David Becker lang thang trên phố Avenida del Cid và cố gắng sắp xếp lại những ý nghĩ trong đầu mình. Những cái bóng im lặng đang nhảy múa trên những viên đá cuội dưới chân anh. Hơi men rượu Vodka vẫn còn trong anh. Không thể tập trung suy nghĩ. Tâm trí anh lại quay trở về với Susan. Tự hỏi không biết cô đã nhận được tin nhắn qua điện thoại chưa.
Ở phía trườc, một chiếc xe buýt Seville Transit phanh rít lên trước bến đỗ. Becker ngước nhìn lên. Các cánh cửa xe mở ra, nhưng không có ai xuống xe cả. Động cơ diesel của chiếc xe lại gầm lên và bắt đầu hoạt động, nhưng ngay khi chiếc xe bắt đầu chuyển bánh, có ba thanh thiếu niên chạy ra từ trong một quán bar và đuổi theo xe, gào thét và vẫy tay. Chiếc xe đi chậm lại, ba người này đuổi kịp và vội vã lên xe.
Ở phía sau họ khoảng thước, Becker nhìn theo với vẻ ngờ vực ánh mắt anh đột nhiên nhìn thấy một điều mà anh không thể tin được. Một sự việc hiếm thấy.
Mình đang gặp ảo giác?
Nhưng khi những cánh cửa xe mở ra, và những đứa trẻ đứng quanh cửa lên xuống, Becker lại nhìn thấy sự việc này. Lần này thì anh chắc chắn là thật. Rõ ràng là dưới ánh sáng mờ mờ của đèn đường nơi góc phố, anh đã nhìn thấy cô gái ấy.
Những người khách đã leo lên xe, và động cơ xe lại khởi động chuyển bánh. Becker chạy thật nhanh, son môi màu đen, ánh mắt hoang dại và mái tóc đỏ… Với ba màu riêng biệt: đỏ, trắng và xanh.
Ngay khi chiếc xe buýt bắt đầu chuyển bánh, Becker lao xuống đường phố trong làn khói đầy khí carbon dioxyt.
- Đợi đã nào! - anh gọi và đuổi theo xe.
Đôi giày da thuộc mềm của Becker lướt nhanh trên vỉa hè. Mặc dù vậy, sự linh hoạt thường có ở anh lúc này không còn nữa; anh bị mất thăng bằng. Não bộ của anh không kiểm soát được đôi chân.
Anh thầm nguyền rủa người phục vụ quầy rượu và cảm giác chuếnh choáng này.
Chiếc xe buýt chạy bằng động cơ đời cũ, và may mắn cho Becker là thời gian sang số đầu tiên của chiếc xe khá lâu và nặng nhọc. Khoảng cách giữa anh và chiếc xe đã được thu hẹp dần. Anh cần phải bắt kịp chiếc xe trước khi nó sang số!
Cặp ống bô của xe xả ra một đám khói dày đặc khi người lái xe chuẩn bị sang số hai. Becker cố gắng gia tăng tốc độ. Khi anh chạy đến ngang với thanh chắn an toàn phía sau của xe, Becker nhoài người về bên phải, chạy đến sát chiếc xe. Anh trông thấy các cửa sau của chiếc xe - và giống như tất cả các xe của hãng Seville, các cửa này đều được mở rộng: một kiểu điều hoà rẻ tiền.
Becker tập trung nhìn vào phía các cánh cửa mở và không chú ý đến cảm giác nóng bỏng ở chân mình. Lốp xe chạy ngay bên cạnh anh, cao bằng vai anh và rít lên mỗi lúc một lớn. Anh nhào mình về phía cửa xe, nhưng bị trượt tay nắm và gần như mất thăng bằng.
Anh cố lao mình mạnh hơn nữa. Ở phía dưới gầm xe, các khớp ly hợp kêu lạo xạo khi người lái xe chuẩn bị sang số.
Anh ta đang sang số! Không kịp mất rồi!
Nhưng khi các khớp nối động cơ bắt đầu tách rời để chuyển sang số lớn hơn thì chiếc xe bỗng nhiên dừng lại nhẹ nhàng. Becker bị lao lên theo đà dừng. Ngay khi các đầu ngón tay của anh đang cuộn tròn quanh tay nắm cửa xe thì các khớp động cơ lại nối với nhau. Vai của Becker gần như bị rời ra khi chiếc xe đi tiếp, hất anh lên sàn xe.
David Becker nằm bẹp ngay bên trong ô cửa của xe. Vỉa hè lúc này lao vụt đi ở phía dưới, cách anh có vài inch. Anh đã tỉnh hẳn cơn say. Chân và vai đau nhừ. Chới với, anh đứng dậy, cố gắng giữ thăng bằng và leo vào bên trong chiếc xe đã đông người. Trong đám đông kia, cách đó vài ghế ngoi là ba thứ màu tớc nổi bật: đỏ, trắng, và xanh. Tìm thấy rồi!
Tâm trí Becker giờ chỉ còn hình ảnh của chiếc nhẫn, chiếc máy bay Learjet đang đợi sẵn phía cuối của những hình ảnh ấy là Susan. Khi Becker đến gần chỗ cô gái ngồi và đang phân vân không biết nên nói gì thì chiếc xe đi vào vùng ánh sáng của một ngọn đèn đường. Khuôn mặt của cô gái trong khoảnh khắc hiện lên.
Becker lặng người. Mặt của người này cồ râu rậm. Đấy không phải là một cô gái, mà là một gã thanh niên. Môi trên của gã có đính một cái khuyên bạc, gã mặc áo khoác ngoài bằng da màu đen và không mặc áo sơ mi.
- Muốn gì hả? - gã khàn giọng hỏi, giọng New York.
Sững sờ, Becker nhìn vào đám hành khách trên xe buýt. Tất cả bọn họ đều ăn mặc kiểu Punk. Ít nhất một nửa trong số họ đều có mái tóc đỏ, trắng và xanh.
- Anh kia! - Người lái xe hét lên.
Becker quá choáng váng đến mức chẳng nghe thấy ông ta gọi.
- Này anh kia! - người tài xế rít lên - Ngồi xuống đi!
Becker đờ đẫn quay mặt về phía gương mặt đang giận dữ kia trong gương chiếu hậu. Nhưng ông ta đợi đã quá lâu rồi.
Điên tiết, người tài xế dậm mạnh phanh xe. Becker bị hất tung người lên. Anh định ngồi vào ghế nhưng không kịp. Ngay lập tức, anh bị hất văng người lên trên không rồi ngã sóng xoài ra sàn xe cứng nhắc.
Trên đường phố Avenida del Cid, một người bước ra từ bóng râm. Hắn ta chỉnh lại cặp kính gọng kim loại và theo chiếc xe đã rời bến. David Becker đã trốn thoát, nhưng sẽ không trốn được lâu.
Trong số tất cả những xe buýt ở Seville, Becker đã lên chiếc xe tồi tàn số .
Xe số chỉ có một điểm đến.