Lâm Hưởng quay lại quán bar, nói với Trần Nguyên một tiếng rồi cùng Trương Chí vào phòng hắn đã thuê. Trong phòng còn có vài người nữa, Lâm Hưởng hầu như không biết ai.
Trương Chí giới thiệu cậu với hội bạn, quả nhiên bạn của bạn trai cậu toàn là đám con ông cháu cha.
Cậu biết Lưu Khang, người này thường cùng Trương Chí đi tập thể hình. Hai người cậu chưa gặp là Trần Thăng và Triệu Vũ, bốn người họ là hồ bằng cẩu hữu lớn lên cùng nhau.
Tiểu vừa rồi cùng Trương Chí nhảy là do Triệu Vũ mang tới, Lâm Hưởng cũng thừa biết cái kiểu của đám nhà giàu, có miếng ngon sẽ chia sẻ cho anh em dùng chung thế nên cũng chẳng lấy gì làm lạ.
Có mặt Lâm Hưởng mấy người họ cũng giữ ý tứ hơn một chút, cậu không muốn cứ ngồi đần mặt ở đây cả tối, ngồi được một lát liền cùng Trương Chí nói muốn ra kia nói chuyện với Trần Nguyên. Trương Chí nhéo tay cậu, không miễn cưỡng giữ lại.
Trần Nguyên ngồi ngoài uống có chút nhiều, nhìn Lâm Hưởng tới gần liền đem cái tay thô to kẹp cổ cậu ngồi xuống cạnh mình.
“Cậu ngu bẩm sinh hay có đào tạo mà lại tha thứ cho cái thằng đó hả? Như thế có khác nào cấp cho nó quyền lợi cắm sừng lên đầu không hả? Mẹ nó, toàn một lũ khốn nạn.” Hắn mắng xa xả.
Lâm Hưởng chỉ cười, không nói gì.
Đầu năm nay muốn tìm người sống qua ngày cũng không dễ dàng, tuổi ngày một lớn, muốn đùa giỡn tình cảm cũng chơi không nổi nữa. Tìm một người thuận mắt đã không dễ dàng, nếu có thể sống với nhau vậy chấp nhận nhượng bộ một lần cũng không chết được. Cậu không phủ nhận hoàn toàn lời bạn thân, nhưng cậu cho Trương Chí một cơ hội không có nghĩa sẽ mắc sai lầm ấy lần hai.
Trần Nguyên và cậu hầu như là mắc chung bệnh, tuy Lâm Hưởng không nói gì nhưng ít nhiều cậu cũng hiểu bạn mình nghĩ gì. Người khác nói Lâm Hưởng mắt cao hơn đầu nhưng chẳng qua cậu muốn tìm một người cùng nhau sống qua ngày mà thôi. Chẳng qua ở trong cái vòng luẩn quẩn này, muốn tìm một người như vậy cũng không dễ gì, huống chí tính tình của cậu… nói thế nào nhỉ, có chút kì quái.
Đêm nay Trần Nguyên uống nhiều, ôm Lâm Hưởng cằn nhằn mãi không dứt về đám đàn ông không thật lòng, người say cái gì cũng không để trong lòng. Lâm Hưởng biết trong lòng bạn mình khổ sở nhường nào, trong mắt người khác Trần Nguyên là kẻ thích đùa giỡn, mỗi ngày đều tới quán bar tìm tình mới, nhưng hắn so với bất kì ai đều muốn có cuộc sống ổn định hơn.
Trần Nguyên say như chết, Lâm Hưởng gọi thế nào vẫn nằm im. Bằng với sức của cậu, vác một thằng đàn ông cao mét chín nặng bảy,tám chục kí ra khỏi quán bar, muốn bắt xe còn phải đi qua một con phố, thế quá bằng giết người à? Cuối cùng không còn cách nào khác đành gọi điện cho Triệu Nhạc bảo cậu ta mang xe tới đón.
Triệu Nhạc hừ lạnh trong điện thoại : “ Quán bar? Anh tăng ca ở quán bar à?”
Lâm Hưởng đổ mồ hôi lạnh.
“Anh à, anh càng ngày càng giỏi đó.”
“Khụ… hiện tại đừng nói tới chuyện này..”
“Thật là, anh nghĩ em nỡ mắng anh sao.”
Lâm Hưởng bị ngữ khí yêu chiều của cậu làm cho cả người nổi da gà —– dựa trên thể trạng của hai người, nhìn thế nào cũng phải là cậu yêu chiều Triệu Nhạc mới đúng, cậu đúng là không còn chút mặt mũi nào mà.
Buổi tối giao thông thông thoáng, không bao lâu sau Triệu Nhạc đã tới. Lâm Hưởng nhìn Triệu Nhạc xuất hiện như vị cứu tình, lệ không kìm được rơi đầy mặt, mẹ nó Trần Nguyên say như lợn chết nằm đè lên ông, ông sắp ngạt thở chết rồi.
“Đây là thằng nào?” Triệu Nhạc khó chịu : “ Mẹ nó em còn chưa được ôm anh, thằng này muốn chết à?”
Lâm Hưởng : “…. Cậu dìu cậu ấy dùm anh một chút..”
Lâm Hưởng chưa nói hết câu đã thấy Triệu Nhạc một tay xách cổ Trần Nguyên vác cả người hắn lên cái vai nhỏ bé, thân thể Trần Nguyên cường tráng nằm vắt vẻo trên cơ thể nhỏ bé kia, ấy thế mà thắt lưng cậu ta cong cũng chưa cong một chút nào.
Lâm Hưởng phát hoảng rồi.
Mẹ ơi, hình tượng nữ chiến binh xinh đẹp sức khỏe toàn bạo trong game đây rồi, tráng sĩ trong vóc dáng mỹ thiếu niên đây rồi.
Triệu Nhạc liếc cậu một , tay đưa ra : “ Anh sao thế? Không đứng dậy nổi à? Em dìu anh nhé?”
Lâm Hưởng nhìn cái tay gầy yếu như que tăm trước mặt, một phát đứng bật dậy.
Lâm Hưởng và Trần Nguyên hầu như đều gặp nhau ở ngoài, hồi trước có tới nhà hắn một lần nhưng bây giờ chẳng nhớ nổi đường đành đưa hắn về nhà.
Dạo gần đây Triệu Nhạc đều ở nhà cậu, luôn ngủ ở sô pha, giờ Trần Nguyên tới chiếm mất chỗ. Triệu Nhạc ôm tay nhìn Lâm Hưởng tự mình thay quần áo, lau mặt cho hắn, khó chịu nói : “ Cho anh ta ngủ sàn nhà đi. Anh ta ngủ sô pha em làm thế nào?”
Nói xong còn sợ Lâm Hưởng đuổi về nhà, vội vàng chen thêm : “ Anh không được đuổi em về nhà nha. Mỹ thiếu niên như hoa như ngọc như em giờ này ra đường bị bọn xấu bắt cóc làm con tin, lúc ấy anh có hối hận cũng đã muộn.”
Trong lòng Lâm Hưởng thầm nói dựa vào khí thế ban nãy vác Trần Nguyên phỏng chừng kẻ gặp họa là bọn xấu mới đúng, cậu đứng thẳng dậy, cầm khăn mặt đi vào phòng tắm, nói : “ Cậu ngủ phòng anh đi.”
Triệu Nhạc vui vẻ ngay lập tức, đây chẳng lẽ là ở hiền gặp lành trong truyền thuyết?
“Chúng mình ngủ chung à?”nhimkishu.wordpress.com
“Anh sang ngủ cùng Tiểu Tự.” Lâm Hưởng nói vọng ra từ phòng tắm.
“….” Triệu Nhạc giận chó đánh mèo đạp vài cái lên người Trần Nguyên : “ Ngủ như lợn chết ấy, một chút tác dụng cũng không có.”
Hôm sau lúc Lâm Hưởng đi làm Trần Nguyên vẫn chưa tỉnh dậy. Triệu Nhạc ở trong phòng chơi máy tính, nghe tiếng Lâm Tự hét “Á” mới vội vàng mở cửa chạy ra.
Lâm Tự đứng ở cửa phòng mình nhìn cái xác to như con quái vật quấn chăn nằm chình ình trên sô pha nhà mình, run rẩy nói : “Dọa chết em rồi, đây là ai?”
“Hồ bằng cẩu hữu của anh em đó.” Triệu Nhạc nói xong liền đi xuống bếp : “ Kệ anh ta, chúng ta ăn sáng đi.”
“A” Lâm Tự sợ hãi men theo bờ tường đi vào bếp, tuy rằng người kia che kín chăn nhưng trông cái bọc như vậy vẫn đủ dọa người khác rồi.
Bữa sang do Lâm Hưởng mua, Triệu Nhạc đun nóng lại một chút, hai người cơm nước xong Lâm Tự quay về phòng đọc sách, Triệu Nhạc đứng gãi lưng nhìn chằm chằm con nhộng to khủng bố trên ghế sô pha, đột nhiên trên mặt nở nụ cười xấu xa, vội vàng chạy ra ban công đem cái máy hút bụi ngàn năm nay không động đến ra dùng.
Trần Nguyên đang ngủ say thì nghe thấy tạp âm lớn vang bên tai, trái tim giật thon thót, theo bản năng lăn sang bên cạnh. Hắn đâu biết mình đang nằm trên sô pha chỉ to cỡ người mình, cả người rớt từ sô pha xuống đất, thiếu chút nữa vỡ luôn xương cụt.
Trần Nguyên giãy dụa chui ra khỏi chăn, ngồi trên sàn nhà nhìn Triệu Nhạc đẩy máy hút bụi quanh quẩn chỗ hắn ngồi, miệng huýt sáo sung sướng, đây chẳng phải cố tình gây sự sao?
Trần Nguyên trừng mắt nhìn cậu một lúc lâu : “ Cậu là ai?”
Triệu Nhạc liếc hắn, miệng không nói.
Trần Nguyên đánh giá bốn phía xung quanh, đây là đâu? Cúi đầu kéo chăn khỏi người mình, mẹ nó, sao ông đây không mặc quần áo?—- Bởi vì quần áo nồng nặc mùi rượu hôm qua bị Lâm Hưởng lột sạch rồi.
Hắn đột nhiên kéo mạnh chăn lên, một tay che ngực, tay kia sờ xuống mông, mẹ nó, sau lại đau như vậy? — Hắn hoàn toàn quên bẫng đi vừa rồi mình tiếp đất như thế nào.nhimkishu.wordpress.com
Hắn kéo chăn che mặt, cả người run rẩy như lá cây lay động giữa cơn gió thu heo hắt, nước mắt rơi xuống chứa đầy bi phẫn nhìn chằm chằm Triệu Nhạc.
Mẹ nó, ông đây có say rượu loạn tính cũng không thể bị cái thân thể mảnh mai yếu ớt này đè chứ? Chuyện này mà truyền ra ngoài ông đây còn mặt mũi đi tìm tình yêu sao? Đây có khác gì bị hàng trăm hàng nghìn người nhổ nước bọt vào mặt đâu, mất mặt như nhau thôi.nhimkishu.wordpress.com
Huhuhu, ông đây không muốn sống nữa, từ nay về sau ông không còn mặt mũi sống trên đời này nữa.
(Sao giống hoàng tử ngộp nước tỉnh dậy nhận vơ công chúa láng giếng cứu mình chết đuối vậy =))))))
Hắn lườm Triệu Nhạc, Triệu Nhạc lườm hắn, thanh niên cầm máy hút bụi đại chiến với đầu quả nho cơ bắp cuồn cuộn hai mắt ửng đỏ.
“Cậu cậu cậu —-!! Sao cậu có thể —-!!” Trần Nguyên nói năng lộn xộn, ấp úng vài từ rồi im lặng không nói nữa. Ối ông bà ông vải ơi, ông đây từ khi nào sa đọa tới mức để nhược thụ đè mình, từ nay về sau ông sẽ ôm bóng ma tâm lí này suốt quãng đời còn lại sao? KHÓC!!!
Mẹ ơi, thằng này thần kinh có vấn đề à? Triệu Nhạc híp mặt, vẻ mặt có phần thương hại. Cũng khó trách, nhìn người toàn là cơ bắp thế này, chắc cơ bắp đè hết lên não rồi.
Hóa ra đầu óc không được tốt lắm, Triệu Nhạc thầm thở dài.
Thiểu năng trí tuệ cũng là một loại tàn tật, mà thanh niên đẹp trai dễ thương mà vẫn không kém phần men lì thế kỉ đề cao chủ nghĩa nhân đạo như Triệu Nhạc dĩ nhiên sẽ trân trọng người tàn tật. Vẻ mặt cậu có phần dễ chịu hơn, còn đang tính xem an ủi người này thế nào để hắn đừng mất niềm tin vào cuộc sống thì Trần Nguyên đã hét lên.
“Chuyện tối qua hãy coi như chưa từng xảy ra!! Cậu hãy quên đi!!”
Hắn rống lên với Triệu Nhạc, nhặt một đống quần áo trên sô pha lên mặc vội mặc vàng rồi bỏ chạy như điên ra ngoài.
Triệu Nhạc cứng đờ cả người.
Mẹ ơi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Lâm Tự nghe thấy âm thanh cửa mở, đi ra lại không thấy cái bọc trên sô pha đâu nữa vội hỏi : “ Người đâu rồi?”
Triệu Nhạc nghĩ nghĩ, đau đầu nói : “ Chắc vội về nhà uống thuốc rồi.”
Lâm Tự gãi đầu : “ Uống thuốc gì mà phải vội thế chứ?”
Triệu Nhạc : “Thuốc trị ngu.”
Lâm Tự: …. Cái thứ đó có thể uống sao? o(╯□╰)o