(Truyện này theo ngôi thứ ba nhưng có một số đoạn lại như độc thoại của Lâm Hưởng nên mọi người chịu khó đọc kĩ nhé =”)
Câu chuyện bắt đầu khi Lâm Tự nhận được lời mời đến phỏng vấn. Về chuyện vì sao một thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch lại có cơ hội tới làm ở tập đoàn nổi tiếng toàn quốc—— Bạn đọc à, bạn nghĩ Lâm Hưởng sẽ nói cậu cố tình viết nam chính của chúng ta lần đầu nhìn tiểu thụ đã nhất kiến chung tình, tìm mọi cơ hội để tiếp cận sao?
Mấy hành vi đại loại như thuê trẻ em vị thành niên làm việc hay quấy rối trẻ em đối với nam chính vĩ đại của chúng ta có khác gì cái rắm không?
( Ý là mấy cái tội đó với anh chỉ là vu vơ thôi =)))
Nhắc tới vị nam chính trong tiểu thuyết của cậu, chung quy lại chỉ được mỗi cái thân hình, cơ thể rắn chắc, gương mặt tuấn tú, cái mông trông đến là ngon mắt. Ngoài mấy thứ đó thì vị soái ca học thạc sĩ nước ngoài này chẳng được cái nết gì, so về tính cách thì mấy ông chú đi bê gạch ngoài công trường còn đáng yêu hơn.
Chỉ tiếc mấy ông chủ đó không phải nam chính, còn người ta sinh ra đã là nam chính tà mị quyến rũ. Những đồng chí nào đọc nhiều đam mỹ đều phải hiểu quy luật ấy, đã là nam chính thì phải đi liền với bốn chữ “ Tà mị quyến rũ”, Ok?
Thế nên dù hắn có bằng cấp cao hơn người, nhà hắn bề thế cao quý cỡ nào thì miệng vẫn nói toàn lời thô tục, nhân phẩm thấp kém, thủ đoạn bỉ ổi. Nhưng người ta vẫn là nam chính, thối nát đến đâu thì vẫn là người đàn ông tiêu chuẩn cộng đồng, người gặp người yêu.
Đừng có hỏi vì sao một kẻ như vậy lại yêu thích một tiểu thụ đáng thương hay khóc nhè — Ai dám quản hắn nào, dù sao cũng là một tra công chính hiệu người gặp người thích, ngược tiểu thụ là nghề của chàng mà.
Đằng Phong được mệnh danh là “Tập đoàn kinh tế có tầm ảnh hưởng trên toàn quốc” vì vậy ưu đãi dành cho nhân viên cũng tốt hơn những nơi khác nhiều. Phòng Lâm Hưởng chỉ có vài ba người mà cũng siêu rộng.
Thực ra trước khi xảy ra cái chuyện tiểu thuyết nhảy dù ra đời thực này thì văn phòng họ vốn không ở đây, tuy rằng công ty bây giờ bố cục giống công ty cũ như đúc. Có điều mạc danh kì diệu thế nào phòng họ lại chuyển tới cách vách phòng Lâm Tự làm việc, cách phòng tổng giám đốc có một bước xa. Đây là điều kiện tiên quyết nhân vật anh hai sản sinh tình cảm với nam chính “tà mị quyến rũ” của chúng ta. Đương nhiên, văn phòng phó tổng giám đốc cũng ở ngay cạnh, văn phòng của Lâm Hưởng và Lâm Tự cứ vậy kẹp giữa hai đại boss công ty.
Vai nữ trong tiểu thuyết đam mỹ thông thường đều có chung số phận với “Pháo hôi” – ấy là không có đất diễn. Trừ những bạn nào có tiền, có quyền, có nhan sắc thì may mắn được vào vai hôn thê, bạn thanh mai trúc mã, con gái đối tác , tạm coi như có chút ảnh hưởng trong câu chuyện. Còn nếu đã không có pháo hôi lẫn nữ phụ, vậy đương nhiên đây là không gian hường phấn cho tra công và tiểu thụ bắt JQ () rồi.
Lâm Hưởng vừa vào văn phòng, giống như mọi ngày pha cho mình cốc cà phê rồi thả mình xuống ghế tựa, mở máy tính chuẩn bị lên diễn đàn hóng chuyện. Ngờ đâu vừa ngồi xuống đã nghe tiếng láo nháo bên ngoài.
Cậu cùng ba cô nghiệp hóng chuyện chạy tới cửa phòng, nhóm nhân viên phòng kế bên cũng ghé ra ngoài nhìn, chỉ thấy cửa phòng làm việc tổng giám đốc để mở, đập ngay vào mắt là cảnh cậu em trai M nhà mình bị tổng giám đốc đại nhân Chung Nhất Thần giữ chặt một cánh tay, mắt thằng bé đỏ ửng đứng trong phòng tổng giám đốc, ở lại không được, chạy đi cũng không xong.
Em trai nhà cậu bắt đầu vận dụng kĩ năng giỏi nhất, nước mắt tuôn rơi, bộ dáng sợ hãi như thỏ con, nói : “ Chung, Chung tiên sinh, ngài rốt cuộc muốn làm gì…”
Được rồi, cậu thừa nhận hồi ấy viết tới đoạn này cũng thấy đau “trứng” dữ lắm, rõ ràng không muốn mà tay cứ viết ra cái loại tình huống “dân nữ bị chòng ghẹo” kinh điển này.
Chung Nhất Thần cười tà, nụ cười cao quý mà lãnh diễm nhất thời khiến quần chúng xung quanh đồng loạt xuýt xoa. Lâm Hưởng không cần nhìn cũng biết mấy chị gái văn phòng này lại trúng mũi tên tình yêu của thằng bé mập —– a không, Cupid à xin lỗi cưng nhé không có ý gì đâu =.= Lâm Hưởng yên lặng gửi lời xin lỗi muộn màng tới Cupid đáng thương.
Mấy chị gái này đều bị Cupid bắn trúng tim rồi.
Đương nhiên đấy chỉ là tưởng tượng ngốc nghếch của bạn nhà ta. Lâm Hưởng còn đang tự xoắn xuýt với thằng em thánh mẫu của mình thì nhân vật chính đã muốn mở miệng.
Người đàn ông đủ sức làm điên đảo chúng sinh lại mỉm cười nhìn thỏ con trước mặt : “ Sợ gì chứ? Tôi có thể ăn em sao?… Tuy rằng đúng là nhìn em rất ngon miệng.”
“Không.. Không … Không muốn” Lâm Tự giãy dụa, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Hưởng, kích động hét lớn : “ Anh hai! Anh hai cứu em!”
Mẹ ơi sao lúc hoạn nạn lại nhớ gọi anh hai ra chịu trận cùng thế này hả giời? Lâm Hưởng đau đầu nhìn thằng nhỏ.
Đây vốn không phải vị anh hai khốn nạn trong truyện, cũng tuyệt đối sẽ không lâm vào bẫy tình của chồng thằng em. Lại càng không đi theo lối mòn câu chuyện vì để gây sự chú ý với tổng giám đốc đẹp trai mà tự vác xác ra đó nói chuyện nha. Em trai à, tốt nhất hãy nhận mệnh nắm tay hắn ta cùng nhau diễn một màn ngược luyến tình thâm, kẻ sống người chết , hai đứa tự xoắn quẩy với nhau chán thì chợt nhận ra trong lòng luôn có đối phương, HE toàn tập cho nhân dân được nhờ, đừng đi gây họa cho vị anh trai khốn khổ này nữa. Ông đây mặc dù có biệt danh là “lôi mẹ”, viết ra vô số những tình huống cẩu huyết người đời khó tưởng nhưng ông có nguyên tắc của ông, chỉ ngược độc giả không ngược chính mình!
Cậu ở bên này còn đang bận rộn độc thoại nội tâm, bên kia cửa phòng phó tổng giám đốc mở ra.
Chiu chiu chiu chiu —- Pháo hôi nam phụ chính thức lên sàn! Lâm Hưởng dừng hành vi xoắn xuýt ngớ ngẩn của mình, hiện tại cậu còn bận tò mò, không biết đồng chí pháo hôi này bộ dạng sao ta?
Cậu trước giờ viết tiểu thuyết chỉ lo miêu tả hai nhân vật chính, công thì tiêu sái anh tuấn, thụ thì như hoa như ngọc. Về phần mấy đồng chí pháo hôi thì chẳng để tâm mấy, dù sao xấu đẹp thế nào cũng chỉ có thể yên phận làm pháo hôi mà thôi.
Lâm Hưởng quay sang nhìn, tầm mắt rơi vào gương mặt người đàn ông kia nhất thời có cảm giác như sét đánh ngang tai. Cái mặt đó, cái thân đó sao cứ như là của những người cậu thích trước đây nhào lại đắp chung vào một người thế? Chẳng lẽ ông đây trong tiềm thức yêu họ đến vậy, đến viết truyện cũng nghĩ tới?
Chung Thành Lâm cầm giấy tờ trong tay đi tới cạnh Chung Nhất Thần, nói : “ Tổng giám đốc, tôi có chút việc cần bàn với ngài.”
Lâm Hưởng : Ha ha ha, anh nghĩ tôi không biết sao? Thực ra anh muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân giải thoát tiểu thụ đáng yêu khỏi tay lang sói thôi.
Chung Nhất Thần tà mị cười : “ Em trai thân mến, cho dù có ở công ty thì cũng gọi là anh trai đi. Khách sao quá.”
Lâm Hưởng : Bạn nam chính, anh tưởng mình đang diễn tuồng à? Anh có thể bớt làm màu đi được không? Nói dối tỏ ra anh em hòa thuận không sợ giật cơ mồm à?
Ánh mắt Chung Thành Lâm ôn hòa nhìn thoáng qua Lâm Tự, cười : “ Cậu tới nhận thông báo làm việc sao? Nếu không còn việc gì thì cứ về trước chờ hồi âm đi.”
Lâm Tự sụt sịt cái mũi, cố ké cái tay bị lang sói túm nãy giờ. Chung Nhất Thần liếc bé con một cái, lạnh lùng mỉm cười, buông tay.
Hai anh em đi vào văn phòng tổng giám đốc, cửa vừa đóng Lâm Tự liền nhào vào lòng Lâm Hưởng mà khóc.
“ Anh .. Anh ơi!”
Lâm Hưởng run cả người, theo bản năng lui ra sau mấy bước, cái cậu Lâm Tự này đã muốn chui vào lồng ngực cậu chùi hết nước mũi rồi.
Lâm Hưởng ngửa đầu nhìn trần nhà khóc không ra nước mắt. Hay lắm, để cho một mít ướt tiểu thụ xuyên đến trước mặt mình. Các bạn anti thân mến, các bạn thắng.
() JQ : Là hint đó =)))