Phán Thần Hệ Thống

chương 119: triều uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Dương không nhanh không chậm đi sâu vào bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch, bắt đầu chuỗi ngày luyện tập.

Thông thường, đối thủ mà Trần Dương tìm kiếm là những con linh thú từ cấp bốn hoặc cấp năm.

Với thực lực của Trần Dương hiện giờ, đối phó với một con yêu thú cấp bốn thì tương đối nhẹ nhàng, nhưng đánh với một con yêu thú cấp năm thì phải hết sức cẩn thận.

Bởi vậy, đối tượng mà Trần Dương muốn gặp để thử nghiệm nhất chính là yêu thú cấp năm.

Mà yêu thú vốn được phân chia từng cấp độ, cấp bốn tương đương tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cấp năm tương đương tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ viên mãn chuẩn bị bước vào Kết Đan Kỳ, yêu thú cấp sáu đến cấp bảy có thực lực tương đương tu sĩ Kết Đan Kỳ và Kết Đan Hậu kỳ. Còn yêu thú hoá hình chính là những yêu thú cấp tám vô cùng mạnh mẽ.

Những yêu thú cấp bảy muốn tiến giai lên cấp tám, cần trải qua hoá hình lôi kiếp mới có thể gột rửa yêu khí, tái tạo nhân hình. Mà thông thường, những yêu thú hoá hình kỳ này cũng rất ít phát sinh tiếp xúc cùng với tu sĩ nhân loại.

Hoàng Liên Sơn Mạch đã có vạn năm nay, song phương cũng từng phát sinh qua nhiều lần chiến đấu. Nhưng trong những lần đó, mặc dù chiến cuộc thảm thiết, tử thương vô số nhưng vẫn chưa từng có yêu thú hoá hình kỳ xuất hiện, chỉ có bóng dáng của chúng ở sau lưng đám tiểu thú cấp thấp mà thôi.

Đối với chuyện này, Trần Dương cũng chưa có tìm hiểu được.

Mà giờ phút này, Trần Dương đang ngồi xếp bằng trên một ngọn núi, che giấu hết thảy khí tức rồi đi vào Thất Giới xem tình hình lão hổ.

Vừa đi vào, Trần Dương liền thấy một cảnh tượng làm cho hắn cũng dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Hoả Vân Hổ cấp bốn vốn oai phong lẫm liệt, gầm một cái làm cho ba tu sĩ tái mặt, nhưng lúc này miệng đang gầm gừ cõng một cô bé trên lưng.

Cô bé này da dẻ hồng hào, gương mặt bầu bĩnh, cái miệng nhỏ vui sướng cười khúc khích cầm một cây trúc nhỏ xíu quơ lên quơ xuống.

- Ngẩng lên!

Lão hổ phối hợp ngẩng đầu lên.

- Cà Uôm~~~

- Cúi xuống!

- Cà uồm~~~

- Sang trái!

-...

Con hổ lệ nóng lưng tròng.

Trong lòng nó vô hạn uỷ khuất, nhưng khí tức toát ra từ trên người tiểu tổ tông trên lưng khiến cho nó không dám có chút phản kháng nào.

Mặc dù chỉ là một tia tinh huyết, nhưng sau khi bị thu vào bên trong Thất Giới, cũng không biết bằng cách nào mà con Hoả Vân Hổ này đã được khôi phục chân thân.

Lão hổ còn chưa kịp vui mừng thì bỗng đâu giáng xuống một tiểu tổ tông, nó mặc dù linh trí mơ hồ nhưng vẫn còn nhớ tiểu tổ tông này khi ấy có nói cái gì đó ‘Chơi vui~’ liền bắt đầu cưỡi nó đi khắp nơi trong Thất Giới.

Nhìn lão hổ gầm thét vừa uỷ khuất đi tới đi lui, có lúc còn phải vừa đi vừa huýt gió.

Chửi thô tục một câu!

Hổ huýt gió? Cái này cũng được sao!

Đại ca, ta cũng không cứu ngươi được!

Trần Dương nhìn cảnh này thì biết tốt nhất không nên dây vào, vội vàng rời khỏi Thất Giới.

Mấy ngày sau đó, Trần Dương bắt đầu đi sâu vào bên trong Hoàng Liên Sơn Mạch.

Tuy nhiên, đi đã ba ngày mà vẫn chưa phát hiện yêu thú cấp năm nào, ngay cả yêu thú cấp bốn cũng chỉ có hai con, nhưng Trần Dương phát hiện một con đang mang thai, còn một con vừa mới tiến giai nên cũng bỏ qua.

Mà càng vào sâu, Hoàng Liên Sơn Mạch này càng mang đến cho Trần Dương một cảm giác cổ quái.

Bầu không khí vẫn như thế, nhưng với trực giác nhạy bén của mình, Trần Dương luôn ẩn ẩn cảm thấy như có như không một luồng thần thức nhìn theo từng bước chân của mình.

Đối với trực giác của bản thân, Trần Dương luôn có sự tự tin nhất định.

Nhưng hiện giờ, chút tự tin đó đã trở nên lung lay.

Đột nhiên, Trần Dương nghe thấy âm thanh kỳ lạ như có hàng vạn con muỗi vo ve kêu từ phía xa truyền tới.

Trần Dương nhún mình bay lên trên, nhìn về phương xa, sâu trong Hoàng Liên Sơn Mạch.

Bầu trời vạn dặm trong xanh rất đỗi bình thường, nào có gì khác lạ đâu?

Trong lòng Trần Dương không khỏi cảm thấy kỳ quái, cho rằng âm thanh kia chẳng lẽ là bản thân nghe lầm thì bỗng nhiên từ phía chân trời vốn một màu xanh trong đột nhiên cảnh sắc biến đổi.

Chỉ thấy vốn một màu xanh trong thì đột nhiên bầu trời ảm đạm xuống, một đám hắc vân nhỏ xíu tựa như vết mực đang dần lan tràn ra, trong nháy mắt phình to mấy lần cuồn cuộn kéo về phía bên này.

Trần Dương thấy chuyện kỳ lạ này thì hết sức kinh hãi, ánh mắt chớp động liền thả ra Pháp nhãn nhìn về phía đó.

Ánh mắt vừa nhìn lại liền thấy một đám phi trùng nhỏ xíu, hình dáng tựa như châu chấu, nhưng thể tích lớn hơn, số lượng thì lít nha lít nhít, đang ào ào kéo về phía bên này.

Trên đường đi của chúng, toàn bộ thực vật đều bị quét qua một vòng, trơ trọi cành lá.

- Trùng triều?

Trần Dương nhíu hai mắt, đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, bật thốt ra.

Trùng triều chính là cách nói để chỉ khi có một số lượng lớn phi trùng hợp lại thành đoàn mà di chuyển. Chuyện này cũng không tính là cái gì lạ, và cũng tuỳ theo loại trùng đó là gì thì trùng triều cũng phân chia mạnh yếu. Đám trùng triều này chỉ là châu chấu, Trần Dương cũng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có thêm mấy phần hứng thú quan sát.

Nhưng ngay sau đó, phía sau hắc vân do bầy châu chấu tạo thành là một đám mây khác thấp thoáng phía sau.

Trần Dương ngẩn ngơ, vội vàng chú mục nhìn lại.

Vừa nhìn tới, Trần Dương liền kinh hoảng hét lớn:

- Thú... Thú triều?

Chỉ thấy phía sau sương mù màu đen của bầy châu chấu là bên dưới mặt đất khói bụi ngập trời, từng luồng yêu khí cộng thêm tiếng gầm rú ầm ầm lao tới tựa như một cơn sóng màu xám ầm ầm cuốn tới, chỉ sau một chút liền đã trải dài khắp chân trời, nhìn như vô biên vô hạn, không thấy điểm cuối.

Mà cơn sóng này vừa bắt kịp với hắc vân của bầy châu châu liền vang lên tiếng rít thảm thiết, chỉ chớp mắt một cái liền có vô số hắc vân rơi rụng, bị cơn sóng cuốn lấy, ầm ầm lao về phía Trần Dương.

Trần Dương cảm thấy da đầu tê tái, không chút do dự thả ra Phi Thiên Ngân Chu xoay người bỏ chạy, hơn nữa không tiếc tổn hao mà để vào năm viên Hạ phẩm linh thạch.

Từ chỗ này dù bay nhanh nhất thì cũng mất khoảng một tuần không ngủ không nghỉ mới về tới sơn môn.

Trần Dương bay được nửa ngày thì phát hiện thấy bóng dáng mấy tu sĩ vẫn chưa hay biết chuyện gì, đang cùng đấu pháp với mấy con yêu thú, có người còn đang đánh nhau tranh giành thứ gì đó.

Trần Dương vốn định bay đi, nhưng khi nhìn thấy phục sức ngoại môn đệ tử của Nam Nhạc Phái thì không nhịn được đứng trên bầu trời truyền âm xuống nói:

- Phía trước có thú triều, mau chạy!

Nói xong, Trần Dương cũng không tiếp tục chần chừ mà cực tốc chạy đi.

Mà Phi Thiên Ngân Chu cũng không phải vật tầm thường, sau khi sử dụng năm viên Hạ phẩm linh thạch, cung cấp đầy đủ linh lực cho nó thì tốc độ phi hành không khác gì một tu sĩ Trúc Cơ Hậu Kỳ toàn lực bay đi, vô cùng mạnh mẽ.

Ngày thường, nhìn tốc độ này Trần Dương chắc chắn sẽ cảm thấy vui vẻ hài lòng.

Nhưng hiện giờ càng ngồi hắn càng cảm thấy bất an.

Thỉnh thoảng Trần Dương nhìn lại phía sau thì mặc dù đã kéo giãn khoảng cách ra nhưng Trần Dương vẫn mơ hồ cảm thấy được khí tức kinh khủng phía xa xa.

Lại chạy thêm mấy ngày, Trần Dương đã thay thêm một lần năm viên Hạ phẩm linh thạch khác rồi, nhưng mắt thấy sơn môn Nam Nhạc Phái vẫn còn ở rất xa.

Loại chuyện này, Trần Dương biết căn bản không phải sức một người có thể đối kháng, cũng chỉ có toàn phái hợp lực thì còn may ra.

Hơn nữa trong môn phái còn có lão tổ Nguyên Anh Kỳ, tin rằng bọn họ sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.

Mà theo quãng đường chạy này, Trần Dương khi nhìn về phía sau cũng đã thấy thấp thoáng có người cũng đang bỏ chạy giống như mình, tuy nhiên tốc độ không được nhanh lắm.

‘Không biết Thẩm Lan đã về hay chưa...’

Trần Dương tự hỏi. Hiển nhiên nàng kia cũng không có tốc độ nhanh như Trần Dương, phỏng chừng còn đang trên đường trở về.

Trần Dương mặc dù có lòng nhưng sức thì không đủ.

Chuyện này chỉ có một cách giải quyết tốt nhất đó chính là báo cáo môn phái ra đối sách.

Trần Dương một đường chạy đi, qua hơn mười ngày thì liền cảm nhận sơn môn phía xa xa.

Trần Dương trong mười ngày này không nghỉ không ngủ, toàn lực chạy đi, một chút dừng lại cũng không có.

Lúc này vừa về tới sơn môn liền lao nhanh vào bên trong, chạy đến bên ngoài Ngoại Sự Đường.

Nơi này bình thường là nơi để những người quản lý ngoại môn toạ trấn, giải quyết những công việc của ngoại môn phát sinh.

Lúc này bên trong Ngoại Sự Đường có hai người đứng gác.

Nhìn thấy Trần Dương gương mặt hốc hác phong trần chạy tới, hai người liền nghiêm mặt quát:

- Dừng lại, có chuyện gì?

- Hai vị sư đệ, ta có chuyện cần bẩm báo Đường chủ!

Trần Dương nhìn dáng vẻ hai người, trong lòng gấp có thể nghĩ, cố gắng nhẹ nhàng nói.

Hai người này thấy dáng vẻ Trần Dương mệt mỏi phong trần, lại có chút nhún nhường, chưa biết chừng là tìm Đường Chủ xin xỏ gì đó, không nhịn được liền ra oai:

- Có chuyện gì để sau đi. Đường chủ đang nghỉ ngơi!

- Để cho hắn vào!

Đúng lúc này bên trong truyền ra thanh âm lười biếng của một nữ tử.

Người này hai mắt long lanh như hồ sâu, đúng là một mỹ nhân xinh đẹp đang nằm trên trường kỷ tay cầm một quả ngọc giản.

Trần Dương sau khi được hai người kia nhường đường, bước vào liền thấy mỹ nhân này.

Mỹ nhân này có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, là một nữ cường nhân.

Trần Dương cũng chỉ đánh giá sơ một thoáng liền thu hồi ánh mắt, nhanh chóng bước tới nói thẳng:

- Đường chủ, ta muốn báo cáo với ngài một việc. Bên Hoàng Liên Sơn Mạch đã phát sinh Thú Triều!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio