Ngay khi Trần Dương còn đang mừng thầm, bỗng nhiên hai mắt tiểu hài mở ra, cực kỳ thanh tĩnh, đồng thời há miệng phun ra một vật tựa như thanh kiếm lao đến trước mặt Trần Dương, hét:
- Nhân loại, chính các ngươi giam ta. Đồ lừa đảo vô sỉ…
Hình như nàng là một cô bé thanh thuần, cho nên chửi qua hai chữ lừa đảo vô sỉ liền không biết chửi gì tiếp theo, nhưng cảm giác chửi như vậy hẳn là cũng đủ rồi.
Ngược lại, Trần Dương không hề quan tâm đến nàng nói gì, mà thanh tiểu kiếm kia thật sự bay đến quá nhanh, hắn chỉ kịp xuất ra linh khí bảo hộ toàn thân, đồng thời gia tăng linh lực lên Chiến Giáp bảo hộ toàn thân, né qua một bên.
Cũng may tiểu kiếm chỉ mới bay được một nửa đoạn đường đột nhiên run rẩy dừng lại.
- Ca ca, ngươi đừng nghe nàng. Mau cứu ta đi! Ta sẽ giúp ca ca thoát khỏi nơi này!
Trần Dương nhìn lại cô bé, lúc này lại là giọng nói êm dịu lúc trước.
Trần Dương trong lòng có thiên đoán vạn đoán cũng đoán không ra tại sao tính cách cô bé Tiểu Long Nữ thất thường như vậy, mới vừa phóng ra tiểu kiếm lại ngăn chặn nó rồi còn xưng hộ nhẹ nhàng ngoan ngoãn nữa.
- Muội muội, ngươi rốt cuộc muốn gì. Ta có thể giúp cái gì thì mau nói.
- Ca ca, tới gần đây, ta thật suy yếu, không thể cử động…
Tiểu Long Nữ suy yếu nói.
Trần Dương tất nhiên không tin, cố gắng nặn trong bụng ra một ngụm máu, cuồng phun ra phía trước cố tình cho Tiểu Long Nữ thấy rồi nói:
- Ca cũng bị thương a, ca đi vào đến đây đã may mắn lắm rồi, cũng không còn bao nhiêu sức nữa.
- Ca ca, ngươi yên tâm…
Tiểu Long Nữ vừa nói xong, đột nhiên giữa trán nàng xuất ra một giọt máu vàng chói mắt bằng đầu ngón tay.
- Cái gì đây?
Trần Dương có chút không dám tin nhìn vật trước mặt. Bởi vì nó chính là một giọt máu toả ra linh lực dao động kinh người.
Tiểu Long Nữ không để cho Trần Dương kịp suy nghĩ, liền nói:
- Ca ca, ngươi chỉ cần luyện hoá giọt Long huyết này, ta sẽ coi như linh thú của người. Chỉ cần sau đó thu ta vào nơi nuôi nhốt linh thú là ta sẽ là linh thú của ca ca. Sau này nhất định ở bên cạnh chăm sóc cho ca ca chu đáo.
- Thu Long sủng?
Trần Dương thảng thốt kêu lên. Nhưng lúc này, sau khi xuất ra một giọt máu huyết nọ thì Tiểu Long Nữ rốt cuộc cũng chậm rãi ngủ lại.
Trần Dương nhìn giọt máu có khí tức Long tộc cực kỳ đậm đặc trước mặt mà trong lòng do dự.
Trần Dương biết, hơn phân nửa trong chuyện này nhất định có trá.
Nàng là một Hoá hình kỳ Long tộc, mặc dù không biết bị khoá ở đây bao lâu nhưng trí tuệ hiển nhiên không phải một tiểu tử như hắn có thể so sánh.
Hơn phân nửa là Tiểu Long Nữ này có cách phá vây của việc nhận Linh thú mà thoát vây. Hơn nữa với thực lực của nàng, cho dù bị một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ hay thậm chí là Kết Đan Kỳ nhận làm linh thú đi nữa thì nàng cũng có thể phản khách vi chủ.
Tới khi đó, ai là chủ, ai là sủng vật thì còn khó nói trước.
Trần Dương suy xét một hồi thì cười lạnh.
- Nàng muốn làm Long sủng, vậy thì ta cho nàng toại nguyện.
Ngay lúc này, đột nhiên Thất Giới trên tay của Trần Dương loé lên,
Trần Dương sờ sờ cằm, thử đưa chiếc nhẫn Thất Giới về phía giọt Long Huyết nói:
- Thu!
Quả nhiên, Thất Giới chớp loé một cái lập tức hút giọt máu vào bên trong.
Sau khi Thất Giới hấp thu xong giọt Long huyết, Trần Dương liền đưa một tia thần thức vào bên trong Thất Giới.
Sau khi tiến vào Thất Giới, Trần Dương liền nhìn thấy ngay trước cổng vào một tấm bia đá như mọc từ dưới đất lên.
Bên trên hiện lên dòng chữ lờ mờ:
‘Thất Giới.
Đệ nhất tầng.
Sinh linh hiện tại:
. Hoàng Na
. … ’
Mà thế giới trong này vốn tăm tối, đột nhiên xuất hiện một cột thuỷ tinh như nối liền từ mặt đất lên tới bầu trời.
Bên trong cột thuỷ tinh này đang có một giọt máu, sau khi xoay tròn một lúc liền như muốn chạy tới chạy lui thoát khỏi cột thuỷ tinh.
Chính là giọt Long Huyết.
Nhưng mỗi khi nó chạm tới màng trong của cột thuỷ tinh liền có một cái phù văn lấp lánh ngăn cản lại, làm cho nó run lên rồi bị đánh bật trở ra.
Cuối cùng, sau hai ba lần như vậy thì Long Huyết cũng chấp nhận số phận, yên lặng lơ lửng tại đó.
Lúc này, Tiểu Long Nữ vốn đang nằm trên bình đài ngủ say, đột nhiên thân hình run rẩy co giật liên hồi.
Nhìn thấy cảnh này, Trần Dương không chút do dự lùi lại yên lặng theo dõi.
Trên bình đài, Tiểu Long Nữ đột nhiên thân ảnh sau khi run rẩy thì có xu hướng to lên, làn da vốn bóng loáng như phấn điêu ngọc trác cũng theo sự to lớn này mà phù lên, sau đó chậm rãi xuất hiện vảy phiến.
Vảy phiến này phút chốc lan rộng toàn bộ cơ thể của nàng. Mà chỉ qua mấy cái hơi thở, thân ảnh Tiểu Long Nữ đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một con Rồng to lớn bị trói hai chân hai tay.
Ngay khi Tiểu Long Nữ hiện lại chân thân, đột nhiên từ Thất Giới hiện lên một đào ánh sáng.
Trần Dương tựa như soi đèn pin giơ tay lên.
Đạo ánh sáng này vừa chạm tới Long thân của Tiểu Long Nữ thì liền lan tràn bao phủ toàn thân nàng, mà sợi dây trói nọ dường như không chút nào có ý tứ ngăn cản.
Cứ như vậy, qua chừng nửa nén nhang thì thân ảnh to lớn của Tiểu Long Nữ cũng biến mất, mà ánh sáng phát ra từ Thất Giới cũng chậm rãi tiêu tán.
Trần Dương đưa thần niệm tiến vào Thất Giới liền thấy lúc này trong cột thuỷ tinh chính là Tiểu Long Nữ đang mở to mắt, khuôn mặt ngạc nhiên nhìn quanh.
Ngay khi thân ảnh của Trần Dương đi tới, nàng liền cố gắng nặn ra nụ cười, nói:
- Ca ca, đa tạ ca ca cứu muội. Sao ca ca lại nhốt muội, hãy thả ta ra đi, để ta cảm ơn ca ca!
- Hắc hắc, tiểu Hoàng Na, chớ giả vờ làm bộ mặt đó trước mặt ca.
Trần Dương như cười như không nói.
Một khắc khi thân ảnh của Tiểu Long Nữ Hoàng Na bị thu lại, thì giữa Trần Dương và nha đầu này liền có một loại cảm giác tâm linh tương thông.
Bởi vậy cho nên Hoàng Na vừa có suy nghĩ gì liền bị hắn nắm được. Tất nhiên, cũng không phải lúc nào suy nghĩ của nàng cũng bị Trần Dương đọc đến, mà chỉ khi Trần Dương động ý niệm muốn xem thì mới biết mà thôi.
Cũng nhờ việc này, Trần Dương phát hiện Thất Giới này đúng là một cái bảo vật không tầm thường.
Cho dù không có Phán Thần Hệ Thống, chỉ dựa vào Thất Giới có thể thu phục một Long tộc hoá hình kỳ dễ như ăn gỏi này thì cũng đủ cho một người xưng vương xưng bá.
Lại nói, Hoàng Na sau khi nghe Trần Dương gọi tên mình thì rõ ràng giật mình, cố giả vờ hỏi:
- Ca ca, ca gọi ai thế? Hoàng Na là ai?
Nhìn thấy dáng vẻ này của Hoàng Na, Trần Dương không nhịn được phốc một cái cười lên, chẳng những cơn giận tiêu tan mà còn cảm thấy vô cùng thú vị.
Trần Dương cười một lúc, sau đó liền ho khan sau đó chậm rãi nói như đọc diễn văn:
- Hừ, nhân loại, mặc dù không biết sao ngươi biết tên ta nhưng cứ chờ đó, bản cô nương sau khi thoát khỏi đây sẽ bắt ngươi làm sủng nhân, hàng ngày dẫn ngươi đi chơi khắp nơi. Hừ hừ..cứ đợi đấy, nơi này ta không biết nơi nào nhưng chắc là nơi nhốt linh thú của ngươi, nhân loại xảo quyệt, chờ bổn cô nương cho ngươi đẹp mặt, cứ đắc ý đi…
Hoàng Na vừa nghe lời này liền kinh hãi, thân hình của nàng chạm vào cột thuỷ tinh một cái lập tức có một đạo phù văn loé lên, đẩy nàng tới trước.
Mà cột thuỷ tinh này cũng thật thần kỳ, theo độ to nhỏ của cơ thể nàng mà nó cũng mở rộng theo. Mặc dù Hoàng Na không thể thoát ra nhưng vẫn đủ không gian để hoạt động tới lui một chút.
- Làm sao hắn biết? Không được, chẳng lẽ hắn thật sự đọc được suy nghĩ của bổn cô nương? Không thể nào, nghe nói bọn nhân loại xảo quyệt này có một cái gì đó gọi là đánh tâm lý, dựa vào vẻ mặt mà đoán suy nghĩ.
Hoàng Na tức giận thầm nghĩ, cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.
Chỉ thấy Trần Dương khẽ cười:
- Nàng nói không sai, nàng nghĩ cái gì ta đều biết, chắc chắn không phải đánh tâm lý nàng gì đó. Ta còn biết nàng mặc dù là hình tiểu nữ hài nhưng tuổi tác đã hơn hai vạn tuổi, là một xú bà nương giả vờ ngây thơ! Hắc hắc…
- Ngươi…
Hoàng Na nghe vậy thì tức giận muốn xông tới chỗ Trần Dương, nhưng nghĩ tới gì đó liền phụng phịu ngồi bệt xuống nói:
- Ta thân là Long tộc, tuổi tác không thể dùng lẽ thường tính như nhân loại các ngươi. Ta…cũng chỉ mới năm sáu tuổi mà thôi..xì…
Trần Dương thấy vậy thì trong mắt cũng cảm thấy đáng thương.
Tuy nàng này có ý đồ lợi dụng hắn, nhưng từ đầu đến cuối không hề có ý hạ sát thủ, đều chỉ là một ít suy nghĩ quái đản ham vui của một đứa trẻ mà thôi.
Nghĩ đến, nàng bị giam ở nơi kia không biết qua bao lâu, lúc này lại tiếp tục bị nhốt, chắc chắn sẽ cảm giác rất đau lòng.
Đối với một đứa trẻ, chuyện này không có gì tốt cho nó.
Hơn nữa, theo những gì Trần Dương suy đoán thì cô bé Hoàng Na này thật sự là lương thiện, bèn nhịn không được mở miệng nói:
- Hoàng Na, nếu như ngươi không muốn ở trong này tiếp tục chịu khổ thì ta sẽ cho nàng cơ hội. Tuy nhiên, nếu như ngươi phản bội lòng tin của ta thì ta sẽ giam nàng một vạn năm nữa.
Hoàng Na nghe vậy thì liền mừng rỡ nói:
- Ca ca, ta hứa. Ta sẽ ngoan. Chỉ cần cho ta ra ngoài vận động một chút. Bị nhốt mãi, ngủ đến mức tay chân ta muốn đông lại rồi. Chỉ cần ca ca cho ta ra ngoài chơi vui, ta sẽ giúp ca ra khỏi đây, thế nào?
- Hắc hắc, được rồi. Nhưng trước tiên, ta muốn nàng đừng sinh ra tâm lý âm mưu gì đó. Ta cũng không phải thực sự muốn nhốt nàng nơi đây, chỉ là hiện giờ muốn thả nàng hoàn toàn thì ta cũng không có khả năng. Thứ hai nữa, nếu nàng có thể thật sự đưa ta ra khỏi nơi này thì nhất định ta sẽ dẫn nàng đi chơi vui, không vui không lấy tiền!
Trần Dương ho khục khục nói.
- Hả? Tiền? Ca muốn lấy tiền của ta? Muốn bảo vật của ta? Không được, không được, thôi ta đổi ý rồi, ta không muốn ra nữa, xin đừng lấy của ta.
Ai ngờ Hoàng Na nghe vậy thì như gặp phải chuyện tình gì ghê gớm lắm vậy, sợ hãi co người lại nói.