc?"
Vương Tuấn Khải rất hiếm khi thấy cậu gấp tới mức đi qua đi lại đầu váng mắt hoa, xem ra cậu rất để ý đến an nguy của nhà họ Vương, hắn nhíu mày: "Bây giờ bệnh viện đã biến thành hình dạng này, muốn truy tìm tung tích Gelina cũng không phải rất khó, nhưng cần có thời gian."
Thời gian!
Bây giờ bọn họ cần nhất là thời gian, sớm tìm được Gelina đúng là việc cần kíp, nhưng muốn thoát khỏi bệnh viện năm này cũng cần phải có thời gian mới hoá giải được huyền diệu. Đây giống như một vòng tuần hoàn chết chóc, đường nào cũng không cho họ thoát ra.
Vương Nguyên há mồm muốn hỏi hắn, chẳng phải anh không gì không làm được sao, nhưng cậu sực nhớ lại việc hôm nay hoàn toàn là do cậu nhờ vả hắn, hắn rơi vào tình cảnh này cũng là bị cậu vạ lây, cậu hỏi hắn như vậy dù cho không dùng thái độ chất vấn thì cũng sẽ khiến hắn tức giận. Vương Nguyên lén lút trông hắn, lại đụng phải tầm mắt Vương Tuấn Khải quái dị nhìn mình.
"Nếu cô hầu gái kia đã đi lên trên cao, thì chỉ có tầng thượng." Vương Tuấn Khải xoay người bước đi: "Song theo như những gì tôi biết, bệnh viện này không có tầng thượng."
Vương Nguyên sững sờ: "Cho nên cô ta đang đi trên mái nhà?"
Như thể là ứng theo lời cậu nói, những tiếng động bình bịch bắt đầu phát ra từ trên đầu bọn họ, Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn trần nhà lít nha lít nhít bóng đen, nuốt ngụm nước bọt: "Chắc là không đâu. . ."
"Cậu nghĩ xem, Gelina là bệnh nhân khoa bỏng, nếu như là bệnh nhân khoa bỏng, sau khi chữa trị xong nhất định sẽ được đưa về khoa bỏng hồi sức." Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên băng qua dãy hành lang, những bóng người đờ đẫn đi trong hành lang đều vô thức dạt ra chừa cho bọn họ một con đường. Hai người vội vã chạy đến khoa bỏng, tìm thấy một dãy phòng hồi sức im lìm trong bóng đêm.
Vương Tuấn Khải mở đèn, toàn bộ phòng hồi sức sáng rỡ rõ ràng. Nhưng Vương Nguyên hối hận thà rằng cậu đi trong bóng tối, bởi vì đèn vừa mở lên, những thi thể đen thui co quắp nằm trên giường bỗng nhiên đồng loạt xoay đầu lại đây. Cổ của bọn họ bị cháy háo nước hoàn toàn, xương sống răng rắc ken két kêu, bọn họ mở to đôi mắt đen ngòm không có tròng nhìn chằm chằm hai người, lặng lẽ quan sát như một nghi thức bài xích kẻ ngoại lai.
Hai người nhất trí nhanh chóng tắt đèn đóng cửa phòng chạy đi, nhưng ai biết đám thây khô đen nhẻm kia bỗng dưng vùng dậy, giương nanh múa vuốt nhào tới!
Vương Tuấn Khải lập tức kết ấn tạo một tấm màn trong suốt chặn ngay cửa ra vào, đám thây khô chẳng mấy chốc đã nhảy tới đập ầm ầm vào tấm màn trong suốt. Cứ việc bọn chúng không thể ra ngoài, Vương Nguyên vẫn run lên lập cập, cậu trông thấy rất rõ, khớp nối giữa đầu, tay chân và thân thể bọn họ đều bị cắt đứt sau đó khâu may lại, bọn họ y hệt những con búp bê lỗi thời được trang hoàng quái gở rồi lãng quên ở bệnh viện năm , không có ai tìm thấy.
"Bọn họ, là người sống hay kẻ đã chết?" Vương Nguyên vừa thở hồng hộc vừa hỏi, chỉ thấy Vương Tuấn Khải cũng hổn hển trả lời: "Nửa sống nửa chết, không biết bọn họ là người của thời đại này hay là giống như chúng ta, bị luân chuyển đến năm , hoặc có thể bọn họ cũng là những người khám phá ra truyền thuyết bệnh viện nhưng không thể chạy thoát được, nên đành phải ở đó làm kẻ nửa người nửa quái."
Vương Nguyên nghe hắn nói, trong lòng âm thầm nghĩ, nếu cậu và Vương Tuấn Khải không giải mã nổi cánh cửa đưa họ trở về hiện thực, phải chăng cũng sẽ giống như đám người này, điên điên khùng khùng ở trong bệnh viện chờ cơ hội giết hại kẻ khác?
Lộp cộp. Lộp cộp.
"Có người đến!" Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên trốn vào góc, chăm chú nhìn kẻ đang đi từ cầu thang lầu lên, dần dần đến gần bọn họ.
Vương Nguyên nín thở.
Người kia thân cao thước bảy, tuổi quá ngũ tuần, thân hình ục ịch màu mỡ, mặc đồng phục bảo vệ màu đen, cầm đèn pin trong tay soi tứ phía. Thân phận của ông ta có vẻ là bảo vệ của khu vực bệnh viện này, dường như vừa nãy bọn họ bật đèn đã làm kinh động đến ông ta.
Đợi đối phương tới gần rồi, Vương Nguyên lặng lẽ hít một hơi lạnh ngắt, nhéo nhéo Vương Tuấn Khải: "Ông ta có ba cái chân!"
Vương Tuấn Khải nhìn cậu: "Đàn ông nào chẳng có ba cái chân?"
Vương Nguyên: ". . .Có cái chân thứ ba nào dài hơn hai chân kia sao?"
Vương Tuấn Khải nhìn theo cái bóng đang ngọ nguậy muốn thoát khỏi bản thể của bảo vệ: "Đó là đuôi."
Vương Nguyên: ". . ."
Vương Tuấn Khải không ngại ném tạ: "Một con thạch sùng thành tinh."
Vương Nguyên trợn trừng mắt nhìn hắn, lại nhìn người bảo vệ kia vẫn luôn cúi gằm không rõ mặt, bỗng đột phá tư duy mà hỏi một câu vượt lên trí tuệ: "Khi ông ta đói bụng chắc không đến nỗi cắn đuôi ăn chứ?"
Vương Tuấn Khải kinh ngạc nhìn cậu: "Dĩ nhiên là không!"
Hắn lại bật mí sự thật rợn người: "Thằn lằn tinh, là ăn người mà thành."
Lúc này, bảo vệ 'thằn lằn tinh' kia cũng đã đi đến gần chỗ họ nấp, chỉ cần mười bước chân nữa là có thể phát hiện ra hai người. Ông ta đưa đèn pin lên soi đến chỗ sát bên người Vương Nguyên, nếu ông ta lia đèn chếch sang phải một chút sẽ thấy góc áo của cậu.
Vương Nguyên vô thức túm chặt tay Vương Tuấn Khải, ngưng thần căng thẳng không dám nhúc nhích, chỉ sợ thằn lằn tinh kia thực sự tìm đến, đường đi nước bước của bọn họ nhất định sẽ khó khăn gấp đôi. Bị kéo vào không gian bệnh viện vô vàn bí ẩn cùng bẫy rập tầng tầng lớp lớp này đã là chuyện ngoài ý muốn lớn nhất, Vương Nguyên không muốn bọn họ bị vây ở nơi này quá lâu, nhà họ Vương sẽ ngày càng nguy hiểm.
Người bảo vệ kia quay đầu bỏ đi, rốt cuộc không truy đến chỗ bọn họ.
Đúng lúc này, Vương Tuấn Khải đột nhiên kéo cậu bật dậy, nhấc chân chạy về hướng ngược lại với bảo vệ.
Vương Nguyên ngạc nhiên: "Ông ta sẽ phát hiện chúng ta!!"
"Đã sớm phát hiện!" Vương Tuấn Khải trầm giọng: "Cậu biết thằn lằn được xếp vào nhóm bốn loài động vật có khứu giác nhạy bén nhất hành tinh không?"
Vương Nguyên sững sờ: "Nãy giờ ông ta chỉ làm bộ làm tịch mà thôi?"
"Hơn cả thế." Vương Tuấn Khải tăng tốc, gần như là hắn cất bước lôi Vương Nguyên theo: "Ông ta đang cố cầm chân chúng ta kéo dài thời gian cho kẻ nào đó."
Khỏi phải đoán nhiều, kẻ nọ nhất định là thủ phạm mà bọn họ cần tìm. Thủ đoạn đến bực này, Vương Tuấn Khải cảm giác tác phong làm việc của đối phương khá quen thuộc, chưa biết chừng còn là người hắn biết.
Thằn lằn tinh quả thật không có đuổi theo sau bọn họ, nhưng cũng ẩn giấu chính mình. Nó tự thân biết rõ mình không đấu nổi Vương Tuấn Khải, vẫn cố gắng đánh cược một phen, may sao cược thắng.
Thằn lằn tinh vội vã quay về thang lầu tầng bốn, đối mặt với một đám bóng đen dập dìu phiêu đãng, nó đâm thẳng vào phòng hồi sức khoa bỏng, sốt ruột nhìn người đang đứng trong đó: "Chủ nhân, không bằng ngài rời khỏi chỗ này trước đi, hai kẻ kia một không phải người một là kẻ có quan hệ không tồi với Minh giới, chúng ta giao phong với hắn khó tránh tổn thất thương vong- . . ."
Người kia không dao động chút nào, khẩu khí lớn cực kỳ: "Sợ cái gì, việc chúng ta đã làm đến nước này, bọn họ có làm gì cũng không ngăn nổi. Hơn nữa việc ngày hôm nay là nhân nghĩa chu toàn, hắn có đến cũng không bắt bẻ được ta. Ta thay trời hành đạo, diệt trừ những kẻ ác đó, ta không làm trái với luân thường đạo lý, sao còn sợ quỷ đến đòi mạng?"
"Nhưng quan trọng là, bọn họ không phải quỷ. . ."
"Thạch Phu, lúc trước ta cứu ngươi không phải để ngươi nói những lời này với ta." Đối phương giơ lên một chiếc bút lông trong tay, giữa màn đêm bàng bạc, màu mực đen nhánh kia tựa lời nguyền tử vong, in lên một tờ giấy nhám đã chi chít chữ: "Gelina tự sát chết, phương thức vô cùng tù túng, cô ta tự giam cầm mình trong một nơi hết sức bí mật, linh hồn mãi mãi chỉ có thể trợn mắt nhìn người đi kẻ lại, không thể phát ra bất kỳ tiếng cầu cứu nào."
Chữ đã hiện trên giấy lập tức sáng rực lên, chú văn màu vàng sáng lơ lửng trên không trung. Người nọ ngẩng đầu, mang theo vẻ si mê xen lẫn cao ngạo kiêu hãnh, như thể mình đã làm được một chuyện tốt cho xã hội.
"Nếu lỡ có gặp phải hai kẻ ngươi nói, ta ghi tên bọn họ vào 'tử chỉ', bọn họ còn có thể làm gì chúng ta. . .?"
Hắn trào phúng đắc ý mà nói, không thấy thằn lằn tinh sợ run lập cập, co quắp trốn trong góc tường.
Chỉ cần dòng chữ này một lần nữa in xuống giấy, Gelina chắc chắn phải chết không nghi ngờ. Gelina và tên người làm kia xấu xa như vậy, chết không hết tội, nhưng như thế này có thể an ủi vong linh đã khuất, trả lại công bằng cho người tốt, đó mới là mục đích đạt thành của hắn.
Hắn là kẻ đại diện cho chính nghĩa, đại diện cho công lý và bình đẳng, có thù tất báo, có oán tất đòi. Hắn sống trên cõi đời này, chuyện thấy nhiều nhất chính là kẻ làm việc ác xong vẫn nhởn nhơ sống sót, người chết oan ôm oán hận tột cùng quanh quẩn ở nơi mình chết không đi được, không thể báo thù, không thể siêu thoát, chờ đến lúc hồn phi phách tán cũng không chờ nhân quả báo ứng lên hung thủ hãm hại mình. Lúc đó, hắn ra mặt tương trợ bọn họ báo thù, ấy chẳng phải là phán quan chân chính hay sao?
"Mơ tưởng!"
'Oành' một tiếng, cửa phòng hồi sức bị Vương Tuấn Khải đá văng, hắn đằng đằng sát khí trừng chiếc bút lông trên tay người đàn ông kia, thấp giọng nghiến răng: "Ngươi từ đâu mà có thứ này?"
Tuy là bị hắn làm giật mình, đối phương lại chẳng hề sợ hãi, nhíu mày: "Thạch Phu."
Thạch Phu hoá thành nguyên hình, vừa e dè vừa thè lưỡi uy hiếp Vương Tuấn Khải, ông ta biết hôm nay mình chết chắc rồi, lại chẳng muốn để cho chủ nhân chịu khổ, lập tức lấy thân mình ra ngáng đường, quát to: "Chủ nhân đi mau!!!"
"Bày đặt kiên trung cái gì! Cả hắn ta lẫn ngươi đều chạy có thoát đâu!!" Vương Tuấn Khải tức giận người ta xem thường hắn một, phẫn nộ đám yêu vật này ngu xuẩn tôn thờ kẻ làm ác gấp mười, lắc mình nghiêng người cho Vương Nguyên thi triển kỹ năng trùm bao bố.
Vương Nguyên nhảy lên mở rộng túi càn khôn ném lên đầu Thạch Phu, thằn lằn tinh trung thành tận tâm nhoáng cái hoá nhỏ lại bị túi càn khôn túm chặt.
Thạch Phu: ". . ."
Vương Tuấn Khải cười khà khà: "Tức lắm chứ gì? Vẫn chưa được lên sàn đã bị nhốt, cho chừa cái tật ra vẻ! Hừ! Không có chuyện gì thì đi làm công tác hỗ trợ xã hội! Xem TV cho lắm vào! Bổn đại gia có bao giờ bắt quỷ theo khuôn phép nhà nghề?! Ta đây chỉ thích đứa to đầu nhất!!"
Nói rồi hắn vung tay lên, toả hồn xích từ nhỏ biến lớn, rầm rầm rầm bành trướng thành một chiếc lồng di động bay đến chỗ người đàn ông kia. Đối phương thấy Thạch Phu bị bắt cũng chỉ sửng sốt, tiếp đó giơ bút vẽ kết giới bảo bộ chính mình, chống loại toả hồn xích.
Vương Tuấn Khải cười lạnh: "Bố đây chống mắt lên xem ngươi có bao nhiêu thủ đoạn!!"
Người nọ phát hiện kết giới vốn là đao thương bất nhập bỗng trở nên yếu ớt, giòn tan vỡ nát, toả hồn xích lăm le vun vút quay cuồng quanh cơ thể hắn, chỉ cần hắn dám bước ra khỏi phạm vi vây bắt nửa bước sẽ bị nó xích lại. Đối phương phát hiện Vương Tuấn Khải khó chơi, vung bút vẽ phù chú: "Ta đây làm việc không thẹn với trời, không xấu hổ với đất, trừ gian diệt bạo trả lại công bằng cho muôn người, ngươi không hiểu thì thôi cớ sao còn bắt ta?!"
Phù chú hiện lên, vô số cỏ cây ở bên ngoài bệnh viện đột nhiên rùng rùng chuyển động, phá đất mà lên, thần tốc di động đến nơi hai bên giao chiến. Vương Nguyên nhận ra chiêu thức quen thuộc đã từng khiến cậu chật vật không ít này, la lên: "Quỷ điệp?!"
"Không phải quỷ điệp, đây thực sự là năng lực của hắn ta." Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm dây leo uốn éo như rắn rết độc địa vồ tới xé toả hồn xích, bị sát khí của toả hồn xích quấn lại, hai bên nhất thời không phân thắng bại. Hắn đen mặt trợn mắt nhìn bút lông trong tay đối phương, hết sức cay cú mà rằng: "Đạch, dám đánh cắp đồ của tiên gia, muốn chết. . .!"
Vương Nguyên nhìn theo tầm mắt oán hận của hắn, hiển nhiên cũng chú ý đến chiếc bút lông màu xám tro kia. Vương Tuấn Khải biểu hiện ra hắn rất quen thuộc chiếc bút này, phỏng chừng cũng biết chủ nhân chân chính của nó là ai.
Kẻ này luôn miệng nói bản thân mình không làm sai, là muốn cho thiên hạ công bằng, nhưng chính bản thân hắn ta vốn là không công bằng, cứ việc Thạch Phu đã bị Vương Tuấn Khải bắt lại mà hắn ta cũng không có chút ý định đi cứu, đủ để thấy hắn chẳng qua chỉ coi Thạch Phu là tôi tớ, chính mình thế ngoại cao nhân, chỉ làm chuyện đại sự.
"Ngày hôm nay gặp phải ta, ngươi chết chắc rồi." Vương Tuấn Khải nghiến răng ken két, dữ tợn mà cười: "Cho dù ngươi có độn thổ phi thiên hay là hồn phi phách tán, ông đây nhất định sẽ bắt ngươi nấu dầu hành mỡ heo bảy bảy bốn mươi chín lần, vắt khô toàn bộ cái não vớ vẩn của ngươi!!"
Người kia vốn là không đấu nổi Vương Tuấn Khải, nghe hắn ác miệng đay nghiến như thế thì vô cùng sợ hãi, giở chiêu cuối cùng, tẩu vi thượng sách!
Hắn ta nhoáng lên một cái biến mất tại chỗ!
Hết Chương