Từ nơi bộ xương quái thú kia, một luồng lam quang loé lên rồi lan tràn khắp mọi hướng, làm cho ngay cả Trần Dương cũng cảm thấy chấn động tâm thần, thất thanh kêu lên:
- Khí tức này...
Chỉ thấy vào khoảnh khắc này, một luồng khí tức tang thương bỗng nhiên bao phủ mọi hướng. Thứ khí tức này vừa toả xa, từ bên dưới lòng U Sa Hồ, toàn bộ màn nước như chịu ảnh hướng của thứ lam quang này, đột ngột toàn bộ khí tức kỳ dị đều bị thu hút lại.
Vốn dĩ Trần Dương bị khí tức kỳ dị ở đây áp chế không nhỏ, thế nhưng ngay lúc này hắn lại cảm thấy quanh mình chẳng những không chịu áp lực nào mà hơn nữa, từng tia linh khí nồng đậm tinh thuần chậm rãi khuếch tán mà ra.
Lúc này, toàn bộ màn nước bên dưới lòng hồ, bao phủ chung quanh toàn thân Trần Dương là một màu lam quang nồng đậm, vừa xinh đẹp diễm lệ, lại tán phát một thứ quang mang âm u khó giải thích.
Mà nếu như Trần Dương đừng nhìn từ bên trên mặt hồ nhìn xuống, chắc chắn sẽ phát giác, từ trên nhìn xuống sẽ không phát hiện chút dị trạng nào, kể cả một chấn động nhỏ hay là một tia ánh sáng lam quang kia cũng không có lọt lên.
Trần Dương lúc này giống như đang lơ lửng giữa một vùng không gian khác lạ, dày đặc một màu lam sắc, chỉ có hắn và một hình tròn do các khớp xương của quái thú tạo thành đang lơ lửng nơi đó.
Sau khi đảo qua, Trần Dương liền kinh ngạc phát hiện, tất cả khí tức và linh khí nồng đậm, đều xuất phát từ bên trong vòng tròn do khớp xương kia tràn ra.
Thứ tình huống kỳ dị này, làm cho Trần Dương nhất thời cảm thấy kinh ngạc. Ngay từ đầu, Trần Dương đã cảm nhận được bộ xương quái thú này chắc chắn ẩn chứa ẩn tình gì đó, nhưng không ngờ sự việc diễn biến nhanh như vậy, làm cho hắn có chút không kịp trở tay.
Mà cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi, cũng là sau khi nuốt Quan Ấn vào trong miệng thì con quái thú này mới làm ra động tĩnh lớn như vậy. Điều này khiến cho ánh mắt Trần Dương lập loè nhìn vòng tròn kia.
Trong khi Trần Dương còn đang âm tình bất định thì đột nhiên, toàn bộ lam quang thoáng cái co rút trở lại, toàn bộ đều rút về chỗ vòng tròn, từ từ hình thành một thứ giống như một tấm gương có bề mặt nhúc nhích như là một lớp chất lỏng.
Phải biết, hiện giờ nơi mà Trần Dương đang đứng là bên trong lòng U Sa Hồ, cho nên tình cảnh xuất hiện một lớp chất lỏng này càng làm cho hắn thêm kinh nghi.
Bề mặt gương này cực lớn, nếu so với nó, Trần Dương chẳng khác nào một con kiến. Mà uy áp của nó truyền ra, cũng cực kỳ khổng lồ.
Lúc này, toàn bộ lam quang rốt cuộc đã co cụm trở lại, cả lòng hồ thoáng cái yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn lại nơi đó một mặt gương lớn, toả ra uy áp vô cùng vô tận. Cảm nhận thứ khí tức trên mặt gương này, ngay cả Trần Dương có bình tĩnh thế nào đi nữa cũng bất tri bất giác tự động sinh ra một tia sợ hãi hiếm thấy.
Các khớp xương của Trần Dương bắt đầu cảm nhận được uy áp truyền tới, làm vang lên tiếng răng rắc. Hai mắt hắn xích hồng, cảm nhận được một thứ lực lượng kỳ dị như muốn mạnh mẽ hút lấy cơ thể hắn vào bên trong.
Trần Dương cắn răng, muốn đem Quan Ấn bao phủ toàn thân để chống cự phần nào áp lực, tìm đường lui lại thì bỗng nhiên, mặt gương đột ngột rục rịch chuyển động, một thứ ánh sáng chói mắt bao phủ thiên địa đột ngột truyền ra.
Trần Dương vừa nhìn tới, liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, một ý niệm trốn vào Phán Thần Hệ Thống ngay lập tức xuất hiện nhưng thứ ánh sáng kia còn nhanh hơn cả suy nghĩ của hắn, Trần Dương chỉ thấy trước mắt tối sầm lại...
...
Không biết qua bao lâu, đột nhiên Trần Dương bừng tỉnh lại.
Mi mắt nặng trĩu đau nhức, Trần Dương liền nhìn thấy bản thân cảm giác đau đớn, từng khớp xương đau nhức như muốn vỡ vụn ra.
- Ai...
Thử ngồi dậy, Trần Dương không nhịn được khẽ rên một tiếng.
Bất quá, tình hình cũng không phải quá nguy hiểm. Ít nhất, Trần Dương cảm nhận pháp lực bản thân vẫn y nguyên, chỉ là đầu óc có chút nặng trĩu.
Mà nhìn chung quanh, Trần Dương liền mắt chữ o mồm chữ Ô. Bởi vì nơi mà hắn đang ở, là một nơi hết sức bình thường, phía trước là một cánh đồng lúa trải dài, xa thật xa có mấy căn nhà tranh đang bốc lên từng làn khói nhỏ.
Với thính lực của mình, Trần Dương còn nghe được cả tiếng trẻ em cười đùa.
Nhìn ánh sáng mặt trời đang ngả về chiều, Trần Dương cảm nhận được một sự yên bình hiếm thấy.
Thế nhưng, điều kỳ lạ lạ, không gian nơi này... Vậy mà lại có linh khí vô cùng nồng đậm. Hầu như không thua kém bao nhiêu so với trong Phán Thần Hệ Thống của Trần Dương. Chỉ có điều độ tinh thuần thì hơi kém một chút, pha lẫn một chút hỗn tạp.
Nhíu nhíu mài, Trần Dương liền đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi bước đi ra khỏi lùm cây đang che khuất hắn.
Nhìn thấy một con đường nhỏ dẫn đi xuyên qua ruộng lúa, Trần Dương liền không chút do dự bước đi theo.
Đi được một lát, Trần Dương đột nhiên nhìn thấy một đám trẻ đang giành nhau thứ gì đó.
Hình như đám trẻ cũng phát giác Trần Dương, liền nói với nhau gì đó rồi ùa chạy tới, cất tiếng hỏi:
- @$%@?
Trần Dương lắc đầu cười khổ. Đây là ngôn ngữ hắn mặc dù cảm thấy có chút quen thuộc nhưng lại nghe không hiểu chút gì.
Lúc này, bên tai Trần Dương chợt vang lên thanh âm:
‘Phát hiện ngôn ngữ mới. Xin hỏi đại nhân có học tập hay không? Phí là một nghìn điểm công đức.’
Trần Dương nghe vậy thì vui mừng, không chút do dự đồng ý.
Chỉ chớp mắt sau, một luồng tin tức lập tức chạy vào não bộ làm cho ánh mắt Trần Dương sáng lên.
Lúc này, đứa bé đứng gần Trần Dương nhất, xem ra là thủ lĩnh của đám trẻ lại nhăn nhó hỏi:
- Anh ơi, anh không hiểu em nói gì hả?
Trần Dương lúc này nghe đã hiểu, liền đáp:
- Anh hiểu, em trai, đây là đâu?
Đứa bé này mặt mũi sáng sủa, đầu hớt tóc ba chỏm, nhe răng cười, nói ra một câu hờ hững:
- Anh chắc là người từ bên ngoài vô tình bị hút vào đây hả?
Trần Dương nghe vậy thì trong lòng trầm xuống, nhưng sắc mặt không đổi đáp:
- Em trai, sao em biết?
- Hi hi, anh đâu phải người đầu tiên đâu. Anh đi theo em, em dẫn anh đi gặp một người, là anh sẽ hiểu rõ mọi chuyện liền!
Cậu bé này rất nhanh lẹ, chỉ vài câu đã giải thích sơ bộ, sau đó không có rụt rè mà cầm tay Trần Dương kéo đi.
Trần Dương không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Bởi vì hắn cảm nhận được, hết thảy chuyện này đều là sự thật, mà những cậu bé này, lúc này Trần Dương mới nhìn tới, kết quả làm cho tròng mắt hắn co rút.
Những đứa trẻ này, vậy mà đều là Trúc Cơ Kỳ tu sĩ, trên thân linh lực tinh thuần, căn cốt tuyệt đỉnh, mỗi đứa đều chẳng khác thì thiên tài tu tiên. Tuỳ tiện chọn một đứa, chắc chắn cũng làm cho vô số tông môn đỏ mắt tranh đoạt.
Trên đường đi, cậu bé này cũng tự giới thiệu mình tên Linh. Còn nơi này, được gọi là Việt Giới. Còn lại, những thông tin khác, cho dù Trần Dương có hỏi thì cậu bé cũng không nói thêm gì.
Ôm theo mối nghi hoặc trong lòng, Trần Dương đi theo đứa bé đi đến một căn nhà đơn giản. Phía trước có một cái sân trồng một ít loại rau thông thường. Thế nhưng khi Trần Dương nhìn kỹ lại, liền phát hiện những thứ rau này có chất lượng chẳng khác gì những cọng linh dược thượng đẳng.
Cậu bé hình như không để ý đến sắc mặt của Trần Dương, sau khi mời hắn ngồi lên cái bàn có đặt một ấm trà ở giữa sân thì liền chạy vào nhà.
Chừng lát sau, cậu bé đi ra, phía sau là một ông lão trên đầu quấn cái khăn caro trắng đen, miệng đang ngậm một điếu thuốc cháy dở toả ra mùi thơm ngát.
Ngay cả làn khói thuốc này toả ra mùi thơm, Trần Dương cũng cảm nhận được thứ thuốc lá kia nếu hút vào chẳng khác nào dùng linh dược vậy.
Theo đúng lễ nghĩa, Trần Dương liền đứng dậy, chắp tay cúi đầu chào:
- Cháu xin ra mắt Gia gia!
- Ha hả, cậu nói chuyện kiểu này, chẳng lẽ là người đến từ Trung Hoa hay sao?
Ông lão cười cười nhả ra một làn khói, mở miệng đáp rồi đi thẳng đến bàn ngồi xuống rồi không chờ cho Trần Dương kịp trả lời đã nói tiếp:
- Cậu ngồi đi rồi nói chuyện. Ở đây không có luật lệ hà khắc gì, hết thảy cứ tự nhiên là được.
Trần Dương thấy vậy thì cúi đầu cảm ơn rồi ngồi xuống, sau đó cẩn thận đáp:
- Gia gia, đúng thật là cháu đến từ đất nước Trung Hoa. Gia gia sao lại nhận ra được ạ?
- Ha ha, người Trung Hoa các cậu mới dùng từ Gia gia đó, với lại cậu không phải người Trung Hoa đầu tiên đi đến nơi này, lão đây mặc dù tuổi cao nhưng mắt vẫn chưa mờ.
Ông lão nói xong thì cười, đem một cái ly đặt tới trước mặt Trần Dương rồi châm cho hắn chút trà.
Động tác của ông lão cực kỳ bình tĩnh tuỳ ý, lộ vẻ tuỳ tâm phiêu dật, không có câu nệ tuổi tác hay bất cứ vấn đề gì khác.
Trần Dương cảm ơn xong rồi mới đánh bạo hỏi:
- Gia gia, nếu vậy thì ở đây là nơi nào? Còn nữa, mọi người...
- Hắc hắc, cậu đi từ nơi nào vào đây? Âm Giới hay là Linh Giới hay là Nhân Giới? Ồ, cậu chẳng lẽ đi vào từ Việt Nam?
Ông lão vừa nói, đột nhiên ánh mắt sáng lên, hỏi dồn.
Nghe ông lão hỏi, tâm tư Trần Dương khẽ động, liền ăn ngay nói thẳng:
- Gia gia, cháu đi vào từ Âm Giới. Do ngẫu nhiên vào được mà thôi. Không biết nơi này là nơi sao? Còn nữa, tại sao... Tại sao mọi người ở đây lại dùng tiếng Việt Nam?
- Ha ha, chúng ta là người Việt Nam, thì sao lại không dùng tiếng Việt được? Chẳng lẽ cậu cho rằng, tất cả mọi nơi đều sử dụng tiếng Trung Hoa các cậu hay sao?
Ông lão vuốt râu, lại rít một hơi thuốc dài, cười ha hả trêu chọc.
Trần Dương nghe lời này, sắc mặt thoáng đỏ, hơi xấu hổ. Nói đi cũng nói lại, Trần Dương cũng cảm giác được bản thân đúng là có chút ngông cuồng cho nên hơi cúi đầu không nói gì.
Mà ông lão cũng không quá để ý, cười cười nói ra một tin tức làm cho Trần Dương càng thêm rung động.