Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng đối với Lý Nhan
- Hôm nay đi học!!! Đi học, đi học, đi học…
- Bớt hào hứng dùm, đi học rồi mới biết địa ngục đó cô nương.
Mà khoan đã, mau nhắc lại những gì tôi dạy hôm qua coi.
- Phải gọi là thầy cô xưng em, trước mặt người lớn tuổi hơn thì phải lễ phép, không được xưng bổn cung, ta hay bất cứ xưng hô nào… bất bình thường.
Đến đây nghe trong giọng Lý Nhan có chút miễn cưỡng
- Đừng có trưng vẻ mặt đó ra với tôi chứ, giúp cô cũng vất vả lắm á.
Anh đảo mắt chống nạnh ra vẻ mệt mỏi, Lý Nhan cũng đến bất lực với trường hợp này.
Cô hất cằm nhìn anh đầy khiêu khích:
- Rồi sao? Muốn đánh nhau hả? Ta phải tẩn cho ngươi một trận mới được, ta đã rất MIỄN CƯỠNG đấy biết chưa?
- Không cần nhấn mạnh từ miễn cưỡng vì tôi cũng rất rất rất MIỄN CƯỠNG giúp cô đấy!
Anh bắt chước Lý Nhan kéo dài giọng ra khiến cô tức xì khói…
- Được thôi, coi như trận này ta đấu khẩu thua nhà ngươi.
Cô bước nhanh lên phía trước bỏ lại Khải Hoành đằng sau, bản thân còn không quên lầm bầm:
- Phải nhịn Lý Nhan, mày phải nhịn, sau này nhất định có dịp ám sát hắn ngay trên giường, nữ tử báo thù năm cũng không muộn.
- Ê! Nói xấu thì nói nhỏ thôi, đằng này nghe thấy hết đó nha
- Tiên sư nhà ngươi!!! -Lý Nhan rít lên- Được!!! Ta nhịn!!! Đợi đó tên rác rưởi nhà mi!!!!
Cô quay lại mắng anh nhưng đáp lại chỉ là tràng cười sặc sụa đầy dữ dội của người kia.
- TRÌNH KHẢI HOÀNH!!! NGƯƠI CÂM MIỆNG!!!!
- Thế… Đây là em gái của em? -Vị kia đẩy gọng kính nhìn hai người đối diện một cách cẩn thận và đầy nghiêm khắc- Em có em gái sao? Nhưng thầy lại chưa từng nghe qua nhỉ?
- Dạ… Đây là em họ của em.
-Khải Hoành mặt đỏ ửng, tóc rối tung có một nhúm tóc dựng đứng lên trời, cứ như bị ai đó đánh ghen vậy- Trình Ái Ninh, chào thầy đi…
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô khiến cô giật mình ngẩng đầu lên, đối diện với vị trước mặt phần sợ hãi… giống như đang uy hiếp mình vậy.
- Chào lão sư, em là Lý… à không… em là Trình Ái Ninh ạ, mong thầy sau này… chiếu cố em hơn ạ.
Dứt lời liền cúi gằm mặt xuống, hai tay nắm chạy góc áo, đứng trước vị lão sư uy nghiêm này… Hầy, cũng căng thẳng quá đi thôi.
- Tôi chưa bao giờ chiếu cố ai cả nên không phải mong… Hồ sơ hơi sơ sài nhỉ?
Vẫn là cái giọng nghiêm nghị đó, bức chết cô rồi…
- Thưa thầy, em gái em gặp chút vấn đề về sức khoẻ nói thẳng ra là có vấn đề liên quan đến nhận thức nên gia đình không dám cho em đi học, bây giờ đã ổn định trở lại nên muốn em hoà nhập với cộng đồng hơn ạ.
Khải Hoành mỉm cười đầy sức chiến đấu, rõ ràng không nhìn ra đây là nụ cười khách sáo, cứ như trên mặt anh lúc nào cũng mỉm cười vô cùng ôn hoà vậy, như thế có khó chịu không, Khải Hoành?
Lý Nhan ngồi bên cạnh không ngừng gật gù cảm thán, chậc, nói dối không thèm chớp mắt, sau này phải học hỏi tên này vài chiêu mới được, đúng là diễn xuất quỷ nhập thần mà, ủa mà khoa đã… Cái gì mà có vấn đề liên quan đến nhận thức, ngươi cho rằng bổn cung ngu đần đúng không? Tên khốn này, tiên sư nhà ngươi…
- Vậy còn chương trình…
- Thầy không cần lo lắng đâu ạ, đều chuẩn bị đầy đủ cho em ấy rồi ạ.
Quào, bật chế độ cướp lời, quá nhanh quá nguy hiểm.
Khải Hoành, có thật là ngươi mới tuổi không vậy?
- Ừm, thầy có thể xếp lớp trực tiếp luôn không cần kiểm tra đầu vào, trường hợp ưu tiên của thầy đấy nhé, thầy rất quý em đấy, Khải Hoành, nên đừng làm thầy thất vọng.
- Nhất định là sẽ không khiến thầy thất vọng đâu ạ.
- À, phải rồi, vẫn là chúc mừng em nhé Khải Hoành, mang về vinh quang cho trường mình, em xem thầy Lưu sắp bay lên tận tầng mây rồi.
Vị lão sư bật cười thành tiếng hoàn toàn khác bộ dạng khi nãy…
- Thầy quá lời rồi ạ, chẳng qua là em có chút may mắn hơn đối phương thôi ạ
- May mắn là may mắn thế nào, bỏ xa hạng , em còn cho đó là may mắn sao?
Lời này là của một cô giáo khác mới bước vào phòng điệu bộ khoan thai cùng nụ cười nhẹ.
- Em không dám nhận cô ạ.
Anh chỉ híp mắt cười, vẫn giữ nguyên nụ cười khi nãy.
Khải Hoành, ừm, cười như vậy mãi không thấy mỏi mồm sao?
- Vậy, em xin phép thầy cô, vào năm học vẫn là phải làm phiền thầy cô rồi.
Anh lịch sự đứng dậy đồng thời cũng kéo Lý Nhan thoát khỏi sự căng thẳng ngột ngạt của hai chữ “khách sáo”.
- Không có gì, không có gì, đều là trách nhiệm và bổn phận của thầy cô mà.
Vị lão sư nghiêm khắc đó cười thật hiền rồi cũng xua hai đứa quay về.
Cô giáo kia ban nãy liền tới gần tán ngẫu với thầy kia:
- Thầy chủ nhiệm, nhắc mới nhớ, tên nhóc Sử Diễn cũng khá lắm đấy chứ, chỉ là thằng nhóc này không chịu học hành gì cả.
Nó thân thiết với Khải Hoành mà không học hỏi thằng bé kia chút nào cả.
- Cô nói tôi cũng không bàn cãi gì đâu, nhưng phụ huynh với hiệu trưởng cứ dùng tiền với quyền vừa đấm vừa xoa, ép tôi kiệt sức rồi.
- Thầy cũng vất vả rồi.-Cô nói đầy cảm thông.
- Khải Hoành, khi nãy ngươi đúng là siêu nha nhưng mà cũng tức chết ta rồi, ta đâu có bị thần kinh cơ chứ?
Lý Nhan phùng má vùng vằng giận dỗi
- Ai nói thần kinh đâu, là nói có vấn đề liên quan đến nhận thức…
- Thì có khác gì nhau đâu cơ chứ, mà nhà ngươi cũng có địa vị ghê, bổn cung đây mở mang tầm mắt nha.
- Công chúa quá khen rồi ạ.
Thần cũng là mục đích chung là công chúa sau này sẽ thanh toán sòng phẳng công sức của thần thôi ạ
- Ài da, ngươi yên tâm, nhất định không để ngươi chịu thiệt.
Buổi chiều, sau khi lăn lộn với đống bài vở Lý Nhan cảm thán:
- Khải Hoành, ngươi biết không, ta cảm thấy nếu ta làm xong hết đống bài vở này ta có thể đắc đạo thành tiên rồi.
- Tu thành chính quả ấy hả?
Anh đang xắt cà rốt chuẩn bị cho bữa chiều vừa nghe cô lảm nhảm cũng vừa trò chuyện với cô, thì ra đây chính là cảm giác yên bình khi sống ở trong một nơi gọi là nhà.
- Thì đó, ta sợ rằng ta sẽ không về được nữa nên cũng phải nghe lời ngươi nói, thích nghi dần với thế giới hiện đại này thôi.
- Không phải là không có hi vọng, chúng ta cứ từ từ nghiên cứu, với cả thời gian cũng dài, chắc chắn là tìm thấy thứ phù hợp với cách sống của cô đặc biệt là thứ cô thích.
“Cho dù cô đến đây là ngoài ý muốn…”
- Xíu nữa dẫn cô đi xem pháo hoa, dù sao cũng là lễ hội mùa hè, thư giãn đi.
- Ưm, ngươi nói đúng, phải thư giãn thôi…
Cô công chúa ngả lưng trên ghế dài nhìn ra ngoài, lan can treo những chậu cây cảnh nhỏ xanh rì, vài dây hoa giấy li ti tim tím, người thở đều trong căn phòng đầy mùi gió hạ, nghe tiếng chuông gió leng keng, ngắm nhìn ráng chiều đỏ rực phía bên kia thành phố.
Thì ra đây là thế giới tương lai, rất đẹp, người đứng trong nhà bếp kia cũng rất vừa ý.
- Sao?
- Ta nói là sao ở đây vẫn chưa có pháo hoa.
- Đợi một chút nữa, với cả ngắm trên cầu đẹp hơn chứ
Âm thanh huyên náo của chợ đêm vọng lại, ánh đèn sáng lấp lánh soi bóng người qua đường.
Từng vệt sáng sắc màu xen kẽ lẫn nhau, đây đích thực là mộng cảnh mà.
- Lý Nhan, hãy ngắm cho kĩ vào đây là thứ sau này cả đời người sẽ không thấy đâu, sao lại thấy tiếc như thế này nhỉ?
- Sao vậy?
- Không có gì, ta đang nghĩ phồn hoa ở nơi này đẹp như vậy chắc chắn sẽ kéo dài mãi chứ, triều đại của ta cũng có thể kéo dài như thế này không?
- Cô cũng đã đọc lịch sử rồi, đây là tương lai mà, mình cứ từ từ thôi, không vội, không vội, vội là hỏng mất việc lớn đấy nha…
- Khải Hoành… Ngươi tốt với ta như vậy, ta biết phải làm sao?
Bỗng nhiên một tiếng nổ xé toạc không trung, vệt sáng có đuôi bắn lên rồi nở bung thành những chùm sáng rực rỡ đầy sức màu, lấp lánh lấp lánh rồi lại tàn dần.
Những vệt sáng cứ liên tiếp được bắn lên như muốn nổ tung cả vòm trời.
- Khải Hoành, đẹp quá… Thực sự là rất đẹp.
- Vậy ngắm nhiều một chút, xem vẻ đẹp của nơi này, rất hoan nghênh công chúa đến với thời đại của tôi.
- Sau này ngươi cũng dắt ta đi ngắm mấy thứ đẹp đẽ này nhé, ta đợi ngươi đó…
- Thần rất sẵn lòng, thưa công chúa.
Chỉ cần người nguyện ý, sẵn sàng nắm tay người đi ngắm nhìn hết vẻ đẹp của thế gian này rồi tiếp tục sống, sóng bước cạnh nhau ngắm nhìn pháo hoa nhân gian.
- Ta mong tổ mẫu, cha, quận chúa và hoàng huynh cũng có thể ngắm vẻ đẹp thịnh thế này.
- Chắc chắn họ sẽ thấy thôi, nhưng bây giờ cô hãy thay họ ngắm nhìn, như thế cũng tốt đẹp biết bao.
- Đúng vậy, thực là tốt quá đi.
Một thoáng rực rỡ, sắc hương nở ngợp trời, rực rỡ nhưng cũng chóng tàn.