Chiếc máy bay Learjet hạ cánh xuống dải đường băng nóng như thiêu đốt. Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh hoang vu của vùng chiêm trũng Extremadura, Tây Ban Nha hiện ra mờ mờ, ảo ảo..
- Thưa ông Becker - một giọng nói vang lên - Chúng ta đến nơi!
Becker đứng dậy, vươn vai. Sau khi mở ngăn đựng đồ, anh sực nhớ ra là mình không có hành lý. Anh đã chẳng có thời gian để chuẩn bị hành lý. Nhưng chẳng sao cả - họ đã hứa với anh là chuyến đi này rất gọn nhẹ, đến rồi đi ngay.
Khi động cơ tiếp đất, chiếc máy bay đậu khuất bóng mặt trời dưới tán râm của rừng cây đối diện với cảng chính. Một lúc sau, viên phi công xuất hiện và đập cửa. Becker ném bình nước man việt quất cuối cùng ra sau, đặt chiếc cốc lên quầy bar ẩm ướt, rồi giũ tung chiếc áo choàng.
Viên phi công lôi từ chiếc áo bay ra một chiếc phong bì dày cộp.
- Tôi được lệnh đưa cho ông cái này - Anh ta đưa nó cho Becker. Bên ngoài phong bì là dòng chữ viết nguệch ngoạc bằng mực xanh:
”HÃY GIỮ SỐ TIỀN NÀY”
Becker giở một tập giấy bạc đo đỏ dày cộp.
- Cái này là…?
- Tiền địa phương - Viên phi công tỏ ra hiểu biết.
- Tôi biết nó là cái gì - Becker lắp bắp.
”Nhưng thế này là… quá nhiều. Tất cả những gì ta cần chỉ là vé taxi mà thôi” Becker tự nghĩ trong đầu.
- Ở đây làm gì có cái gì đáng giá hàng nghìn đôla cơ chứ!
- Đó là nhiệm vụ của tôi, thưa ngài - Viên phi công quay người và quay lại cabin. Cánh cửa đóng sập lại sau lưng anh.
Becker hết nhìn trân trối vào chiếc máy bay rồi lại nhìn xuống xấp tiền trên tay anh. Sau một hồi đứng trong khu rừng hoang vắng, anh nhét chiếc phong bì vào túi áo ngực, vắt áo khoác lên vai, và đi khỏi đường băng. Một khởi đầu lạ lùng. Becker cố gắng xua đuổi ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Với một chút may mắn, anh có thể kịp quay về để đi Stone Manor với Susan.
Đến rồi đi ngay, anh tự nhủ. Đến rồi đi ngay.
Anh không biết phải làm gì hơn.