Vương Tuấn Khải cũng biết phải nhanh chóng kết thúc những chuyện rắc rối này càng sớm càng tốt, hắn trách cứ Vương Nguyên chỉ là vì cậu thế mà không sợ đám ma quỷ kia gây bất lợi cho mình. Hắn chỉ mới rời mắt có một chút mà đã có kẻ đám nẫng tay trên đưa cậu đi, còn là dự mưu được tính toán từ trước. Hắn biết không phải lỗi của cậu cho nên trừng mắt nhìn quyển nhật kí như thể sắp ăn tươi nuốt sống nó, vừa trừng vừa rút Bút Phán ra làm cho chúng ma quỷ tuyệt vọng vô cùng.
Xong, xong, bọn họ có đoán giỏi đến đâu cũng không đoán được vị này lại là phán quan, một nét bút này đưa họ đi thẳng đến Minh giới luôn kìa?!
Vương Tuấn Khải cảm giác được bọn họ sợ hãi teo tóp hết cả, cười lạnh một tiếng, nâng bút vẽ một cánh cửa trên không trung. Vương Nguyên còn không biết Bút Phán có công dụng này, tò mò chăm chú quan sát cánh cửa, chỉ thấy phía trên cửa có không ít hoa văn mạn đà la, chúng nó như vật sống múa may quay cuồng vươn những bàn tay vô hình kéo bọn họ đến một nơi khác.
Sở dĩ là nơi khác mà không phải thế giới khác, là vì sau khi đi qua cửa, Vương Nguyên phát hiện mình đang đứng tại bờ biển nơi bọn họ từng trông thấy tập tục bồi táng quỷ dị của dân làng. Cậu nhớ rõ đến độ biết vị trí chính xác của chiếc quan tài ở đâu, nhịn không được nhấc chân đi về phía đó.
Quan tài vẫn đóng kín, nước ngập qua nắp, lẳng lặng nằm dưới vách đá ngầm.
Trong quyển nhật kí từng nói, nữ tế ti bị dân làng xử phạt tội phản bội, hình thức xử phạt là ném xuống biển để cá ăn thịt cho đến chết. Nữ tế ti không hề phản bội dân làng, cô ta làm trái với di huấn tổ tiên cũng là vì muốn cứu bọn họ, cô ta phát hiện sự xuất hành của các thanh thiếu niên trẻ rất mờ ám, bởi vì bọn họ đi rất lâu cũng không thấy trở về.
Vương Nguyên biết, nữ tế ti hoài nghi toàn bộ người rời khỏi làng đều đã chết, nhưng tại sao họ chết và sau khi chết đã đi về đâu thì cô không biết – cô chưa kịp tìm hiểu đã phải chịuc hung số phận, trở thành một phần cát bụi trong lòng biển lạnh lùng.
Biển có lạnh lùng đến mức nào cũng không bằng lòng người thâm độc.
"Nhất định là trưởng làng biết chuyện gì đó." Vương Nguyên nhíu mày kể cho Vương Tuấn Khải nghe toàn bộ, còn định thuyết phục hắn làm rõ chuyện này, ai ngờ hắn chỉ gật gật đầu, không hề phản bác một chút nào.
"Trong thời gian cậu mất tích, Dương Tĩnh bất ngờ phát bệnh." Hắn nói: "Bọn họ đưa cậu ta vào bệnh viện, mới biết không chỉ có một mình cậu ta mắc căn bệnh đó, hơn một phần ba người dân ở đây đều nhập viện trong tình trạng mất nước nghiêm trọng và đau đớn khắp người, trên da nổi ban đỏ với mật độ dày đặc giống như dị ứng hải sản cấp độ nặng."
Vương Nguyên sững sờ: "Có phải những người bệnh đều là thanh niên trẻ?"
Hắn gật đầu: "Trưởng bối thân thuộc trong nhà đều rất lo sợ, nhưng không chỉ là sợ con cháu mình xảy ra chuyện, mà còn là sợ chính bản thân cũng sẽ bị lây nhiễm. Hơn hết, có một số gia đình hoảng đến độ dọn nhà di cư, nhưng đều không thể ra khỏi vùng biển này một cách bình yên."
Vương Tuấn Khải nghiêng đầu nhìn bãi biển trống không người, vốn vào thời gian này phải là lúc du lịch hăng hái, mở rộng kinh doanh thì lại không ai dám ra đường: "Tất cả những kẻ muốn đào thoát đều chết không kịp trối."
Chỉ trong vài giờ đồng hồ, đã có hơn ba hộ gia đình vì tai nạn xe cộ và sự cố chập điện bỏ mạng tại chỗ. Dịch bệnh kỳ lạ vừa xảy ra thì đã có người hối hả chạy trốn, hiển nhiên toàn dân làng đều biết chuyện gì đó, cũng dự kiến được hậu quả của nó nhưng lại không có cách đối phó.
Vương Nguyên cúi đầu nhìn quan tài im ắng nằm dưới nước, cảm thấy tử khí đã sắp bao phủ vùng biển này hoàn toàn.
Nhà của trưởng làng là căn cao nhất vùng biển, nằm trên một ngọn đồi, xung quanh không có nhà dân nào khác. Nếu không phải trong nhật kí có đề cập đến trưởng làng, Vương Nguyên cũng không biết rằng còn có một người chưởng quản địa phương ở thời điểm này. Trưởng làng ngày hôm nay là đời thứ mười sáu, tuổi tác cũng đã cao, cưới một người vợ nhưng không có con cháu.
Lúc Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên tìm đến, người mở cửa cho họ là một phụ nữ đã ngoài năm mươi, đồi mồi và nếp nhăn của năm tháng khắc lên khoé mắt bà ta những đường nét dữ tợn, khiến cho vẻ ngoài u ám tiêu điều của bà ta càng thêm nặng nề trầm uất. Vương Nguyên dừng một chút, hỏi về sự hiện diện của trưởng làng, được bà ta cho hay là trưởng làng đã ra khỏi nhà cả tuần nay chưa về.
"Sau này các người đừng đến đây vào ban đêm nữa, vùng này ma quỷ ô hợp, hoành hành không kiêng kị." Trước khi đóng cửa đuổi khách, bà ta còn nhìn Vương Nguyên: "Chúng nó thích nhất là thanh thiếu niên trắng trẻo khoẻ mạnh, thịt mềm da giòn, hết sức ngon miệng."
Vương Nguyên ngoan ngoãn vâng dạ, kéo Vương Tuấn Khải ra đầu ngõ: "Bà ta thật giống mụ phù thuỷ trong chuyện cổ tích."
"Phù thuỷ có chồng sao?"
". . . Không biết." Vương Nguyên bất đắc dĩ: "Chồng mình ra ngoài một tuần mà bà ta không hề sốt ruột gì, lẽ nào đây là hậu quả đổ vỡ hôn nhân?"
Vương Tuấn Khải nghiêm túc suy xét vấn đề này, miễn cho mai sau đạp vào vết xe đổ của vợ chồng trưởng làng.
Hai người không hề tin lời người phụ nữ kia nói, tìm cơ hội quay lại ngôi nhà đó lần nữa. Đêm đã về khuya, trên đồi cũng không có ánh đèn đường, những ngọn cây và bụi cỏ bỗng trở nên vô cùng vĩ đại, có thể che khuất cả một binh đoàn vô hình.
Người phụ nữ chậm rãi mở cửa sổ ra, hai con mắt đen đặc nhìn chằm chằm lên vầng trăng khuyết hiu quạnh trên bầu trời. Bà ta cầm một cái khăn lông đầy máu tươi, bên trong có một vật đỏ hỏn đang co bóp thình thịch. Từ trên cao nhìn xuống, vật kia giống như đang giãy dụa muốn thoát khỏi tay bà ta, người phụ nữ nọ chỉ lẳng lặng ngắm trăng, như thể thứ bà ta đang cầm là một mẩu bánh quy và giây tiếp theo bà ta sẽ cho nó vào mồm.
Một tiếng 'vút' xé gió cắt đôi chiếc lá, người phụ nữ ngẩng đầu về hướng ngọn cây cao cao. Sau khi trông rõ kẻ đang ngồi trên đó là ai, bà ta nở nụ cười dịu dàng: "Không phải tao đã nói rồi sao? Quỷ quái thích nhất là thịt thanh thiếu niên trẻ tuổi."
Vương Nguyên giờ mới thấu hiểu cảm giác của Đường Tăng khi bị yêu quái giam cầm, thổn thức mà rằng: "Chỉ e là làm bà thất vọng."
Như có linh tính, bà ta trợn trừng mắt quay ngoắt về phía sau, đồng thời ngay lúc đó một bóng đen nhanh như chớp bổ xuống phía sau lưng bà ta. Người phụ nữ lập tức há miệng phun ra một đống chất nhầy, hơi thở hôi thối khiến lòng người tan rã bộc phát công lực lan truyền tứ phía. Vương Tuấn Khải chẳng những không lùi mà còn tiến, gió lốc theo động tác của hắn thổi tung mọi đồ vật trong căn phòng, lộ ra một cái chân người dưới gầm giường.
Người phụ nữ thình lình bị tập kích cũng không hoảng loạn, bắt đầu nhả ngọc phun châu tạo ra vô số lưỡi bẫy chất nhầy. Căn nhà xập xệ lập tức trở thành cái tổ của bà ta, khắp chiến trường đâu đâu cũng là chất nhầy nhớp nháp. Thân hình bà ta nhanh chóng biến dị, hai chân hoà tan với mặt đất, sau lưng mọc ra hai cái cánh màu xanh lục khổng lồ, đầu tóc bù xù biến thành cái miệng đầy răng nanh đang nghiến ken két.
Một con yêu tinh đại vương hoa ăn thịt người.
Vương Nguyên ngồi trên cây cao, dụi mắt mấy lần xác định thực vật có thể biến thành người, bỗng nhiên nhớ ra người mà mình gặp trong khuôn viên trường đại học khi đang theo dõi nữ sinh nhà họ Yến, thầm nghĩ liệu rằng đối phương cũng là mộc tinh?
Đại vương hoa thè cái lưỡi dài, trợn trừng hai mắt lồi cười khùng khục: "Chúng mày muốn gì? Muốn trái tim này à? Chúng mày muộn rồi, lão ta đã chết, có tục mệnh cải tử hoàn sinh cũng không sống lại được. Lão ta sống cả đời trong âm mưu và uất hận, đến lúc chết cũng không chết toàn thây, ấy là quả báo mà lão ta phải chịu!"
"Hoa ngôn xảo ngữ, yêu nghiệt hại người còn bày đặt giảo biện thanh minh, đợi ta ném ngươi xuống vong xuyên chịu tội, là biết ngay ba hoa múa mép phải trả giá gì!" Vương Tuấn Khải thấy bà ta biết ý đồ của bọn họ, cũng không lo lắng bà ta có bóp nát trái tim hay không, tim người đối với đại vương hoa là không sá gì, nhưng nếu là tim của người đại gian đại ác làm chuyện thương thiên hại lí, chính là đại bổ trong đại bổ, đại vương hoa sẽ không tuỳ tiện nuốt chửng một hơi mà phải tìm nơi luyện hoá trước.
Đại vương hoa không coi hắn ra gì, cơ thể ngày càng bành trướng hơn: "Không chỉ lão già này, mà toàn bộ phàm nhân ngu ngốc trong vùng biển này đều phải táng thân trong bụng ta!"
"Ấy, thế thì bụng bà khác gì cái nghĩa địa?" Vương Nguyên nhịn không được cảm thán, thấy đại vương hoa liếm mép nhìn mình, sợ run: "Tim tôi có chủ rồi, bà đừng hòng cướp!"
Vương Tuấn Khải nhìn cậu: "Tim có chủ rồi?"
Vương Nguyên: ". . .Góc ba giờ."
Vương Tuấn Khải đi đến chỗ cậu nói, một tay túm thi thể trong gầm giường lôi ra, người này đã rất già, không biết là do tuổi tác bệnh trạng hay là vấn đề gì khác, toàn thân ông ta đều hủ bại rất nghiêm trọng, xem ra không cần đại vương hoa móc tim thì ông ta cũng không sống được bao lâu.
"Đó là nghiệp báo của toàn thể dân làng trong vùng này, một đứa cũng không thoát được." Đại vương hoa cười tươi: "Năm xưa bọn chúng hãm hại ả tiện nhân kia như thế nào, bây giờ sẽ phải chịu ác báo giống y hệt."
"Ả tiện nhân? Nữ tế ti?"
Đại vương hoa nghe thấy ba chữ 'nữ tế ti' lập tức khinh thường: "Huyết thống của ả ta cạn vô cùng, làm gì còn tư cách ngồi lên vị trí tế ti. Thiên địa suy kiệt, kẻ có thể đảm đương chức vụ của tổ tiên đã không còn nhiều, ả ta lại là một kẻ lòng dạ đàn bà, không làm nên trò trống gì."
Vương Nguyên cắn ngón tay: "Bà không phải đàn bà sao?"
Có lẽ là đại vương hoa lần đầu tiên chạm trán một tên nhân loại luôn thích cạnh khoé người khác bằng tiểu tiết như vậy, giận quá trời giận: ". . .Ta là đại vương hoa, không có giới tính!"
Sợ Vương Nguyên lại tiếp tục phát ngôn gây hại đến trí tuệ, đại vương hoa giương vuốt xông về phía cậu: "Oắt con không biết trời không biết đất, sớm kết liễu mày cho mày siêu sinh!"
"Làm gì vậy? Mắt để đó cho đẹp à? Đối thủ của ngươi là ta mà?" Vương Tuấn Khải vọt lên chặn đường đại vương hoa, cười lạnh: "Sao không lo xem mình có được siêu hay không? Yêu quái mà cũng thích bao đồng!"
Vương Nguyên: ". . ." Tại sao cậu lại có cảm giác hắn còn giận mình nhỉ?
Giản lược một tràng cảnh gió tanh mưa máu, đại vương hoa cuối cùng cũng phủ phục mà nằm dưới đất, trái tim trưởng lành bị Vương Tuấn Khải cầm đi phục sinh. Đại vương hoa tức giận đến nỗi dựng ngón giữa phẫn nộ: "Cứu lão ta làm gì!! Lão ta tội ác tày trời, sống muôn đời không biết hối cải, loại người này để nhảy nhót trong xã hội chỉ tổ làm cho thiên hạ bất an!!"
"Yêu quái cũng phải tuân thủ pháp luật nha." Vương Nguyên ngồi xổm xuống, chậc chậc nhìn đại vương hoa ăn thịt khủng bố kinh hoàng bị Vương Tuấn Khải đánh thành đoá hoa lay lắt bên đường, vừa thương hại vừa bất bình: "Dương thế có dương thế pháp chế, âm giới có âm giới quy củ, sinh vật sống là bình đẳng, người làm ác hay vật làm ác đều phải chịu hình phạt giống nhau. Lão trưởng làng nếu không phải thiện nam thì lão bà bà ngươi cũng không có quyền giết lão. . ."
"Ai là lão bà bà! Ta còn trẻ! Ta không có giới tính!!" Đại vương hoa phẫn nộ gào thét, rồi sau cùng cũng bị khuất phục mà phải kể ra toàn bộ sự việc.
Trước đây vùng biển này có rất nhiều người, bọn họ thành lập một làng chài, hằng ngày chài cá giăng lưới kiếm sống, sinh hoạt tuy kham khổ lại vô cùng yên bình giống như bao nhiêu làng chài khác. Mãi cho đến một ngày, có kẻ từ vùng khác đến đem theo rất nhiều tài vật châu báu, dụ dỗ thanh niên trẻ trong làng đi theo họ làm ăn, làm một vố ăn cả đời, không cần cất công thức khuya dậy sớm bươn chải chật vật.
Điều kiện mê người như thế ai mà không muốn, vì thế trưởng làng lập tức chọn ra những người có sức vóc cường tráng, tinh thần khoẻ mạnh đi buôn bán, chẳng mấy mà ngôi làng chài lập tức giàu có vượt trội, trở thành một vùng đất tài phú ngất trời.
"Nhưng lòng tham là không đáy, dục vọng lại càng vô hạn, lão trưởng làng tuổi già xế chiều nhưng không muốn xa rời vinh hoa phú quý, liền tìm cách kéo dài mạng sống. Người hết số mà không chết thì chính là phản nghịch thiên địa, trên đời này cũng không có bài thuốc giúp con người trường sinh bất tử, cho nên lão ta bí mật tìm pháp sư yêu cầu phương thức tục mệnh." Đại vương hoa uất ức ngập trời: "Mỗi lần lão ta chết, pháp sư sẽ mang linh hồn của lão ta nhét vào cái thai trong bụng một trong những người vợ của lão, lão sẽ lấy thân phận là con trai sinh ra rồi leo lên chức trưởng làng một lần nữa, tiếp tục hưởng thụ sung sướng an nhàn."
Hành vi này có thể tính là làm trái quy tắc tự nhiên, cũng như giết chết sinh linh vô tội, đại vương hoa nói lão trưởng làng đã thực hiện phương thức tục mệnh này hai lần, đến đời này là lần thứ ba nhưng vì có sự xuất hiện của đại vương hoa nên lão không thành công.
"Chết là đáng! Lão ta chết là đáng!!" Đại vương hoa nhảy đông đổng lên, nếu không phải rễ nó còn cắm dưới đất, Vương Nguyên cơ hồ cho rằng nó sẽ bay thẳng lên trời. Tên yêu quái này dường như vẫn chưa trưởng thành, hành động rất ấu trĩ, nếu ngồi lâu với nó nữa cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến tư duy bản thân, phải nhanh chóng hỏi những việc quan trọng rồi kết thúc cuộc hội thoại này thôi.
"Chuyện của nữ tế ti kia ngươi biết được bao nhiêu?"
Nói đến đây, đại vương hoa còn muốn há mồm chửi 'ả tiện nhân' nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vương Nguyên liền câm miệng, suy nghĩ một hồi mới khai thật: "Cô ta là đứa con gái ngoài giá thú của lão trưởng làng, cũng là người suýt chút nữa bị lão ta đoạt xác."
Hết Chương