( Bạo canh của ngày hôm qua còn thiếu ^^!)
---
Trần Dương nhìn nàng khổ sở đứng đó, liền nói:
- Nàng và ta bèo nước gặp nhau, ta cũng không phải vạn năng chuyện gì cũng có thể làm được. Nếu nàng không ngại thì có thể nói ra việc đó, nếu như giúp được thì ta sẽ giúp.
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì mừng rỡ, vội vàng nói:
- Tiền bối, sư phụ ta mấy năm trước vì tiến giai thất bại nên bị trọng thương, mặc dù bế quan chữa trị nhưng tình hình ngày càng nghiêm trọng. Ta đã thử tất cả mọi cách nhưng vẫn không làm gì được. Sư phụ đối với ta ân nặng như núi, xin tiền bối thương tình cứu giúp.
- Sư phụ ngươi không có bằng hữu sao?
Trần Dương có chút thắc mắc.
Lý Tiểu Nguyệt liền trả lời:
- Bẩm tiền bối, cũng có vài người đến xem qua nhưng tất cả đều lắc đầu rời đi. Bất đắc dĩ nên vãn bối liền cất công sưu tầm các loại đan dược thì phát hiện một loại đan dược có tác dụng chữa thương rất mạnh. Vì vậy nên lúc trước thấy tiền bối…
- Thấy ta bán ra hai gốc Nhân Sâm liền muốn chuốc thuốc mê để moi thêm thông tin hoặc càng nhiều dược liệu từ chỗ ta?
Trần Dương như cười như không tiếp lời.
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì xấu hổ cúi đầu vân vê chéo áo, không dám nói gì.
Trần Dương cũng chỉ thuận miệng trêu chọc, hoàn toàn không có ý truy cứu, vì vậy mới thở dài một hơi nhìn nàng nói:
- Nói thật, chỗ ta cũng không còn dược liệu như hôm đó nữa.
Trần Dương đây là nói thật, vì hắn hiện giờ quả thật không có tý dược liệu nào như hai gốc Nhân Sâm lần trước bán ra.
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì ngẩn ngơ, hai hàng nước mắt không nhịn được lăn xuống theo gò má.
- Nhưng nếu nàng tin tưởng ta, có thể cho ta xem qua tình hình lệnh sư một chút. Chưa biết chừng còn có phương pháp khác.
Trần Dương không đành lòng, lại nói thêm một câu.
Lý Tiểu Nguyệt nghe vậy thì ngập ngừng.
Vừa rồi, trong lúc nói chuyện nàng cố ý nhắc đến đan phương chữa thương kia với mục đích làm cho đối phương động tâm, từ đó ra sức giúp nàng rồi nàng sẽ dùng đan phương đó làm điều kiện để đối phương ra tay.
Nhưng ai ngờ nhìn bộ dáng Trần Dương không có chút nào hứng thú với đan phương khiến cho nàng không khỏi nghĩ tới ánh mắt của Trần Dương lúc trước…
Suy nghĩ một lúc, nàng cắn răng nói:
- Được, vậy làm phiền tiền bối.
Nàng không phải không sợ Trần Dương ra tay cướp đoạt hay có ý đồ gì khác, nhưng mặc dù sư phụ nàng đang bị trọng thương, nhưng vẫn còn có một thứ có thể liều mạng. Một khi Trần Dương có chút dị tâm, nàng nhất định liều chết cùng hắn.
Lý Tiểu Nguyệt cũng không dài dòng, mà đi tới góc phòng đưa tay lên tường ấn vào một chỗ thoạt nhìn hết sức bình thường.
Theo bàn tay của nàng ấn vào, mặt đất liền tách ra một cánh cửa bí mật đi thông xuống dưới.
Nàng vươn tay ngọc bật một cái công tắc đèn chiếu sáng rồi nhìn Trần Dương nói:
- Xin mời tiền bối đi theo ta!
Nói xong liền gấp gáp đi xuống.
Đường đi xuống cũng không quá dốc, là một cái bậc thang xoắn ốc.
Bởi vì đường đi này có chút nhỏ hẹp, Trần Dương vừa đi sau lưng Lý Tiểu Nguyệt liền nghe có mùi hương thoang thoảng bay vào mũi, không nhịn được thở thêm vài hơi cho bổ phổi.
Lý Tiểu Nguyệt đi trước dẫn đường, nghe tiếng hít thở ồ ồ của Trần Dương liền không nhịn được cảm thấy nhột nhột sau lưng, rùng mình một cái.
Tuy vậy, nàng vẫn không nói gì mà lẳng lặng dẫn đường.
Sau khi đi được một lúc, một gian đại sảnh liền xuất hiện trước mắt hai người.
Gian đại sảnh này mặc dù nhỏ nhưng lại được trang trí hiện đại bằng đèn điện, còn trồng một số cây xanh và dược liệu toả ra dược hương nhè nhẹ.
‘Xem ra hiếu tâm không ít!’
Trần Dương nhìn cảnh này liền biết đây là Lý Tiểu Nguyệt tự tay chăm sóc để thanh lọc không khí, giúp cho sư phụ nàng mặc dù trọng thương tịnh dưỡng nơi đây nhưng vẫn được hít thở bầu không khí trong lành.
Nhất thời, hảo cảm của Trần Dương đối với Lý Tiểu Nguyệt lại tăng thêm một phần.
Lý Tiểu Nguyệt cẩn thận đi tới một căn phòng, đang định gõ cửa thì liền có âm thanh suy yếu truyền tới:
- Đạo hữu bên ngoài đại giá quang lâm đến thăm, thiếp thân không tiện nghênh đón, xin bỏ qua!
Tiếng nói vừa xong thì cánh cửa được mở ra.
Trần Dương theo chân Lý Tiểu Nguyệt bước vào liền thấy một cô gái nằm trên giường.
Căn phòng toàn bộ đều được trang trí bằng màu trắng càng làm cho nàng thêm nổi bật.
- Tại hạ Trần Dương, không báo trước đã tự tiện quấy rầy, mong tiên tử bỏ quá cho!
Trần Dương cũng theo lễ nghĩa là chắp tay chào.
- Đạo hữu chịu đến đây đã là vinh hạnh cho thiếp thân, sao có thể trách ngươi. Thiếp thân là Lý Thanh, thân thể có chút bất tiện nên không thể ngồi dậy tiếp chuyện đạo hữu, xin cớ trách.
Khuôn mặt nàng tái nhợt cười một tiếng yếu ớt, xong xoay sang nhìn Lý Tiểu Nguyệt nói:
- Con mau đi pha trà.
- Đồ đệ ta còn non nớt, nếu có chỗ nào không đúng xin Trần đạo hữu bỏ qua cho.
Nàng nói xong liền nhìn Trần Dương đánh giá.
Nàng vừa nhìn liền biết Trần Dương cũng là một gã Luyện Khí Hậu Kỳ, mặc dù nàng bị trọng thương, nhưng ánh mắt vẫn còn đó.
Trần Dương cũng không có khách sáo mà cười ôn hoà:
- Tiểu Nguyệt rất ngoan, có một đồ đệ tốt như nàng, xem ra cũng không hề uổng phí!
Trần Dương nói lời này là thật lòng khen tặng thái độ hiếu thuận của Lý Tiểu Nguyệt.
Bởi theo Trần Dương suy nghĩ, trên đời này, người với người trong cơn hoạn nạn còn có thể đối xử thân tình thật sự hiếm lắm. Không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.
Đừng nói chi là cúc cung tận tuỵ, không tiếc trả giá để cứu sư phụ như Lý Tiểu Nguyệt thật là hiếm có được.
Mà Lý Thanh nghe vậy cũng gật nhẹ đầu đồng ý chuyện đó.
- Lý tiên tử, thứ cho tại hạ đường đột, nhìn sắc diện ngươi ấn đường tăm tối, thần quang ảm đạm. có lẽ nào là do việc gấp gáp tiến giai khi căn cơ chưa vững mà tạo thành tổn thương?
Trần Dương khép hai mắt đánh giá Lý Thanh rồi nói.
Còn có một điều mà Trần Dương không tiện nói ra, đó chính là linh lực trên người nàng lúc có lúc không, lúc mạnh lúc yếu không khống chế được, hiển nhiên đã đứng trên bờ vực tán công, tu vi bất ổn chuẩn bị tan rã bất cứ lúc nào.
Lý Thanh nghe Trần Dương nói xong thì giật mình nhìn thật sâu hắn một hồi, trong mắt loé lên một tia hi vọng, chua xót đáp:
- Trần đạo hữu tuệ nhãn như đuốc, Lý Thanh xin bái phục. Thật sự đúng là như vậy. Mấy năm trước trong một lần vì lý do cá nhân ta không tiện nói ra, khi ấy tình thế bắt buộc nên ta đành cưỡng ép nâng linh lực trong cơ thể đến Trúc Cơ Sơ Kỳ, tạo thành tổn thương đến kinh mạch, tu vi thụt lùi khó lòng phục hồi. Ngay cả bản thân ta có mấy vị đạo hữu đã đạt cảnh giới Trúc Cơ Sơ Kỳ đều bó tay thúc thủ vô sách. Ài, bản thân ta tự biết bản thân khó lòng qua khỏi, chỉ lo cho Nguyệt nhi…
Lý Thanh nói đến đây thì thở dài, ánh mắt hiện ra vẻ cô tịch.
Lý Tiểu Nguyệt từ cửa phòng đi vào, trên tay bưng hai ly trà, nghe lời ấy liền dâng trào nước mắt cắn răng nói:
- Sư phụ, xin người đứng nói vậy. Nhất định Trần tiền bối có thể giúp ngài. Những vị tiền bối trước khi đến cũng không có khả năng vừa nhìn liền nói ra được thương tổn của ngài như vậy. Tin rằng Trần tiền bối có thể có biện pháp.
Lý Thanh nghe lời nói của Lý Tiểu Nguyệt thì mới biết thì ra không phải Lý Tiểu Nguyệt sớm đem bệnh trạng của nàng nói cho Trần Dương biết trước, nhất thời trong lòng dấy lên một tia hi vọng càng thêm mãnh liệt.
Nhìn dáng vẻ Trần Dương bên ngoài mặc dù cũng là một gã Luyện Khí Hậu Kỳ, nhưng điệu bộ trầm ổn, ánh mắt cơ trí, vừa liếc mắt đã nói ra bệnh trạng của nàng đến bảy tám phần. Chưa biết chừng hắn thật có cách. Thế nên Lý Thanh trong lòng vốn đã ôm tâm tình chịu chết, cắn răng nói:
- Trần đạo hữu, nếu như có thể giúp được ta vượt qua ải này, ngày sau nhất định thâm tạ.
Trần Dương đang suy ngẫm, nghe vậy liền đáp:
- Lý tiên tử, ngươi cũng không nên quá nhiều hi vọng, giữ vững tâm tình mới là quan trọng nhất. Ta nhìn ngươi sắc diện lúc khoẻ lúc yếu, lại thỉnh thoảng có từng tia dược lực chưa luyện hoá hết truyền ra, hiển nhiên là đã tự tiện sử dụng dược lực mạnh mẽ đến áp chế vết thương. Chuyện này thuần tuý là uống rượu độc giải khát. Làm cho vết thương của ngươi mặc dù miễn cưỡng áp chế xuống nhưng hậu quả là nặng càng thêm nặng a!
Lý Thanh nghe Trần Dương nói ra thì gương mặt càng thêm khó coi. Những điều hắn nói đều hoàn toàn đúng với sự thật. Mà ngay cả bản thân nàng cũng không còn cách nào khác, chỉ có một cách đó mới có thể miễn cưỡng kéo dài thời gian mà thôi.
Trần Dương cũng không tiện trách móc gì, thật sự hắn cũng biết ngoài cách đó ra, chỉ có một tu sĩ cấp cao hơn dùng linh khí tinh thuần giúp đỡ nàng mỗi ngày mới có thể tạo được hiệu quả tương tự.
Phàm là người, nhất là tu sĩ trải qua trăm cay nghìn đắng đi đến một bước này, không ai muốn chết, lại càng không ai dễ dàng buông tha bất cứ hi vọng sống nào!
Lý Thanh giờ đây tâm trạng chính là như vậy!
Trần Dương chống cằm trầm tư, mà Lý Tiểu Nguyệt và Lý Thanh đều rất hiểu ý không dám quấy rầy, cách đứt mạch suy nghĩ của hắn.
Đối với vết thương của Lý Thanh, bởi vì cưỡng ép tăng lên tu vi khi căn cơ chưa đủ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đến chân nguyên và thần hồn.
Vậy thì cần phân ra chữa trị.
Đầu tiên là cần bồi bổ chân nguyên, chậm rãi thanh trừ những di chứng để lại do việc tiêu hao chân nguyên quá mức nghiêm trọng. Sau đó mới đến ôn dưỡng thần hồn.
Đối với việc bồi bổ chân nguyên, Trần Dương ngược lại biết mấy loại đan dược có tác dụng bồi bổ chân nguyên rất hiệu quả, việc này ngược lại không có gì quá khó khăn. Nhưng việc ôn dưỡng thần hồn mới là việc khó khăn và cần cả một quá trình chứ không phải tuỳ tiện nuốt đan dược là có thể chữa trị.
Đây là biện pháp mà Trần Dương nghĩ ra lúc này.